[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 11 : Giấu diếm nên gặp họa (hạ)




- Triệu Lập! Ta hi vọng ngươi sẽ không nói chuyện này với ai. – Trong phòng của mình, Arnold đưa cho Triệu Lập một chén nước, sau đó ngồi bên bàn, nhìn Triệu Lập.

- Vâng thưa sĩ quan! – Triệu Lập theo phản ứng nhanh nhẹn trả lời, đồng thời muốn đứng dậy, do động tác quá mạnh nên làm chén nước trà trên tay lắc lư, rớt hết cả ra người.

Bàn tay của viên sĩ quan Arnold nhanh chóng đè lên vai hắn, giọng nói trầm ổn cất lên:

- Triệu Lập! Đây không phải là mệnh lệnh.

Ấn Triệu Lập ngồi trở lại vị trí, viên sĩ quan Arnold xoay bả vai Triệu Lập, làm cho hắn đối diện với chính mình:

- Sĩ quan Kerui Christine cũng không phải là có ác ý, chỉ là phương pháp của cô ấy không đúng. Ngươi có hiểu không?

- Ta hiểu thưa chỉ huy! – Lúc Kerui Christine bắt đầu chuẩn bị hành động có nói rõ ý tứ của nàng cho hắn biết, nên trong lòng Triệu Lập cũng không hề có một chút tức giận.

- Sĩ quan Kerui Christine mặc dù quân hàm cao hơn ta, nhưng dù sao thì cô ấy cũng vẫn còn trẻ. Ngươi cũng là một người trẻ tuổi, hy vọng có thể hiểu cho cách làm của cô ấy. - Arnold nhẹ nhàng nói chuyện cùng Triệu Lập:

- Mỗi người đều có lúc mắc phải sai lầm, nhưng ta cũng không hề hy vọng cách làm của nàng sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc đời ngươi. Ngươi hiểu ý ta nói chứ?

Không có mệnh lệnh của cấp trên, tự ý làm việc… Quan trọng nhất là muốn dùng phương pháp của bản thân để phát hiện ra sự dối trá của đối tượng, thiếu chút nữa thì gây ra sai lầm lớn. Phương pháp này nếu thực hiện trong xã hội có lẽ cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng ở trong quân đội thì đây lại là một vấn đề nghiêm trọng, có thể tước quân tịch, thậm chí phải ngồi nhà giam. Chính vì thế, Arnold mới phải lấy hết lời gan ruột, khuyên bảo Triệu Lập.

Chỉ cần Triệu Lập không nói, Arnold và Kerui Christine không nói, thì chuyện này sẽ coi như chưa bao giờ xảy ra. Triệu Lập vẫn như trước là một tân binh, Arnold vẫn là sĩ quan huấn luyện, Kerui Christine vẫn là sĩ quan quân y, tất cả mọi người đều bình thường như chưa có gì xảy ra.

- Thực tế thì việc này đối với ngươi cũng không phải là một chuyện xấu. – Sĩ quan Arnold hiển nhiên muốn đả thông tư tưởng cho Triệu Lập, nếu Triệu Lập mà không đồng ý thì tất cả đều mất hết:

- Kinh mạch của ngươi bị nghẹn chân khí. Một thời gian sau, khi chân khí của ngươi hấp thu hoàn toàn, hiển nhiên chân khí của ngươi sẽ gia tăng rất nhiều.

Nói như vậy thì chuyện này thật ra cũng không có gì quá tồi tệ. Kerui Christine cũng chỉ muốn chân khí của Triệu Lập gia tăng nhiều hơn một chút. Bây giờ, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tốc độ gia tăng sẽ chậm lại một chút mà thôi.

- Mặt khác ta cũng không thể không cảnh cáo ngươi. Vốn tình huống của ngươi, dưới sự quan sát của chúng ta thì tất cả đều bình thường. Nhưng dù sao thì cũng chỉ là sự quan sát. Một khi ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, để xác định tính khả thi của phương pháp, cấp trên nhất định sẽ phái người chuyên trách giám sát. Ngươi biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào chứ? – Để có chút gì đó bảo hiểm, sĩ quan Arnold nói cho Triệu Lập biết một chút hậu quả nếu lộ ra chuyện này là như thế nào.

Chuyện này có ý nghĩa như thế nào, Triệu Lập hết sức rõ ràng. Hắn trăm phương ngàn kế, khổ cực cố gắng che giấu bị mật của chính bản thân cũng là để không rơi vào tình cảnh như thế. Nếu chuyện này bị bại lộ, hắn tuyệt đối sẽ trở thành một con chuột bạch chứ không còn phương án lựa chọn nào khác.

- Ta hiểu! Thưa chỉ huy! Ta sẽ không nói chuyện này cho bất kì ai. – Triệu Lập gật gật đầu, đồng ý với đề nghị của Arnold. Dù sao hắn cũng biết, nguyên nhân chủ yếu của chuyện này là do hắn không nói cho Kerui Christine biết bí mật của bản thân, dẫn cho tính toán của cô ta mắc phải sai lầm. Muốn trách chỉ còn biết trách chính bản thân mình mà thôi.

Trừ lời cảnh báo của sĩ quan Arnold ra, thì thật sự có thời gian để hấp thu lượng chân khí đó, đối với Triệu Lập mà nói là một chuyện vô cùng tốt. Vừa giấu diếm được bí mật của bản thân, mà còn cả của chỉ huy và Kerui Christine nữa. Chuyện tốt như thế này nếu không chịu đáp ứng thì hắn đúng là một con lừa không hơn, không kém.

Gần đây mỗi ngày, Triệu Lập đều đến phòng y tế kiểm tra, nên chuyện này ai cũng biết. Vì vậy nếu có chút vấn đề nào đó, cũng không có ai để ý. Mọi người ngoại trừ ghen tức với hắn chuyện mỗi ngày đều được tiếp xúc với mĩ nhân ra, còn lại thì ai cũng thông cảm với hắn. Mỗi ngày đều phải kiểm tra, hiển nhiên thân thể hắn có vấn đề là cái chắc.

Căn bản cũng chẳng cần phải giải thích, mọi người cũng chỉ biết là hắn đã về. Gần đây huấn luyện thể lực, khiến cho tất cả mọi người đều mỏi mệt không chịu nổi. Đại đa số mọi người đều đã tiến vào tu luyện từ lâu, nhằm hồi phục lại thể lực, không có nhiều người chú ý tới Triệu Lập.

Bắt đầu quá trình vận công, không biết là do tâm lý thoải mái, hay là chuyện với chỉ huy cùng nhau giấu diếm sự thật mà hắn hết sức vui vẻ, chỉ trong chốc lát liền rơi vào trạng thái thiền định.

Thu công tỉnh lại, Triệu Lập phát hiện còn chưa tới nửa giờ nữa là đến giờ bắt đầu luyện tập, trong lòng không khỏi thất kinh. Nhẩm tính thời gian thì bây giờ tiến nhập trạng thái thiền định, ước chừng cũng phải sáu tiếng. Chỉ có điều do trong kinh mạch chính có nhiều chân khí ngoại nhập nên cũng không xác định rõ là rốt cuộc hành công được bao nhiêu chu thiên.

Thời gian gấp gáp, không còn rảnh để kiểm tra tình hình cơ thể như thế nào nữa. Chỉ còn có nửa giờ, Triệu Lập cũng không dám chu chuyển một chu thiên để kiểm tra. Trải qua chuyện hôm qua, ai biết được một chu thiên hết bao nhiêu thời gian cơ chứ?

Tinh thần thập phần sảng khoái, trạng thái thiền định càng làm cho người ta nghỉ ngơi thoải mái. Tùy tiện kiếm cái gì đó ăn tạm, rồi theo mọi người ra thao trường.

Trên mặt sĩ quan Arnold không hề có chút biểu hiện rằng ngày hôm qua đã có chuyện xảy ra, vẫn như trước cứ như mọi người ai cũng nợ hắn mười vạn nguyên tiền mặt ấy. Trong giờ luyện tập buổi sáng, làm cho mọi người mệt lử, thiếu chút nữa ngay cả đồ điểm tâm cũng không thèm đứng dậy đi lấy.

Hôm nay, mấy tên kiếm cớ vào phòng y tế, không biết chó ngáp phải ruồi thế nào, nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn như hoa như ngọc của nữ quân y khiến cho tâm thần mê mẩn không xác định được phương hướng. Đến khi ra khỏi cửa hai chân bủn rủn chỉ chực ngã.

Triệu Lập không dám lợi dụng giữa giờ nghỉ ngơi để hành công nên hiển nhiên sức lực kém hơn mọi người rất nhiều. Cố gắng đến giờ ngọ cảm tưởng như không thể kiên trì thêm được nữa. Ngay lúc này, Kerui Christine xuất hiện, đưa Triệu Lập đang hết sức mệt mỏi vào phòng y tế.

Chuyện này ngày nào cũng diễn ra, nên mọi người cũng không có gì thắc mắc, chỉ có hỏi han xem Triệu Lập có vấn đề gì mà lại được nữ quân y quan tâm tới như vậy? Đương nhiên, hỏi thăm thì cứ hỏi thăm, không ai nghĩ rằng một người có bệnh như Triệu Lập lại có thể làm cho nữ quân y thích được.

- Triệu Lập. Chúng ta tiếp tục ghi chép nhé. – Ít khi đối mặt với Kerui Christine mà không bị khiêu khích như thế này, làm cho Triệu Lập thoải mái hơn không ít.

- Tối qua hành công được bao nhiêu chu thiên? Có phát hiên chuyện gì không ổn không?

Đưa ra câu hỏi, Kerui Christine hết sức căng thẳng nhìn Triệu Lập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.