[Dịch] Thôn Phệ Thần Đồ

Chương 35 : Khó khăn của thiếu gia




Ngay lúc này, giọng nói ngọt ngào của Nhã Nhi quanh quẩn bên tai La Cường. Nàng ta nhận được thần tứ lực của Attila, tỉnh dậy từ trạng thái ngủ đông : "Chủ nhân, Nhã Nhi trở về rồi, cảm ơn những gì ngài đã làm cho Nhã Nhi ......"

Nhã Nhi ngơ ngác, nàng ta thấy trước mắt là một cái hồ màu tím rộng mênh mông không thấy bờ, bị vây quanh bởi những rặng núi. Những chòm phía trên bầu trời Thần Tứ đại lục đang lấp lánh ánh sáng. Còn La Cường ...... thì đang trôi nổi trên mặt hồ như đã chết.

"Không ổn, lập tức khởi động chương trình quét, phân tích tình huống thân thể của chủ nhân ...... Kết luận, chủ nhân hấp thu thần tứ lực vượt quá cực hạn, xương cốt bị chấn dộng, bảy mươi phầm trăm xương cốt toàn thân đã bị gãy, cần phải trị liệu gấp !"

Nói xong, tay trái La Cường đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, từ từ ngưng kết lại thành hình. Một thiếu nữ uyển chuyển xuất hiện bên cạnh La Cường, mái tóc dài màu bạc, thân hình thướt tha, vải sa mỏng manh, chính là Nhã Nhi mà La Cường đã thấy trong mộng.

Nếu như La Cường đang tỉnh, nhất định sẽ mừng rỡ hét lớn, con mẹ nó, đúng là Nhã Nhi có thể biến thành phụ nữ sống sờ sờ ra!

Nhã Nhi khẽ đưa tay ôm lấy La Cường bước ra khỏi hồ, tới nơi bờ gần nhất. Chỉ mấy động tác giản đơn đó, đã khiến Nhã Nhi bắt đầu mờ dần. Dù sao năng lượng từ thần tứ lực của thủ vệ thần đồ cấp tám, Attila, cũng chỉ có thể giúp cho Nhã Nhi thức tỉnh trong mười phút. Nhã Nhi lại dùng chương trình thực thể hóa mà La Cường cũng chưa biết, cho nên thời gian thức tỉnh lần này lại càng ngắn đi ......

"Bắt đầu chương trình điều trị, bắt đầu chương trình hồi phục sinh mệnh khẩn cấp, bắt đầu chương trình bảo vệ sinh mệnh ......"

Nhã Nhi vội vàng đọc lên một chuỗi những danh từ cổ quái, hai tay không ngừng sờ mó khắp người La Cường. Mỗi nơi bàn tay đi qua, phần xương cốt đã bị gãy trên người La Cường lại kêu lên đôm đốp, trong nháy mắt đã hồi phục như cũ!

Nhưng Nhã Nhi cũng càng lúc càng mờ đi, gần như đã trở thành một bóng mờ ......

"Phù, cuối cùng cũng giữ được tính mạng của chủ nhân!"

Nhã Nhi mệt mỏi ngẩng đầu, thở phào một hơi, rồi vừa viết gì đó lên mặt đất vừa than thở: "Chủ nhân, năng lượng lần này Nhã Nhi hấp thụ được đều dùng để cứu vãn sinh mệnh cho ngài rồi. Nhã Nhi chuẩn bị rơi vào tình trạng ngủ đông, chỉ kịp viết cho ngài mấy dòng ...... Ngài không nên liều lĩnh như vậy!"

Trong lòng Nhã Nhi suy nghĩ, lần này chủ nhân hấp thu thần tứ lực vượt quá cực hạn, nhất định là vì sốt ruột muốn gặp mình. Không ngờ, vị chủ nhân háo sắc này lại có thể liều mạng vì mình ...... ít nhiều cũng có chút cảm động!

Nhã Nhi không biết chi tiết quá trình La Cường thôn phệ Attila, chỉ nghĩ rằng La Cường vì mình nên mới làm như vậy ......

Thế nên, một sự hiểu lầm tuyệt vời đã sinh ra trong lòng Nhã Nhi.

Nhã Nhi viết được quá nửa thì đã hóa thành từng đốm sáng, nhìn xuống thấy đại khái đã viết đủ ý, nàng thở dài : "Chủ nhân, Nhã Nhi đành tạm biệt ngài rồi, xin ...... bảo trọng!"

Nói xong, những ánh sáng lung linh di chuyển vòng vòng rồi toàn bộ quay về trong tay trái La Cường.

Trong màn đêm, những rặng núi vây quanh một cái hồ màu màu tím rộng lớn. La Cường nằm im trên bờ hồ, cạnh đó là vài hàng chữ thanh tú, mọi thứ đều lộ vẻ yên tĩnh, ấm áp.

......

Khi La Cường từ từ mở mắt ra thì đã là sáng sớm ngày thứ hai. Hắn nhìn thấy hàng chữ Nhã Nhi ghi lại bên cạnh, cười khổ một tiếng rồi giật mình : "Đây là nơi quỷ quái nào nhỉ?"

Trước mắt La Cường là một cái hồ lớn, nước hồ màu tím, bốn phía núi non lúc ẩn lúc hiện. Núi xanh, hồ tím, cảnh sắc siêu trần thoát tục, thấm vào lòng người. Cảnh đẹp nhân gian cùng lắm chỉ là như thế! Có điều ...... nơi này phong cảnh gì cũng có, nhưng lại không hề có động vật sống sót!

La Cường chống cằm suy nghĩ hồi lâu. Tối hôm qua, sau khi hắn xuyên qua một tòa không gian pháp trận mới bắt đầu thôn phệ Attila. Nếu như đã là thông đạo không gian thì phương hướng và cự ly không thể xác định, núi xanh hồ tím này là nơi nào cũng không thể đoán được.

La Cường chợt cảm thấy có chút sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều sống dưới sự che chở của La Hùng. Ra khỏi cửa có binh lính đi theo, về nhà có người hầu phục vụ, sinh hoạt theo tiêu chuẩn cậu ấm con quan, chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh khốn cùng thế này.

Nghĩ đến đây, La Cường cảm thấy sau lưng ớn lạnh. Ông già thì đã qua đời, Nhã Nhi thì lại ngủ đông, binh lính thì đều ở Vọng Nguyệt thành, mình ...... chỉ còn lại một mình lẻ loi!

"Con mẹ nó, nhất định phải tìm thấy nơi nào có người sinh sống rồi nhanh chóng quay về Vọng Nguyệt thành!"

Chưa từng bao giờ chịu cảnh một mình đối mặt với khó khăn khiến cho trong lòng La Cường lo lắng. Hắn chọn bừa một hướng rồi bắt đầu chạy, định tìm nơi nào đó có người nhờ giúp đỡ, thế nhưng ......

Những dãy núi và cái hồ này thoạt nhìn cũng không nhỏ, thực tế lúc đi thì lại càng lớn hơn. Ngày đầu tiên, La Cường dùng thần tứ lực chạy, đến lúc kiệt sức cũng không thấy bóng người. La Cường có chút hoảng loạn.

Ngày thứ hai, La Cường suy nghĩ ở gần nguồn nước hồ ít nhất cũng phải có thổ dân sinh sống. Hắn liền quay trở về bên cạnh hồ, bắt đầu tìm kiếm, thế nhưng trước mắt vẫn chỉ có núi xanh, hồ tím. Hắn bắt đầu cảm thấy sợ.

Ngày thứ tư, cái bụng La Cường từ đầu đến giờ vốn dựa vào thần tứ lực chống đỡ bắt đầu kêu vì đói. Cậu ấm vốn chưa bao giờ ăn cây cỏ, cuối cùng lần đầu tiên thưởng thức rễ cỏ, vốn chỉ có dân chạy nạn những năm đói kém mới ăn.

Ngày thứ mười lăm, đã nửa tháng chưa thấy bóng người, cũng không hề gặp động vật nào có thể săn bắt được. La Cường vốn dựa vào cây cỏ mà chịu đựng, đến lúc này ...... uể oải nằm vật ra trên một tảng đá, tinh thần gần như sụp đổ!

Không biết sau bao nhiêu ngày, La Cường tóc tai rối bù, bẩn thỉu, quần áo rách rưới, như một tên ăn mày đứng trên bờ hồ, ngơ ngác nhìn tên dã nhân phản chiếu dưới mặt nước.

Đây đúng là Vọng Nguyệt công tử, chủ nhân của trăm vạn dân chúng, thành chủ La Cường ư?

"A!"

La Cường ngẩng đầu hét lớn, hai tay múa loạn. Cả đời chưa từng trải qua khó khăn khiến cho tinh thần của hắn hoàn toàn sụp đổ. Trong lúc kích động, hắn gần như muốn nhảy xuống hồ tự vẫn.

Ngay lúc này, bức di chúc bên trong găng tay rơi ra. La Cường ngẩn người, thẫn thờ cúi xuống, nhìn thấy một dòng chữ trên đó ......

"Con trai của La Hùng ta, không thể là loại hèn yếu chỉ biết lau nước mắt!"

La Cường đột nhiên giật mình, đầu óc lập tức tỉnh táo. Hắn từ từ nắm chặt tay, quay về phía hồ hét lớn:

- Ta là con trai của La Hùng, không phải kẻ hèn yếu!

Nói xong, hắn tự tát mình một cái, nhìn về phía trước, bước từng bước dài ......

Rừng núi hoang vu, không một bóng người, chỉ có thể dựa vào cỏ cây sống qua ngày, còn khổ hơn cả chết. La Cường chịu đựng không biết đã bao lâu.

Ban đầu, mỗi lúc tinh thần suy sụp, hắn nghẹn ngào nhìn di chúc của ông già, cắn răng tiếp tục bước đi. Sau đó, mỗi lúc sợ hãi, hắn lại run rẩy nhìn câu nói đó của phụ thân. Tiếp đó, mỗi lúc trong lòng lo lắng, hắn bình thản lẩm nhẩm : "Con trai của La Hùng, không thể là kẻ hèn yếu !" Rồi tiếp tục lên đường ......

Hoảng hốt, sợ hãi, suy sụp ...... rồi lại sợ hãi, hoảng hốt, bình thản. Tinh thần của La Cường trở lại như lúc ban đầu, có điều, hắn cảm thấy trong tâm lý đã có thêm thứ gì đó.

Có phải là kiên cường?

La Cường mỉm cười, một tay sờ cằm, tay kia dùng ngón tay ước lượng mấy ngọn núi, cười tít mắt lẩm bẩm: "Ngọn núi bên trái cao một ngàn năm trăm bộ, bên phải cao tám trăm bộ ...... Đương nhiên phải đến chỗ cao hơn bên trái, nhìn từ trên cao xuống, hy vọng kiếm được mấy con thỏ. Con mẹ nó, ăn cỏ nhiều quá muốn nôn ra rồi!"

Dùng ngón tay đo chiều cao của núi, đó là một trong những kỹ thuật sinh tồn nơi hoang dã mà La Cường mới phát hiện gần đây.

La Cường nhún vai, mỉm cười đi đến ngọn núi cao. Ngay lúc này, trong bụi cỏ xoạt xoạt xuất hiện mấy tên quỷ nhỏ da xanh lá cây, cầm mâu gỗ cản đường hắn lại.

La Cường mừng rỡ, thiếu chút nữa đã nhẩy cẫng lên. Nhưng rất nhanh, hắn mỉm cười, đè nén cảm xúc, tâm trạng bình tĩnh. Cuối cùng cũng đã gặp sinh vật sống rồi!

Một tên da xanh nhỏ bé quát lên:

- Đứng lại, sáu ngọn núi phía nam hồ Tử Thủy là địa bàn của quỷ nhỏ da xanh chúng tao, đi thêm một bước tao sẽ giết mày!"

La Cường xoa cằm :

- Tiên sinh da xanh, ngài nói đây là hồ Tử Thủy, hồ Tử Thủy ở núi Tinh La ư?

- Nhiều lời, dãy núi Tinh La dài mười vạn dặm, chỉ có một cái hồ Tử Thủy này thôi!

Tên quỷ nhỏ da xanh dõng dạc hùng hồn trả lời.

Núi Tinh La, hồ Tử Thủy, nơi La Hùng chết trận ......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.