[Dịch]Thê Tử Của Tà Vương

Chương 20 : Không có ác ý




Lặng lẽ trở về Hộ Quốc tự, Hồng Nhi cũng vừa ở bên ngoài về nhìn thấy Cơ Cửu Nhi một thân nam trang thì hoảng sợ, “Tiểu thư, người đi đâu vậy?”

Hồng Nhi vốn tưởng rằng Cơ Cửu Nhi ở nguyên trong phòng rèn luyện sức khỏe.

“Tiểu thư, y phục này người lấy từ nơi nào vậy?’ Bộ dáng nàng giống như rất vội vàng.

“Ngươi không cần lo, ta đi tắm đây!” Cơ Cửu Nhi nói xong liền đi vào trong phòng, đem bầu rượu buông xuống, thay quần áo bẩn trên người, lại tẩy tro đen trên mặt đi lúc này mới thở phào một hơi, quả nhiên ăn mặc sạch sẽ vẫn thoải mái nhất.

Tẩy đi một thân mỏi mệt, Cơ Cửu Nhi nhanh chóng đi ra khỏi phòng, nàng nhìn Hồng Nhi nói, “Hồng Nhi, ta nghĩ học võ công.”

Hồng Nhi nhìn Cơ Cửu Nhi thật lâu không phục hồi tinh thần lại, “Tiểu thư, người muốn học võ công? Nhưng thân thể của người?”

“Cứ mãi suy yếu như bây giờ thì làm được cái gì?” Cơ Cửu Nhi thở dài, trong người mình vốn đã có vấn đề, phải tìm cách giải quyết mới tốt.

“Coi như thử một lần đi.” Cơ Cửu Nhi đánh gãy những lời Hồng Nhi sắp nói ra, không cho phép cự tuyệt.

Hồng Nhi suy tư trong chốc lát nói, “Thân mình tiểu thư hư nhược không thích hợp vận động quá mức, công phu thật ra nô tỳ biết được một chút, tiểu thư không bằng cứ luyện tập căn bản trước, làm cho thân thể khỏe mạnh một chút rồi tính.”

Cơ Cửu Nhi gật gật đầu đáp ứng.

Từ đó về sau, Cơ Cửu Nhi bắt đầu tập trung rèn luyện cơ thể của mình, nàng ngẫu nhiên sẽ cùng Hồng Nhi đánh quá vài vòng, sau đó cùng lão hòa thượng hết ăn đùi gà lại thưởng thưởng mỹ tửu, từng ngày trôi qua quả thực rất phong phú.

Thời gian một năm rất nhanh trôi qua, Cơ Cửu Nhi lúc này vừa mới bước ra cửa phòng, nửa năm trước Cơ Vũ hồi gia biết được tin tức nàng bị đưa đến Hộ Quốc tự thì vô cùng tức giận, nhưng hắn sau khi nghe Cơ Cửu Nhi giải thích này nọ cuối cùng cũng chịu bỏ qua, nhưng tóm lại trong lòng vẫn không thoải mái gì, Cơ Vũ giống như thực đau lòng, để lại cho nàng không ít bạc rồi vội vàng rời đi, thẳng đến lễ đón năm mới chưa chắc có thể về kịp.

Một năm nay Cơ Cửu Nhi sống trong Hộ quốc tự, Tướng phủ không có một người đến thăm, thế nhưng thật phù hợp với ý nguyện của nàng, chỉ có mỗi Hồng Nhi là rầu rĩ không vui.

Đầu xuân, Cơ Cửu Nhi thong thả bước ra ngoài, một thời gian khá dài tập trung rèn luyện, thân thể nàng lúc này tốt lên rất nhiều, không cần lúc nào cũng như ấm sắc thuốc lúc nào cũng cần thuốc nữa, cũng không yếu đuối giống như trước kia.

Hiện tại là sáng tinh mơ, tăng nhân trong chùa mới vừa mở ra đại môn, người qua lại thưa thớt, Cơ Cửu Nhi đi vòng ra sau núi cầm lấy một cây gỗ mun, chậm rãi khoa tay múa chân…

Cơ Cửu Nhi huy động cánh tay, tự nhiên cảm giác một màn này rất quen thuộc, nhưng làm thế nào nàng cũng không giải thích được nguyên nhân, trong lòng nổi lên phiền muộn, động tác trên tay đột nhiên trở nên thoăn thoát loạn xạ, giống như nàng đang nổi điên lên.

“Một đường như vậy, đóa hoa xuân kia thế nhưng vô tội bị ngươi chém nát a!”

Bỗng nhiên từ sau lưng Cơ Cửu Nhi đi ra một người, hắn mặc một thân bạch y, trong tay cầm một cây chiết phiến, cười như không cười nhìn nàng, “Tam tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Cơ Cửu Nhi thở ra một hơi, mạnh mẽ ném cây gỗ trong tay ra phía trước cắm trên mặt đất, lúc này mới quay đầu nhíu mi nhìn người vừa tới.

“Xem ra một năm nay tam tiểu thư tĩnh dưỡng rất tốt.” Đối phương nhìn Cơ Cửu Nhi hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, mở miệng nói.

Cơ Cửu Nhi nhíu mi, nàng cùng hắn hình như không quen biết! Nàng quay đầu muốn đi lại bị hắn cản đường đứng lại.

"Tại hạ Phượng Ngạo Hải.” Đối phương không tính buông tha Cơ Cửu Nhi, đột nhiên nói ra tên của mình.

Cơ Cửu Nhi thản nhiên nhìn hắn, không nói cái gì.

“Ta không có ác ý.” Phượng Ngạo Hải ôn hòa nói, “Ngươi sẽ không ngại nếu ta gọi ngươi là Cửu Nhi chứ?”

Cơ Cửu Nhi mặt nhăn thành một đoàn__nếu ta ngại ngươi sẽ không gọi chắc?

Trong lòng âm thầm hừ lạnh, đường đường Nhị Hoàng tử Phượng quốc cư nhiên là người da mặt dày bực này.

“Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua đây.” Phượng Ngạo Hải thật sự để ý Cơ Cửu Nhi, thị vệ bên cạnh hắn có chút giật mình nhìn một màn này__Vừa rồi chủ tử còn buồn ra mặt, lúc này sao thay đổi nhanh vậy? Hắn quay đầu âm thầm nhớ kĩ gương mặt Cơ Cửu Nhi .

Cơ Cửu Nhi từng bước lui về sau, đề phòng nhìn Phượng Ngạo Hải, bỗng nhiên nàng chuyển tầm mắt nhìn phía sau hắn chằm chằm, ánh mắt có chút run run, Phương Ngạo Hải thất vậy liền tò mò không biết là cái gì, lập tức quay đầu nhìn theo.

Mà chính lúc này, Cơ Cửu Nhi nhân cơ hội chạy nhanh vào một con đường khác cạnh núi giả, trốn mất.

Thị vệ kia không nói chuyện chỉ nhìn chủ tử nhà mình bị lừa, trừu miệng, rất muốn cười nhưng lại không dám cười.

Phượng Ngạo Hải quay đầu, dở khóc dở cười nhìn bóng dáng nữ nhân đã chạy tít phía xa, âm thầm lắc đầu, hắn cúi đầu nhìn cây gỗ Cơ Cửu Nhi găm trên đất nhấc lên, ngón tay vuốt ve địa phương Cơ Cửu Nhi vừa cầm, khóe miệng đột nhiên giơ lên___Càng ngày càng có ý tứ.

“Chủ tử, chúng ta đi thôi!” Thị vệ tiến lên nhắc nhở.

“Cất cẩn thận!” Phượng Ngạo Hải đưa cây gỗ mun cho thị vệ của mình, cất bước rời đi, thị vệ thấy vậy đột nhiên cảm thấy mình thật bất đắc dĩ.

“Tiểu thư, sao không để nô tỳ đi cùng người.” Hồng Nhi nhìn Cơ Cửu Nhi vội vàng nói.

“Hồng Nhi, ta chỉ ra ngoài hít thở không khí mới lạ thôi, ngươi đi theo rất dễ bị mọi người để ý, đến giờ cơm trưa ta tự sẽ trở về.” Cơ Cửu Nhi nhìn nhìn bộ dáng chính mình, cảm giác không sai biệt lắm liền xoay người rời đi.

Hồng Nhi vừa vội vừa tức, nhưng cũng không giám kì kèo cái gì, nàng mấy lần định âm thầm đi theo tiểu thư nhưng cuối cùng đều bị phát hiện bắt trở về.

Cơ Cửu Nhi ngựa quen đường cũ đi ra đường cái, tìm một cửa hàng binh khí rồi đi vào, binh khí các loại bên trong quả thực làm người ta xem hoa cả mắt. Cơ Cửu Nhi nhìn một trường kiếm giắt trên vách tường, cầm lấy xem xét cẩn thận, nàng đang muốn tìm một binh khí gì đó phù hợp với mình.

“Nơi này không dành cho ngươi!” Cơ Cửu Nhi đang tự hỏi cái này có phù hợp với mình không thì đột nhiên thanh âm có chút quen thuộc vang lên sau lưng nàng, trên mặt lập tức hiện lên không kiên nhẫn___Âm hồn không tan.

“Thật sự là khéo, Cửu Nhi.” Chính là Phượng Ngạo Hải một thân bạch y mỉm cười nhìn Cơ Cửu Nhi một thân nam trang nói, " Ta biết một chỗ có trường kiếm tốt, rất thích hợp với ngươi. " Phượng Ngạo Hải lập tức bắt được ánh sáng chợt lóe trong mắt Cơ Cửu Nhi, chậm rãi phe phẩy chiết phiền trong tay, hơi hơi cúi người, ‘Cửu Nhi, chẳng lẽ ngươi sợ ta ăn ngươi ? "

Cơ Cửu Nhi đột nhiên cảm thấy ảo não, nàng phát hiện cảm xúc của mình bị người trước mặt này tác động. Lại ngẩng đầu, trong mắt khôi phục bình tĩnh gật gật đầu.

Phượng Ngạo Hải kinh ngạc nhíu mày, thật không ngờ Cơ Cửu Nhi khôi phục cảm xúc nhanh như vậy, " Ta nhất định không để ngươi thất vọng. " Phượng Ngạo hải đem Cơ Cửu Nhi đến một cửa hàng rèn binh khí, người nơi đó vừa nhìn thấy hắn liền cung kính cúi chào.

" Lấy cho nàng một thanh kiếm tốt nhất. "

Người nọ vừa nghe lời nói của Phượng Ngạo hải liền biến sắc mặt nhìn Cơ Cửu Nhi, cao thấp đánh giá nàng một phen, sau đó liền quay người đi vào trong buồng.

Cơ Cửu Nhi đưa mắt đánh giá nơi này, nàng chính là nhìn chăm chú đến xuất thần, đến lúc để ý mới phát hiện Phượng Ngạo Hải không biết khi nào đã đứng ở bên cạnh mình, Cơ Cửu Nhi lập tức nghĩ lui về sau tránh xa hắn.

" Cẩn thận. "

Phượng Ngạo Hải vội vàng gọi Cơ Cửu Nhi, nhưng là vẫn chậm một bước nhỏ, Cơ Cửu Nhi cảm giác chân mình truyền đến cảm giác đau đớn nóng rực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.