[Dịch] Thất Trọng Biến

Chương 14 : Âm mưu và báo thù(2)




Tả Nham đang trong tu luyện minh tưởng bên tai đột nhiên nghe thấy một đợt tiếng kêu “Chít chít chít!”

Mở hai mắt nhìn, phía dưới giường, đối diện với chiếc bàn, trên chiếc ghế, không ngờ toàn là chuột lông màu tím, chiều dài cơ thể khoảng 20cm, răng nanh nhọn hoắt, đang đầy thèm thuồng nhìn chằm chằm hắn.

“Thực Nhục Thử!” Tả Nham sau khi vừa nhìn thấy bầy chuột, lập tức đã nhận ra đây là Thực Nhục Thú – nhất giai ma thú thường thấy nhất, thích sống thành bầy đàn, thích ăn thịt tươi. Tả Nham mỗi ngày tới Đồ Thư quán có thể nói là kiến thức uyên thâm, tình hình lịch sử đại khái trên đại lục, giới thiệu ma thú, địa lý các vùng. Ngoại trừ một ít tiểu thuyết tình yêu mê mê đắm đắm, đau khổ triền miên ra, Tả Nham phần lớn đều đã đọc sơ lược qua một hồi.

Đám chuột lớn màu tím ở trước mắt này không thể nghi ngờ chính là Thực Nhục Thú, chiều dài cơ thể tuy nhỏ, nguyên nhân đó là bởi chúng còn chưa trưởng thành. Nhưng trong phòng mình sao lại có thể xuất hiện đám nhất giai ma thú Thực Nhục Thú chưa trưởng thành này được chứ?

Không kịp ngẫm nghĩ, Tả Nham từ trong đôi mắt đỏ như máu của đám Thực Nhục Thử đã nhìn ra được chủ ý hung ác của chúng! Cuống quít nhảy lên, muốn cướp đường mở cửa chạy khỏi túc xá.

Mặc dù là ấu thử nhưng với số lượng hơn chục con, rõ ràng không phải loại nhị tinh Linh tu giả như Tả Nham có thể đối phó được. Cho dù là một con ấu thử, Tả Nham muốn đánh chết nó cũng tương đối khó khăn.

Đám Thực Nhục Thú này mặc dù là đê giai ma thú phong thuộc tính nhưng tốc độ của chúng trong ma thú lại có cực ít.

Hơn chục con Thực Nhục Thử đã bị Stanford bỏ đói vài ngày nên lúc này thức ăn còn sống sờ sờ như Tả Nham, sớm đã không nhẫn nại được nữa. Lúc trước chúng một mực không nhúc nhích, đó là bởi đang quan sát. Lúc này vừa thấy Tả Nham nhảy lên, đám Thực Nhục Thử cũng rất nhanh liền di chuyển!

Với thân thể chưa trưởng thành nên nhảy lên rất nhanh, từ các góc độ khác nhau hung hăng xông về phía Tả Nham vừa mời đáp xuống đất.

“A!” Tả Nham không nhịn được phát ra một tiếng kêu thảm thiết, phần lưng đau nhức một hồi.

Mặc dù đã biết tốc độ của đám Thực Nhục Thử này cực nhanh, nhưng Tả Nham cũng không ngờ tới sau khi tiếp đất, sau lưng lại gặp phải công kích. Cho nên hắn sớm đã xòe ‘Thổ Thuẫn Thuật’ – Bạch cấp linh kỹ thổ thuộc tính ra chống đỡ. Nhưng dù sao thì linh lực của Tả Nham quá yếu, ‘Thổ Thuẫn Thuật’ che ở sau lưng chỉ ngăn cản được bảy tám con, sau khi bị chúng xé lập tức hóa thành tro bụi. Phần lưng vẫn để cho mấy con Thực Nhục Thử lao tới sau đó cắn phải.

Mấy con Thực Nhục Thử liên tiếp cắn xé, không ngờ từ trên lưng Tả Nham, sinh ra vết huyết nhục bị cắn xuống.

Chẳng quan tâm tới cơn đau xé gan đứt ruột trên lưng, Tả Nham đã nhận thấy rằng cho dù hắn có thể chạy ra khỏi túc xá, lớn tiếng cầu cứu, chờ đến lúc người khác tới, hắn cũng bị đám Thực Nhục Thử này cắn đến nỗi chỉ còn dư lại bộ xương.

Biện pháp duy nhất lúc này chỉ có thể liều mạng cùng đám Thực Nhục Thử điên cuồng này thôi! Cho dù chết hắn cũng phải giết mấy con Thực Nhục Thử! Nghĩ đến cái chết, Tả Nham bi phẫn vô tả. Vừa mới bởi vì trộm một cái túi đồ mà thay đổi vận mệnh, trở thành Linh giả, còn tu luyện Chanh cấp linh kỹ ‘Sí Viêm Ba’, lại được sự trợ giúp của Hi Đức viện trưởng, mắt thấy cuộc sống sắp thay đổi, lại không ngờ rằng phải chết dưới tay đám Thực Nhục Thử này.

“Bảo ta chết? Các ngươi cũng sẽ không sống dễ chịu đâu!” Tả Nham nhanh chóng xoay người lại, tay trái một lần nữa nâng lên ngưng tụ tấm chắn thổ nguyên tố, trên ngón trỏ bên tay phải thoát ra một đoàn hỏa diễm nhỏ, chính là hỏa diễm sau khi tinh luyện, trực tiếp đối mắt với Thực Nhục Thử.

Nói thì chậm, thực ra lúc ấy rất nhanh.

Đám Thực Nhục Thử không đạt được ý đồ rất nhanh liền hung mãnh lao về phía Tả Nham.

Tả Nham đã hạ quyết tâm liều mạng cho nên mặc kệ sau lưng đã trầy da tróc thịt, không chút cố kỵ, một mặt dùng thổ thuẫn trung tay trái ngăn cản sự công kích của đám Thực Nhục Thử, một măt dùng hỏa diễm đốt về phía đám Thực Nhục Thử.

Cũng may đám Thực Nhục Thử này chưa trưởng thành cho nên tâm trí tương đối thấp, không hề vây công bốn mặt, mà là trực tiếp nhào về phía ngực Tả Nham. Mặc dù Thổ Thuẫn sau khi bị chúng công kích sẽ suy yếu, nhưng dưới sự ngưng tụ không ngừng của Tả Nham, ngược lại cũng không khiến Tả Nham chịu những thương hại đặc biệt nghiêm trọng nữa.

Mà Tả Nham dùng hỏa diễm trên ngón trỏ tay phải không ngừng công kích về phía Thực Nhục Thử. Tốc độ Thực Nhục Thử tuy nhanh nhưng phản ứng của Tả Nham vốn xuất thân móc túi lại cũng vượt qua người thường. Mặc dù nhiều lần đốt trượt nhưng cũng có lúc trúng. Chỉ cần bị hỏa diễm chạm vào thì đám Thực Nhục Thử kia trực tiếp bị hỏa diễm xuyên thủng, ngay cả giãy dụa cũng không có, trong nháy mắt chết tươi. Cứ như vậy nào ngờ cũng bị Tả Nham thiêu chết ba bốn con.

Một mặt phải tụ tập linh lực hình thành tấm chắn thổ nguyên tố, một mặt lại phải thúc động linh lực sản sinh hỏa diệm nên linh lực của Tả Nham suy kiệt cũng rất nhanh.

Không đến một hồi, trên đất đã có thi thể của chín con Thực Nhục Thử nằm xuống. Mà toàn thân Tả Nham đều là vết máu, vết thương vô số, mệt nhọc không chịu nổi. Có sự bảo vệ của tấm chắn thổ nguyên tố, chỗ yếu hại nơi lồng ngực của Tả Nham ngược lại cũng không bị thương.

Tả Nham thở hổn hển dán mắt vào năm con Thực Nhục Thử còn lại đang há mồm thở phì phò, linh lực còn dư lại không đến hai thành.

“Chít!”

Lại là một con Thực Nhục Thử đói đến đỏ mắt phi thân nhào về phía Tả Nham, Tả Nham vội vàng dùng thổ thuẩn trong tay ngăn lại, tay phải vung lên, hỏa diễm vừa vặn chuẩn xác đốt lên trên đầu con Thực Nhục Thử. Ánh mắt Thực Nhục Thử nhất thời mất đi sinh cơ, rơi thẳng xuống đất.

Nhưng tấm chắn tay trái Tả Nham cũng bị cú vồ của con Thực Nhục Thử này làm cho biến mất.

Liên tục không ngớt lại có một con Thực Nhục Thử lao về phía ngực Tả Nham, vừa vặn cắn vào chính giữa, dưới vết cắn sắc bén, lồng ngực Tả Nham liền bị xé ra một mảnh thịt.

Lồng ngực Tả Nham mất đi một khối huyết nhục, máu chảy như suối, nhiễm đỏ cả quần áo.

Cơn đau nhức nơi lồng ngực khiến Tả Nham hừ lạnh một lạnh, nhíu mày, tay trái lại ngưng tụ thổ thuẫn bảo vệ ngực.

Cuối cùng, Tả Nham sau khi lại một lần nữa vung tay phải ra, hỏa diễm trên ngón cái xuyên thấu thân thể con Thực Nhục Thử cuối cùng, trên đất nằm xuống mười bốn con Thực Nhục Thử.

Nhìn thi thể Thực Nhục Thử đầy đất, Tả Nham miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, cũng không thể duy trì được nữa, ngã lăn ra đất.

“Thiếu gia, ngươi nghe đi, bên dưới không còn động tĩnh nữa!”

“Ha ha, e rằng Tả Nham kia đã bị Thực Nhục Thử ăn sạch sẽ rồi! Chúc mừng thiếu giá đã trừ bỏ được tình địch!”

“Hừ hừ! Dám cướp nữ nhân của Stanford ta, đây chính là kết cục!” Stanford ngước bộ mặt áp lên song cửa, không còn kiêng kỵ lên tiếng quấy nhiễu Tả Nham nữa, đắc ý cười hung tợn, từ hắn xem ra, Tả Nham lúc này đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Tả Nham nằm trên đất sau khi nghe thấy lời của Stanford, quai hàm nghiến chặt, trong mắt tràn ngập sát ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.