[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 3 : Âm thầm che giấu (hạ)




Ngoài ra, một số người chuyên tu luyện về tốc độ. Họ lựa chọn “khinh thể thuật”. Nghe nói khi tu luyện đến một mức độ cao có thể nhẩy xa mấy chục thước. Hơn nữa, còn có truyền thuyết rằng bọn họ có thể phi hành trên không. Nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là truyền thuyết, cũng chưa hề có ai thấy qua.

Một số người lại chuyên tu luyện cho thân thể cứng rắn. Họ chọn tu luyện “cương thể thuật”. Tu luyện đến mức độ cao, toàn thân rắn như sắt thép, có thể ví như kim cương bất hoại.

Mỗi một loại công pháp đều đi theo một hướng nhất định. Hầu hết mọi người đều lựa chọn tu luyện một loại, như vậy khiến cho bản thân có được lực lượng thích hợp.

Cũng có thể lựa chọn mấy loại công pháp tu luyện. Ví dụ như diễn viên múa cần cơ thể có được sự mềm dẻo thì lựa chọn kết hợp giữa “nhu nhận thuật” với “khinh thể thuật” rất ít để ý đến các công pháp khác. Hầu hết nữ tử đều không lựa chọn những loại công pháp như “cự lực thuật”.

Bắt đầu bước vào tu luyện công pháp cấp một, thì việc tu luyện đã dần thay thế giấc ngủ truyền thống. Thời gian tu luyện càng ngày càng nhiều. Nhưng ngay ngày đầu tiên của quá trình học, giáo viên hướng dẫn đã nhắc nhở rằng không được vượt quá tu vi cực hạn của bản thân, nếu không sẽ bị tàn tật cả đời.

Câu nói này luôn được nhắc đi nhắc lại trong suốt cả quá trình học tập. Đã có rất nhiều tấm gương nên có rất ít người dám làm trái. Ngày thường trong khi tu luyện kiện thể thuật, vận hành đủ chín vòng thì cần phải thu công. Nếu muốn tiếp tục, cũng phải nghỉ ngơi một thời gian sau đó mới lại bắt đầu.

Thật ra, những trường hợp mắc phải sai lầm đều gặp khi tu luyện những công pháp cao cấp. Còn tu luyện “kiện thể thuật” cơ bản sẽ không mắc phải những tình huống như vậy. Chính vì vậy mà mọi người mới đều gia tăng thời gian tu luyện, cố gắng xây dựng một nền tảng vững chắc cho bản thân. Hơn nữa, khi ở nhà thì cha mẹ cũng sẽ theo dõi việc tu luyện kiện thể thuật, nói chung rất khó xuất hiện tình huống ngoài kiểm soát.

Nhưng Triệu Lập thì không như vậy. Hắn thậm chí còn không dám để cha mẹ biết tình hình thực sự của mình. Cha hắn là một người nghiêm khắc, cho dù là con trai mình hay những người khác thì ông cũng đối xử như nhau. Con của người khác là thiên tài có thể bị nghiên cứu thì chính hắn cũng không có ngoại lệ. Nếu để cho cha hắn biết sự thực, nói không chừng ông ta lại nổi hứng lôi hắn đi nghiên cứu cũng nên.

Trong đầu của mỗi người luôn có một niềm yêu thương con vô bờ bên, nếu không thì trong lúc say rượu cha hắn cũng không nói ra những lời như vậy. Triệu Lập hiểu rõ điều này. Nên để sau này mình không phải chịu khổ cũng như cha hắn không phải gặp những khó khăn, hắn quyết định giấu nhẹm sự thực về bản thân.

- Tốt nghiệp trung học xong ngươi định làm cái gì? – Không biết hôm nay ăn cái gì mà Johnny nói rất nhiều. Khiến cho Triệu Lập có chút mất kiên nhẫn, nhưng hắn cố gắng không để lộ ra mặt.

- Cha ta hy vọng ta có thể vào học ở đại học Thanh Hoa. Nhưng ta cũng không có dám chắc về kết quả học của mình. – Triệu Lập thở dài nói.

- Vì vậy có khả năng ta sẽ nhập ngũ. Sau khi xuất ngũ, ta đi thi sẽ thêm phần chắc chắn.

Cả cha và mẹ đều là những nhà nghiên cứu. Nên từ nhỏ đến lớn, Triệu Lập luôn được cha mẹ nhồi nhét vào đầu cái ý tưởng phải thi đỗ vào đại học Thanh Hoa, làm rạng rỡ gia môn.

Tại Trung Quốc, thậm chí cả trên thế giới thì đại học Thanh Hoa nối tiếng là một trong những trường đại học hàng đầu. Không biết từ lúc nào, cha mẹ của Triệu Lập luôn nhắc nhở hắn phải cố gắng để vào được đó.

Vào được đại học Thanh Hoa cũng chính là nguyện vọng của Triệu Lập. Mặc dù ban đầu là do cha mẹ áp đặt, nhưng đến bây giờ thì nó cũng bị ảnh hưởng trở thành mục tiêu của hắn.

Chẳng qua đầu vào của đại học Thanh Hoa không hề dễ một chút nào. Từ khi đại học Thanh Hoa Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa Tân Trúc ở Đài Loan sát nhập lại trở thành đại học Thanh Hoa danh tiếng hàng đầu thế giới thì việc thi vào đó đã trở thành ngoài sức tưởng tượng của người dân.

Chẳng những thành tích học tập các môn học đòi hỏi đã cao, mà ngay cả kết quả tu luyện cũng yêu cầu hết sức khắt khe, so với các trường đại học khác cao hơn đến 50%. Cũng chính vì vậy mà câu châm ngôn của vị hiệu trưởng trường đại học Thanh Hoa từ “Vì Tổ quốc cống hiến năm mươi năm” đã trở thành “Vì nhân loại mà cống hiến hai trăm năm”.

Đúng vậy, đó chính là hai trăm năm. Con người nhờ tu luyện kiện thể thuật mà tuổi thọ đã đột phá hai trăm tuổi. Còn đối với những người được coi là thiên tài thì sống lâu hơn nữa cũng không phải là chuyện khó. Vì vậy câu nói khỏe mạnh mà cống hiến hai trăm năm cũng trở thành một lời giáo huấn.

- Đừng có buồn! – Johnny thấy vẻ mặt đau khổ của Triệu Lập cũng chẳng biết làm thế nào, vỗ vỗ vai thằng bạn. Cho dù kết quả học tập của Triệu Lập luôn đứng thứ ba thì cũng khó có cơ hội được vào đại học Thanh Hoa. Cho nên, Triệu Lập nói nhập ngũ xong rồi mới đi thi lại có lẽ cũng là một cơ hội.

Tuy nhiên, gia nhập quân ngũ cũng phải mất vài năm rèn luyện. Mặc dù tố chất thân thể của mỗi người đều tăng lên, nhưng nhàn nhã luyện công cùng với việc ma luyện trong quân đội là hai việc hoàn toàn khác nhau. Johnny biết chính mình không có được cái quyết tâm này. Cũng may cha mẹ hắn không có đòi hỏi hắn một cái yêu cầu quá cao như thế.

- Nhập ngũ cũng tốt. Khi ngươi trở về, nếu có người khi dễ ta liền có ngươi ra mặt dọa chúng. Ha ha…- Johnny nghĩ tới những cái lợi không khỏi cười lên hô hố.

- Ngươi chết đi! - Triệu Lập nghiến răng nghiến lợi đá Johnny một cước. Johnny nhanh mắt lách mình né tránh. Trên khuôn mặt hắn điểm một nụ cười khiến người ta tức điên. Rõ ràng là cười trên nỗi đau khổ của người khác mà.

Nhưng Johnny nói cũng không sai. Trong quân đội có thể được tiếp xúc với một hệ thống võ học đa dạng, có đủ các chủng loại từ công kích đến phòng ngự. Đây toàn là những thứ mà những người sống trong xã hội không bao giờ được học. Mặc dù sau khi xuất ngũ phải ký vào một cam kết không tiết lộ, nhưng cơ bản cũng rất ít khi bị truy cứu. Cho dù là xuất thủ đánh người, nếu không có vấn đề gì lớn thì cũng chẳng có ai sờ đến.

Mỗi khi tu luyện kiện thể thuật, Triệu Lập không khỏi nhớ đến Lý Mộng Diệp. Thân là một thiên tài tu luyện, hiển nhiên nàng có thể nhanh chóng tiến vào tầng thứ ba. Không biết có phải lúc này, nàng đã bắt đầu tu luyện công pháp cấp một hay một loại công pháp cao cấp nào đó hay chưa? Trong quân đội, loại công pháp này hiển nhiên là có.

Nhưng dù có ngưỡng mộ tu vi của nàng thì Triệu Lập cũng không bao giờ có thể chấp nhận cái cuộc sống mà Lý Mộng Diệp đang có. Lúc nào, nàng cũng bị giám sát một cách nghiêm ngặt, đồng thời cũng trở thành những con chuột bạch trong mắt các nhà nghiên cứu, nhằm có thể tìm ra những lợi ích cho nhân loại.

Triệu Lập không bao giờ mong muốn một cuộc sống như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.