[Dịch] Tần Nhi Ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu) - 《》

Chương 14 :  Quyển 1 Mới vào kinh Hồi 14 Sơ nhập Giả phủ Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon




Hồi 14 - Sơ nhập Giả phủ

-------------------------------------------------------------------------

Đại Ngọc theo Giả Liễn, lòng tràn đầy buồn khổ biệt ly Lâm Hải, lên phương bắc vào kinh. Mỗi ngày nhớ tới cha già một người cô độc ở Giang Nam, bên người không người chiếu cố, trong lòng liền tràn đầy chua xót khổ sở, nước mắt chưa từng gián đoạn qua.

Thuyền chạy hơn nửa tháng, mới chậm rãi đình trú ở bến tàu kinh thành. Vinh Quốc phủ phái mã xa chờ ở trên bờ từ lâu, xa xa nhìn thấy đội thuyền của Vinh Quốc phủ đi tới. Mấy người tam đẳng vú già đều ngẩng đầu vọng nhìn, muốn nhìn một chút Lâm cô nương mà Giả mẫu mỗi ngày đều nhắc tới rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

Thuyền nhanh cặp bờ lúc, mấy người vú già đang định vội vàng đi đến trước xe ngựa, đã thấy một đội ngự lâm quân tới phong tỏa bến tàu, nhất thời không biết phải làm như thế nào. Vinh Quốc phủ mặc dù cũng được coi như là một thế gia đại tộc, nhưng dù sao cũng không dám tranh phong với hoàng thất. Trong chốc lát bách tính bên bờ nhìn đến chiến trận như vậy, đều xen tới nhìn náo nhiệt.

Chỉ thấy một quan nội giám dẫn đến một chiếc xe ngựa bát bảo lưu ly ngừng ở trên bờ. Đợi đến lúc thuyền cập bờ, Giả Liễn ra khoang thuyền nhìn thấy tình cảnh đó, bước lên phía trước nói với quan nội giám dẫn đầu: "Làm phiền công công, có thể để người của Vinh Quốc phủ ta lên bờ được không?"

Quan nội giám kia không phải người khác, chính là Đới Quyền theo hoàng đế đến Lâm phủ lúc Đại Ngọc mới sinh ra. Đới Quyền không nhìn Giả Liễn, chỉ nói: "Đợi đến Tạp gia tiếp đón công chúa xong hãy nói." Đại Ngọc thấy thuyền dừng ở bến đã lâu mà không thấy người gọi nàng lên bờ, liền bảo Tử Quyên đi ra ngoài nhìn. Đới Quyền thấy Tử Quyên vén rèm ra, vội cười nói: "Tử Quyên cô nương, nô tài phụng mệnh thánh thượng tới đón Hòa Thạc công chúa, có thể phiền cô nương thỉnh công chúa lên bờ không?"

Tử Quyên nhìn thấy Đới Quyền, không khỏi than thở trong lòng: Quả tực thái tử hết lòng quan tâm cô nương, ngay cả Đới công công bên người hoàng thượng đều dùng tới dắt xe ngựa cho cô nương. Hơi cúi chào, tiện cười nói: "Công công đợi lâu, nô tỳ đi thỉnh công chúa ngay." Dứt lời vào khoang thuyền, nói rõ nguyên do với Đại Ngọc.

Đại Ngọc mỉm cười nói: "Hoàng đế bá bá còn theo Trạch ca ca náo loạn như thế, cha nói mọi sự tùy nghi làm, thế mà bọn họ còn làm náo động khiến người không được yên ổn." Vương ma ma cười nói: "Cô nương thật hiền lành, người trong Giả phủ chuyên nịnh hót, nếu không như vậy, ngày sau sẽ ức hiếp trèo lên đầu cô nương. Hiện tại chúng ta cũng không tiện để Đới công công đợi lâu, thôi lên bờ đi."

Thải Nhi cầm khăn lụa vuông mỏng tới, buộc lên che mặt cho Đại Ngọc cười nói: "Thỉnh công chúa di giá."

Khi Đới Quyền nhìn, chỉ thấy Tử Quyên và Thải Nhi nâng đỡ một tiểu cô nương bẩy tám tuổi mặc váy lụa trắng làm bằng cung gấm, búi tóc tua cờ đung đưa đi ra khoang thuyền. Tuy tuổi còn nhỏ, hào quang sáng rọi làm cho người không dám khinh thường. Mặc dù trên mặt buộc chiếc khăn che mặt, song trong đôi mắt như ẩn chứa lệ lại long lanh vô cùng, cho thấy chủ nhân rất thông minh. Tự nhiên khéo léo, toàn thân khí khái nho nhã thư quyển, Đại Ngọc hơi phúc thân, giọng nói Ngô nông mềm mại (Ngô nông là người Ngô hay người miền nam), như dòng nước ấm chảy qua lòng người: "Làm phiền công công đợi lâu."

Đợi đến Đại Ngọc lên bờ, tất cả ngự lâm quân và nội giám cung nữ quỳ trên đất, nói: "Nô tài (nô tỳ) khấu kiến công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Đại Ngọc tuy tuổi nhỏ, nhưng đã có một thân ngông nghênh, trận trượng này dọa Giả Liễn ở bên nhảy dựng, Đại Ngọc tự đắc nói: "Không cần đa lễ, chư vị xin đứng lên."

Đới Quyền đứng dậy khom người dẫn Đại Ngọc lên xe ngựa, mới nói: "Công chúa bãi giá Vinh Quốc phủ." Xe ngựa chậm rãi đi trước, đại đội xe ngựa đi phía sau đều là hành lễ đồ chơi của Đại Ngọc, ngự lâm quân đi ở phía trước che chở hai bên xe ngựa. Giả Liễn sớm bị trận thế này làm cho sợ hãi đến ngây người, đợi đến Đại Ngọc đi xa, một vú già mới run rẩy nói: "Nhị gia, này, này như thế nào cho phải."

Giả Liễn đá vú già một cước, vội vội vàng vàng lên bờ, nói: "Còn không hồi phủ." Dứt lời liền chạy thẳng một đường rẽ vào ngõ nhỏ chạy về Vinh Quốc phủ. Những nơi xe ngựa Đại Ngọc đi qua, đều có ngự lâm quân mở đường, Đới Quyền đã lệnh cho một nội giám đi Vinh Quốc phủ truyền lệnh trước, ra lệnh cho mọi người nghênh tiếp ngự giá của công chúa.

Đại Ngọc nhấc lên một góc màn cửa sổ xe, quả thấy kinh thành cùng Giang Nam không giống nhau, kinh thành đại khí rộng lớn cảm thấy tràn đầy ngột ngạt, không thể so với Giang Nam lung linh nho nhã. Những nơi xe ngựa đi qua, bách tính đều không có thuần phác bình thường, Đại Ngọc trong lòng cảm thấy không thích. Vừa định hạ màn xe xuống, chợt nghe được có người hô: "Đại nhi."

Nghe thanh âm quen thuộc này, Đại Ngọc thật vui: "Ca ca, là anh phải không?" Người gọi nàng chính là Lâm Hạo Ngọc, hộ tống xen lẫn bên trong ngự lâm quân, nói: "Là ca ca, Đại nhi, đợi vào Giả phủ, muội không cần nhiều lời, tất cả có Đới công công chuẩn bị sẵn cho muội." Đại Ngọc bất mãn nói: "Ca ca, Đại nhi không thích ở đây, buồn lắm, ca ca, Đại nhi và ca ca ở cùng nhau được không?"

Lâm Hạo Ngọc cười khẽ nói: "Nha đầu ngốc, muội đã quên cha dặn sao, ca ca sẽ thường đi xem muội. Chờ sóng gió qua đi, ca ca sẽ đón muội đi ra ngoài chơi, được không?" Đại Ngọc vui vẻ nói: "Nhất định a, nếu không Đại nhi ở trong Giả phủ buồn hỏng rồi, ca ca sẽ không có muội muội nữa."

"Nha đầu ngốc, làm sao sẽ buồn hỏng đâu, thế nhưng đằng sau có một cái rương thi tập của Vương Ma Cật, Trạch ca ca của muội vơ vét ở kinh thành tròn một tháng đấy!"

"Thực sự, thật tốt quá. Ca ca, ca ca, Trạch ca ca sẽ đến xem Đại nhi chứ?" Lâm Hạo Ngọc cưng chiều nói: "Sẽ đến, sẽ đến Giả phủ, hạ màn xe xuống đi, qua một thời gian ngắn các ca ca sẽ tới thăm muội."

Đại Ngọc không muốn nhưng phải hạ màn xe xuống, lòng tràn đầy vui mừng. Liền nghe được Đới Quyền nói: "Công chúa, đến Vinh Quốc phủ rồi."

Tử Quyên xốc màn xe, giúp đỡ Đại Ngọc xuống xe, liền do Đới Quyền dẫn đường vào Vinh Quốc phủ. Lúc này, Vinh Quốc phủ cửa chính mở rộng ra, tất cả chủ tử nô tài của Ninh Vinh nhị phủ quỳ đầy đất nói: "Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Lúc đó, bọn họ còn không biết công chúa chính là Đại Ngọc, còn tưởng rằng là Cố Luân công chúa đến rồi, không ít người liếc trộm nhìn về phía Đại Ngọc, thấy chỉ là một tiểu cô nương bẩy tám tuổi, không khỏi ngạc nhiên, Cố Luân công chúa đã qua tuổi cập kê, làm sao chỉ là một cô bé.

Chỉ nghe Đại Ngọc giọng mềm nhẹ nói: "Chư vị không cần đa lễ." Đợi đến mọi người đứng dậy, Giả mẫu nhìn về phía Đại Ngọc, thấy nàng cực kỳ giống Giả Mẫn, cũng kinh hãi. Rõ ràng cách thức Cố Luân công chúa, như thế nào là Đại Ngọc, không khỏi hô: "Lâm nha đầu, thế nhưng ngươi?"

Lại nghe Đới Quyền giọng the thé nói: "Làm càn, lão thái quân, Tạp gia kính ngươi là phu nhân Quốc Công, gọi ngươi một tiếng lão thái quân, hôm nay sao có thể không biết lễ như vậy, Hòa Thạc công chúa tôn sư, sao ngươi có thể hô lung tung như thế." Đại Ngọc thấy Giả mẫu, nhớ tới Giả Mẫn dặn, không khỏi nói: "Đới công công không cần như vậy, hiện tại nếu đã đến nhà bà ngoại, tất cả đều giản lược đi!"

Đới Quyền khom người nói: "Công chúa tốt tính, là nô tài vượt quy củ." Lại nói về phía mọi người Giả phủ: "Tại sao các ngươi lại thất lễ để công chúa đứng ở ngoài sân Vinh Quốc phủ hả?" Mỗi người đều có biểu tình riêng, vốn tưởng rằng tiếp nhận một biểu cô nương đến tìm nơi nương tựa, như thế nào lại đón một công chúa vào phủ, không phải sẽ cúng bái một cái tổ tông sống sao?

Trong lòng Vương phu nhân thật căm hận: Giả Mẫn ngươi chết rồi thì thôi đi, hôm nay lại còn đem con gái của ngươi tống về tới. Trước đây hầu hạ đứa em chồng ngươi, hôm nay lại còn phải hầu hạ con gái của ngươi. Giả mẫu hơi khom người nói: "Thỉnh công chúa di giá nội đường." Đại Ngọc vịn tay của Đới Quyền, lắc lư đi vào nội đường.

Vốn nên ngồi ở chủ vị, Đại Ngọc lại nghiêng người nói: "Có lẽ mời bà ngoại ngồi ở ghế trên đi." Đới Quyền liền sai người mang chiếc ghế bày bên cạnh Đại Ngọc, để Giả mẫu ngồi xuống. Nhất thời chúng nữ quyến án theo lớn bé gặp qua Đại Ngọc. Đại Ngọc chỉ cười nói: "Mông thánh thượng dày yêu, ban thưởng phong hư danh công chúa, chư vị đều là thân thích của tiên mẫu, không cần giữ lễ tiết như vậy. Tử Quyên, đem quà tặng chuẩn bị cho mọi người trình lên."

Tử Quyên vâng dạ một tiếng rồi đi, Giả mẫu nói: "Công chúa cực kỳ giống Mẫn nhi của ta, thế nhưng tại sao lại đi trước ta chứ?" Phượng tỷ thấy Đại Ngọc đối xử với mọi người thật là hoà nhã, nghe Giả mẫu nói như vậy, không khỏi cười nói: "Hôm nay là ngày vui lớn, lão tổ tông có thể đem muội ...công chúa ngóng trông tới, làm sao lại nói những chuyện thương tâm thế. Cháu nhìn công chúa thật là người đẹp như tiên nữ, trách không được ngày ngày lão tổ tông vẫn nhắc tới. Tất cả chúng ta cộng thêm vào cũng không được đến tiên tư công chúa. Chẳng trách lão tổ tông bất công đâu.

Đại Ngọc nhìn Vương Hy Phượng hào sảng như vậy, trong lòng cũng có vài phần thân thiết, lau nước mắt, cười nói: "Ta nhìn ngươi thế nhưng là Liễn nhị tẩu tử?" Phượng tỷ cười nói: "Vâng, công chúa thật đúng là thông tuệ hơn người." Đại Ngọc khẽ gật đầu, nói với Đới Quyền: "Hôm nay làm phiền công công, ta đã vào phủ, công công cũng có thể hồi cung."

Đới Quyền cười nói: "Lúc nô tài tới, thánh thượng có dặn dò nô tài, phải đem công chúa an trí xong mới có thể hồi cung phục mệnh, không phải sẽ chém đầu nô tài đây này. Hôm nay tiễn công chúa vào phủ, rất nhiều thứ còn chưa thu xong." Rồi hướng Giả mẫu nói: "Chẳng biết lão thái quân vì công chúa chuẩn bị phòng xá ở nơi nào, Tạp gia cũng tốt hồi cung sớm một chút."

Giả mẫu trong lòng run sợ, trước đây vốn định đón Đại Ngọc tới, để cho nàng và Bảo Ngọc đều ở bên trong noãn các, gần gũi một chút, chưa từng chuẩn bị phòng xá, hôm nay Đại Ngọc lấy công chủ tôn sư đến đây, lại có thiếp thân nội giám của hoàng thượng ở đây, lời kia làm sao có thể nói ra miệng. Phượng tỷ thấy ánh mắt Giả mẫu, vội cười nói: "Vốn cấp cho công chúa ở sân tôn quý và sáng sủa nhất trong phủ cũng không quá phận, nhưng sợ công chúa ở không có thói quen, liền thu thập sân Lâm cô ở trước khi xuất giá, nhưng thật ra ủy khuất công chúa."

Đới Quyền vốn muốn nói, nhưng thấy Đại Ngọc vui vẻ nói: "Thế nhưng mẫu thân ở qua?" Giả mẫu tán thưởng nhìn Phượng tỷ liếc mắt, cười nói: "Đúng rồi, tên 'Cẩm mặc cư', là tự tay Mẫn nhi viết." Kiến Đại Ngọc vui mừng, Đới Quyền cũng không tiện nhiều lời, chỉ cười nói: "Nếu công chúa thích, đó là tốt nhất, nô tài đây mệnh bọn họ đem đồ vật thu xếp xong cho công chúa, ngày mười lăm mỗi tháng trong phủ nội vụ sẽ phái người đưa đồ tới phủ, đến lúc đó công chúa chỉ lệnh mấy vị cô nương tiếp nhận là được. Nhưng mấy vị giáo dẫn ma ma kia bố trí như nào mới tốt."

Đại Ngọc thấy rõ Tử Quyên mang theo một đám nội giám cầm lễ vật tới, chỉ cười nói: "Hỏi các nàng ý nguyện của mình đi, ta sẽ không làm chủ thay các nàng." Đới Quyền lên tiếng đáp ứng rồi. Thấy mọi người thu lễ vật, cười nói: "Nô tài liền đi nhìn bọn họ chút, không lại va chạm phá hủy, hoàng thượng còn không rút gân lột da nô tài." Đại Ngọc gật đầu, Đới Quyền mới thối lui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.