[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 9 : Câu hồn đoạt phách (hạ)




Sĩ quan Arnold nhận định rất chính xác, có một số người thật sự hơi quá đáng. Bọn họ lợi dụng hoàn cảnh, trong thời gian đầu liên tục giả vờ bị thương, cuối cùng bị Arnold phát hiện ra. Ngay sau đó là một loạt các biện pháp trừng phạt làm cho họ kêu cha gọi mẹ. Mấy người bị trừng phạt liên tục kêu khổ, nhưng không nhận được sự thông cảm. Ai bảo họ có ý đồ lươn lẹo, chỉ có đứng im tại chỗ xoay người mà cũng có thể làm bị thương ở mắt cá chân?

Tuy bị trừng phạt hai lần nhưng Adams vẫn chưa có chút nào hối hận. Bởi vài năm trước đây khi lăn lộn trong xã hội, hắn tu luyện cự lực thuật cũng được một số thời gian, nên cũng đạt tới nhị cấp, vì thế mà thể lực so với tân binh bình thường hơn rất nhiều. Vì thế mà trước giờ đi ngủ, miệng hắn bô bô khoác lác.

- Các ngươi chưa gặp cô ấy à? Lạy Chúa! Nữ quân y đó thật xứng đáng là người tình trong mộng, phải kiếm được một người như thế mà cưới mới xứng đáng. – Đôi mắt hắn mơ màng, lộ rõ sự thèm khát của bản thân.

- Ai có thể nói cho ta biết tên của nàng, ta sẽ cảm tạ hắn cả đời.

- Kerui Christine! – Triệu Lập ở bên cạnh nhìn thấy thế thức ăn trong bụng muốn phun hết cả ra đằng miệng, nhanh chóng mở miệng nói.

- Adams! Cô ấy tên là Kerui Christine. Nhưng ta cũng không cần ngươi phải cảm tạ ta cả đời. Chỉ cần bây giờ ngươi ngậm miệng lại cho ta là tốt lắm rồi.

- A! Cái tên đẹp quá. – Vừa mở miệng than thở, ngay lập tức một đám giầy dép bay thẳng về phía hắn. Hầu hết mọi người đều không gặp qua Kerui Christine nên không bị cám dỗ. Trải qua một ngày thao luyện vất vả, ai cũng muốn nghỉ ngơi nên không muốn bị cái tên này cứ lải nhải vào lỗ tai.

Buổi sáng hôm sau, đang tập hợp đội hình, sĩ quan Arnold đang định giáo huấn mấy tên lươn lẹo, thì đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người không hề nhìn về phía mình. Trong lỗ tai hắn đột nhiên vang lên tiếng bước chân của một người nào đó đang đi về phía này.

Nhìn thấy biểu hiện của mấy tên tân binh, Arnold không khỏi nhắm mắt, vỗ vỗ trán. Hôm qua, mới định cho mấy tên tân binh này nếm mùi khổ cực, hận không thể ngay lập tức trèo lên giường mà ngủ. Như thế chúng sẽ không còn sức lực mà nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa. Không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính.

Kerui Christine khoan thai đi tới phía trước đội hình tân binh. Nhỏ nhẹ hướng sĩ quan Arnold xin phép:

- Ngài sĩ quan! Có thể cho phép kiểm tra lại thân thể Triệu Lập được không? – Giọng nói thỏ thẻ làm cho không một nam nhân nào nghe thấy lại không nổi lên dục vọng trong lòng.

Arnold thiếu chút nữa hô to thành tiếng: “Kerui Christine! Rút cuộc thì cô muốn làm cái gì?”. Nhưng lời vừa lên đến cổ đã kịp nuốt lại. Bởi vì hắn sớm biết rằng cô ta sẽ không dễ dàng thực hiện theo yêu cầu của hắn. Trải qua một khóa dạy, nên hắn cũng sớm chuẩn bị tâm lý.

- Triệu Lập! Ra khỏi hàng. – Arnold lớn tiếng ra lệnh. Chuyện đã đến mức này, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy “yêu nữ”, có thể thông qua hay không đành trông vào bản lĩnh của mỗi người vậy. Nhưng “yêu nữ” nói cũng đúng, làm một người quân nhân, nếu không vượt qua được sự cám dỗ ấy thì khi trở thành một người quân nhân thật sự có thể làm cho hi sinh rất nhiều người.

Nữ quân y nện bước, mang theo Triệu Lập rời đi, nhưng cũng đồng thời hút theo ánh mắt của tất cả mọi người. Dáng người quyến rũ ẩn hiện dưới bộ quân phục, rất dễ khiến người ta phạm tội. Thân hình mềm mại bước đi những bước của một người quân nhân tạo ra một hương vị rất đặc biệt, khiến cho người khác phải khắc sâu vào trong tâm khảm.

Đưa mắt nhìn tuyệt thế mĩ nữ rời đi, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy hâm mộ với Triệu Lập. Không ngờ, thân thể không bình thường đôi lúc cũng là một chuyện may mắn. Cụ thể, vào những lúc như thế này… có thể đi cùng với mĩ nhân. Hơn nữa, còn được mĩ nữ kiểm tra thân thể nữa… nghĩ tới đây trong lòng không khỏi nổi lên một chút tà niệm.

- Mọi người! Chạy thường! Chạy. – Một âm thanh giống như sét đánh vang lên bên tai, khiến cho mọi người giật mình nhớ tới sĩ quan huấn luyện đang đứng trước mặt. Điều này vừa đúng với ý Arnold, muốn cho mọi người nếm mùi đau khổ.

Trong lòng Triệu Lập không hề vui vẻ như mọi người nghĩ. Muốn kiểm tra thân thể? Chẳng lẽ thân thể mình có vấn đề? Dọc đường đi hắn vô cùng lo lắng, không biết thân thể có vấn đề gì? Hay bí mật mà hắn giấu nhiều năm bị bại lộ?

Vừa đi vừa lo lắng cuối cùng cũng đến phòng y tế. Vừa vào cửa, tất cả những nét kiều mị của Kerui Christine đột nhiên biến mất. Triệu Lập đang mải lo lắng cho bản thân nên không hề phát hiện ra điều này.

- Ngồi xuống kia! – Nữ quân y dù sao cũng là một sĩ quan, mệnh lệnh đưa ra cấp dưới hiển nhiên phải chấp hành.

- Lúc tu luyện kiện thể thuật cậu có cảm giác như thế nào? - Kerui Christine trực tiếp mở các thiết bị ghi hình, bắt đầu ghi lại.

- Thưa sĩ quan! Tất cả đều bình thường, không hề có cảm giác gì đặc biệt. – Nữ quân y vừa đưa ra câu hỏi, Triệu Lập liền hiểu ra ngay lập tức đây không phải là kiểm tra thân thể như bình thường, mà là có sự ghi chép cẩn thận. Không hiểu là vì bí mật của mình hay tại mình không tu luyện công pháp cấp một?

- Một lần vận công được bao nhiêu chu thiên? – Đây đều là những vấn đề chung nhưng Kerui Christine lại hỏi rất chi tiết.

- Thưa sĩ quan! Tổng cộng chín chu thiên! – Trước tình hình này, Triệu Lập hết sức căng thẳng, trả lời một cách cẩn thận. Hắn không muốn cái bí mật mà mình giữ bao nhiêu năm lại bị phát hiện, cuối cùng biến thành một con chuột bạch.

- Bình tĩnh đi nào! - Kerui Christine phát hiện Triệu Lập căng thẳng, lập tức trấn an hắn.

- Không hề có chuyện gì to lớn đâu. Cậu thả lỏng một chút đi. – Thanh âm dịu dàng vang lên, thập phần êm tai.

Triệu Lập hết sức xấu hổ, hắn phát hiện chính mình lại một lần nữa giống như rơi vào tình trạng điên đảo như lần trước. Mặc dù đáy lòng có chút kinh hãi, nhưng cơ thể hoàn toàn mất phản ứng. Khẳng định chuyện này có chút gì đó không bình thường, Triệu Lập đưa mắt liếc nhìn nữ quân y trước mặt một cái. Chỉ thấy khuôn mặt cô ta hết sức nhu mì.

Kết quả là làm cho Triệu Lập càng lúc càng căng thẳng, cơ thể hoàn toàn tê cứng. Nữ quân y lập tức phát hiện dị thường, khẽ thở dài một cái, sau đó hỏi một vấn đề khác:

¬- Mỗi lần vận công một chu thiên cần bao nhiêu thời gian?

Giọng nói của nàng thoáng thay đổi một chút, ngay lập tức Triệu Lập cảm thấy không khí chung quanh trở lại bình thường. Thoáng cái có thể thấy ngay nữ quân y có chút gì đó không đúng, nếu không hắn cũng không trở nên như vậy.

- Thưa sĩ quan! Khoảng hai mươi phút. – Câu hỏi của cấp trên không thể không trả lời. Triệu Lập thoáng thở phào một cái đem sự thật hơi khuếch đại lên một chút mà trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.