[Dịch] Tà Khí Lẫm Nhiên (Mới Nhất: Chương 26

Chương 25 : Nội y




Ta vừa cười vừa mắng, thế rồi lập tức sắc mặt buồn bã: “Mắt cá chân của ta đau thế này, liệu có phải là chân ta bị phế đi không?”

Dương Vi bóp nắn chỗ mắt cá chân ấy một hồi lâu, làm ta đau đến tối tăm mặt mũi, thế nhưng nàng lại lắc đầu: “Không biết, tất nhiên là không bị phế đi đâu, thế nhưng hình như là chỗ khớp xương có vấn đề, bây giờ ta chưa kiểm tra ra được.”

Sau đó nàng lập tức yên lặng trầm tư suy nghĩ, sắc mặt có chút u ám. Tâm niệm chợt động, ta thấp giọng nói: “Những người đó đến là để đối phó với cô! Chúng ta rơi ngã thế này, không chừng bọn họ sẽ đuổi theo xuống đây, chân ta bị thương không di chuyển được, cô chạy trước đi nhé, tìm chỗ nào đó mà trốn kỹ. Cô có cầm theo điện thoại di động không? Hãy cấp tốc gọi về mà cầu cứu đi!”

Dương Vi hừ một tiếng rồi nói: “Chạy đi ư? Ta bây giờ có thể chạy đi đâu? Ta không có cầm theo điện thoại di động, mà cho dù có thì khi rơi xuống thế này cũng bị hỏng rồi!” Dừng một chút nàng lại nói tiếp: “Bọn họ lẽ dĩ nhiên không phải là muốn giết ta, nếu không khi vừa tập kích họ đã dùng súng rồi. Xem ra họ chỉ là muốn bắt ta trở về…” Nói tới đây nàng lại cúi đầu xuống trầm ngâm suy tư.

Ta thở dài nói: “Thôi đừng nghĩ ngợi nữa, cô nhanh chóng đi đi, cho dù không đi được xa thì cũng trước hết tìm lấy một chỗ kín đáo mà trốn tránh. Bọn họ sẽ tung ra phần lớn lực lượng để xuống đây tìm cô đó.”

“Thế còn ngươi?”

Ta đột nhiên sinh ra tức giận: “Nói thừa thãi nhiều như vậy làm gì! Ta đương nhiên ngồi lại nơi này mà đợi họ, mục tiêu cần bắt của bọn họ là cô chứ không phải là ta! Đến lúc bọn họ tìm thấy, ta cứ cố gắng nằm im trên mặt đất, giả chết cũng được, giả vờ bất tỉnh cũng tốt, làm sao bọn họ còn có thể giết ta diệt….” Nói tới đây ta giật mình vội ngậm miệng lại.

Giết ta để diệt khẩu, thủ tiêu nhân chứng, điều này bọn họ rất có khả năng tiến hành! Bọn họ một khi đã muốn bắt Dương Vi trở về, không có bất kỳ lý do gì để lưu lại ta làm nhân chứng làm gì?

Dương Vi đã đứng lên, không để ý tới ta nữa, xoay người bỏ đi.

Ta sửng sốt một chút! Khà! Sao lại có cô gái thật thà đến thế? Bảo đi là đi ngay à, đến cả một câu từ biệt cũng không có?

À, thì ra nàng chỉ bỏ đi một lúc, đã quay trở lại rồi, nàng cầm trong tay một thân cây tròn có lẽ mới kiếm được, đưa đoạn cây đó cho ta chống làm gậy, sau đó nàng cố gắng xốc nách ta đứng lên.

“Ngươi chống gậy đi, ta sẽ cố đỡ ngươi, chung quy không thể ở lại chỗ này mà chờ chết, trên người ta không có điện thoại, mà cũng không có ai ở đây để cho ta liên lạc! Nơi này cách sòng bài khách sạn cũng phải tới mấy km, dù chúng ta có gào thét tới vỡ họng cũng không ai đến cứu đâu!”

Dương Vi khuyên nhủ ta, rồi nâng cánh tay trái vòng qua gáy nàng, ta bực mình hừ lên một tiếng, cánh tay này đã bị gãy mà nàng lôi kéo như vậy, làm ta đau đớn muốn thét lên.

“Nhanh lên một chút đi! Hay ngươi muốn ở đây chờ chết?” Dương Vi quát lên. Ta biết lúc này không thể giở thói đàn bà ủy mị ra, cắn răng cố nhẫn nại, rồi nắm chặt cây gậy cố gắng đứng lên.

Lúc bắt đầu ta còn xấu hổ không muốn ỷ vào Dương Vi, cố dồn trọng lượng cơ thể lên cây gậy mà bước đi mấy bước, sau rồi không kiên trì được nữa, sức nặng thân thể cuối cùng cũng dồn từ cây gậy sang người Dương Vi.

Hai người chúng ta nhằm hướng chỗ rừng rậm mà đi đến, đồng thời cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Trong rừng cây dày đặc một mảng đen sì, chẳng qua cũng may mắn là ta từ nhỏ đã luyện tập võ thuật, trong chỗ tối tăm thì thị lực cũng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, cho nên ta cẩn thận quan sát rồi chỉ dẫn đường đi cho Dương Vi.

Hai người chúng ta cứ dắt díu nhau như vậy tập tễnh lết đi trong gần mười phút ước chừng khoảng 300 mét, ta thực sự không chống chọi nổi nữa, nhìn thấy bên trái ở sườn núi có một hốc đá lõm vào, ta chỉ cho Dương Vi thấy: “Chỗ kia có thể cho chúng ta ẩn thân trong chốc lát!”

Đến gần thì nhìn thấy chỗ này đích xác rất bí ẩn, phía trước có hai cây to mọc chắn tầm mắt, mà chỗ sườn núi này lại hõm vào khoảng hơn hai mét, miễn cưỡng có thể xem như là một cái sơn động nhỏ, theo nhận định của ta thì giống hệt hình dáng một cái thìa múc canh.

Trong hành trình vừa qua, máu tươi từ trên đầu ta chảy xuống không ngừng, ướt đẫm từ cổ chảy xuống ngực, còn có một chút máu chảy xuống cổ Dương Vi, chúng ta đỡ nhau đi tới cái hang hình thìa kia ngồi xuống. Dương Vi cũng cảm giác được trên người có chút nhớp nháp, thuận tay sờ thấy đầy máu tươi dây ra trên tay, nàng cau mày: “Làm sao ngươi bị chảy máu nhiều như vậy?”

Ta chẳng còn chút khí lực nào cố cười: “Lại nói thừa! Cô cứ ngã từ trên cao xuống như vậy thử xem nào?” Nói xong câu này ta mới thấy không đúng, nàng cũng giống như ta cùng lăn xuống mà. Suy nghĩ một chút, ta đổi giọng cười nói: “Đây là ta thay cô chảy máu ấy mà! Vì ta lăn trước mở đường, chướng ngại vật trên đường dọn sạch, nên thương tích nặng hơn, máu tất nhiên cũng chảy ra nhiều hơn.”

Dương Vi không nói lời nào, ôm lấy cổ ta rồi vít đầu ta xuống xem xét, ngữ khí có chút nghiêm trọng: “Sao ngươi lại bị thương trên đầu? Vết thương tuy không dài lắm nhưng sao lại chảy nhiều máu như thế?”

“Ta gần đây nhất có ‘huyết quang tai ương’… Hắc hắc!” Ta cười khổ lắc đầu, nhưng lập tức động tác như vậy làm cho choáng váng.

“Nằm xuống đi!” Dương Vi đỡ người ta cho nằm trên mặt đất, sau đó đột nhiên nàng trừng mắt nhìn ta: “Nhắm mắt lại, không cho nhìn trộm đâu nhé!”

Nói xong nàng xoay người sang chỗ khác, tiếng kéo khóa bộ quần áo da roàn roạt, ta nhìn từ sau lưng của nàng thấy nàng từ bên trong áo nỗ lực xé xé vài cái, rồi kéo khóa trở lại, sau đó xoay người nhìn ta một cái, cũng không nói năng gì, nàng cầm trên tay một miếng vải, nhẹ nhàng nâng đầu ta lên gạt tóc ra rồi cẩn thận băng bó.

Trong lỗ mũi ta mặc dù tràn đầy mùi máu tanh, nhưng cũng mơ hồ ngửi thấy trên tấm vải băng đầu tỏa ra một mùi hương thơm u nhã… Ta đột nhiên giật mình, đây không phải đúng là nội y của Dương Vi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.