[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 5 : Đường tắt tu luyện (thượng)




Tu luyện trụ cột “Kiện thể thuật”, đầu tiên là tiểu chu thiên kinh mạch, cũng chính là truyền thống nhị mạch Nhâm đốc. Có lẽ trước đây đọc tiểu thuyết võ hiệp, quán thông được nhị mạch Nhâm đốc, chính là tuyệt đại cao thủ. Nhưng trên thực tế, quán thông nhị mạch Nhâm đốc chính là việc tất yếu của giai đoạn tiểu chu thiên, cũng là vấn đề thứ nhất người tu luyện gặp phải.

Nhâm đốc nhị mạch nằm tại trung tâm cơ thể con người: nhâm mạch đằng trước, đốc mạch ở đằng sau, là huyệt đạo trọng yếu nhất của cơ thể con người. Lý luận về ba đan điền: thượng, trung, hạ, cũng do nhâm mạch ở trên. Mà đốc mạch lại ở trên cột sống, nơi có rất nhiều huyệt đạo. Chỉ đơn độc lý luận ba đan điền đã có thể chứng minh tầm quan trọng của “Kiện thể thuật.”

Mặc kệ là tu luyện trụ cột “Kiện thể thuật” hay là tu luyện cao cấp công pháp lúc nào cũng phải chú ý dẫn đường cho trụ cột chân nguyên. Chỉ cần hơi sơ xẩy là dẫn đến tẩu hỏa nhập ma làm tổn thương thân thể, phá hư tu vi.

Triệu Lập cũng không biết lúc nào tiến vào trạng thái nhập định, chỉ là đột nhiên tỉnh lại, ngạc nhiên phát hiện mình không nhớ chút gì. Nghiêm khắc mà nói, chính mình bị rơi vào trong một loại trạng thái vô ý thức. Trong tình huống như thế lại có thể thuận lợi hành công hoàn thành.

Rõ ràng, trong một thời gian dài tiến hành tu luyện, thân thể đã sinh ra một loại bản năng khống chế cơ thể theo thói quen. Mặc dù, Triệu Lập không cố ý khống chế, nhưng vẫn có thể tiến hành hành công bình thường.

Lần đầu Triệu Lập gặp được tình huống như vậy nên phản ứng rất bối rối. Dù sao, cũng chưa nghe nói qua, có người hành công tới vô thức. Được cái là “Kiện thể thuật”, không có tạo thành thương tổn gì tới thân thể, nhưng Triệu Lập vẫn phải điên cuồng kiểm tra lại một lần.

Không phát hiện miêu tả trạng thái như vậy trong tu luyện, nhưng Triệu Lập từ nhỏ đã nghiên cứu văn hóa Trung Quốc cổ, thiền định của Phật giáo nên cũng tìm được chỗ tương tự.

Trạng thái này, thông thường chỉ các cao tăng khi tham thiền mới có thể tiến vào. Mà muốn trong khi tu luyện tiến vào trạng thái nhập định là không có khả năng. Khi đó, phải dẫn đường cho chân nguyên di chuyển, tâm có ràng buộc làm sao có thể tiến vào thiền định?

Nhưng Triệu Lập lại nhớ rất rõ ràng, chính mình đã ở trong cái trạng thái gì. Loại trạng thái luyện công không thể xác định làm Triệu Lập rất sợ hãi, sợ chính mình xảy ra vấn đề. Cẩn thận tu luyện lại một lần nữa, sau lại tập trung tinh thần xem xét vẫn không thấy xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Cẩn thận kiểm tra lại thân thể cũng không thấy có biểu hiện bất bình thường. Chẳng qua, trải qua chuyện vừa rồi, Triệu Lập cũng không dám như trước liên tục luyện công không ngừng. Bắt đầu rời phòng luyện công xuất hiện ở phòng khách.

Vì để cho yên tĩnh khi luyện công, nên hầu hết các phòng luyện công đều là phòng cách âm, cái này là do sợ trong quá trình luyện công bị sự tình ngoài ý muốn quấy nhiễu. Triệu Lập đã lâu rồi không đi ra khỏi phòng của mình để theo dõi cuộc sống bên ngoài.

Có một điều khiến Triệu Lập cảm thấy bất ngờ là liên tục liên hệ với các bạn học nhưng không có một ai đang hưởng thụ các ngày nghỉ. Người nào cũng chú tâm tu luyện công pháp. Ngay cả đến Johnny một người luôn ồn ào cũng chú tâm tu luyện điều này nằm ngoài dự đoán của Triệu Lập.

Xem ra có không ít người có cùng ý tưởng với mình, nhất là lúc này khi đã hoàn thành tu luyện cơ bản. Lệnh cấm được bỏ đi, có thể tiến vào cấp độ tu luyện tiếp theo nên không ai chịu tụt lại phía sau.

Không phải không nghĩ tới tham khảo ý kiến của cha mẹ, nhưng tưởng tượng tới thái độ của phụ thân trong lúc làm việc, Triệu Lập không nhịn được nổi lên trong lòng sự sợ hãi. Loại tình hình chưa từng xảy ra này, Triệu Lập có thể khẳng định phụ thân hắn nhất định sẽ bắt hắn làm lại quá trình lúc đó, ghi lại, sau đó làm ra một loạt các nghiên cứu. Loại cảnh tượng khủng bố này, làm Triệu Lập đem mình so sánh với con chuột bạch ở trong phòng thí nghiệm.

Khi cha mẹ về vào buổi tối, Triệu Lập có chút do dự không biết có nên nói hay không.

- Làm sao vậy? - Ngồi thoải mái ở ghế sofa, cha Triệu Lập hỏi. Khó có khi thấy được con trai chờ bọn họ trở về, cũng làm cho họ thật bất ngờ.

- Ôi! - Thở dài một hơi, Triệu Lập lúc này do dự có hay không nói rõ với cha mình. Một bên là cuộc sống tự do, còn một bên là cuộc sống như một con chuột bạch làm hắn thật sự không dám lựa chọn.

- Oh! - Nghe thấy tiếng thở dài của con trai mình làm cho hai người càng thêm quan tâm, quan sát xung quanh nhà thấy chiếc điện thoại cũng không còn ở nguyên vị trí.

- Con cảm thấy do dự à? - Cha Triệu Lập nhẹ nhàng đem chiếc điện thoại để lại đúng vị trí của nó:

- Các bạn học của con đều bắt đầu tiến hành tu luyện bậc nhất công pháp, khiến cho con không thể kiên trì phải không?

- Không phải như thế! - Mặc dù lúc này trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đó cũng không phải nguyên nhân khiến cho mình suy nghĩ, Triệu Lập cũng không muốn cho cha mình hiểu lầm.

- Không phải? Vậy thì tốt. - Cha hắn vừa thưởng thức một cốc trà ngon vừa cười vừa nói với Triệu Lập:

- Con của ta cũng không phải là người bỏ dở giữa chừng.

- Đi ăn cơm thôi. - Bữa cơm đã chuẩn bị sẵn sàng, ba người trong ngày nghỉ cũng rất khó có thể đoàn tụ cùng một chỗ ăn một bữa ăn. Nguyên nhân chủ yếu là do Triệu Lập chẳng phân biệt ngày đêm tu luyện. Tuy cha mẹ hắn quan tâm nhưng biết hắn tu luyện là trụ cột “Kiện thể thuật” nên cũng không hề lo lắng.

- Đã đưa ra quyết định của mình, bản thân không được dao động. - Vừa ăn cơm cha Triệu Lập vừa nói:

- Luyện công phải kiên định, không được giả tạo. Nỗ lực nhiều hay ít sẽ thu hoạch được kết quả tương xứng, không nên nghĩ tới con đường tắt. Nếu ngươi đồng ý nhập ngũ, nói không chừng sẽ học được một ít công pháp tốc hành. Nhưng như vậy cũng chỉ có thể vượt qua tứ cấp, còn chân chính thực lực thì phải tu luyện đàng hoàng.

Vừa nghe thấy thế, Triệu Lập đột nhiên nhớ ra mình cũng từng định thông qua nhập quân ngũ để đạt được mục đích của bản thân. Nếu trong quân đội tốc hành công pháp có thể đột phá chướng ngại tứ cấp, thì đúng là nhất, nhị và tam cấp công pháp sẽ không cần lo lắng.

Đột nhiên nảy ra ý tưởng làm cho Triệu Lập có chút hưng phấn, ở trong mắt cha mẹ cũng thấy được sự thay đổi ở đứa con. Đứa con vừa mới còn chút tâm sự, đột nhiên giống như một người bình thường, hai mắt đều có thần thái. Hai người đều nghĩ tới con mình đã giải tỏa được tâm sự.

Mẹ hắn liếc mắt tán dương chồng mình đã bằng một cách đặc thù chỉ dẫn cho đứa con phương hướng. Cha Triệu Lập cũng không khách khí nhận lấy ánh mắt tán dương, nhìn thấy hình dáng của Triệu Lập mà trong lòng tràn đầy kiêu ngạo. Dù thế nào đi nữa, đây cũng chính là con mình, hắn không phải là thiên tài nhưng vẫn làm cho chính mình kiêu ngạo.

Kết thúc bữa ăn ấm áp, Triệu Lập nói một chút chuyện vui vẻ với cha mẹ, sau đó quay lại phòng mình. Chính cái hành động nho nhỏ ấy của hắn, đã khiến cho cha mẹ hắn càng thêm vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.