[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Tán Tiên

Chương 7 :  TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN Tác giả Mê Nam Dịch vmvm Hồi 6 Rồng Đùa Nước Cạn (3)




TIÊU DAO TIỂU TÁN TIÊN

Tác giả: Mê Nam. Dịch: vmvm

Hồi 6. Rồng Đùa Nước Cạn (3)

"Ta.... ta không cố ý...." Thủy Nhược nhìn mặt gã, sợ đến hoa dung thất sắc.

"Ai đá vào đít ta, ta sẽ khiến người đó thống khổ không bằng chết!" Tiểu Huyền hét lớn, vung tiên đánh xuống đầu nàng.

Thủy Nhược như đang rơi vào trong cơn ác mộng, không còn nghĩ gì đến việc lách tránh, kinh khủng nhìn ngọn xích tiên đang đánh đến mi tâm của mình.

Điều đó dường như ngoài ý liệu của Tiểu Huyền. Gã đột nhiên cảm thấy không nhẫn tâm, bèn điều khiển tiên lách sang một bên, vừa khéo quấn chặt cánh tay phải của nàng...

Thụy Nhược vẫn ơ hờ ngơ ngẩn. Điều đó đã tạo cơ hội cho gã quấn chặt thêm tay trái. Thân người của nàng bỗng chốc bị Viêm Long tiên trói chặt.

Tiểu Huyền biết mình không phải là đối thủ của nàng, nếu không nhân cơ hội này chế trụ, thế nào cũng bị nàng cho nếm mùi đau khổ. Tiến lên một bước, hắn vận Ly Hỏa quyết điểm vào tiểu phúc, phong bế đan điền của nàng.

Chân khí của Thủy Nhược bị bế, vô cùng khó chịu, lập tức mềm nhũng khịu xuống đất. Nàng vừa muốn đứng lên, đã bị Tiểu Huyền nhảy đến đè xuống lại, liền hoảng kinh hỏi: "Ngươi... ngươi làm gì thế?"

Tiểu Huyền đang giận điên người, vung quyền định đánh, nhưng mãi mà không xuống tay được, bèn giương mắt nhìn trừng trừng, hơi thở phì phò như bò rống.

Thủy Nhược nhắm mắt ưởn ngực, nói lớn: "Ngươi đánh đi! Có gan thì đánh đi!"

Tiểu Huyền tức giận quát: "Ngươi bảo ta không dám sao?" Quả nhiên, gã nhấp nhớ nắm đấm mấy lần, nhưng gương mặt xinh tươi như hoa như ngọc của nàng khiến gã không thể nào hạ thủ được. Gã bần thần không nghĩ ra được biện pháp nào cho hay để trừng phạt nàng.

Thuỷ Nhược bị hắn đè bất gíac đỏ mặt kêu lên: "Không dám đánh thì thôi, buông ra cho ta dậy!"

Tiểu Huyền nhìn bộ dạng thẹn thùng ít thấy của nàng, trong đầu liền kêu ong một cái, ánh mắt bất tri bất giác lạc đến bờ vai trần xinh đẹp để hở ra kia...

Thủy Nhược như nai con lạc mẹ, vừa thấy mục quang hừng hực lửa của gã, hoảng hồn gắt: "Ngươi nhìn.... nhìn cái gì! Mau thả ta ra!"

"Ta không đó! Ngươi làm gì ta nào?" Mặt của Tiểu Huyền đầy vẻ vô lại, càng lúc càng phóng túng nhìn ngắm bờ vai thon thả của nàng, lòng bất giác sinh ra cái khát vọng cường liệt muốn sờ mó nó một phen.

"Ngươi... ngươi.... hạ lưu!" Thủy Nhược cố gắng tránh né, vô tình làm cái gai của Viêm long tiên đang quấn quanh người móc rách thêm áo của nàng. Roi này làm từ Băng lam sắc Ngọc kỳ lân, cứ thít chặt ngực nàng không buông, dùng cách gì cũng không tháo nó ra được. Cuối cùng, nàng chỉ còn biết dùng nhãn tình kỳ dị dò xét động thái của Tiểu Huyền.

Tiểu Huyền vẫn tiếp tục dùng lực áp chặt nàng. Trong lúc giằng co, bàn tay vô ý lạc đến ngực nàng, lập tức gã như bị lôi điện đánh phải, khắp người tê liệt, tim đập liên hồi.

Thủy Nhược khẽ rên một tiếng, vội mím miệng nín thinh, không dám động đậy nữa. Hồi lâu nàng đột nhiên nói: "Không giởn nữa, ngươi đứng dậy đi."

Tiểu Huyền gầm gừ đáp: "Ngươi xé mất quyển sách của ta, thích một cước vào mông ta, hiện giờ nói không giởn nữa là không sao?"

"Thế ngươi muốn gì? Đầu heo chết! Đầu heo thúi! Lúc nãy là ta vô ý, có gan thì bỏ ta ra rồi đánh tiếp." Thủy Nhược bị ép gần như không thở nổi nữa.

"Còn dám chửi ta à?" Tiểu Huyền nộ khí xung thiên. Nộ khí chợt biến thành dũng khí, thò tay ấp lên ngực nàng, liền cảm thấy ôn nhu mềm ấm, nõn nà như bắp chuối non, tim liền đập rộn ràng, tò mò vạch y sam của nàng ra hai bên, rồi dùng lực xé xuống tới bụng, lộ ra phần lớn gò ngực đầy đặn được che đậy bằng một lần vải thêu hoa văn xinh xắn. Mảnh vải bó ngực này hiển nhiên là dùng thứ lụa tốt dệt thành, tuyệt không phải là vật thường, nhất định phải xuất phát từ tận Nam cương. Để có vật này, nhất định là năm trước nàng đã mang theo về từ Ngọc Kinh. Vật này nhất định là một trong số áo quần nàng chở theo cả xe đó.

Thủy Nhược hoảng kinh, sắc mặt trắng bạch hỏi: "Ngươi.... ngươi muốn làm gì?"

"Cuối cùng thì đã tìm ra diệu pháp thu thập ả rồi!" Tiểu Huyền nhìn biểu tình kinh hoảng của nàng, lòng mừng khôn tả. Gã nở nụ cười tà quái cười đáp: "Ngươi xé sách của ta, ta xé y phục của ngươi, vậy không công bằng hay sao?"

"Cái gì? Ngươi.... ngươi dám làm loạn nữa, ta... ta....." Thủy Nhược hoảng hốt.

"Ngươi làm sao?" Tiểu Huyền đưa tay xé thêm một mảnh y sam còn vướng ở bụng, lộ ra hoàn toàn mảnh lụa bó ngực màu xanh ôm ấp lấy vùng thịt da trắng mịn như băng như tuyết của nàng. Vừa nhìn thấy nó, lòng hưu dạ vượn của gã đã nổi lên như sóng cuồng, miệng khô đầu nóng.

"Sao ngươi lại xé nữa!" Thủy Nhược mếu máo sắp òa khóc tới nơi.

"Cái sách đó cộng hết thải có hai mươi mốt trang, cái này ta mới xé có ba cái, còn mười tám cái nữa!" Tiểu Huyền đưa ánh mắt quỷ quái đáp. Gã đột nhiên phát hiện kỹ thuật trêu ngươi của mình cũng thuộc loại khá, một trận khoái hoạt tà quái trong lòng chợt dâng lên.

Thủy Nhược nghe nói thế liền thẹn muốn chết cho xong, lòng thầm nghĩ, chẳng đợi mười tám cái, chỉ cần xé thêm một hai cái nữa thì chỉ sợ mình trần trụi không còn gì, bèn kêu lớn: "Thôi Tiểu Huyền, ngươi còn dám... xé, ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Tiểu Huyền đột nhiên tỉnh hẳn người, lòng thầm lo lắng: "Ả còn có thể sử dụng linh lực, nếu lỡ ả vận dụng xuất ra pháp bảo hay linh chú gì, ta biết đường đâu mà trốn!" bèn vận khởi Ly Hỏa quyết, điểm lên huyệt Thiên linh của nàng, phong trụ Nê Hoàn cung.

Thủy Nhược lúc này mới nhớ là mình còn có khả năng sử dụng linh lực, hối tiếc thì đã muộn. Một khi Đan Điền và Nê Hoàn của một người đều bị phong, thì chân khí và linh lực đều bị bế, trên người chỉ còn lực khí tầm thường, sao có thể thoát được Bát Trảo Viêm Long Tiên đang trói chặt hai tay?

Tiểu Huyền cố sức áp chế, trong lúc giằng co da thịt hai người chạm nhau khiến gã rờn rợn người. Gã mãnh liệt xé bỏ y sam, lộ ra vòng eo tuyết, vừa nhìn thấy thì kỳ kinh bát mạch trong người đã muốn vỡ tung. Chuyện lúc nãy với Ỷ cơ tại đào lâm đã khiến dục tình của gã bạo phát, giờ thêm cảnh này, thử hỏi gã làm sao chịu được? Không nhịn được, chỉ có cách thò tay vào trong y sam, run rẫy thám hiểm khắp nơi...

Thủy Nhược vừa sợ vừa nhột, càng cố sức tránh né.

Trong đầu của Tiểu Huyền chợt hiện lên bức họa mỹ nhân trong Xuân cung sách, một cổ tà niệm chưa từng có chợt sinh xuất trong đầu, không thể kềm chế. Gã bèn ôm sốc nàng dậy, rồi cột hai tay nàng vào chân giường.

Thủy Nhược nửa nằm nửa ngồi trên đất, đầu dựa vào giường, đôi môi hồng nhỏ xíu khẽ thở hổn hển, người run bần bậc, giương ánh mắt kinh sợ nhìn Tiểu sư đệ.

Tiểu Huyền cũng vừa thở dồn dập , vừa nhìn lại nàng. Gã cảm thấy tiểu ác bà bình thường hung ác như vậy, không ngờ lại đẹp mê người, bất giác đưa tay tháo bỏ nội y màu xanh lục vứt xuống đất. Sát na đó, hai gò ngực nhỏ xinh bung ra, nhẹ rung rinh theo nhịp điệu mê người.

Thủy Nhược kêu lên một tiếng, cố sức so vai che bụng, nhưng do hai tay đã bị trói ghì sang hai bên, dù chân có vòng lên che lại thì quá nửa bị lộ ra, làn da trắng mịn ửng đỏ nét thẹn thùng.

Lý trí của Tiểu Huyền đã biến mất, vươn người áp tới, vội vội vàng vàng đưa tay tham khảo khắp nơi. Thế mới biết tình dục như ma quỷ không ngừng bành trướng, không thể kháng cự, không thể áp chế được!

Luồng khí tức phát ra từ thân người nam nhân bao vây Thủy Nhược, khiến nàng choáng váng thẹn thùng. Từ trước đến giờ, nàng chưa bao giờ có thứ phản ứng với Tiểu Huyền như vậy....

Tiểu Huyền là viêm long, Thủy Nhược là nước cạn. Rồng đang trẻ, nên rất tò mò. Nước thì cạn, nên không che được cá. Chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến.... Để rồi, Thủy Nhược sẽ làm gì với tiểu sư đệ khi gã phạm cái lỗi tày đình này? Xin xem hồi sau sẽ rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.