[Dịch] Thất Trọng Biến

Chương 9 : Dâng hoa hiến phật




Nghe thấy Hi Nhã bảo mình xin lỗi tiểu tử kia, Stanford rất buồn bực, khuôn mặt vốn rất bỉ ổi bỗng chốc xám xịt, rốt cuộc suy yếu đến nơi đến chốn.

“Bỏ đi! Là tự ta không cẩn thận, không liên quan gì đến Stanford thiếu gia! Hi Nhã, ngươi mau dẫn ta tới khu hướng dẫn báo danh đi!” Tả Nham vừa nhìn sắc mặt Stanford liền biết muốn tiểu tử này nói xin lỗi là không thể, hơn nữa sau khi biết được hắn là thiếu gia của gia tộc Stan nên càng không thể đắc tội.

Tại thành Safin, ác danh của gia tộc Stan đã không phải lưu truyền một hai ngày. Nếu đắc tội với một cừu gia như vậy, đừng nói ở học viện, cho dù ở thành Safin, cũng không cách nào bươn trải cuộc sống. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, rốt cuộc sẽ có một ngày, mối nhục ngày hôm nay hắn phải đòi lại bằng được.

Càng huống chi hắn cũng đã có hành động rồi, Tả Nham có thể cảm giác được sức nặng trên chiếc túi trong y phục của mình, nặng trình trịch! Xem ra vị thiếu gia Stanford này là một công tử rất thích mang theo rất nhiều tiền mặt đi khắp nơi vung vẩy!

“Nghe thấy không? Là tự hắn không cẩn thận! Hắc hắc! Tiểu tử, xem như ngươi biết thức thời! Chúng ta đi!” Stanford thấy Tả Nham nhượng bộ liền thở phào một hơi, vội vàng dẫn hai tên tùy tùng rời đi. Hắn thực không dám lưu lại nữa!

Nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Hi Nhã trong cơn giận ngút trời Stanford biết rõ nếu không phải Tả Nham giải vây, chiếu theo tính cách của Hi Nhã, nắm bắt không được thì thực sự sẽ ép hắn xin lỗi Tả Nham, đến lúc ấy thực thậm tệ rồi.

Nhìn theo Stanford dẫn hai tên tùy tùng mau chóng rời khỏi, lại nhìn thoáng qua Tả Nham vừa mới nhường nhịn, Hi Nhã lườm hắn một cái, dậm chân nói, “Tả Nham, ngươi thực khiến ta thất vọng! Hắn có gì phải sợ? Hừ!”

Tên Tả Nham này thực sự không phải nhu nhược bình thường, trước đây yếu thế trơ trụi không nói, ngay cả bị người ta dồn tận cửa ức hiếp vẫn nhường nhịn! Hi Nhã bĩu cái miệng nhỏ nhắn trắng mịn, ngẫm lại mình hảo tâm giúp hắn hả giận, thật thực là rất không cần thiết. Nàng không để ý tới Tả Nham, bước nhanh về phía trước.

Tả Nham đi phía sau nhìn theo bóng lưng thon dài của Hi Nhã thầm oán không thôi, ngươi không sợ, tu vi ngươi mạnh hơn hắn, còn có gia gia lợi hại làm chỗ dựa, nhưng ta thì sao? Thực lực không bằng người, gia thế càng không phải so kè!

Tả Nham sau khi đưa tay luồn vào chiếc hầu bao màu xanh phình lên, trên mặt liền tăng thêm một tia tiếu ý. Lại vừa nhìn bóng lưng xinh xắn kia vội vàng rời đi, hắn nặng nề thở dài một hơi, chạy chậm một hồi, đuổi theo Hi Nhã còn đang tức giận nói : “Xin lỗi, Hi Nhã! Hay là như vậy, để bày tỏ lời xin lỗi của ta, ta mời ngươi xem gánh xiếc ‘Ám Nguyệt’ biểu diễn được không?”

Hi Nhã nghe thấy vậy, dừng bước, quay đầu liếc qua Tả Nham, ngạc nhiên nói, “Ngươi có vé?” Đến nàng cũng không mua được vé, chẳng nhẽ tên tiểu tử bởi mua không nổi Linh thạch mà bỏ lỡ thời điểm dẫn phát linh nguyên này mua được vé?

“Ừa! Đương nhiên là có vé, còn là hai vé ghế đầu đấy! Ngươi xem!” Nói xong, Tả Nham nhón hai tấm vé, quơ quơ trước mắt Hi Nhã. Một bên vừa quơ một bên vừa đáng tiếc, hai tấm vé ghế đầu này thấp nhất cũng phải đến một trăm kim tệ, vì để thuận lợi mọi bề đành xem như tốn chút máu vậy!

Chen tay đoạt lấy tấm vé vào cửa trong tay Tả Nham, Hi Nhã có chút quái dị ngó ngó Tả Nham. Đích thực là vé vào cửa xem biểu diễn của gánh xiếc ‘Ám Nguyệt’, cũng thực sự là vị trí ghế đầu. Nhưng tấm vé vị trí ghế đầu này, không có mấy chục kim tệ thì có thể mua được sao? Mà Tả Nham này giống loại người vì xem diễn xiếc mà không tiếc bỏ ra nhiều kim tệ như vậy sao? Ngay cả mình cũng không nỡ, cùng lắm là mua vé bình thường thôi.

“Sao vậy? Chẳng nhẽ vé không đúng sao?” Tả Nham bị Hi Nhã ngó nghiêng có chút hoảng sợ nhưng trong lòng đã biết không ổn rồi. Nha đầu này chỉ sợ đối với lai lịch tấm vé đã có hoài nghi rồi!

“Vé này là ngươi mua sao?” Sóng mắt xinh đẹp của Hi Nhã lưu chuyển, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của mình, Hi Nhã này đã thực sự hoài nghi lai lịch của tấm vé. Tả Nham có chút hối hận cho mình, con ngươi đảo loạn như muốn nghĩ ra một cái cớ nào đó.

Vé tất nhiên không phải Tả Nham mua!

Tả Nham thực không phải người dễ dàng chịu thiệt cho nên vừa rồi trong nháy mắt khi Stanford đụng vào hắn, Tả Nham tiện tay mò lấy hầu bao của hắn. Chỉ là vì khiến Hi Nhã nguôi giận mới lấy ra tấm vé, không ngờ rằng lại khiến nàng hoài nghi.

Thế này xong hết rồi! Tả Nham sau khi vắt hết óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra một lối thoát nào. Nếu nói tự mình mua, thân thận lòe lòe ở đây, Hi Nhã thông minh như vậy khẳng định sẽ không tin. Người khác tặng cũng không khả thi, một người dân nghèo có ai lại tặng quà xa xỉ như thế!

“Là Stanford?” Hi Nhã sau khi nhìn thấy vé, lại liên tưởng đến Stanford vừa rồi từng nói qua hắn có vé ghế đầu nên đã đại khái đoán ra. Bây giờ vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tả Nham lại càng xác định chắc chắn.

Thấy Hi Nhã đã đoán ra được nguồn gốc của tấm vé, Tả Nham có chút thấp thỏm đành phải gật gật đầu, vẻ mặt như kiểu mặc cho cô xử trí. Không thừa nhận khẳng định là không được, ngược lại không bằng cứ thừa nhận, nói không chừng Hi Nhã còn sẽ bỏ qua cho mình. Có điều thực sự rất khó nói, người dân trên Ardin đại lục ghét nhất chính là trộm cắp!

Chứng kiến vẻ mặt buồn khổ của Tả Nham, Hi Nhã lấy bàn tay nhỏ bé của mình che đôi môi đỏ mọng, cười ‘Hích hích’.

“Chẳng trách ngươi lại không so đo với hắn, hóa ra ngươi đã chiếm tiện nghi của người ta! Đáng tiếc, tên ngốc kia còn tưởng rằng ngươi sợ hắn đấy! Làm sao biết kẻ chịu thiệt chính là mình a! Ha ha, Stanford đúng là con heo ngốc!” Hi Nhã hiện tại đã rõ vì sao Tả Nham cố ý tỏ ra yếu thế, hóa ra người chiếm tiện nghi là hắn a! Quên sạch điều không vui lúc trước, Hi Nhã hết sức vui vẻ cười rộ lên. Đôi mắt sáng trong một lần nữa lưu chuyển trên khuôn mặt thanh tú đang ngượng ngùng của Tả Nham, khiến hắn có một tia cảm giác khác lạ!

Tả Nham có chút bất ngờ! Chẳng nhẽ Hi Nhã không căm ghét một tên trộm hèn mọn như hắn sao?

Hi Nhã dù sao vẫn là một tiểu cô nương chưa tiếp xúc với đời nhiều, đối với tiểu thâu không hề có cảm giác đặc thù gì cả. Ngược lại, Tả Nham có thể tỉnh bơ, khiến Stanford không một chút phát giác ra hắn đã bị trộm mất hầu bao, làm nàng hết sức kinh ngạc. Có lẽ đây chính là câu ‘trẻ em thích những thứ mới lạ’ người ta hay gọi!

“Sao vậy? Sợ ta tố giác với Stanford sao? Ha ha! Đừng lo lắng, ta còn mong sao hắn gặp xui xẻo đấy chứ! Thực muốn ngắm vẻ mặt của hắn sau khi phát hiện không thấy hầu bao của mình đâu. Nhất định rất thú vị!” Hi Nhã ra vẻ lão thành vỗ vỗ bả vai Tả Nham, cười nói.

“Có điều, cái giá giữ bí mật, tối hôm nay sau khi xem diễn xiếc xong, ngươi phải mời ta đi ăn khuya!” Hi Nhã dí dỏm nháy nháy mắt, trả lại phiếu lên tay Tả Nham.

Dáng vẻ dí dỏm của Hi Nhã thật đáng yêu, dù rằng Tả Nham không muốn cùng cô nương này có kết giao cũng phải nhìn đến ngây dại.

“Đờ ra đấy làm gì? Không mời thì dẹp đi!” Hi Nhã cũng chú ý đến ánh mắt hừng hực của Tả Nham, trên khuôn mặt mềm mại bình ổn thoáng hiện lên một lớp phấn hồng.

Bị Hi Nhã quở trách như vậy, Tả Nham rốt cuộc thở phào một hơi. Nhớ tới trong hầu bao của Stanford còn có rất nhiều kim tệ, Tả Nham lại càng không để bữa ăn khuya đặt ở trong lòng. Vẫn dùng nét mặt tươi cười nói, “Không thành vấn đề!”

Chỉ là không biết sau khi Stanford kia biết mình dùng vé hắn mua mời Hi Nhã xem biểu diễn, lại tiêu tiền của hắn mời ăn cơm thì hắn sẽ có cảm tưởng như nào! Tả Nham theo sau lưng Hi Nhã cũng quét sạch lo lắng lúc trước, cực kỳ hứng thú nghĩ đến diện mạo cáu kỉnh của Stanford sau khi biết được mọi chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.