[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên

Chương 6 : Chương 6




Tử Chi Các tọa lạc phía đông nam của Tiêu Dao Phong trong Thiên Thúy Sơn, bốn bên bao bọc bỡi vách đá cheo leo vô cùng hiểm trở, hình dạng giống như quỷ phủ thần công hiểm dị phi thường.

Lý Mộng Đường cùng mấy người đi vào sảnh đường giữa lầu, thấy sư phụ đang bồi tiếp Lê Sơn lão mẫu và Phi La dùng trà, vội vã bước đến trước mặt cúi mình khấu kiến.

Như Ý Tiên Nương Thôi Thái Đình cầm quạt lông màu trắng, dung nhan vô cùng diễm lệ, chỉ Phi La giới thiệu: "Đây là Tam sư bá và sư thúc thứ ba mươi ba của các ngươi, mau đến làm lễ ra mắt!"

Bọn bốn người Lý Mộng Đường cùng quỳ xuống làm đại lễ ra mắt. Lê Sơn lão mẫu cười nói: "Đứng lên đứng lên, lúc nãy đã gặp nhau ở bên ngoài rồi." Rồi quay sang Thôi Thái Đình bảo: "Thường nghe các đồ nhi của muội đều có căn cốt, sao không mau giới thiệu cho ta nghe?"

Thôi Thái Đình đáp: "Bất quá là hợp ngũ hành, lại thêm chút tư chất, sao đáng được sư tỷ để vào mắt chứ."

Phi La nhìn Tiểu Huyền, cười hi hi nói: "Cửu sư tỷ, tỷ cứ nói qua một lượt cho chúng tôi nghe thử xem nào."

Thôi Thái Đình không trả lời nàng, đưa tay chỉ Tuyết Hàm đang đứng hầu sau lưng, nói với Lê Sơn lão mẫu: "Đây là đại đồ nhi Tuyết Hàm của muội, tư chất hợp với hành kim trong ngũ hành, nhập môn sớm nhất, căn cơ tốt nhất, trong các đồ đệ ngoan ở đây thì ả là người có chân khí mạnh nhất, võ công cũng cao. Nó vốn đã xuất sơn, phục vụ cho Thiên Đạo Các Hình Phi Huy, ở ngoài cũng có chút danh tiếng."

Lê Sơn lão mẫu tiếp lời: "Không chỉ có thế, hài tử này còn là một trong tứ đại đệ tử có danh phận nhất trong giáo ta."

Thôi Thái Đình lắc đầu đáp: "So với Lê Hoa vẫn còn kém lắm." Rồi chỉ Mộng Đường nói tiếp: "Đây là nhị đồ nhi của muội tên là Lý Mộng Đường, tư chất thiên về hành mộc, linh lực rất mạnh, tâm đắc các chủng thuật trị liệu, lại thích đọc sách duyệt điển, xem ra cũng có chút kiến thức, hiện là người dưới trướng của Hình Phi Huy."

Lê Sơn lão mẫu liền hỏi: "Nàng này chính là người tham soạn ra 'Chu Thiên Chư Linh bảng' đúng không?"

Mộng Đường liền chắp tay đáp: "Hồi sư bá, đệ tử chính là đang hiệp trợ đại soái chỉnh lý bộ đó đấy ạ."

Phi La nhìn nàng chợt hỏi: "Nghe nói ngươi có bản lĩnh chỉ nhìn qua là nhớ phải không?"

Mộng Đường đáp: "Bất quá cái đó chỉ là nhớ lại một cách máy móc mà thôi, không khỏi khiến sư thúc cười cho."

Thôi Thái Đình lại chỉ tiếp Thủy Nhược: "Nàng này chính là đồ nhi thứ ba tên là Thủy Nhược. Nó chính là con gái của Trình Triệu Kỳ đấy."

Lê Sơn lão mẫu khẽ động dung lặp lại: "A.., Phụng Thiên hầu Trình Triệu Hỳ ha...."

Thôi Thái Đình nói tiếp: "Thể chất của nó nghiêng về tính thủy, là người có ngộ tính tốt nhất trong năm đồ đệ của muội, học cái gì cũng rất nhanh, có điều tính tình láo táo, chỉ sợ có ngày leo lên đầu muội ngồi."

Lê Sơn lão mẫu cười hỉ hả nói: "Tốt lắm tốt lắm."

Thủy Nhược nghe thế lòng vui khôn tả, nhưng cũng le lưỡi cả cười.

Thôi Thái Đình chỉ Tiểu Uyển nói: "Đầy là tứ đồ nhi Hạ Tiểu Uyển, hợp với hành thổ, giỏi về siêng năng cần cù, căn cốt rất tốt, lại vô cùng si mê thuật triệu hoán, nên đối với các thuật thuộc thổ hệ trong Như ý Ngũ hành thảy đều thông thạo. Muội đánh giá nó rất cao."

"Hài tử ngoan." Lê Sơn lão mẫu vui vẻ duyệt qua Hạ Tiểu Uyển. Nàng cười đỏ mĩm mặt, cúi đầu đứng nghiêm.

Mục quang của Thôi Thái Đình dời sang Tiểu Huyền, ngữ điệu đình đốn hẳn đi. Tiểu Huyền vô cùng nôn nao, thầm thắc mắc: "Không biết sư phụ sẽ nói về ta như thế nào?" Ai ngờ Thôi Thái Đình chỉ lạnh nhạt nói: "Hắn là Tiểu Huyền, đồ đệ út của muội. Do là cô nhi, nên muội dùng họ của mình đặt cho nó, thể chất thuộc hành hỏa." Chỉ nói có thế rồi ngừng, tựa hồ không có gì đáng để giới thiệu thêm.

Lê Sơn lão mẫu gục gặc đầu, cũng không hỏi gì thêm.

Tiểu Huyền buồn không chịu được, tự ti nghĩ thầm: "Sư phụ đối với các vị sư tỷ đều ít nhiều khen ngợi, nói về ta thì chỉ vắn tắt mấy lời, nhất định là cho rằng ta không bằng họ...." Nghĩ lại, bản thân gã đích xác là không có điểm mạnh gì, không có điểm gì vượt trội so với bốn vị sư tỷ, lại thêm vừa rồi Vô Địch Đại Tướng Quân bị hủy, bất giác khiến gã đau thương buồn tủi vạn phần, đến nỗi những người đang ngồi ở trên nói những gì gã đều không hề quan tâm đến.

Chỉ đến khi có người kéo chéo áo, Tiểu Huyền mới giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái phiêu phất, thấy Thủy Nhược đang giương mắt nhìn mình, thấp giọng hỏi: "Ngươi sao rồi? Lại tưởng nhớ đến thạch đầu nhân đó phải không?"

Tiểu Huyền không muốn cho ả nhìn thấy điểm yếu của mình, bèn nhướn mày cười đáp: "Ha ha, chính là đệ đã nghĩ ra được một bảo bối mới rồi."

"Chứ không phải đang đau lòng muốn chết hả?" Thủy Nhược liếc xéo gã một cái rồi tiếp: "Mau nghe kìa, sư phụ nhất định phải dẫn chúng ta hạ sơn rồi."

Tiểu Huyền giật bắn mình, vội lắng nghe mọi người nói, chính là lúc Thôi Thái Đình cất tiếng: "Ba đệ tử đứng sau muội đều chưa xuất sơn, cũng muốn cho chúng có chút lịch duyệt. Muội đã lâu rồi chưa hạ sơn, cũng nghĩ đến chuyện phải đi đây đi đó, có điều không biết giáo chủ phân phó như thế nào?"

Lê Sơn lão mẫu đáp: "Lần này khi đi, giáo chủ có giao phó hai chuyện. Một là ở chỗ chiến trường cổ trên Đại Trạch ở Bình Nguyên. Chỗ đó đã từng có cuộc giao chiến giữa hai nước chư hầu. Sau đó, một bên đã giết sạch bốn mươi vạn hàng binh. Oán khí tích tụ ở nơi này đến hàng nghìn năm mà vẫn chưa tiêu tán. Gần đây dị tượng báo về là có uế vật phát sinh liên tiếp, giáo chủ lo là có người đứng đằng sau đó gây chuyện, cử muội đến đó tra thám xem thực hư thế nào."

Thôi Thái Đình gật đầu: "Bốn mươi vạn oán linh chưa tiêu tán, đích xác khiến người ta không yên tâm. Nếu có tà ma nhân cơ hội tận dụng luồng uất khi này, nhất định là sẽ trở thành một chuyện khủng khiếp, bất quá..."

"Bất quá thế nào?" Lê Sơn lão mẫu cười hỏi lại.

Thôi Thái Đình đáp: "Chuyện này tuy không thể cho là nhỏ, nhưng muội đang là người chấp chưởng Thái Huyền đồ trấn thủ Mộng Sào. Giáo chủ không phải là người vô ý, sao lại khiến muội hạ sơn trong lúc này?"

Lê Sơn lão mẫu đáp: "Không sai, chuyện đơn giản đó cần gì muội phải động tay, chỉ là thuận tiên mà làm thôi, chuyện thứ hai mới chính là không có muội thì không xong."

Thôi Thái Đình nói: "Sư tỷ, xin cứ nói."

Lê Sơn lão mẫu hỏi: "Muội có từng nghe qua chuyện của hoàng đế mới của Nhật nguyệt Hoàng triều chưa?"

Thôi Thái Đình đáp: "Có nghe hai đồ nhi sau khi xuất sơn về nói qua. Nghe nói vị quân vương này vừa đăng lên đế vị đã cải tên thành 'Thiếu Hiên Viên', tự cho rằng là tuân ý mệnh của Hiên Viên, long y chưa mặc ấm đã ngự giá thân chinh dùng binh thảo phạt mười lăm tộc ở bắc phương, khiến cho quốc lực suy vi, sinh linh đồ thán. Có thể thấy hắn chính là tên sống kiêu xa và ham mê lập đại công."

Lê Sơn lão mẫu nói: "Chuyện nếu chỉ có thế thì cũng không sao. Nhưng tên Thiếu Hiên Viên này còn là tên hoang dâm vô độ, phá vỡ luân thường đạo lý. Khi hắn thảo phạt xong mười lăm tộc ở bắc phương, liền tuyển chọn thiếu nữ trong thiên hạ, dâm loạn hậu cung, lại còn bắt hơn ba mươi vạn dân phu chặt cây đào đất, tạo ra cái gọi là Tứ Hải Ngũ Nhạc Tam Thập Lục Cung, khiến cho thiên hạ hảm vào cơn nước lửa."

Thôi Thái Đình nói: "Xưa nay kẻ đi ngược lại đạo đức nhất định sẽ vong thân, tên hôn quân này tự thách thức thiên mệnh, nhất định là khó mà thoát khỏi kiếp số."

Lê Sơn lão mẫu liền nói: "Việc thứ hai liên quan rất gần với chuyện này."

Thôi Thái Đình hơi ngạc nhiên hỏi: "Cái này là chuyện của phàm trần, giáo chúng ta sao lại ra tay xen vào? Trước đây có chuyện người của tam giáo vì chuyện hồng trần mà phân tranh, dẫn tới Vạn Tiên Tao kiếp , giáo chủ không phải thường xuyên nhắc nhở chúng ta về điều đó hay sao?"

Lê Sơn lão mẫu thở dài đáp: "Chuyện này vốn là muốn để cho hắn tự sinh tự diệt, nhưng có lẽ nhà ta bất hạnh, giáo ta không thể không có liên quan."

Thôi Thái Đình hỏi: "Gia môn bất hạnh.... sao tỷ lại nói vậy?"

Lê Sơn lão mẫu nói: "Gần đây tên Tiểu Hiên Viên này lại xây một thành ở phụ cận Ngọc Kinh, đặt tên là Mê Lâu, công trình cực lớn, phí của vô số. Cái này cũng không hề gì nếu hắn không ám tàng trong đó điều huyền dị, tựa hồ như một đại trận pháp chuyên lén hấp thụ tinh hoa của mười chín linh mạch trong thiên địa."

Thôi Thái Đình kinh hoảng hỏi: "Có thật là có chuyện đó không? Hèn gì mấy tháng nay tinh hoa của Mộng Sào không ngừng tiết ra, linh lực càng lúc càng cạn, muội thật sự không tìm được nguyên do! Rốc cuộc trong Mê Lâu ám hợp loại trận pháp nào thế? Nhất định là cực kỳ hiểm ác, lợi hại!"

Tiểu Huyền cùng chúng sư tỷ nghe thế cũng vô cùng hiếu kỳ, dỏng tai lên nghe.

Lê Sơn lão mẫu đáp: "Giáo chủ cũng đã phái nhiều người lén đến Ngọc Kinh tra thám, truyền về những tin tức ẩn chứa nhiều nghi ngờ. Đó là vì ám hợp trong Mê lâu chính là bí pháp bất truyền Tiên Thiên Vô Cực trận của giáo chúng ta."

Thôi Thái Đình sửng sờ hỏi lại: "Là trận pháp của bổn giáo? Nhưng cái tên Tiên Thiên Vô Cực Trận này muội chưa từng nghe qua bao giờ."

"Ta gần đây mới biết về nó", Lê Sơn lão mẫu đáp. "Tiên Thiên Vô Cực Trận vốn trước kia không phải là trận pháp, mà là công pháp tên là Thiên Thiên Vô Cực quyết, bao hàm biến hóa vô tận, tương truyền là do Vô Thượng thánh mẫu, giáo tổ của giáo ta, nhân ngộ được một dị bảo thời thái cổ mà tạo ra, chuyên dùng để hấp thu thiên địa linh khí. Sau này giáo chủ lấy nó cải thành trận pháp, bố trấn trên Phượng Hoàng nhai, hàng ngày điều cấp linh khí cho Thánh cung. Tuy nhiên, vì uy lực của nó quá mạnh kèm theo một nguồn lực tà ác chuyên ám thương quỷ thần, tổn hao thiên địa, nên sau khi bố trận một thời gian thì đã phong bế nó hoàn toàn."

Ngoại trừ Phi La, mọi người đều không khỏi động dung kinh ngạc. Lê Sơn lão mẫu nói tiếp: "Tiên Thiên Vô Cực trận pháp tà dị như thế nên giáo chủ không hề tái truyền cho ai. Cho đến khi trong giáo xuất hiện một kỳ tài thiên phú, người bèn đem kỳ trận bí mật truyền thụ, hy vọng y sau khi đắc ngộ sẽ rút ra được tinh hoa từ nó mà tạo ra cho giáo ta một thượng pháp huyền diệu mới."

Thôi Thái Đình trầm ngâm nói: "Thiên phú kỳ tuyệt? Người ấy không phải là..... là...."

Lê Sơn lão mẫu tiếp lời: "Người ấy được xem là tam tuyệt, ở trong giáo ta đứng đầu về vũ kỷ, trận pháp, và cơ quan thuật...."

Thôi Thái Đình buột miệng thốt: "Vũ Phiên Tiên!"

Lê Sơn lão mẫu gật đầu bảo: "Chính là nghịch đồ đó."

Tâm niệm của Thôi Thái Đình chuyển nhanh như điện, hỏi: "Y rời khỏi giáo ta rồi thì không còn biết hạ lạc nơi đâu nữa, giáo chủ hoài nghi dị trận ám hợp trong Mê Lâu chính là do y bố thành phải không?"

Lê Sơn lão mẫu đáp: "Như quả nó chính là Tiên Thiên Vô Cực Trận, nhất định là không nghi ngờ gì nữa." Bà ta dừng lại một chút rồi tiếp: "Thiếu Hiên Viên gần đây sủng ái một người phi tên là Mê Cơ, tự xưng là thiên nữ giáng trần, biết được thuật di sơn đảo hải của tiên nhân. Thiếu Hiên Viên yêu quý và nghe lời nàng vô cùng. Mê Lâu chính là do ả toàn quyền kiến thiết, bố cục bên trong cũng do chính tay ả vẻ cấu tạo ra."

Thôi Thái Đình nói: "Như vậy có thể đoán Mê Cơ này tám chính phần là do Vũ Phiên Tiên trong giáo chúng ta biến thành! Giáo chủ có yêu cầu muội bắt ả không?"

Lê Sơn lão mẫu đáp: "Giáo chủ lệnh cho muội đến Ngọc Kinh âm thầm dò xét, nếu là hắn thì bắt về, nếu không phải thì cản trở."

Thôi Thái Đình hỏi: "Trong giáo chúng ta người có tu vi cao hơn muội nhiều vô số, sao giáo chủ lại khiến muội nhập kinh?"

Lê Sơn thánh mẫu đáp: "Trong giáo quả là có nhiều người có tu vi không dưới muội, nhưng luận về vũ kỹ, thì trong giáo không có người nào là đối thủ của Vũ Phiên Tiên..."

Thôi Thải Đình nói: "Vậy muội cũng không phải là đối thủ của y. Nhưng đạo pháp và linh lực của Vũ Phiên Tiên không cao cường lắm, người trong giáo có thể dùng pháp bảo hàng phục y mà."

Lê Sơn lão mẫu nói: "Điều phiền nhiễu chính là từ đó mà ra, nhân vì nghịch đồ này trong lúc trốn đi đã lấy mất một món kỳ bảo trong bí tàng của thánh cung tên là Lạc Bảo Kim Tiền, nguyên là di vật của Ngũ Di Tán Nhân khi tiêu thăng. Cầm trong tay bảo vật này, pháp bảo đánh tới lập tức rơi xuống, mạnh như Định Hải châu, bảo vật chí bảo của Phật môn, cũng không ngoại lệ."

Tiểu Huyền nghe thế lòng nôn nao không chịu được nhủ thầm: "Không biết Lạc Bảo kim tiền làm từ vật gì? Luyện chế như thế nào? Nếu mình có thể tạo một cái thì sướng tưng ấy nhỉ!"

Thôi Thái Đình trầm tư nói: "Vũ Phiên Tiên là người có vũ kỹ cao nhất trong giáo ta, giờ lại không có pháp bảo nào chế phục y được, không biết phải làm sao bây giờ?"

Lê Sơn lão mẫu đáp: "Giáo chủ cũng đã nghĩ đến chuyện đó, chỉ còn có vật chí bảo trong giáo ta là Tiên Thiên Thái Huyền đồ có còn có hy vọng đánh được hắn. Trong tam đại đệ tử của giáo ta thì chỉ có mình muội là có thể dùng Thái Huyền Đồ, do đó nên mới cử muội lần này nhập kinh."

Thôi Thái Đình lo lắng hỏi: "Nhưng gần đây Mộng Sào có vô số tà ma, nếu bọn chúng biết được Thái Huyền Đồ rời khỏi Tiêu Dao phong, chỉ sợ sẽ làm loạn lên."

Lê Sơn lão mẫu đáp: "Cái này không phải lo, lần này trước khi đi giáo chủ đã cấp cho bốn thứ pháp bảo, lại còn mệnh cho ta tạm thời thế muội trấn thủ Mộng Sào. Hơn nữa vừa rồi giáo ta trọng diệt Tà hoàng, khiến cho nguyên khí của địa giới tà ma bị thương tổn nghiêm trọng, nhất định hiện giờ chúng không dám khinh suất vọng động đâu."

Thôi Thái Đình nói: "Có Tam sư tỷ chiếu cố trấn thủ, Mộng Sào nhất định không sao. Ngày mai muội sẽ hạ sơn, trước hết đến Đại Trạch Bình Nguyên xem xét, sau đó sẽ nhập kinh."

Từ nhỏ Tiểu Huyền sinh hoạt ở trên Tiêu Dao phong, có đi xa nhất chỉ là đến tiểu trấn dưới Thiên Thúy sơn, đối với thế giới bên ngoài sớm đã rất tò mò mê hoặc, nghe thế tim liền đập thình thịch thầm hỏi: "Không biết sư phụ lần này có dẫn mình đi cùng không?"

Lê Sơn lão mẫu liền đáp: "Ngoại trừ võ công, Vũ Phiên Tiên còn có hai tuyệt kỹ là trận pháp và cơ quan thuật. Nếu như Mê Cơ chính là hắn, không ai là chắc chắn có thể tiếp cận được, do đó giáo chủ lệnh cho Phi La sư muội đi cùng với muội, hợp lực hỗ trợ."

Thôi Thái Đình yên tâm nói: "Phi La chính là đệ tử quan môn duy nhất của giáo chủ, thành thạo trận pháp và cơ quan thuật, là người duy nhất trong giáo có thể chống lại Vũ Phiên tiên, chọn muội ấy là đúng rồi."

Phi La chấp tay xá Thôi Thái Đình, cười nói: "Còn phải thỉnh Cửu sư tỷ chỉ giáo nhiều."

Không hiểu sao Thôi Thái Đình lại không tiếp nhận cử chỉ này, chỉ lạnh lùng băng sương gật đầu đáp trả.

Lê Sơn lão mẫu nói: "Nếu Mê Cơ là Vũ Phiên Tiên, lần này các người đi nhất định sẽ gặp vô số hung hiểm, do đó cần phải chuẩn bị cho tử tế."

Thôi Thái Đình và Phi La cùng cúi mình vâng dạ.

Lê Sơn lão mẫu lại nói tiếp: "Thái Đình, muội có chuyện gì khó xử không?"

Thôi Thái Đình đáp: "Không có gì, thỉnh tam sư tỷ yên tâm." Rồi quay sang bảo năm vị đệ tử đang đứng hầu: "Các con mau về chuẩn bị hành trang, sáng sớm mai cùng ta hạ sơn."

Tiểu Huyền lập tức mừng như điên, muốn nhảy cẩng lên. Cố gắng lắm hắn mới kềm nén hưng phấn, cúi mình vái chào rồi cùng bốn vị sư tỷ cáo lui.

Chờ cho họ đi khỏi, Phi La đột nhiên hỏi: "Cửu sư tỷ, hỏi câu này được không?"

Thôi Thái Đình nhìn nàng, mặt không hề biểu lộ chút biểu tình.

Phi La cười hỏi: "Cửu sư tỷ thu đồ nhi đều toàn là nữ, sao lại độc có mình Tiểu Huyền là nam?"

Thôi Thái Đình đáp: "Ta thu đồ nhi bất phân nam nữ, chỉ nhìn tư chất, bọn họ người nào cũng có ngũ hành dị tướng, nên có thể thu vào giáo ta."

Phi La ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Sư tỷ người vừa rồi khi bình phẩm về các nữ đồ nhi thì đều rất chi tiết, nhưng khi nói đến Tiểu Huyền sao lại kiệm lời làm vậy?"

Thôi Thái Đình lạnh lùng đáp: "Nhân vì hắn không có ưu điểm nào, có gì mà đáng đề cập chứ."

Phi La gật gật đầu làm ra vẻ tỉnh ngộ.

Lê Sơn lão mẫu đột nhiên mĩm cười nói: "Hài tử đó ta xem cũng có triển vọng lắm đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.