[Dịch] Tần Nhi Ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu) - 《》

Chương 7 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 7 Liễn thấy Đại Ngọc Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon (cái thẻ = cái que dẹt trên có viết tên người giống như cái thiếp mình viết kèm theo quà tặng)




Hồi 7 - Liễn thấy Đại Ngọc

--------------------------------------------------------------

Nói Giả Liễn đi đến Lâm phủ, vẫn chưa được hưởng sự nhiệt tình chiêu đãi giống trong tưởng tượng. Ngay cả chuyện tình Giả mẫu giao phó cũng không có cơ hội nói ra miệng. Song nghĩ đến Cô Tô vùng sông nước Giang Nam này, một hai hồi không về nhanh được, cũng liền chơi đùa một phen thỏa thích, rồi sẽ có cơ hội nói với Giả Mẫn, cũng sẽ không gấp.

Giả Liễn vừa nghĩ vừa theo Lâm Nhân đi ra ngoài. Đúng lúc gặp phải Thủy Trạch và Đại Ngọc về phủ. Mới trông thấy dung mạo Đại Ngọc, nhất thời kinh ngạc tưởng tiên nữ, loại phong vận tiên khí thẩm thấu từ trong nội tâm ra, đều không có thấy trong đám con gái hắn đã từng gặp qua trong đời này, chỉ cảm thấy miệng cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt đẹp ngóng trông này, lông mày thuôn đến đỉnh, dung mạo ẩn chứa tiên tư, khiến người nảy ý thương yêu vô cùng, mà không dám khinh nhờn. Trộm nhìn thấy phía sau các nha hoàn nhũ mẫu vây quanh Đại Ngọc tựa như đám sao quay chung quanh mặt trăng đi đến, mặc dù chỉ mặc xiêm y mộc mạc bình thường, cũng không dám có người sinh ý khinh thị. Lâm Nhân thấy Đại Ngọc tha thướt đi đến, liền kéo Giả Liễn thối lui sang bên cạnh.

Thấy Đại Ngọc đi xa, mới lại dẫn Giả Liễn đi nghỉ ngơi.

Đại Ngọc vừa về phủ, liền có người đến gọi Thủy Trạch đi thư phòng. Đồ ăn mang về cũng tự có người cầm đi trù phòng, Đại Ngọc đành phải dẫn người đi nhìn quà tặng năm nay, tự nhiên là chọn đồ thích trước ra, còn lại sai người cất vào khố phòng. Nhân tiện đó mới có màn Giả Liễn nhìn thấy Đại Ngọc.

Thủy Trạch đi đến thư phòng, Bắc Tĩnh Vương, Lâm Như Hải đã chờ ở đó. Ly Đại Ngọc, Thủy Trạch liền khôi phục diện mạo một khối băng của hắn, bày ra bộ mặt người chớ gần.

"Vương thúc."

Bắc Tĩnh Vương cười đáp: "Cũng có một năm không thấy, thế nào lại không thể cho ta khuôn mặt tốt nhìn, vẫn một bộ hình dạng lạnh như băng thế. Còn tưởng rằng Như Hải sẽ sửa lại tính tình này của ngươi."

Thủy Trạch thản nhiên nói: "Tính tình từ nhỏ, không đổi được. Đã nhiều năm như vậy, cũng thói quen, sắc mặt tốt hay xấu cũng không có gì."

Bắc Tĩnh Vương liếc nhìn Lâm Như Hải, Lâm Như Hải chỉ làm bộ hình dạng cao nhân, cười nhạt không nói, Bắc Tĩnh Vương lắc đầu nói: "Thôi thôi thôi. Tóm lại ngoại trừ Đại Nhi, chúng ta cũng đừng nghĩ đến thấy được sắc mặt tốt của ngươi."

Sắc mặt hơi đổi, Thủy Trạch cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Vương thúc nghìn dặm mà đến, không phải tới chỉ để thảo luận vấn đề sắc mặt của ta đi!" Bắc Tĩnh Vương cười nói: "Ta chỉ là đến du ngoạn Giang Nam, thuận tiện tới mừng thọ Đại nhi. Ngoài ra có chuyện gì cũng không liên quan với ta."

Nghe ý tứ trong lời nói của Bắc Tĩnh Vương, Thủy Trạch nhìn về phía Lâm Như Hải, Lâm Như Hải cười nhạt nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, vừa lúc nãy Mẫn nhi cầm thư của nhạc mẫu đưa ta, nói hy vọng vợ chồng chúng ta dẫn Ngọc nhi quay về kinh thăm Vinh Quốc phủ, cũng là an ủi sự nhớ mong con gái của bà."

Sắc mặt Thủy Trạch trầm xuống, giọng nói lạnh xuống vài phần: "Sư mẫu đáp ứng rồi?"

Lâm Như Hải nói: "Ta sớm nói qua, gặp chuyện không thể vội vàng xao động, vừa đụng đến chuyện của Đại nhi, ngươi liền rối loạn như vậy, không chịu suy tính cẩn thận." Lúc này sắc mặt Thủy Trạch mới hòa hoãn một ít. Không nói thêm gì nữa.

Bắc Tĩnh Vương nghiêm mặt nói: "Vừa mới bộ dạng lạnh như băng, khó được có người khiến ngươi sốt ruột như vậy, chỉ là Như Hải nói rất đúng, cứ cho có chuyện như vậy, ngươi cũng không nên biểu hiện nóng vội như thế, nếu để cho người biết, ngươi sẽ chỉ làm hại Đại nhi thôi."

Lại nói: "Trừ việc này ra, phụ hoàng ngươi bảo ta truyền khẩu tín nói mấy ngày nữa sẽ có ý chỉ tới, để cho Như Hải đảm nhiệm Tuần Diêm Ngự Sử Dương Châu, ngươi cũng chuẩn bị hồi kinh, hiện nay Dung nhi đang ở trong dịch quán, đến lúc đó về kinh cùng với ngươi, cũng tốt che giấu tai mắt người."

Thủy Trạch thở dài trong lòng: Ngày biệt ly này dĩ nhiên lại tới nhanh như vậy sao. Chỉ hơi gật đầu, không nói thêm lời nào.

Đại Ngọc đẩy cửa thư phòng ra, cười nói: "Cha, người xem, đây là cái gì?" Lâm Như Hải cười nói: "Sao còn không qua đây làm lễ." Dứt lời nhìn về phía đồ vật được nâng trong tay Đại Ngọc, thật kinh ngạc, thán nói: "Đúng là nghiên mực Long Vĩ, vật quý trọng như vậy, rốt cuộc là ai đưa tới."

Bắc Tĩnh Vương cười nói: "Còn có ai nữa, trong thiên hạ này hắn là lớn nhất. Bao giờ cũng phải đem tốt nhất đưa tới cho phải không." Đại Ngọc cười nói: "Cha và Thủy bá bá nói tới ai? Đây chính là thứ đồ Đại nhi thích nhất năm nay đấy. Đại nhi muốn đưa cho Trạch ca ca nha."

Thủy Trạch trong lòng ấm áp, nói: "Vẫn là Đại nhi giữ lại dùng đi. Trạch ca ca không thiếu những thứ này."

Lâm Như Hải than thở: "Quả thật là nữ sinh hướng ngoại, có thứ tốt đều không nghĩ phải cho cha trước."

Đại Ngọc không phục nói: "Rõ ràng cha có thứ tốt, cũng không cho Trạch ca ca, đương nhiên Đại nhi phải đem cái này cho Trạch ca ca, lần trước con thấy nghiên mực Đoan Khê, cha đều luyến tiếc lấy ra nữa nha. Hôm nay đồ ăn mang về từ Tùng Hạc lâu không để cho cha."

Lâm Như Hải nói: "Nghiên mực của ta làm sao có thể so được với nghiên mực kia trên tay ngươi, hơn nữa, những thứ tốt ở thiên hạ này đều là của nhà Trạch ca ca ngươi, nào có để ý đến nghiên mực Đoan Khê nho nhỏ của ta."

Thủy Trạch cười nhạt nói: "Sư phụ nói đi đâu vậy? đệ tử mơ ước nghiên mực đó đã lâu rồi, không biết sư phụ có bằng lòng bỏ thứ yêu thích hay không?" Lâm Như Hải thẹn đỏ mặt, nói: "Lòng ta đau, không muốn bỏ những thứ yêu thích."

Nghe vậy, tất cả mọi người cười ha hả.

Giả Mẫn và Bắc phi đẩy cửa vào, cùng cười nói: "Có chuyện gì để cho mấy gia các ngươi vui vẻ như thế?" Đại Ngọc bổ nhào vào trong lòng Giả Mẫn, cười nói: "Mẫu thân, cha keo kiệt, không muốn cho Trạch ca ca nghiên mực Đoan Khê." Giả Mẫn cười nói: "Hôm nay con có thể tùy ý chọn lấy thứ gì đó thật tốt đi ra, nếu như chọn xong, thì sai người đi thu cất vào khố phòng, cho rộng đại sảnh."

Đại Ngọc đáp ứng một tiếng, tự mình đi ra ngoài. Thủy Trạch cũng tự mình đi theo.

Bắc phi thấy bộ dáng Thủy Trạch như thế, cười nói: "Từ nhỏ tính tình lạnh lùng, hôm nay lại hiếm thấy có chuyện để cho hắn quan tâm." Mọi người cảm thán một phen, cũng không nói thêm nữa.

------------------------------------------------------------------

-----------

Tới buổi chiều, Lâm Như Hải sai người khứ dịch quán đón Thủy Dung vào phủ. Mọi người cũng liền ăn bữa cơm gia đình, .

Sáng sớm ngày hôm sau, vợ chồng Bắc Tĩnh Vương liền quay về kinh.

Giả Liễn ở Cô Tô tự tại chơi mấy ngày, không có người quản thúc hắn, tự nhiên thoải mái vui vẻ.

Sáng sớm ngày hôm đó, Giả Mẫn phái người mời Giả Liễn tới, mệnh một nhóm vú già nâng rất nhiều hòm rương đi ra, chỉ nói: "Một chút đồ vặt vãnh này, ngươi liền mang theo trở về đưa cho lão thái thái các nàng, cái thẻ ta cũng viết xong (cái thẻ = cái que dẹt trên có viết tên người, giống như cái thiếp mình viết kèm theo quà tặng), thư ta cũng đã xem xong, ngươi đi về thì nói cho lão thái thái 'Hiện nay Hòa Uyển bị cảm phòng hàn, nàng từ nhỏ thân thể yếu ớt, cũng không tiện đi xa nhà, sau này đợi thân thể Hòa Uyển điều dưỡng khá hơn chút, tự ta sẽ về kinh thăm lão thái thái' Ngươi cũng ở lại đây nhiều ngày rồi, sớm ngày lên đường thôi, để người trong phủ khỏi lo lắng."

Giả Liễn chỉ nói: "Cháu nhất định chuyển nhượng ý tứ của cô nói cho lão thái thái, chỉ là không biết thân thể Lâm biểu muội có gì đáng ngại không, về kinh nếu lão thái thái hỏi, cháu cũng dễ đáp lời."

Giả Mẫn cười nhạt nói: "Ngươi có lòng, chẳng qua Hòa Uyển từ nhỏ thân thể hư nhược, vốn sinh ra đã kém cỏi. Từ lúc biết ăn đã phải uống thuốc, mời rất nhiều danh y điều trị cũng không thấy lớn hiệu quả, bệnh nhẹ mà không chú ý thì dẫn phát tới bệnh nặng. Nói đến năm ngoái, trong Hàn Sơn tự có một hoà thượng điên nói 'Nếu muốn Hòa Uyển không bệnh không tai thì xuất gia đi với ông ta'. Tự chúng ta cũng cẩn thận chú ý nhiều."

Giả Liễn đáp: "Cháu hiểu rồi, nếu thân thể biểu muội khỏe mạnh, cũng nên vào kinh thăm lão thái thái. Ngày mai cháu sẽ khởi hành về kinh." Giả Mẫn nói: "Đi thôi, ta cũng mệt mỏi, đợi Hòa Uyển thân thể khỏe mạnh, tự ta sẽ chú ý đến."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.