[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 12 : Tiêu hóa hấp thu (hạ)




Để có thể đột phá chân khí bế tắc, Triệu Lập bất đắc dĩ chỉ có thể gia tăng lực đạo để đột phá. Muốn đả thông được chân khí bế tắc, cơ bản phải đẩy nhanh tốc độ lưu thông chân khí trong kinh mạch. Nguyên lý thì dễ dàng, chẳng qua ngoài việc phải duy trì tốc độ của chân khí, còn phải duy trì cả áp lực.

May mắn, Triệu Lập luyện công ở trạng thái thiền định, cơ bản đều là ngưng luyện chân khí. Cho dù chân khí tự nhiên biến mất thì vẫn sẽ ở trạng thái ngưng luyện.

Theo Triệu Lập được biết, chỉ có cửu cấp cao thủ mới có thể trong ba phút tu luyện được một chu thiên. Điều này được Triệu Lập tìm thấy trên mạng internet, không biết cao thủ trong quân đội thì như thế nào? Chẳng qua vì tránh những điều phiền toái, Triệu Lập luôn phải che dấu những điều này.

Tân binh huấn luyện thể chất như Triệu Lập là có chút dư thừa, dù sao chỉ cần luyện tập một chút công pháp là có thể nhẹ nhàng đạt được yêu cầu thể chất dành cho tân binh. Ngoài trừ Triệu Lập, những người khác không cần phải như thế này.

- Ngươi thực sự cho rằng như thế? – Kerui Christine cơ hồ dán sát người vào sau lưng Triệu Lập, chính hắn cũng có thể cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm giác mềm mại. Mỗi lần gặp Kerui Christine, hắn đều bị nàng trêu đùa, làm hại Triệu Lập luôn cảm thấy không được thoải mái.

Cảm nhận được Triệu Lập đang cố gắng thẳng lưng để né tránh, Kerui cười duyên một tiếng, không có tránh đi mà ngược lại càng áp sát lại gần để cho hắn cảm nhận được thân hình ấm áp mềm mại của nàng. Đã qua nhiều ngày, Kerui cũng cảm thấy chính mình đang rất kỳ quái. Mặc dù nhiều lần nàng nhìn thấy hắn biểu hiện giống như một mao đầu tiểu tử nhưng mỗi lần đều không tự chủ được cố tìm đủ mọi lý do để được đến sát gần hắn. Chẳng lẽ, việc lần trước mình cố giúp hắn đã làm mình thay đổi?

- Chẳng lẽ không đúng sao? - Triệu Lập không nghĩ ý tưởng của mình là sai lầm, thoáng tiến về phía trước một chút để ly khai thân thể mềm mại, co dãn của Kerui ra. Đáy lòng âm thầm hít một chút không khí, may là đang có đề tài thảo luận, nếu không nhất định sẽ thập phần xấu hổ.

- Tu luyện công pháp cơ bản, chính xác có thể đề cao tố chất thân thể, nhưng điều ấy cũng không có ý nghĩa thân thể đạt đủ điều kiện tham gia chiến đấu. - Kerui trêu cợt đủ Triệu Lập liền quay trở lại ghế ngồi của mình:

- Cái này chỉ giành cho dân văn phòng, nhiều nhất cũng chỉ có thể đề cao một chút tố chất. Còn muốn làm lính chiến đấu thì phải liên tục ma luyện thân thể cùng tinh thần để thân thể có được sức vận động to lớn.

- Nói cách khác, quân đội yêu cầu chiến sĩ có thể chiến đấu được. Không phải chỉ cần thân thể có tố chất tốt mà còn phải có thể lực đạt yêu cầu mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ. Hiểu chưa? - Kerui cũng không biết chính mình vì điều gì mà lại giải thích cho tiểu tử này như thế, nó giống như một bản năng vậy. Mà cũng chẳng có gì quan trọng, chuyện này cũng không phải điều gì cơ mật.

Triệu Lập lắc đầu. Nói thật, hắn không thể nào hiểu được. Thân thể tố chất đạt tiêu chuẩn, thể lực đạt đủ yêu cầu thì vì cái gì mà không nhất định thích hợp chiến đấu?

- Ví dụ, đơn thuần một vận động viên cử tạ, ngươi không thể nói người ta thân thể tố chất kém, thể lực không đạt? - Kerui lấy ra ví dụ làm Triệu Lập không ngừng gật đầu đồng ý.

- Nhưng vận động viên cử tạ đơn thuần không phải là một chiến sĩ tốt. Ít nhất tại phương diện chiến đấu, hắn thậm chỉ còn kém hơn so với kẻ có lực lượng không bằng hắn đã thông qua huấn luyện tân binh. - Lần này thì thực sự Triệu Lập hiểu được. Xem ra, trong quân đội, một bộ phận hay một cơ quan đều có một tính chất đặc thù tất cả đều do chiến đấu mà sinh ra.

- Huấn luyện mấy cái này, chính là làm cho thân thể có khả năng thường xuyên thích ứng được với cường độ cao phải không? - Triệu Lập xác nhận lại một lần nữa. Kerui gật gật đầu, đối với những điều này bên trong quân đội chính là những kiến thức cơ bản.

- Như vậy…Kerui! Ta nghĩ mình sẽ quay trở lại huấn luyện được chứ? - Nghĩ đến chính mình từ đầu đến giờ chỉ nhàn hạ ở trong này, không nghĩ tới điều ấy là sai tiêu chuẩn huấn luyện chiến sĩ, không hợp với ước nguyện ban đầu của mình khi tiến vào quân đội.

Tại phòng y tế, ít nhất mỗi ngày Kerui đều giám sát hắn tiến hành tu luyện một chu thiên. Trước đây, Triệu Lập thường phải trả lời vấn đề này cho cấp trên, nhưng sau đó Kerui thay hắn bịa đặt một chút gọi là có lệ. Sở dĩ không phải tiến hành luyện công một chu thiên nữa là vì Kerui mong hắn có trở lại như bình thường đứng trước mặt mình.

Một chu thiên trước đây phải mất hai giờ đồng hồ để hoàn thành, bây giờ chỉ còn lại nửa giờ, Triệu Lập xem như là đã khôi phục rất nhanh. Đột nhiên đưa ra yêu cầu này, Triệu Lập làm cho Kerui có chút kinh ngạc pha lẫn một chút tán thưởng.

- Ngươi xác định chứ? Nếu không thì quay trở lại giúp ta. - Kerui lần thứ hai đứng trước mặt Triệu Lập dáng người lả lướt. Trong mắt còn hiện ra một chút khao khát, giống như đôi mắt u oán của thiếu phụ nơi khuê phòng, dáng vẻ đáng thương giống như hy vọng Triệu Lập sẽ tiếp tục ở lại.

Triệu Lập không thể xác định vẻ mặt thay như thay áo của Kerui. Hơn nữa Kerui lần này lại còn hết sức quyến rũ, thiếu chút nữa hắn không chịu được cảm động mà đồng ý. Rốt cục tại thời điểm cuối cùng đã kịp nuốt lại lời nói đang định vọt ra khỏi miệng, nhưng cũng làm cho hắn đỏ mặt.

Rõ ràng thấy được thần sắc của Triệu Lập xảy ra biến hóa, trong ánh mắt Kerui thoáng hiện qua một chút kinh ngạc. Vừa mới đem câu hồn đoạt phách thi triển ra sáu thành, ngay cả sĩ quan Arnold gặp phải cũng có chút ăn không tiêu. Thế mà Triệu Lập lại có thể trụ được, xem ra người trẻ tuổi trước mắt sau này tuyệt không phải là một người đơn giản.

Triệu Lập sau một lúc do dự vẫn gật đầu, Kerui liền thu lại câu hồn đoạt phách:

- Nếu ngươi kiên trì như vậy, hãy nhớ kỹ một điểm, một vài cấp công pháp cũng không thể nói lên vấn đề gì hết. - Đối với Triệu Lập nàng có ấn tượng rất tốt nên Kerui liền muốn chỉ điểm một chút:

- Xã hội thượng lưu chỉ lưu hành bát cấp công pháp nhưng đều là dưỡng sinh cùng kiện thể thuật. Còn chân chính dùng cho chiến đấu chỉ có trong quân đội mới có. Ngươi hãy nắm chắc cơ hội.

Đây là điều mà Triệu Lập không biết. Một khi Kerui đã nói cho hắn biết thì chắc chắn không phải là giả. Cái nhân tình này nói lớn không phải là lớn, nói nhỏ không phải là nhỏ. Ít nhất Triệu Lập biết tìm trên mạng internet đều là phạm vi xã hội thượng lưu. Còn cao thủ trong quân đội sẽ không nói lung tung trên internet.

- Còn có, bản ghi chép gần nhất của ngươi, ta đều viết là bình thường. Khi tiếp xúc với công pháp trong quân đội, tốt nhất đừng có lộ ra cái gì đặc biệt. - Kerui nhìn thấy tiểu đệ đệ trước mặt không biết đang nhớ tới cái gì:

- Suy nghĩ của ngươi tuy rằng không sai. Nhưng ta nghĩ có lẽ ngươi không nên mong đợi gì ở những người tìm kiếm tài năng trong các nhà trường. Đồng thời cũng đừng hy vọng vào việc sẽ được trọng điểm bồi dưỡng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.