[Dịch] Thất Trọng Biến

Chương 33 : Thực lực sơ hiện




Sau khi bị Tả Nham lớn tiếng vạch trần mưu đồ, John nhìn thấy càng ngày càng nhiều người vây quanh lại cũng chẳng thèm để ý. Có thế lực của Lang Nha dong binh đoàn làm chỗ dựa, đám người này sẽ không dám tiến lên ra mặt.

Có điều, thái độ của Tả Nham lại không phải John có thể chịu được. John thẹn quá hóa giận hừ lạnh một tiếng, sắc mặt phát lạnh, trong ánh mắt hàn quang lẫm liệt.

- Tiểu tử, xem ra ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Muốn tìm chết! Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Linh lực bộc lộ ra ngoài, kim quang phát ra bốn phía, tay phải chợt nắm thành quyền, vung quyền về phía Tả Nham.

Một quyền này của John chỉ dùng năm thành, hắn cũng chẳng muốn trực tiếp đánh chết Tả Nham! Trọng thương, giáo huấn một lần là được rồi!

Stephen thấy John động thủ cũng chẳng muốn tiến lên giúp đỡ, từ hắn xem ra, đối phó với một tiểu tử như Tả Nham, một mình John đã thừa sức rồi. Mà loại cảm giác bất an trong lòng Kenny lại càng ngày càng mạnh, ấp ủ mục đích thăm dò đứng ở một bên.

Đón lấy nắm tay, bàn tay Tả Nham khẽ phát lực, chỉ nghe thấy nắm tay của John vang lên một trận ‘Cách cách’, John đau đớn ‘Ối’ một tiếng chói tai.

- Muốn cho ta uống rượu phát cũng không đơn giản đâu! Phải lấy bản lãnh thực sự ra mới xong! –Tả Nham buông lỏng nắm tay John, khuôn mặt vẫn vắt vẻo nụ cười không tranh sự đời như trước, cười lạc quan nhìn ba người John!

- Lên! –John vừa chịu thiệt chỉ cho rằng mình khinh thường, nhưng cũng biết Tả Nham có chút thực lực! Ngay tức khắc quát mạnh một tiếng, dẫn đầu xông về phía Tả Nham.

Chứng kiến John chịu thua thiệt, Stephen và Kenny nguyên là sửng sốt, sau khi nghe thấy John ra hiệu, hai người không chút chậm trễ, thân hình khẽ nhúc nhích, cũng lao lên luôn!

Ba người nguyên là đối khang quyền cước một hồi với Tả Nham, nhưng thực lực dù sao cũng chênh lệch quá lớn, Tả Nham chỉ cần đối quyền cước với bọn chúng, bọn chúng đã chịu không thấu.

- Phịch! –John bị một cước của Tả Nham trực tiếp đá bay ra ngoài.

Tiếp theo đó là Stephen và Kenny, trước sau cũng bị quẳng ra ngoài.

- Không được, không được! Ba người các ngươi chưa ăn cơm sao? Muốn cướp kim tạp, phải xuất lực a! –Tả Nham thoải mái vung vẩy chân cẳng và cánh tay, vẻ mặt không thỏa mãn.

Ba người mặc dù là bát tinh Linh chiến giả nhưng đối với tứ tinh Linh đấu giả như Tả Nham mà nói, bên trong kém đủ năm đẳng cấp. Loại chênh lệch này cứ hệt như người lớn đối với trẻ con vậy, Tả Nham vốn ngay cả nóng người cũng không tính là gì. Nào là Phong Ảnh Thuật, Hàn Cực chi hỏa, dị năng, tất cả đều chưa dùng tới!

John mặt đỏ biến thành màu tím, ba người vây công ngay cả chéo áo đối phương cũng không chạm tới mà còn bị ném ngã ra ngoài! Loại thực lực này đến từ một thiếu niên trẻ tuổi như thế ư? John có chút nghẹn thở!

Cảm thụ của Kenny càng không dễ chịu, cảm giác mỗi lần đều sai, không ngờ lần này lại đúng! Nhưng cái giá cho sự đúng này với giá sai còn phải cao hơn!

Ba người đều đối mắt nhìn nhau, biết mình hôm nay đụng phải tấm sắt rồi, nhưng cưỡi hổ khó xuống, lập tức rút vũ khí của từng người ra, hét toáng lên rồi vung vẩy một trận về phía Tả Nham.

- Thực không ngờ tới, thiếu niên này không ngờ lại lợi hại như vậy! Ít nhất là nhất tinh Linh đấu giả! Lúc này có trò vui để xem rồi, ta tên gia hỏa của Lang Nha dong binh đoàn gặp xui xẻo rồi.

Sự chênh lệch giữa Tả Nham và bọn John khiến cho lão giả lúc trước mở rộng tầm mắt, kinh ngạc tán thán, cũng rất hưng phấn. Bị người của Lang Nha dong binh đoàn ức hiếp quen rồi, lão giả rốt cuộc đã chờ cược một màn bọn chúng bị ngược đãi.

- Thiếu niên này quá mạnh...

- Đúng vậy, thấy không, ba tên Lang Nha dong binh đoàn ngay cả chéo áo của hắn cũng không chạm được! Ôi chao, lại bị té rồi! –Một người vây xem thấy John lại bị đánh bay một lần nữa, không ngờ lại phối hợp với vẻ mặt, pha với tiếng động John tạo ra.

- Xem ra các ngươi không có cơ hội cướp kim tạp của ta rồi! Làm sao bây giờ nhỉ, ta tha các ngươi hay khiến các ngươi sau này không thể cướp của người khác nữa đây? –Sau khi quẳng Stephen và Kenny ra ngoài, Tả Nham gảy gảy bụi bặm trên người chậm rãi đi tới trước mặt ba người đang nằm trên đất, chép chép miệng, sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói.

- Đại nhân, xin ngài tha cho chúng ta đi! Chúng ta không dám nữa! –John bị Tả Nham đánh cho tím mặt tím mày sớm đã không còn ý chí chiến đấu, nghe thấy lời của Tả Nham liền tưởng rằng Tả Nham muốn giết chúng, khuôn mặt bầm dập sợ đến nỗi trắng bệch. Vội vàng lăn lê bò toài đến trước mặt Tả Nham, ôm chân Tả Nham, cầu khẩn nói.

- Đại nhân, xin ngài đừng giết chúng ta! Trong nhà ta còn có thê tử con cái, bọn họ không nơi nương tựa, sẽ chết đói hết cả lũ! Kenny cũng mang theo nghẹn ngào, quỳ rạp trên đất, dập đầu.

Chứng kiến dáng vẻ ba người này, Tả Nham dở khóc dở cười, hắn vốn không định giết bọn họ. Chỉ muốn phế bọn họ để tránh sau này bọn chúng lại ỷ mạnh hiếp yếu. Ai dè bọn chúng hiểu nhầm ý tứ của mình. Có điều, biểu hiện của bọn John khiến nhận thức của Tả Nham tiến thêm một bước đến hiện thực của thế giới này.

Thực lực mới là hết thảy. Hiện tại bọn chúng quỳ rạp xuống dưới chân mình xin tha, đó là do thực lực bọn chúng yếu hơn mình. Nếu thực lực chúng mạnh hơn mình thì sao? Lại sẽ là bộ dáng thế nào đây?

Nghĩ đến đây, trái tim Tả Nham lại thêm độc ác. Mũi chân giẫm một cái, gảy chân đón lấy thanh cự kiếm trên đất!

- Không, ngươi không thể giết bọn ta! Ngươi xem, chúng ta đều là Lang Nha dong binh đoàn. Ngươi giết bọn ta rồi, dong binh đoàn chúng ta sẽ không tha cho ngươi! –John vừa thấy Tả Nham cầm kiếm, càng thêm hoảng sợ, chỉ chỉ vào đầu sói trước ngực, hy vọng có thể dùng dong binh đoàn để áp chế Tả Nham.

- Hừ! Lang Nha dong binh đoàn thì làm sao? –Tả Nham hừ lạnh một tiếng, cổ tay vừa xoay, mũi kiếm rất nhanh cắt đứt gân tay ba người.

-A! –Ba tiếng gào thảm thiết liên tiếp vang lên, ba người đau đớn đến nỗi lăn lộn giãy dụa trên đất.

- Hay! Làm hay lắm! Làm cho bọn chúng sau này sau này không dám ức hiếp người khác nữa! –Trong đám người đột nhiên truyền ra một tiếng khen ngợi.

- Đại nhân, làm hay lắm! Làm hay lắm!

Đám người bị một tiếng này thức tỉnh, mọi người tới tấp khen ngợi!

- Phụ thân, vị đai ca ca này thật lợi hại!

- Ừm! Ngươi cũng phải cố gắng a! Làm một người lợi hại giống như vị ca ca này!

Một vài hài tử trong đó càng dùng ánh mắt sùng bái ngắm Tả Nham, đáy lòng càng dấy lên nguyện vọng sau khi trưởng thành sẽ trở thành một vị cường giả giống như Tả Nham!

Mà một vài nữ tự lại dùng ánh mắt hâm mộ ngắm Tả Nham, trong lòng vang lên thanh âm như mê mẩn.

- Thiếu niên này thực đẹp trai a!

Đối mặt với lời khen ngợi của mọi người, Tả Nham có chút mù mịt không biết làm sao. Có điều, trong lòng thoáng có chút cảm giác thành tựu.

Nhìn thấy càng ngày có càng nhiều người cười nói tâng bốc hắn, Tả Nham nhíu mày. Loại tình cảnh này rõ ràng loại người luôn luôn thấp cổ bé họng như Tả Nham muốn chứng kiến!

Khẽ nói một câu về phía Tiểu Hỏa :

- Mau biến lớn, chúng ta rời khỏi đây!

Trong nháy mắt, Tiểu Hỏa vốn vẫn chỉ là con chim nhỏ lớn cỡ lòng bàn tay, thân thể bỗng chốc biến lớn. Tả Nham xoay người nhảy lên, vắt vẻo phía sau lưng Tiểu Hỏa.

- Chiếp! –Tiểu Hỏa réo lên một tiếng, đôi cánh dùng sức vỗ vài cái, chở theo Tả Nham, bay vòng lên.

Trong chớp mắt liền biến mất trên không trung. Tả Nham vốn không muốn dừng lại ở thành Cook, sau khi mua được quần áo, xử lý xong đống ma hạch cấp thấp, Tả Nham lập tức chuẩn bị muốn rời khỏi. Chỉ là ai ngờ rằng, phải khiến Tiểu Hỏa vất vả hiện hình như vậy mới có thể rời khỏi!

Cách thức Tả Nham rời khỏi lại một lần nữa đột ngột kinh động đến tròng mắt mọi người đang vây quanh.

- Oa, lục cấp phi hành ma thú a! Thấy không, chú chim nhỏ trên vai thiếu niên ấy là lục cấp phi hành ma thú a!

- Nói nhỏm, có thể huyễn hóa kích cỡ đương nhiên là lục cấp ma thú!

- Thực lợi hại! Hắn còn chưa đến hai mươi tuổi! Tuổi trẻ mà đã lợi hại như vậy, còn có một con lục cấp phi hành ma thú!

- Ừm, xem bộ dạng, cũng chỉ mười tám mười chín tuổi thôi! Có thể dễ dàng đánh bại ba lục tinh Linh chiến giả, tối thiểu cũng phải là nhất tinh Linh đấu giả!

Một Linh giả trung niên lại lắc lắc đầu :

- Không, hắn tối thiểu là tứ tinh Linh đấu giả! Ta là nhất tinh Linh đấu giả nhưng vừa rồi ta lại nhìn không thấu linh lực ba động của hắn. Điều này chứng minh hắn thấp nhất là tứ tinh Linh đấu giả! Tuổi mới như vậy tu vi đã cao đến thế! Ai, người so với người thực sự là tức chết đi được a!

- Trời ạ, nói như vậy hắn thực sự thấp nhất là tứ tinh Linh đấu giả a!

Nghe thấy mọi người nhao nhao nghị luận. Thiếu niên vốn còn muốn ra tay giúp Tả Nham kia cười khổ lắc đầu.

- Vốn cho rằng thiên phú của ta đã tốt lắm rồi! Ai ngờ thực sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a! Hơn nữa, hắn còn không chỉ là thiên phú cao, còn có một con lục cấp phi hành ma thú, thực khiến người ta đố kỵ a!

- Đúng rồi, con phi hành ma thú kia, là ma thú gì a! Dường như từ trước tới nay chưa từng gặp qua! –Lại một lão dong binh đột nhiên nhớ tới bộ dáng của Tiểu Hỏa, nghi hoặc nói.

- Ta dường như đã thấy qua trong sách cổ!

- Chẳng nhẽ là thần thú Hỏa Phượng Hoàng?

Thành Cook nửa năm qua vẫn không bình tĩnh trở lại, đầu đường cuối ngõ, luôn luôn lưu truyền một thiếu niên thiên tài, làm thế nào, ra sao, đấu với ba tên dong binh cùng với chuyện thiếu niên cưỡi thần thú Hỏa Phượng Hoàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.