[Dịch] Tà Khí Lẫm Nhiên (Mới Nhất: Chương 26

Chương 26 : Hoang sơn dã ngoại




Phát hiện thấy ta đang nhìn nàng, Dương Vi trợn mắt vẻ tức giận, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Ta cười cười, không dám nói ra, chỉ hỏi tiếp: “Thật không nghĩ ra là cừu nhân của cô lại nhiều đến thế…? Có đúng cô từ Mỹ quốc đến không? Tại sao kẻ thù của cô cũng đuổi tới tận Trung quốc như thế này?”

Dương Vi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Ta không biết...... Có lẽ không phải là kẻ thù tới từ Mỹ quốc đâu, Gia tộc của chúng ta ở Mỹ quốc làm gì có cừu nhân, mà cho dù là có thì họ cũng chẳng cần phải đuổi giết ta tới tận nơi đây. Ta nghi ngờ bọn tập kích vừa rồi không phải đến từ Mỹ quốc đâu.”

Ta tự nhiên sợ run lên, một ý niệm xấu bất chợt xuất hiện trong đầu: “Sự việc chúng ta ra ngoài ban đêm thế này liệu có ai biết không?”

“Không có ai đâu… Bọn chúng tập kích bất ngờ chúng ta ở chỗ này, chắc chắn là theo dấu xe hơi của chúng ta mà đến, sau đó vượt qua rừng cây mà theo dõi rồi tập kích chúng ta. Nói cách khác, khi chúng ta từ trong sòng bài khách sạn đi ra ngoài, thì chắc chắn có người theo dõi rồi chỉ điểm cho bọn chúng.” Dương Vi vừa ngẫm nghĩ suy đoán vừa nói, đột nhiên ngữ khí trầm xuống lạnh lẽo: “Ta cảm nhận được việc này không phải là kẻ thù từ Mỹ quốc gây ra… Hình như là người ở nơi này động thủ!”

“Là người ở nơi này?”

Dương Vi cười cười, nhìn bộ dáng của nàng có chút lo lắng bất an, thế nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh tự nhiên: “Chuyện này đơn giản thôi… Hơn phân nửa là có liên quan tới vụ hợp tác làm ăn của chúng ta. Không phải ta đã từng nói sơ qua với ngươi sao, trong Gia tộc chúng ta không phải tất cả mọi người đều tán thành vụ hợp tác này với các ngươi, ít nhất như ta cũng đã từng phản đối… Cũng hệt như thế, trong nội bộ các ngươi cũng không phải tất cả mọi người đều ủng hộ, hỗ trợ để Diệp Hoan tiên sinh tiến hành vụ hợp tác này!”

“Cô muốn nói… trong nội bộ tổ chức của Hoan ca không hoàn toàn đoàn kết, vì muốn phá hoại vụ hợp tác này mà cho người đi thủ tiêu cô?” Ngữ khí của ta cũng hoàn toàn nghiêm túc.

“Hiện giờ chỉ là võ đoán mà thôi!” Dương Vi lắc đầu. Có điều tựa hồ như là nàng đã biết ta không thể hiểu hết nguyên ủy ngoắt ngéo bên trong việc này, cũng không muốn bàn luận nhiều lời với ta, liền chuyển sang chuyện khác: “Theo ta thì thân thủ cận chiến của ngươi rất giỏi, có phải ngươi là cao thủ võ thuật không?”

“À… ừ!”

“Ngươi rất lợi hại đấy, theo ta thì bọn vệ sỹ bên người ta tuy rất đông nhưng sợ rằng cũng không có ai mạnh mẽ có thể so sánh với ngươi, chẳng qua nếu bọn họ dùng súng thì sợ rằng ngươi không đối phó được.”

“Hừ!” Ta có chút không vui phản bác: “Đó là ở Mỹ quốc! Kể cả học sinh bên đấy cũng có súng mà cầm chạy đầy đường! Thế nhưng ngươi cho rằng ở Trung quốc này ai cũng có thể đem súng ra chơi đùa được ư?”

Dương Vi cười cười: "Mặc kệ là như thế nào, đêm nay may mắn là có ngươi, nếu như không phải là nhờ có cao thủ nhà ngươi chiến đấu, ta bây giờ đã gặp nạn rồi!”

Ta hắc hắc cười hai tiếng: "Xem ra cô như vậy mà có thân phận khác người, nhưng cũng không thể có được sự bảo vệ an toàn tuyệt đối, ta cứ tưởng những người như cô đi ra ngoài đều có cả một đại đội vệ sỹ tiền hô hậu ủng rầm rộ chứ!”

Suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu ta nhớ ra một việc: “Đúng rồi, vừa rồi ở trên kia, trong lúc tên trung niên cầm súng chĩa vào người ta như thế, làm sao khi cô lao vào húc hắn mà hắn ta lại gục ngay xuống?”

Tên thủ lĩnh trung niên đó, đích thân ta đã lĩnh giáo bản lĩnh thân thủ của hắn, đừng nói Dương Vi là một cô gái yêu kiều chân yếu tay mềm, chỉ sợ là cho chính ta đi tới mà đấm hắn một quyền thật mạnh cũng chưa chắc đánh hắn ngã gục xuống như thế.

Dương Vi cười cười: "Vừa rồi ta có trong tay một thứ đồ chơi, chỉ đáng tiếc là lúc ngã lăn xuống đây đã đánh mất rồi."

“Thứ đồ chơi gì?”

“Là côn điện!” Dương Vi nói: “Loại này khi sử dụng có thể trong nháy mắt sinh ra một dòng điện cường độ cực cao, làm cho người ta mê man đi hoặc thậm chí là bất tỉnh nữa.”

Ặc! Ta hết cả hơi sức cố mắng một câu: “Lá gan của cô lớn thật đấy! Cô không sợ nếu cái côn điện của cô ra tay mà không có hiệu quả, hắn ta không kìm chế được cứ bắn chết ta thì sao?” Trên thực tế chuyện vừa xảy ra hết sức nguy hiểm, tên trung niên ấy khi bị điện giật quả nhiên cũng phản ứng lại mà nổ súng! Có điều may mắn là hắn ta bị điện giật nên phản ứng mất chuẩn xác, bóp cò nhưng viên đạn bắn ra sượt qua tai ta mà bay ra ngoài!

Đối phó với sự chất vấn không hài lòng của ta, Dương Vi lại cười lạnh một tiếng: “Hừ! Vậy còn ngươi thì sao? Lúc ngươi ngã xuống còn lôi theo ta làm gì? Nếu như không phải ngươi kéo ta ngã theo thì ta cũng không ngã xuống cùng ngươi thế này đâu?”

“Nói thừa thãi thế! Nếu như không phải là ta kéo cô ngã xuống đây, bây giờ cô vẫn còn ở trên đấy và bị bọn họ bắt giữ rồi!”

“Hừ!” Dương Vi nghẹn lời, nhưng vẫn ngoan cố chưa chịu chấp nhận sự thật.

Hai người chúng ta trầm mặc trong chốc lát, nàng mới thấp giọng nói khẽ một câu: “Trần Dương… Cám ơn ngươi!”

Chúng ta trốn ở chỗ này không biết qua bao lâu thời gian, ước chừng cũng hơn một giờ đồng hồ thì phải. Trong lúc chúng ta nói chuyện vẫn lưu tâm cảnh giác, để ý lắng nghe động tĩnh xung quanh, cũng không thấy một ai đuổi tới, cũng không biết là bọn hắn căn bản không có đuổi theo để bắt chúng ta lại hay là vẫn đang tìm kiếm mà chưa phát hiện thấy chỗ chúng ta ẩn nấp.

Dù sao thì thời gian càng trôi qua thì chúng ta càng thêm an toàn!

Ta và Dương Vi cùng có chung nhận định, những người này chủ ý muốn tập kích đánh lén chúng ta, bọn họ sẽ không dám dừng lại lâu ở chỗ này làm gì. Không đạt được mục đích, không tìm thấy chúng ta, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bỏ đi.

Ban đêm ở ngọn núi này vẫn còn rất lạnh giá, trên người ta có nhiều thương tích, lại đã chảy không ít máu. Giờ phút này chắc là tầm canh ba nửa đêm, hàn phong vẫn còn rú rít, lại nằm trên nền đất lạnh lẽo, thân nhiệt của ta cứ hạ dần xuống, toàn thân cứng ngắc, sau rồi mặc dù cho ta hết sức nhẫn nại cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không giữ được thân thể không run lẩy bẩy lên.

“Ngươi lạnh à?” Dương Vi đã phát hiện ra tình trạng thân thể của ta.

“Lại… nói thừa… ta… phải… phải…!” Ta nói mà hai hàm răng đánh vào nhau lập cập như đánh đàn.

Kỳ thật, nếu theo đúng lý mà nói thì ta phải oán giận trách móc Dương Vi mới đúng, tất cả những chuyện đã xảy ra là nàng làm cho ta liên lụy đến, thế nhưng không hiểu sao ta lại không trách giận gì nàng.

Ôi, người ta đến cả nội y cũng xé ra mà băng trên đầu cầm máu cho ta, rồi khi nàng ta gặp nạn như thế, chẳng lẽ ta là một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất mà có thể khoanh tay đứng nhìn mỹ nữ bị làm sao hay sao?

Đột nhiên ta có cảm giác thân thể Dương Vi khẽ di chuyển, nàng tựa hồ chần chừ một chút, sau đó nhích lại gần, đưa tay ra ôm lấy ta, hai người chúng ta dính sát vào nhau. Đột nhiên có một thân thể ngà ngọc mềm mại chui vào trong ngực, ta chỉ thấy đáy lòng run lên! Thân thể cực kỳ mềm mại này, lại còn tỏa ra dìu dịu một mùi thơm trinh nữ ngào ngạt, ta không khỏi rung động người nóng bừng bừng…

Thế nhưng ta cảm giác vòng tay nàng ôm ta hình như rất lạnh, thân thể nàng tựa hồ cũng run lẩy bẩy.

À, thì ra là nàng cũng đang bị lạnh rét.

Ta còn đang thả hồn đi hoang, Dương Vi lạnh lùng nói: “Không cho ngươi suy nghĩ vớ vẩn, hồ tư loạn tưởng đâu, ta chỉ biết là nếu hai người ôm nhau thì dễ dàng truyền hơi ấm cho nhau… mà cùng nhau ấm nóng lên!”

“Ta… Ta thật ra cũng có ý nghĩ hoang đường… Nhưng ta bây giờ… nào có tâm tư gì… phải… được…”

Ta cảm giác được trên đầu có chút đau đớn, lại còn rất ngứa ngáy, không nhịn được khẽ xoay cổ, nhưng lại đột nhiên cảm giác đầu của mình tựa hồ đang gối tại một chỗ, hình như… mềm lắm, đàn hồi lắm…!

Đột nhiên, ta đã rõ ràng đang gối đầu lên chỗ nào, Dương Vi hơi thở có chút bấn loạn, dồn dập, nàng cả giận nói: “Ngươi nằm yên chút đi! Cứ lộn xộn ta sẽ giết ngươi đấy!”

"Hắc hắc......" Ta cười khổ: "Xin lỗi, xin lỗi...... Ta không phải cố ý mà!"

"Hừ!" Dương Vi hừ một tiếng, không thèm để ý tới ta nữa.

Hai người đều có ít nhiều ngượng ngùng, ta trầm mặc mất một lúc, rồi nói: "Chúng ta không thể cứ như vậy mà chờ ở nơi này? Phải nghĩ biện pháp cầu cứu gì đi chứ?"

“Ừ, trên xe hơi của ta còn có máy định vị, chắc chắn thuộc hạ của ta mà không thấy ta về thì thế nào cũng đi tìm.” Dương Vi thở dài: “Còn bây giờ chúng ta không thể đi ra đâu, có quỷ mới biết cái bọn gia hỏa kia có tiếp tục hay thôi không tìm kiếm chúng ta nữa rồi.”

Ta không nói gì.

Cánh tay trái của ta dường như không còn ở trên người, mà cho dù còn thì cũng sớm sưng vù mất đi cảm giác rồi. Ở cái nơi hoang sơn ngoại ô này, cho dù chúng ta hô to cứu mạng cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy đâu.

Vừa mới yên lặng được một lúc, Dương Vi đột nhiên mở miệng hỏi một câu làm ta giật mình: “Trần Dương… Ngươi đã từng giết người chưa?”

“Hả? Cái gì?” Ta có chút ngoài ý muốn hỏi lại: “Cô nghĩ thế nào mà lại hỏi ta câu này?”

Dương Vi vẫn không nói chuyện, ta không thể làm gì khác hơn là thở dài: "Không có!”

“Vậy tại sao ngươi lại luyện tập công phu?”

Ta cười khổ nói: "Ta van cô đấy...... Đại tiểu thư...... Học, luyện tập công phu cũng không phải vì giết chóc, giết người......" Nói tới đây, ta đột nhiên giật mình, hỏi ngược lại: "Còn cô đã từng giết người rồi à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.