[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 6 : Luận bàn đánh giá (hạ)




Kiểu luận bàn như thế này, đương nhiên không dám để cho các giáo viên biết. Chỉ có thể tiến hành vào giờ giải lao hay giờ nghỉ mà thôi. Bình thường tại trường học rất ít khi có những trận đánh nhau. Chẳng qua lần này là một trận khiêu chiến nên phải làm cho nó có hình thức một chút.

- Trước tiên mà nói thì Johnny ngươi cũng không được xằng bậy. – Triệu Lập nghiêm khác nói mọi người. Từ Tuấn cũng đã có dự phòng trước, nếu không hắn đã không dám ứng chiến.

- Đồ nhát gan. – Johnny thấp giọng mắng một câu.

- Ta ở trong này nhìn cũng được. – Johnny vừa làu bàu, vừa đeo cho Triệu Lập cái bao tay. Quy củ khi lên đài đó là không được đả thương đối phương quá nặng. Nếu tại trường mà có chuyện không hay thì mọi người sẽ rất khó mà giải thích.

- Nhớ ghi chép lại một chút về tốc độ phản ứng của ta đấy. – Vừa lên đài, Triệu Lập nhẹ giọng dặn dò Johnny một câu, rồi tự tin lên đối diện với Từ Tuấn.

Hai học sinh để giải quyết tranh cãi… đương nhiên trong đó thì một người chủ động khiêu khích, còn một người lại có mục đích thử nghiệm nên trong lòng họ đều có chủ đích riêng. Vì vậy khi lên sàn đấu, cả hai đều đem cái quy tắc kia vứt lên mây, cùng xông vào nhau loạn ẩu.

Tất nhiên, cả hai đều chưa bao giờ được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, chỉ có trong giờ thể dục được chỉ dẫn một đến hai lần cái quy tắc này. Trong trường hợp này, để có thể duy trì được một trận đấu nghiêm chỉnh là một điều không thể.

Tuy nhiên có một điều rõ ràng là thương tổn do Triệu Lập gây ra cho Từ Tuấn lớn hơn nhiều so với Từ Tuấn gây ra cho Triệu Lập.

Vô luận như thế nào thì Từ Tuấn cũng không làm sao hiểu được vì sao mà mình đã tu luyện qua cự lực thuật vậy mà khi đánh vào đầu Triệu Lập, hắn lại vẫn có thể chịu đựng được. Còn khi Triệu Lập đánh vào đầu Từ Tuấn lại khiến cho hắn đau đớn đến vậy.

Khó hiểu, kinh ngạc, không thể tin… trong nháy mắt tất cả những ý niệm nảy sinh trong đầu Từ Tuấn, làm cho hắn thất thần. Tuy thời gian thất thần này chỉ trong giây lát nhưng nắm tay của Triệu Lập cũng kịp chạm vào đầu của Từ Tuấn mấy lần.

Cự lực thuật mặc dù có thể gia tăng lực lượng cơ thể, nhưng cũng phải cần một khoảng thời gian. Nhất là đối với những người vừa mới tu luyện kiện thể thuật chuyển lên tu luyện công pháp cấp một thì một tháng tu luyện chưa thể sinh ra hiệu quả tức thì.

Kiện thể thuật cũng có tác dụng tăng cường thể chất. Chỉ có điều không giống như cự lực thuật cơ bản tập trung tăng cường thể chất con người, kiện thể thuật nó còn chia đều ra cho các mặt như tốc độ, lực lượng, sự phản ứng, sự mềm dẻo…

Trong hai năm đầu, mặc dù Triệu Lập cẩn thận khống chế tốc độ tu luyện, cho nên cùng với mọi người cũng không có gì khác biệt lắm. Nhưng trong thời gian nghỉ vừa qua, Triệu Lập không hề có gián đoạn một chút thời gian tu luyện nào. Điều này khiến cho đơn thuần xét về mặt lực lượng, Triệu Lập cũng không hề kém với Từ Tuấn là mấy.

Nhưng trong chiến đấu cũng không chỉ có lực lượng là đủ, mà tốc độ, sự phản ứng… cũng hết sức cần thiết. Tập trung vào cự lực thuật, hiển nhiên Từ Tuấn bỏ qua chuyện tu hành kiện thể thuật, đương nhiên ở các mặt khác còn xa mới có thể bằng Triệu Lập.

Lúc bắt đầu, Từ Tuấn còn có thể dựa vào lực lượng lớn hơn chiếm một ít thượng phong. Nhưng khi Triệu Lập hiểu rõ thực lực của Từ Tuấn thì bắt đầu thoải mái hơn rất nhiều.

Có thể đánh bại Từ Tuấn một cách nhẹ nhàng nhưng Triệu Lập không có làm như vậy. Hiếm khi có cơ hội có được một đối thủ đến khiêu chiến, nên hắn nhân dịp kiểm tra xem sự chênh lệch giữa mình và những người khác. Mặc dù trước đó đã có ý nghĩ như vậy nhưng Triệu Lập không thể dùng Johnny làm đối tượng thử nghiệm được. Không ngờ lại có Từ Tuấn tìm đến đúng lúc.

Thử nghiệm một chút sự phản xạ của bản thân, mặc dù có đôi lúc phân tâm cũng bị trúng vài đòn, nhưng Triệu Lập cũng không chịu yếu thế, phản đòn ngay tức khắc.

Do tất cả các mặt đều có tiến bộ, Triệu Lập hiển nhiên là người chiếm ưu thế, đây là điều mà Từ Tuấn chưa bao giờ nghĩ tới. Từ Tuấn nghĩ rằng bản thân tu luyện công pháp cấp một, còn Triệu Lập tu luyện kiện thể thuật thì sự chênh lệch hiển nhiên không cần phải nói cũng biết, có thể nhân cơ hội này hạ nhục Triệu Lập trước mặt mọi người. Tuy nhiên, tình thế trước mắt cho Từ Tuấn biết rằng mình đã nhai phải cục xương rắn.

Cảm giác đau đớn từ đầu và mặt truyền đến làm cho Từ Tuấn hiểu được không phải đang nằm mơ, và hắn đang bị cái tên đáng ghét kia đánh.

Về sau, Từ Tuấn hoàn toàn không còn lực để chống đỡ, chỉ còn biết lấy tay che chắn những chỗ yếu hại, đồng thời cố gắng di chuyển tránh những đòn đánh của Triệu Lập.

- Dừng tay lại. – Một tiếng hét lớn từ xa truyền đến làm cho cả hai người dừng lại ngay lập tức. Triệu Lập thoáng thấy giáo viên hướng dẫn đang từ xa đi lại chỗ này, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác bất an.

Chính mình có chút không kiềm chế được, quên dấu diếm thực lực của bản thân, mặc dù đánh được Từ Tuấn, nhưng hành động của mình cũng đã bị giáo viên nhìn thấy, chắc chắn là sẽ gặp rắc rối.

- Vì sao lại đánh nhau? – Giáo viên hướng dẫn tức giận, nghiêm khắc hỏi cả hai người.

- Thưa thầy! Chúng em không có đánh nhau, chỉ cùng nhau trao đổi một chút thôi. Thầy xem bọn em còn đeo cả găng tay đây ạ. – Triệu Lập vừa cười hì hì vừa nói, không hề biết trên mặt chỗ xanh, chỗ tím làm cho nụ cười trông hết sức khó coi. Triệu Lập vừa giải thích, vừa ôm bả vai Từ Tuấn ra vẻ thân thiết. Đương nhiên hắn bóp nhẹ vài cái để nhắc nhở Từ Tuấn không được bại lộ.

Từ Tuấn cũng biết chuyện không hay, sợ thầy biết được, chỉ còn cách phối hợp cùng Triệu Lập, cười khan mấy tiếng:

- Đúng vậy! Thưa thầy, bọn em chỉ trao đổi một chút mà thôi. – Khuôn mặt chỗ xanh, chỗ tím cười lên trông cũng hết sức khó coi.

Giáo viên hướng dẫn hết nhìn Triệu Lập rồi lại nhìn Từ Tuấn, một hồi sau mới nở ra nụ cười nói:

- Tốt lắm. Trao đổi à? Trong có vẻ như hai cậu chưa phân thắng bại đúng không?

- Vâng, vâng! – Triệu Lập cùng Từ Tuấn cười khan, gật đầu nói:

- Chưa có phân thắng bại. Ha ha…

- Mới học được có hơn một tháng cự lực thuật đã nghĩ là mình hơn người à? – Đột nhiên ngữ khí của giáo viên trở nên gay gắt.

- Đi khắp nơi mà khiêu chiến. Cậu nghĩ vừa mới tiếp xúc với cự lực thuật là có được trình độ cao hơn so với kiện thể thuật đúng không? – Đối diện với giáo viên, cả hai chỉ biết cúi gằm mặt xuống, không dám mở miệng nói một câu.

- Đúng là cuồng vọng, tự đại. Ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung. – Đưa ra câu thành ngữ đánh giá, rồi giáo viên hướng dẫn quay sang Triệu Lập:

- Còn cậu! Liên tục tu luyện kiện thể thuật trong vòng nửa năm có thể hơn một chút so với người tu luyện công pháp cấp một một số mặt… Tôi chắc là cậu cũng hiểu được lý luận kéo dài mặt tu luyện này rồi.

- Vâng. – Triệu Lập không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu.

- Như vậy là có thể khi dễ người khác đúng không?

Triệu Lập vội vàng lắc đầu:

- Không phải thế thưa thầy! Bọn em chỉ trao đổi một chút thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.