[Dịch] Thất Trọng Biến

Chương 24 : Ai cũng có tâm tư




Craw quay đầu nhìn Tả Nham, miệng lúc há lúc ngậm, có một tia do dự.

“Bỏ đi! Thà sống bán sống bán chết như vậy chẳng bằng ta đánh cuộc một ván vậy!” Nói xong trong đôi mắt Craw hiện lên vẻ kiên quyết. Tay phải mò vào trong ngực móc ra một tấm bài.

“Ta hy vọng ngươi sau khi rời đi có thể giao thứ này cho tộc trưởng đương nhiệm của Tả gia. Sau đó nói chuyện của ta cho hắn biết!” Craw nói xong có chút không nỡ đưa tấm bài cho Tả Nham.

Đây là một khối đá na ná như ngọc chế tạo thành, trên mặt ngoài có đồ án hình năm mặt trời.

Tả Nham liếc qua rồi nhận lấy tấm bài, sau đó thu tấm bài vào trong ngực! Rất rõ ràng, tấm bài này của Craw chính là tín vấn trong tổ chức ‘Ám Mang’ kia của hắn. Nhờ hắn giao nó cho tộc trưởng Tả gia chính là muốn thông qua tộc trưởng Tả gia liên hệ với đầu não tổ chức kia, sai người tới cứu hắn.

Mặt khác Tả Nham rất nhanh cũng đã nghĩ cẩn thận, Craw vì sao muốn tha hắn! Nguyên nhân rất đơn gian, Craw thấy qua dị năng của hắn đã kết luận hắn là tộc nhân Tả gia. Cho nên mới tha hắn.

Từ Craw xem ra, mình thông qua thi triển dị năng nhất định có thể nhận tổ quy tông. Sau lại chuyển đạt tín vật và chuyện của Craw.

Mà người lúc trước bị tách linh nguyên e rằng chưa thể khiến Craw cảm thấy có nắm chắc hắn sẽ giao tấm bài cho tổ chức ‘Ám Mang’. Cho nên Craw mới không tiếc giết bọn họ đến Hi Đức vững tin.

Nhiều năm qua như vậy, e rằng Craw vẫn luôn chờ một người có thể khiến hắn cảm thấy có chắc chắn xuất hiện!

“Tiền bối, ông có thể xác định Hi Đức thực sự sẽ tha ta sao? Với tính cách của hắn khẳng định sẽ không cho phép để người sống ra ngoài công bố hành vi dơ bẩn hèn hạ của hắn! Hơn nữa, hắn e rằng cũng sẽ nghĩ đến ông sẽ giao phó ta, nhờ ta tìm người tới kiếm hắn gây phiền toái, cứu ông ra ngoài!” Tả Nham cảm thấy với tính cách của Hi Đức tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho mình!

Craw cười nhạt, chậm rãi nói, “Ngươi nói không sai! Hắn khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha ngươi! Cho nên ta mới có thể nói hi vọng không lớn! Có điều, ta cũng có đối sách. Ngươi lại đây! Ta trước tiên giải trừ phong tỏa linh lực giúp ngươi!”

Tả Nham nghe vậy, liền đi gần về phía Craw.

Craw chỉ vỗ nhẹ lên thân thể Tả Nham một cái. Tả Nham liền cảm giác cỗ linh lực ở linh nguyên vốn bị đan điền đè ép lên chảy đi không thấy đâu nữa, thân thể nhẹ nhõm một hồi, sự lưu động linh lực cũng khôi phục tự nhiên.

“Đừng nhúc nhích!” Craw thấy Tả Nham sau khi giải phóng linh lực, có ý định đứng dậy hoạt động liền đè lên bả vai Tả Nham.

“Hả?” Tả Nham không rõ Craw còn muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.

“Ta sẽ đưa một ít linh lực vào trong linh nguyên của ngươi, chỉ cần ngươi thúc động linh nguyên lập tức có thể khiến ngươi tạm thời có thực lực Linh đấu giả! Có cỗ linh lực này hẳn là có thể khiến dị năng thuấn di của ngươi đạt khoảng ba mươi thước! Như vậy, chỉ cần ngươi không ngừng biến hướng, sử dụng dị năng hẳn có thể chạy thoát ra ngoài!” Craw giải thích nói.

“Nhưng thuấn di của ta chỉ có thể thuấn di khoảng mười thước a! Làm sao có thể đạt đến ba mươi thước được!” Tả Nham khó hiểu hỏi.

Craw cười cười, nói, “Dị năng thuấn di của Tả gia các ngươi sau khi thức tỉnh đều chỉ có thể thuấn di mười thước. Nhưng theo sự đề thăng của linh lực, khoảng cách thuấn di cũng sẽ đề cao. Thăng cấp một tinh linh lực, ước chừng đề cao khoảng cách thuấn di khoảng hai thước! Tất cả cửu tinh Linh ẩn gia của Tả gia các ngươi, bọn họ thuấn di đều có thể đạt đến trăm thước.”

“Trăm thước!” Đáy lòng Tả Nham hơi có chút kích động. Nếu thực sự có thể thuấn di trăm thước vậy thì bất luận là đối địch hay chạy trốn, làm cái gì cũng đều thuận lợi a!

“Thả lỏng, ta phải truyền linh lực!” Craw nói xong, tay áp lên Linh Hội huyệt sau lưng Tả Nham, một cỗ linh lực khổng lồ mênh mông cuồn cuồn tuôn vào trong cơ thể Tả Nham, hội tụ tại linh nguyên!

“Nhớ kỹ, cỗ linh lực này sau khi ngươi bắt đầu thúc động linh nguyên, chỉ có thể cho ngươi sử dụng khoảng một canh giờ. Sau một canh giờ linh lực ta truyền vào lập tức sẽ biến mất. Ngươi sẽ một lần nữa khôi phục thực lực Linh chiến giả. Có điều, lúc ấy ta nghĩ ngươi hẳn đã thoát khỏi tay Hi Đức rồi. Chỉ cần ngươi sau khi thoát khỏi, cẩn thận một chút, hẳn có thể thuận lợi chạy trốn!”

Sau đó Craw lặp đi lặp lại vài câu giao phó.

Tiếng bước chân vang lên trong thông đạo, Tả Nham và Craw đối mặt nhìn nhau, đoán trước hẳn là Hi Đức tới.

Quả nhiên, rất nhanh Hi Đức liền cười đi vào trong mật thất.

Nói mấy câu lừa Stanley đi, lập tức lại có thể thu được một viên linh nguyên thượng giai, tâm tình Hi Đức sao có thể không vui chứ! Thổi một tiểu khúc, hắn vừa vào mật thật lại ngây người.

Tả Nham sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Hi Đức nghi hoặc một hồi.

Sắc mặt trầm xuống, tay phải khẽ xòe ra, trong lòng bàn tay hiện ra viên Khống Linh Đan kia, hai ngón tay bóp nhẹ. Trong mắt Hi Đức lộ ra vẻ tàn khốc, hung hăng nhìn chằm chặp Craw, cả giận nói, “Tiền bối, đây là xảy ra chuyện gì? Tiểu tử này sao vẫn chưa chết?”

Tả Nham nhìn khuôn mặt Hi Đức trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận, nghiến hàm răng, tay không tự chủ bóp chặt thành nắm đấm, hận không thể xông đến giết hắn.

“Khụ, khụ!” Craw phát hiện ra sự xúc động của Tả Nham, cố ý ho khan hai tiếng. Mí mắt có chút không dằn được ngước lên, trong đôi mắt hoàn toàn trắng dã nhìn về phía, khóe miệng cũng lộ ra vẻ xem thường, lạnh lùng nói, “Hi Đức, ngươi khỏi phải lấy thứ đó ra uy hiếp ta! Ngươi cũng không ngẫm lại xem, ngươi bóp nát thứ đó, ta thì sẽ chết nhưng ngươi sau này sẽ vĩnh viễn chôn chân ở cảnh giới lục tinh Linh thánh giả! Tả Nham này có chút uẩn khúc với ta, là con trai của một cố nhân. Ngươi buông tha hắn, chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác, ta sẽ giúp ngươi tiếp tục tách linh nguyên. Nếu ngươi khăng khăng muốn giết, vậy hợp tác giữa chúng ta cũng kết thúc. Ta sống dựa dẫm như vậy sớm đã buồn tẻ vô vị rồi!”

Cơ nhục quai hàm Hi Đức giật giật, sắc mặt phát lạnh, híp hai mắt, tức giận hết mức.

Lời Craw rất rõ ràng, nghĩa là chỉ cần Hi Đức hắn muốn giết Tả Nham, Craw không tiếc bỏ mạng cũng không tách linh nguyên cho hắn nữa!

Trầm ngâm trong chốc lát, sắc mặt Hi Đức hòa hoãn lại, ôm ý nghĩ xấu xa cười nói, “Tiền bối, xem ra phụ thân Tả Nham này quả thực có giao tình không cạn với ngươi a! Được, ta cho ngươi thể diện, buông tha hắn.” Nói xong, lại nhìn nhìn Tả Nham, nói : “Tả Nham, mạng tiểu tử ngươi thực lớn! Ai ngờ ngươi không có tiền dẫn phát linh nguyên, còn có thể bấu víu vào mối giao tình giữa phụ thân ngươi với Craw tiền bối! Ta thực sự đã nhìn nhầm ngươi a!”

Tả Nham đảo mắt về phía Hi Đức lộ ra ánh mắt coi thường, đang muốn phản kích một hai câu.

“Được rồi! Chớ nhiều lời! Tả Nham ngươi đi đi! Hi Đức, ngươi ở lại một lát, ta có chuyện muốn nói với ngươi!” Nói xong Craw vẫy vẫy tay về hướng Tả Nham, ý bảo hắn mau đi!

Tả Nham trước khi đi lại dán mắt nhìn thoáng qua Hi Đức, sau đó đầu cũng không thèm quay lại, lập tức chạy ra ngoài thông đạo!

“Tiền bối, ngươi bất tất phải vậy! Ta đã đáp ứng ngươi buông tha hắn thì nhất định sẽ tha hắn. Cần gì phải cố ý tìm cớ có chuyện nói với ta chứ!” Hi Đức tất nhiên hiểu rõ dụng ý của Craw, nói có chuyện nói với hắn, thực ra chỉ là muốn tranh thủ chút thời gian cho Tả Nham!

Craw cũng không màng tới sự châm chọc của Hi Đức, lạnh giọng nói, “Hi Đức, nếu ngươi cũng đã rõ, vậy ngươi cứ ngoan ngoãn cùng ta nán lại một lát! Qua lát nữa, ngươi muốn đi đâu thì đi!”

“A a, vậy được! Ta sẽ nán lại với tiền bối một lát!” Hi Đức nhìn thấy vẻ mặt kinh nghi của Craw, trong ánh mắt len lén lóe lên vẻ tươi cười khó hiểu!

Hi Đức một điểm cũng không lo Tả Nham có thể sống sót thoát khỏi thành Safin. Cho dù hắn không ra ngay, không phải còn có một Stanley sao! Con trai thứ hai của Stanley bị Tả Nham, hắn có thể buông tha Tả Nham sao? Nói không chừng, Tả Nham vừa mới rời đi và Tả Nham lúc này đã đụng độ nhau rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.