[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 20 : Đánh giá cấp bậc (thượng)




Triệu Lập không nghĩ rằng huấn luyện viên sẽ bỏ qua những chuyện đánh đấm kiểu này, nên đứng yên, không hề có hành động gì khác. Lý Tu Viễn thì cố gắng nghĩ đủ mọi loại biện pháp nhằm có thể đối phó với trường hợp như thế này.

Tuy nhiên, huân luyện viên cứ vờ như không nhìn thấy cảnh hai người hùng hùng hổ hổ lúc nãy, mặt hết sức thản nhiên, cứ coi như không hề có chuyện gì xảy ra. Thái độ như thế, khiến cho hai người hết sức hoang mang, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ huấn luyện viên bình thường hết sức nghiêm khắc nhưng lúc này lại đổi tính?

Thấy Triệu Lập cùng Lý Tu Viễn đang nhìn sang, huấn luyện viên Tiêu Cường còn làm một động tác khiến cho người ta không thể tin được vào mắt mình. Ông khoát tay một cái, nhún nhún đôi vai tỏ vẻ vô tội. Sau đó, ông đưa tay về làm một động tác hai người cứ tự nhiên, giống như nhìn thấy đó là hai người đang kết bạn chứ không phải đang phun lửa với nhau.

Thế này là thế nào? Không chỉ Triệu Lập và Lý Tu Viễn choáng váng, tất cả những người trong đội đang đứng đó cũng ngây người nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

Huấn luyện viên thấy bọn hắn đang sững sờ như thế, lại nhún vai một cái, rồi xoay người rời đi. Không biết là đi vào phòng của một người nào đó. Coi như không hề biết chuyện gì xảy ra giữa họ.

Điều ám chỉ rõ ràng như thế, tất cả mọi người đứng đó đều không phải là người mù hay thằng ngu mà không hiểu được. Hai mắt Lý Tu Viễn nhất thời sáng lên:

- Hừ! Triệu Lập! Xem ra huấn luyện viên cũng không thèm để ý đến ngươi. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết điều hơn một chút.

- Chỉ một mình ngươi? – Triệu Lập cười lạnh một tiếng:

- Đừng có tưởng lục cấp thì đã là giỏi. Đến kiếp sau hãy nghĩ tới điều đó nhé.

Lý Tu Viễn cũng không để ý tới lời nói khiêu khích của Triệu Lập, liếc nhìn chung quanh:

- Rốt cuộc thì các ngươi đi theo Triệu Lập hay là đi theo ta? Bây giờ hãy tỏ rõ thái độ cho nhanh, đừng có để lúc nữa lại trách rằng ta không báo trước. – Hắn cũng muốn nhân cơ hội này ra uy, bù đắp lại những cảm giác bị ấm ức trước kia.

Triệu Lập khinh bỉ nhất chính là những loại người như vậy. Lúc bình thường, thì hết sức thân mật, nhưng khi biết mình có điểm hơn người liền lập tức trở mặt. Cũng chẳng biết, tên này lúc bình thường thì làm thế nào mà có thể giấu diếm điều đó.

Một khi Lý Tu Viễn đã muốn lôi kéo đội nhóm về phía hắn, Triệu Lập cũng muốn biết xem trong số những người tham gia huấn luyện thì ai thật sự thân thiết với mình. Giai đoạn này cũng không phải như những giai đoạn trước, Triệu Lập còn có thể tìm người khác để mà tâm sự. Đã đến giai đoạn này, huấn luyện viên Tiêu Cường đã lên cho bọn hắn một bản kế hoạch dày đặc, chẳng còn thời gian nào để mà làm những chuyện như thế.

Những người trong đội đang đứng bên cạnh cũng không hề nghĩ rằng chuyện của hai người lại biến thành chuyện của tất cả mọi người. Nhưng bây giờ trước mắt, tình hình mạnh yếu của hai bên đã thể hiện rõ rằng. Bên cạnh Lý Tu Viễn có ít nhất năm người, còn bên cạnh Triệu Lập lúc này cũng mới chỉ có ba người. Mà cả ba người này cũng chỉ mới đạt tới tứ cấp, căn bản không đáng để vào mắt.

Mọi người còn đang do dự một lúc… Đầu tiên là mấy người đứng trước di chuyển về phía của Lý Tu Viễn. Vài cái biểu hiện rất nhỏ, rất nhanh tạo ra phản ứng dây chuyền.

Trừ ba người đứng bên Triệu Lập từ đâu ra, tất cả những người còn lại đều đi sang phía bên Lý Tu Viễn. Biểu hiển của huấn luyện viên vừa rồi ai cũng thấy được. Mọi người đều hiểu là huấn luyện viên cho phép, không hề có chút ngăn cản. Mọi người nhanh chóng suy nghĩ đến điểm này.

Triệu Lập được coi như là một đệ tử đắc ý nhất của huấn luyện viên. Nhưng xem tình hình bây giờ, có vẻ như huấn luyện viên cũng không thèm để ý đến hắn nữa. Trong tình hình trước mắt, nếu chọn bên Triệu Lập thì sẽ bị Lý Tu Viễn đã đạt tới lục cấp, cùng với mấy người đạt tới ngũ cấp vây đánh. Cho dù tất cả mọi người đều cùng trong một đội, nhưng nếu không có việc gì mà bị đánh thì đó là điều không có một ai muốn.

Một lúc sau, xung quanh Triệu Lập cũng chẳng còn ai. Chỉ còn có hai, ba người đứng từ trước. Nhưng mấy người này cũng hết sức lo lắng. Có lẽ họ đang rất phân vân, không biết nên chọn bên nào.

- Được lắm! Vậy là các ngươi muốn đối đầu cùng với ta. – Lý Tu Viễn hầm hè uy hiếp bọn họ. Tất cả tức tối trong nửa năm qua cần phải được gột sạch, Lý Tu Viễn cũng không hề nghĩ rằng ý muốn trả thù của hắn lại mãnh liệt đến thế. Chỉ cần không đi theo hắn thì so với địch nhân cũng chẳng có khác bao nhiêu.

- Triệu Lập! Chúng ta làm thế nào bây giờ? – Trương Đông Thăng bình thường cũng thân thiết với Triệu Lập, quay sang hắn hỏi nhỏ. Tuy nhiên, đối mặt với cả đám người như vậy, lo lắng là điều hiển nhiên.

- Hay là để ta chạy đi tìm huấn luyện viên?

Điều này hiển nhiên là không thể được. Huấn luyện viên đã phớt lờ coi như không biết. Nếu đã muốn, ngay từ đầu ông ta đã mở miệng nói rồi, cần gì phải bỏ đi như vậy chứ? Tuy nhiên lúc này, cũng không phải là lúc khách khí cảm ơn, hay cái gì đó. Triệu Lập lắc đầu:

- Mọi người trách ra một bên đi.

Trương Đông Thăng nhìn Triệu Lập, rồi lại nhìn đội của Lý Tu Viễn đang ở phía đối lập, rồi nhẹ nhàng đẩy hai người còn lại, lôi họ ra một góc. Ở giữa chỉ còn có Triệu Lập và một đám người đứng đối diện với nhau.

- Dạy cho hắn một bài học! – Lý Tu Viễn cảm giác giống như đang nắm trong tay quyền sinh, quyền sát. Hắn vung nắm tay lên, ra lệnh cho mấy người đứng xung quanh.

Tuy nhiên, mấy người đứng xung quanh cũng không hề nghe theo lời hắn. Tuy rằng họ đứng về phía hắn, nhưng cũng không coi hắn ra gì. Mệnh lệnh đã đưa ra được một lúc mà vẫn không có người thực hiện, khiến cho Lý Tu Viễn thẹn quá hóa giận, gào lên một tiếng nữa:

- Đánh hắn cho ta.

Vẫn không hề có ai động thủ. Triệu Lập đang đứng phía đối diện, không nhịn được mở miệng chửi một câu:

- Thằng ngu!

Không đợi Lý Tu Viễn kịp phản ứng, Triệu Lập hét lớn:

- Các ngươi cùng lên đi!

Kể cũng lạ, giờ phút này hai bên đang xem nhau như là địch nhân, vậy mà nghe Triệu Lập nói một câu, có vài người giống như nghe thấy thánh chỉ, nhanh chóng vọt lên trước.

Lý Tu Viễn không hề nhận ra được điều kỳ lạ trong đó. Thậm chí hắn còn theo lời nói của Triệu Lập mà vung tay lên. Có vài người lao ra làm cho hắn có cảm giác như đang nắm trong tay thiên quân vạn mã. Hắn cũng là một thiên tài, cấp bậc chân khí của hắn lúc này cũng đã đạt tới lục cấp, có thể tưởng tượng ra được rằng nếu ở trong quân đội thì tiền đồ của hắn sẽ rất tốt. Nói không chừng, sau này có thể trở thành một sĩ quan cao cấp, chỉ huy trong tay hàng nghìn, hàng vạn người. Như thế mới không uổng công đã gia nhập quân đội.

Đương nhiên Lý Tu Viễn vẫn còn chưa để ý nghĩ đó che mờ mắt. Muốn đạt được điều đó thì trước tiên hắn cần phải hất ngã Triệu Lập - cái tên vẫn trèo lên đầu hắn. Từ đó mới có thể mở ra được con đường cho bản thân hắn. Có trách thì trách Triệu Lập được huấn luyện viên ưu ái, cái gì cũng nhỉnh hơn hắn một chút.

Trong một căn ký túc xá cách đó không xa, tất cả tình huống phát sinh đều được hai người trong đó chứng kiến toàn bộ. Hai mắt Kerui Christine nhìn chằm chằm vào Triệu Lập, xem hắn biểu hiện như thế nào.

Còn trong một văn phòng, huấn luyện viên Tiêu Cường đang ngậm một điếu thuốc lá. Ông thả ra một hơi khói thuốc, trên mặt giống như đã thực hiện được một quỷ kế nào đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.