[Dịch] Suzumiya Haruhi No Tameiki - ハルヒの

Chương 2 : Chương 2




Sau khi đăng kí vào học ở một trường gần nhà, tôi bắt đầu thấy hối hận, vì ngôi trường ở trên một ngọn đồi dốc. Ngay cả trong mùa xuân, người tôi ướt nhẹp mồ hôi khi trèo lên đó. Mỗi lần nghĩ tới cái cảnh sáng nào cũng phải làm việc này trong ba năm cũng làm tôi muốn bỏ học rồi. Sáng nay tôi ngủ dậy trễ, có lẽ vì thế cho nên hôm nay tôi cố đi nhanh hơn, hay có lẽ đó cũng là lí do khiến tôi mệt thế này. Tôi có thể ngủ dậy sớm hơn mười phút, nhưng ai cũng biết rằng, người ta ngủ ngon nhất ngay lúc trước khi thức dậy. Đương nhiên tôi không muốn mất mười phút quý giá đó. Tôi biết mình sẽ không dậy sớm nổi, vì thế cũng có nghĩa là tôi sẽ phải tập thể dục kiểu này suốt ba năm trời. Thật đáng thương.

Đó là lí do khiến tôi trông như người chết rồi suốt buổi khai giảng. Ai trong hội trường đều có vẻ mặt kiểu như ‘bắt đầu một hành trình mới’. Bạn biết đấy, vẻ mặt độc nhất vô nhị: hi vọng nhưng cũng đầy lo lắng mà mỗi học sinh mới đều thể hiện khi vào một ngôi trường lạ lẫm. Với tôi thì không như vậy, nhiều gương mặt mốc từ hồi lớp dưới cũng vào trường này. Vì thế, tôi chả có gì phải vui mừng hay lo lắng như người khác.

Đám con trai mặc áo sơmi trắng, thêm một cái áo khoác màu xanh, và bọn con gái mặc đồng phục thủy thủ. Phối hợp kiểu gì lạ lùng. Có lẽ ông hiệu trưởng đang đọc thao thao bất tuyệt đại loại như là sở thích đồng phục thủy thủ. Trong lúc tôi đang nghĩ mấy thứ vớ vẩn, buổi khai giảng ngu ngốc này cuối cùng cũng chấm dứt. Tôi cùng với mấy đứa bạn học mới bước vào phòng 1-5.

Giáo viên chủ nhiệm của tôi, thầy Okabe, với nụ cười nửa-tiếng-tập-luyện-trước-gương, bước vào giữa lớp và tự giới thiệu. Đầu tiên thầy nói thầy là giáo viên thể dục, cũng là huấn luận viên môn bóng ném. Rồi thầy ôn lại những kỉ niệm xa xưa, khi thầy còn học đại học, tham gia vào đội bóng ném của trường, thắng luôn giải vô địch...khi ấy trường rất thiếu cầu thủ, cho nên ai đăng kí đều được làm cầu thủ chính thức. Thầy tiếp tục nói về bóng ném hấp dẫn thế nào, cứ tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục theo công thức dài cộng dai...Ngay khi tôi bắt đầu nghĩ thầy sẽ không bao giờ ngừng nói, thầy đột ngột thốt ra.

"Sao các em không lần lượt tự giới thiệu nào?"

Những việc thế này thì tôi quá quen rồi.

Từng đứa con trai dãy phía bên trái bắt đầu nói. Tụi nó giơ tay lên, nêu tên và tên trường cũ và những thứ vặt vãnh khác, như sở thích hay món ăn. Một số thì lẩm bẩm cái gì đó, vài đứa cũng làm được những đoạn giới thiệu hay hay, số còn lại cố gắng kể mấy cái truyện hài dở hơi. Đến lượt tôi rồi. Tôi bắt đầu run đây này!! Các bạn hiểu mà, phải không?

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi giới thiệu một cách ngắn gọn, trôi chảy hết sức có thể. Xong việc, tôi ngồi xuống thoải mái, cái cảm giác làm xong một việc khó chịu nhưng không thể tránh khỏi. Người phía sau tôi đứng dậy - chắc chắn hết cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được những câu nói ấy - một câu nói sẽ đi vào truyền thuyết.

"Tôi tên là Suzumiya Haruhi. Tôi tốt nghiệp trường cấp hai Phương Đông."

Đến thời điểm này thì phần giới thiệu của cô ấy vẫn bình thường, cho nên tôi cũng không buồn quay lại. Tôi cứ nhìn thẳng phía trước và lắng nghe giọng nói mạnh mẽ đó.

"Tôi không quan tâm tới người bình thường. Nếu có ai ở đây là sinh vật ngoài hành tinh, người du hành thời gian, hay nhà ngoại cảm thì đến gặp tôi. Thế thôi."

Sau khi nghe những điều đó, tôi không thể không quay lại.

Cô ấy có mái tóc đen dài với gương mặt dễ thương đầy tự tin. Với đôi mắt sáng và cặp lông mày dài, cô nhìn một cách thách thức khi mọi người bắt đầu chằm chằm nhìn cô. Miệng cô ấy đóng chặt lại. Nghiêm túc, quyết đoán. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi.

Tôi vẫn nhớ cái cổ trắng của cô ấy sáng lên như thế nào - Đẹp mê li.

Haruhi đảo đôi mắt hút hồn của mình từ từ khắp lớp học. Cuối cùng cô ấy nhìn trừng trừng vào tôi (Miệng tôi vẫn đang há rộng), rồi ngồi xuống, không có vẻ như cô ấy sắp phá lên cười.

Tôi cho rằng điều vừa rồi hài hước mà?

Ngay lúc tôi dám chắc trong đầu ai cũng đầy thắc mắc, và mọi người đang bối rối không biết phản ứng thế nào. "Tôi có nên cười không?" - Không ai biết cả.

Thôi, kết luận lại là đây không phải là trò đùa gây cười, vì Haruhi chả nói gì hết.

Cô ấy luôn nghiêm túc như vậy.

Điều này dựa trên kinh nghiệm của tôi - Không thể sai được.

Sau khi sự yên lặng chết chóc đó kéo dài trong ba mươi giây thì thầy chủ nhiệm ngập ngừng ra hiệu cho học sinh kế tiếp tiếp tục. Không khí lớp học giờ có trở lại bình thường một chút.

Chúng tôi gặp nhau như thế.

Tôi trang trọng thề rằng: Đây chỉ là sự trùng hợp.

Sau khi gây sự chú ý của mọi người trong ngày đầu tiên, Haruhi trở lại thành một nữ sinh cấp ba ngây thơ.

Thì ra đây là khoảng lặng trước khi trời có bão. Cuối cùng tôi cũng hiểu điều đó.

Dù gì đi nữa, mọi người trong ngôi trường này đều đến từ một trong bốn trường cấp hai trong thành phố - những người có điểm thi không tệ lắm. Đương nhiên, trong số đó có trường Phương Đông, vì thế, chắc hẳn rằng trong lớp cũng có người tốt nghiệp cùng với Haruhi và biết được trầm lặng là biểu tượng của cô ấy. Nhưng không may, tôi không quen bất kì ai ở trường Phương Đông cả, cho nên cũng không có ai giải thích cho tôi biết sự việc nghiêm trọng tới mức nào. Vì vậy, vài ngày sau màn giới thiệu hài hước đó, tôi đã làm một việc cực kì ngu ngốc - nói chuyện với cô ấy ngay giữa lớp.

Đúng là họa vô đơn chí.

Các bạn thấy đấy, Haruhi ngồi yên lặng suốt ngày, nên trông cô ấy cũng như một cô gái bình thường, dễ thương thôi. Tôi ngồi bàn trước, và tôi nghĩ tôi có thể làm quen với cô ấy. Tôi nghĩ rằng chắc cũng không sao đâu. Khờ thật. Ai đó đập vào đầu tôi một cái nào.

Đương nhiên là tôi gợi chuyện để nói bằng sự kiện hôm ấy.

"Này."

Tôi quay lại và cười như thường lệ.

"Bạn có nghiêm túc về vụ hôm bữa không?"

Suzumiya Haruhi khoanh tay lại trước ngực, miệng đóng chặt, nhìn chằm chằm thẳng vào mắt của tôi.

"Vụ gì chứ?"

"Về sinh vật ngoài hành tinh và mấy thứ tương tự vậy."

"Cậu có phải là người ngoài hành tinh không?"

Cô ấy khá nghiêm túc.

"..Không. Nhưng mà..."

"Nếu không phải thì cậu cần gì ở tôi nào?"

"Không...Không có gì"

"Vậy thì đừng có nói chuyện với tôi. Cậu đang lãng phí thời gian của tôi đấy"

Cái nhìn lạnh lùng của cô ấy khiến tôi tự nhiên phản ứng thốt lên "xin lỗi", ngay cả trước khi tự nhận ra việc đó. Rồi Suzumiya Haruhi rời mắt khỏi tôi và nghiêm nghị nhìn lên bảng.

Tôi định đáp lại lại một hay hai câu, nhưng tôi không thể nào nghĩ ra cái gì hay ho được. Ơn trời ngay lúc đó thầy chủ nhiệm bước vào.

Cảm thấy bị thua trận, tôi xoay người lại. Tôi để ý thấy một vài đứa đang nhìn tôi với vẻ mặt hớn hở. Bọn nó đều ra một vài cử chỉ kiểu "chuyện đương nhiên thế". Một số thì gật đầu ra vẻ thông cảm.

Tôi cảm thấy bực mình! Nhưng sau đó tôi cũng biết rằng mấy đứa đó tốt nghiệp từ trường Phương Đông.

Cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi với Haruhi kết thúc một cách vô ích. Tôi nhận ra rằng tôi nên giữ khoảng cách với cô ấy, vì an toàn thôi mà. Với ý nghĩ đó trong đầu, một tuần trôi qua.

Dù vậy, cũng có những đứa ngốc nghếch muốn nói chuyện với Haruhi - người luôn chau mày và mím chặt môi mình lại.

Hầu hết những đứa đó là những đứa om sòm nhiều chuyện, muốn giúp "một bạn nữ lẻ loi" một tay. Điều đó tốt thôi, nhưng trước hết nên tìm hiểu kĩ mục tiêu của mình đã.

"Bạn có xem vở kịch lúc 9 giờ tối qua không?"

"Không."

"Sao thế?"

"Ai quan tâm chứ."

"Bạn nên thử xem đi cho biết. Ngay cả khi bạn xem ngay khúc giữa thì vẫn hiểu thôi. Bạn cần nghe nội dung tập trước không?"

"Thôi biến giùm đi. Mấy bạn làm tôi khó chịu quá."

Chuyện diễn ra thế đó.

Bất lịch sự và cũng không biểu lộ cảm xúc của mình, cô ấy đáng lẽ cũng phải có một chút phép tắc chứ. Điều này chỉ làm cho những nạn nhân của cô ta cảm thấy như mình vừa làm sai một việc gì đó. Và cuối cùng, họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài câu nói "Tôi biết rồi...Tôi chỉ...", và tự hỏi mình rằng "Mình làm sai chỗ nào vậy kìa?" rồi chạy biến mất.

Đừng buồn, các bạn không làm sai chỗ nào hết. Đầu óc của Suzumiya Haruhi có vấn đề, không phải các bạn đâu.

Đối với tôi, ăn trưa một mình cũng không sao, nhưng tôi không muốn mọi người nghĩ tôi không có bạn để ăn cùng. Đó là lí do tại sao tôi ăn chung với Kunikida-bạn của tôi hồi cấp hai và Taniguchi-người lúc trước học trường Phương Đông.

Cuối cùng thì chúng tôi lại bàn về Haruhi.

"Cậu đang cố nói chuyện với Haruhi phải không?" - Taniguchi bất ngờ hỏi. Tôi gật đầu.

"Rồi cô ấy nói mấy chuyện kì lạ rồi lạnh lùng gạt cậu ra?"

Còn hỏi nữa à?

Taniguchi bỏ cái trứng luộc vào miệng, vừa ăn vừa nói:

"Nếu cậu quan tâm đến cô ta, thì tớ cũng nói thẳng...‘Quên đi’. Cậu biết rồi đấy. Nhỏ đó bị điên."

Taniguchi cũng nói thêm rằng cậu từng học chung với Haruhi suốt ba năm, rồi bắt đầu kể lể nhiều giai thoại về cô ấy.

"Hành động của Haruhi khác hẳn với người bình thường. Tớ cứ tưởng lên cấp ba cô ta sẽ cố gắng tự kiềm chế nhưng tớ đã lầm. Cậu nghe bài giới thiệu đó rồi phải không?"

"Vụ người ngoài hành tinh hả?"

Kunikida sau khi lấy xương cá ra, nhảy họng vào.

"Chính nó. Ngay cả khi học cấp hai, Haruhi nói và làm nhiều thứ quái lắm. Nhắc mới nhớ, sự kiện phá hoại."

"Là sao?"

"Cậu biết cái đồ để kẻ đường thẳng bằng bột phấn không? Không biết nó gọi là gì nữa. Mà thôi, điều quan trọng là cô ta lẻn vào trường vào buổi tối, và vẽ một hình thù kì lạ bằng cái đồ đó ngay giữa sân điền kinh"

Taniguchi bắt đầu cười - Có lẽ như cậu ấy giờ mới nhớ ra.

"Tớ vào trường lúc sáng sớm. Hết hồn. Những hình tròn và tam giác. Tớ không biết nó có ý nghĩa gì cho nên tớ lên tầng bốn để xem cho rõ, nhưng cuối cùng nhìn vẫn không ra."

"Hình như lúc trước báo chí có đăng về vụ rùm beng này thì phải. Cái biểu tượng đó trông giống như những đường Nazca."

(Ghi chú: đường Nazca là những đường kì lạ ở sa mạc Nazca, khi nhìn từ trên máy bay xuống nó giống hình vẽ động vật.)

“Tớ chưa từng nghe thấy việc này bao giờ.”

"Phải rồi, cái tiêu đề bài báo đó là ‘Những đường thẳng kì lạ ở sân điền kinh trong một trường cấp hai’. Ai bày trò hay thật."

"Đừng nói với tớ là cô ấy."

"Cô ta tự nhận mà. Đương nhiên chuyện đó cũng bay tới phòng giáo viên. Thầy hiệu trưởng gọi lên, rồi cả hội đồng xúm vào hỏi han, chất vấn nó."

"Rút cuộc Haruhi làm vậy có lí do gì?"

"Biết chết liền." - Taniguchi trả lời trong lúc cố gắng nuốt một muỗng cơm đầy nhóc.

"Tớ nghe người ta kể là Haruhi không nói gì hết. Khi cô ta nhìn thẳng vào mặt cậu, cậu chắc chắn quên luôn mình đang định hỏi gì. Một số người cho rằng cô ấy đang cố gắng gọi UFO, mấy đứa khác thì cho đó là biểu tượng để gọi hồn hay mở một cánh cổng qua một thế giới song song. Đủ trò cả. Nhưng một khi đứa bày trò cứ im im, thì tin đồn cứ vẫn là tin đồn. Và đến bây giờ vụ đó vẫn là một bí ẩn."

Vì một số lí do nào đó, cái cảnh tượng Haruhi hiện lên trong đầu tôi với vẻ mặt nghiêm túc, và vẽ mấy đường thẳng ở sân trường ngay giữa tối. Chắc hẳn cô ấy lấy dụng cụ vẽ và phấn từ trong kho dụng cụ trước đó; có thể còn thêm cây đèn pin nữa. Dưới cái ánh sáng vàng lờ mờ đó, Suzumiya Haruhi nhìn như cô hồn...Được rồi, tôi tưởng tượng nhiều quá.

Nhưng thực sự thì có vẻ như Haruhi đang trông chờ UFO, ma quỷ hay cổng không gian xuất hiện. Tôi nghĩ rằng cô ấy làm việc suốt đêm, và nhất định cũng thất vọng lắm.

"Chưa hết đâu."

Sau khi ăn xong bữa trưa, Taniguchi tiếp tục nói:

"Một lần tớ vào lớp và phát hiện mọi bàn ghế đều được chuyển ra hành lang, hoặc một hình vẽ ngôi sao trên sân thượng. Lần khác thì tớ bắt gặp cô ta để bùa may mắn khắp nơi. Khó hiểu thật."

Đúng vậy, vì Suzumiya Haruhi không có mặt ở đây, cho nên chúng tôi mới dám nói như vậy được. Mà nếu như cô ấy có ở đây, thì cô ấy cũng chả quan tâm. Suzumiya Haruhi thường thường ra khỏi lớp học vào tiết bốn và quay trở lại ngay trước tiết năm. Cô ấy không mang theo hộp cơm, nên tôi nghĩ chắc cô ấy xuống căn tin, nhưng ăn cái gì mà mất cả tiếng đồng hồ? Ngoài ra, cuối mỗi tiết học, cô ấy cũng biến mất. Không biết là đi đâu nữa...?

"Đám con trai khoái cô ta lắm!"

Taniguchi thêm vào.

"Dễ thương, năng động, thông minh. Khác người một chút, chỉ cần đừng nói câu nào, thì Haruhi không tồi đâu."

"Cậu lấy đâu ra thông tin đó vậy?" - Kunikida hỏi, trên tay cầm hộp cơm lớn gấp đôi hộp cơm của Taniguchi.

"Có một thời gian mà Haruhi đổi bạn trai liên tục. Theo tớ được biết thì mấy mối quan hệ đó dài nhất là một tuần, còn ngắn nhất là năm phút ngay sau khi tỏ tình. Cô ta ‘đá’ chỉ vì cái lí do: ‘Tôi không có thời gian để chơi với người bình thường.’."

Taniguchi hình như có kinh nghiệm với vụ này rồi. Cậu ấy có chút bối rối khi bắt gặp tôi nhìn cậu ta.

"Ê, cái này là tớ nghe người ta nói, đừng có hiểu bậy bạ. Vì cái lí do gì đó, cô ta chả bao giờ từ chối người khác. Đến năm thứ ba thì ai cũng hiểu; nên cũng không còn ai dám tỏ tình với cô ta nữa. Hehe, tớ có cảm giác lịch sử sẽ lặp lại ở cấp ba đấy. Cho nên tớ khuyên cậu: bỏ đi. Đây là lời vàng ngọc của một người đã từng học chung lớp với Haruhi."

Nói gì thì nói, tôi không có hứng thú với Haruhi kiểu như vậy.

Taniguchi cất hộp cơm vào trong túi rồi cười gian xảo.

"Nếu được, tớ sẽ chọn Asakura Ryouko."

Taniguchi hất mặt về đám con gái ngồi cách đây mấy dãy.

"Theo phân tích của tớ, Asakura chắc chắn lọt vào danh sách ‘Top ba nữ sinh năm nhất dễ thương nhất’."

"Tớ chia bọn con gái từ loại D đến A, tin tớ đi, tớ chỉ nhớ tên ai trong loại A thôi. Thời học sinh chỉ có một lần trong đời, cho nên tớ muốn làm sao càng vui vẻ càng tốt."

"Vậy Asakura Ryouko loại A à?" - Kunikida hỏi.

"AA+ chứ! Nhìn mặt cô ấy là tớ biết tính tình cũng tốt rồi."

Không cần Taniguchi nhận xét mấy câu linh tinh cũng thấy rõ Asakura Ryouko dễ thương theo cách khác hẳn với Suzumiya Haruhi.

Thứ nhất, Asakura thật tuyệt vời, cộng thêm nụ cười lúc nào cũng gây ấn tượng đặc biệt. Thứ hai, tính cách cô ấy cũng giống như những gì Taniguchi đã nói. Dạo gần đây không ai dám nói chuyện với Suzumiya Haruhi nữa, ngoại trừ Asakura Ryouko. Mặc kệ Haruhi khó chịu cỡ nào, Asakura vẫn cố gắng từ lần này tới lần khác. Nhiệt tình tới nỗi ai cũng tưởng cô ấy là lớp trưởng. Thứ ba, từ cách cô trả lời câu hỏi của giáo viên, có thể thấy Asakura thông minh như thế nào. Mọi giáo viên đều thích cô ấy. Quan trọng nhất là Asakura như là trung tâm của bọn con gái dù chỉ mới học được một tuần. Cứ như Asakura có sức hấp dẫn tự nhiên vậy!

So với một đứa lúc nào cũng cau có và nhiễm mấy cái khoa học viễn tưởng như Suzumiya Haruhi, việc lựa chọn ai rõ ràng quá rồi. Cả hai đều là những ứng cử viên sáng giá cho người anh hùng của chúng ta - Taniguchi. Nhưng xem ra Taniguchi chả bao giờ với tới được.

Bây giờ đã là tháng tư, thực ra đến thời điểm này, Haruhi cư xử có chút dễ chịu hơn. Đối với tôi, điều này thật thoải mái. Nhưng xét cho cùng, thì cũng chỉ còn một tháng nữa là Haruhi bắt đầu làm mấy chuyện lạ đời.

Ngay cả trong lúc này, tôi quan sát thấy vài hành động khác người của cô ấy.

Tại sao tôi lại nói vậy à?

Lí do thứ nhất: Cô ấy thay đổi kiểu tóc mỗi ngày. Ngoài ra, hình như nó còn theo một quy luật nào đó nữa. Vào thứ hai, Haruhi sẽ để tóc dài thẳng xuống, không cột bất cứ thứ gì. Ngày kế tiếp, cô ấy sẽ cột một đuôi gà. Tôi phải thừa nhận rằng cô ta trông quá tuyệt với kiểu tóc này. Ngày tiếp theo sẽ có hai đuôi ở hai bên và ngày sau đó nữa là ba; đến thứ sáu, con số đó tăng lên thành bốn. Đúng là khó hiểu!

Thứ hai = 0, thứ ba = 1, thứ tư = 2...

Cứ mỗi ngày trôi qua thì số đuôi càng tăng; tới thứ hai tuần sau, nó sẽ quay trở lại từ đầu. Tôi không biết tại sao Haruhi lại làm như vậy. Và theo suy luận của tôi, cô ấy sẽ có sáu cái đuôi gà vào chủ nhật...Bỗng dưng tôi lại muốn thấy cái kiểu tóc ấy.

Lí do thứ hai: Vào giờ thể dục, lớp 1-5 và 1-6 sẽ trộn lại, nhưng nam và nữ lại được chia ra học riêng. Khi thay đồ, bọn con gái sẽ đến phòng 1-5 và đám con trai sẽ vào phòng 1-6; có nghĩa là đám con trai lớp tôi (1-5) sẽ phải qua phòng khác.

Vậy mà Haruhi hoàn toàn không quan tâm và thay đồ ngay cả khi tụi nó chưa ra hết.

Chắc là đối với cô ấy, con trai không khác gì hơn củ khoai, và cứ mặc kệ bọn chúng nó. Haruhi không biểu lộ bất kì điều gì cả, cứ lẳng lặng để bộ đồng phục thủy thủ lên bàn rồi thay đồ thể dục.

Ngay lúc đó, Asakura Ryouko đuổi hết những cặp mắt tò mò của đám con trai, kể cả tôi, ra khỏi lớp.

Có tin đồn rằng Asakura đã nói chuyện với Haruhi về việc này, nhưng không có tác dụng. Cứ mỗi lần đến tiết thể dục, cô ta không ngần ngại cởi bộ đồng phục, không hề quan tâm đến bất kì ai. Cuối cùng, Asakura đề nghị tụi con trai ra khỏi lớp trước khi chuông reng chuyển tiết.

Thực sự là vóc dáng của Haruhi cũng rất tuyệt vời...Ối, đây không phải là lúc nói chuyện này!

Lí do thứ ba: Cứ hết mỗi tiết, Haruhi lại lẩn đi đâu mất. Khi chuông reng, cô ấy lại xách cặp chạy biến. Tôi nghĩ rằng cô ta đi thẳng một mạch về nhà; nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi rằng Haruhi lại tham gia tất cả các câu lạc bộ trong trường. Một ngày, bạn có thể thấy cô ấy chuyền banh trong câu lạc bộ bóng rổ. Ngày khác, bạn lại thấy cô đang may áo gối. Vào ngày tiếp theo bạn bắt gặp Haruhi đang vung cây gậy hockey. Chắc cô ấy tham gia câu lạc bộ bóng chày luôn rồi. Cơ bản là cô ấy tham gia hết tất cả mọi câu lạc bộ thể thao trong trường. Mọi câu lạc bộ đều muốn cô ta tham gia lâu dài nhưng đều bị từ chối. Cô giải thích rằng: "Tôi ghét phải làm những việc tương tự nhau từ ngày này qua ngày khác." Cuối cùng, cô ấy không tham gia một câu lạc bộ nào hết.

Cô ấy đang làm cái quái gì vậy?

Chỉ việc đó không thôi, tin tức về ‘học sinh năm nhất kì lạ’ nhanh chóng lan rộng. Trong vòng một tháng, không ai là không biết đến Suzumiya Haruhi. Đến tháng năm, vẫn còn có đứa trên trời nào đó chưa biết tên hiệu trưởng, nhưng cái tên Haruhi lại rất quen thuộc.

Những thứ vớ vẩn cứ tiếp diễn - mà Haruhi chính là nguyên nhân. Tháng năm đã tới.

Cá nhân tôi nghĩ rằng số phận còn khó tin hơn quái vật hồ Lochness, nhưng nếu số phận là có thật, thì cái vòng quay định mệnh của tôi bắt đầu chuyển động rồi. Cứ tin đi, ở ngọn núi hẻo lánh nào đó có một ông già khú đế đang viết về số phận của tôi.

Cuối kì nghỉ Tuần lễ Vàng, tôi đến trường, không chắc chắn hôm nay là thứ mấy. Cái nắng kì lạ của tháng năm rọi thẳng vào người tôi và làm tôi đổ mồ hôi đầm đìa - ngọn đồi tưởng như không có kết thúc. Ông trời muốn giỡn à? Muốn tôi bị cảm sốt chắc?

"Này, Kyon."

Một người đập vào vai tôi từ đằng sau. Đó là Taniguchi.

Cậu ấy ăn mặc cực kì lôi thôi, cà vạt nhăn nheo và xiên hẳn về một bên.

"Cậu có đi đâu chơi không?"

"Tớ dắt em gái về thăm bà ở dưới quê."

"Điên quá."

"Vậy cậu làm cái gì hả?"

"Chăm chỉ làm thêm."

"Tin mới sợ. Cậu mà cũng đi làm thêm à."

"Nè Kyon, cậu là học sinh cấp ba đấy. Ra dáng một chút đi. Hết chuyện dẫn em gái đi về quê."

À, Kyon là tôi đấy. Dì tôi là người đầu tiên gọi như vậy. Vài năm trước, người dì-đã-lâu-không-gặp bất ngờ nói: "Trời đất, Kyon lớn vậy rồi sao." Em của tôi thấy cũng hay hay nên cũng bắt đầu kêu tôi như vậy luôn. Sau đó, bạn bè tôi bắt chước nó. Và thế là tôi chết tên Kyon. Khỉ thật, lúc trước em tôi toàn gọi là "Anh hai"!

"Gia đình của tớ luôn luôn đi thăm họ hàng vào Tuần lễ Vàng." - Tôi vừa trả lời vừa đi tiếp.

Người nhễ nhại mồ hôi làm tôi khó chịu.

Taniguchi lúc nào cũng dài dòng lê thê, nhắc đi nhắc lại việc cậu ta gặp một cô gái xinh đẹp ở chỗ làm như thế nào, rồi kế hoạch xài tiền tiết kiệm để hẹn hò, cưa đổ hay mấy thứ đại loại vậy. Trong từ điển của tôi, chủ đề "Ước mơ của ai đó" hay "Thú cưng của bạn dễ thương ra sao" là những chủ đề ngu nhất từng thấy.

Tôi cứ nghe Taniguchi huyên thuyên về cái lịch hẹn hò suốt quãng đường (hình như cậu ấy không quan tâm tới việc lỡ như chả ai đi cùng) cho đến khi chúng tôi có mặt trước cổng trường.

Khi tôi bước vào lớp, Suzumiya Haruhi đã có mặt từ lúc nào rồi, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Trên đầu cô ấy có hai búi tóc; tôi đoán hôm nay là thứ tư. Sau khi ngồi xuống - vì cái lí do điên khùng nào đó mà chính tôi cũng không biết - tôi bắt chuyện với Haruhi.

"Cậu thay đổi kiểu tóc mỗi ngày vì người ngoài hành tinh à?"

Haruhi từ từ xoay mặt lại như một con robot, nhìn tôi cực kì trầm trọng. Sợ thật đấy!

"Cậu để ý từ lúc nào?"

Giọng cô ấy lạnh lùng như đang nói chuyện với cục đá bên đường.

Tôi dừng lại suy nghĩ một chút.

"Hmm...cũng lâu rồi."

"Thật không?"

Haruhi chống cằm, trông có vẻ hơi khó chịu.

"Tôi nghĩ mỗi ngày trong tuần đều mang những ý nghĩa khác nhau."

Đây là lần đầu tiên chúng tôi có một cuộc nói chuyện thực sự!

"Về màu sắc: thứ hai là vàng chanh, thứ ba là đỏ, thứ tư là xanh dương, thứ năm là xanh lá, thứ sáu là vàng kim, thứ bảy là nâu còn chủ nhật là trắng."

Tôi có thể hiểu được cô ấy nói về cái gì.

"Vậy có nghĩa là, nếu sử dụng số thay vì màu, thì thứ hai là 0 còn chủ nhật là 6 phải không?"

"Đúng đấy."

"Tại sao thứ hai không phải là 1?"

"Ai hỏi cậu hả?"

"...Ờ"

Haruhi cau có, hình như không thỏa mãn với câu trả lời của tôi. Tôi chỉ ngồi đó một cách khó chịu và để thời gian trôi qua.

"Mình có gặp cậu bao giờ chưa? Từ hồi lâu lắm rồi?"

"Đương nhiên là chưa."

Sau khi trả lời xong, thầy Okabe nhẹ nhàng vào lớp, cuộc nói chuyện đầu tiên của tôi kết thúc.

Mặc dù cuộc nói chuyện ấy chả có gì hấp dẫn cả, nhưng đây có thể là điểm chuyển biến mà tôi đã chờ đợi từ lâu!

Cơ hội duy nhất để nói chuyện với Haruhi là ngay giờ chủ nhiệm, vì tôi thường không gặp cô ấy trong giờ giải lao. Nhưng vì tôi ngồi trước mặt cô ấy, cho nên cơ hội nói chuyện thì cao hơn hẳn mấy đứa khác.

Điều làm tôi thấy bất ngờ nhất là Haruhi trả lời tôi một cách bình thường. Tôi từng nghĩ cô ấy sẽ nói kiểu như: "Đồ ngốc!" "Im đi!" hay "Sao cũng được!" Tôi đoán là tôi cũng điên điên như cô ấy, cho nên mới "cả gan" nói chuyện như vậy.

Vì thế, hôm sau, khi thấy Haruhi thay vì cột ba đuôi gà mà cắt luôn mái tóc dài của mình, tôi thấy hơi thất vọng.

Tóc của Haruhi lúc trước dài ngang ngực, nay được cắt ngắn lên ngang vai. Ý của tôi là, mặc dù cô ấy rất hợp với kiểu tóc này, nhưng cô cắt ngay sau ngày tôi nói chuyện. Có mục đích đấy, phải không?

Khi tôi nói với Haruhi về điều này,

"Không hẳn."

Haruhi trả lời với giọng cau có như mọi khi, nhưng không biểu lộ gì đặc biệt cả. Cô ấy sẽ không bao giờ nói cho tôi biết lí do đâu.

Tôi cũng không mong đợi gì nhiều, nên vậy cũng chả sao.

"Cậu cố gắng tham gia hết tất cả các câu lạc bộ phải không?"

Kể từ đó, nói chuyện với Haruhi trong giờ truy bài là thói quen hàng ngày của tôi. Đương nhiên, nếu tôi không bắt chuyện trước thì cô ấy cũng không phản ứng. Một điều khác nữa là nếu tôi nói về chương trình TV hôm qua hay thời tiết ra sao - những "chủ đề ngớ ngẩn" - Haruhi cũng không thèm nói lấy một lời. Cho nên tôi luôn chọn những chủ đề một cách kĩ lưỡng.

"Không có câu lạc bộ nào hay hết à? Mình cũng muốn tham gia vào cho biết."

"Không có đâu." - Haruhi trả lời dứt khoát - "Tuyệt đối không."

Cô ấy nhấn mạnh lại điều này rồi thở dài.

"Tôi nghĩ rằng trường cấp ba sẽ khác. Rút cuộc nó y chang mấy cái giáo dục bắt buộc. Không khác gì. Có vẻ như tôi vào nhầm trường rồi."

Chị ơi là chị, chị nộp đơn vào học vì tiêu chí gì vậy?

"Câu lạc bộ thể thao và câu lạc bộ văn hóa giống nhau như đúc. Chỉ cần có những câu lạc bộ khác thường một chút thôi thì..."

"À, cậu lấy đâu ra cái quyền để quyết định mấy câu lạc bộ đó bình thường hay không vậy?"

"Thôi im đi. Nếu tôi thích câu lạc bộ nào đó, thì nó phải khác người đã, còn ngược lại thì nó là bình thường."

"Thật hả? Biết quá mà..."

"Hừm..."

Cô ấy tức tối quay mặt đi, cuộc nói chuyện trong ngày kết thúc.

Một ngày khác.

"Mình cũng có nghe rằng...Cũng không quan trọng đâu...Cậu đá hết đám bạn trai của cậu à?"

"Hỏi làm gì?"

Cô ấy vén mái tóc của mình, và nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đen trong. Cái vẻ tức giận này cũng thường xuất hiện...

"Taniguchi nói với cậu à? Tôi không thể tin rằng đồ ngốc đó lại tiếp tục học chung với tôi sau khi tốt nghiệp cấp hai. Cậu ta cũng bình thường, phải không?"

"Hình như là không." - Tôi nghĩ

"Tôi không biết cậu nghe được ở đâu, nhưng cũng không có vấn đề gì, hầu hết là sự thật."

"Không có ai mà cậu muốn có quan hệ lâu dài à?"

"Chắc chắn không!"

Phủ nhận hoàn toàn có vẻ là phong cách của cô ấy.

"Đứa nào cũng ngốc, cho nên tôi không thể có mối quan hệ lâu dài được. Tụi nó sẽ hẹn ở nhà ga vào ngày chủ nhật, rồi chắc chắn sẽ đi coi phim, sau đó là tới công viên. Lần đầu tiên ăn chung luôn luôn là bữa trưa, tiếp theo đó là đi uống trà. Cuối ngày, bọn nó sẽ nói ‘hẹn gặp lại ngày mai’."

"Mình chả thấy sai chỗ nào cả!" - Tôi nghĩ thầm; nhưng tôi không dám nói ra. Nếu Haruhi nói đó là không tốt, thì đó có nghĩa là không tốt cho cô ấy.

"Chúng nó rồi cũng sẽ tỏ tình qua điện thoại. Cái quái gì thế!! Đây là một chủ đề nghiêm túc. Ít nhất cũng phải nói trước mặt tôi chứ!!"

Tôi thông cảm với bọn họ. Tỏ tình với một người lúc nào cũng xem bạn như con sâu, con kiến đương nhiên làm bạn cảm thấy không thoải mái. Họ mất hết cả dũng cảm chỉ cần nhìn vào biểu hiện của cậu đấy, Haruhi!! Cứ thử tưởng tượng đám con trai nói gì khi tôi trả lời cô ấy.

"Ừ, đúng đấy. Mình sẽ nói thẳng trực tiếp với cô ấy."

"Ai quan tâm tới cậu chứ!!"

Gì thế này...Tôi nói sai gì à?

"Vấn đề ở đây là...con trai là sinh vật chậm tiêu phải không? Tôi cứ thắc mắc suốt từ hồi cấp hai."

Không có gì khá hơn!

"Vậy cậu muốn như thế nào mới gọi là ‘thú vị’ được? Phải là người ngoài hành tinh à?"

"Tôi lúc nào cũng hứng thú với người ngoài hành tinh hay mấy thứ tương tự vậy, bất kể giới tính."

"Tại sao nhất định phải khác người thường?"

Khi tôi nói điều đó ra, Haruhi nhìn tôi với thái độ khinh thường.

"Bởi vì con người không vui chút nào hết."

"Điều đó thì...cũng đúng."

Tôi không thể phản đối ý kiến của Haruhi; nếu cô bạn mới chuyển trường dễ thương này là nửa người, nửa yêu, tôi nghĩ điều đó cũng hay. Nếu Taniguchi, người ngồi kế bên tôi, rình mò tôi và Haruhi, lại là một thám tử đến từ tương lai thì còn hay hơn nữa. Nếu Asakura Ryouko, người vì lí do nào đó cứ mỉm cười với tôi, có năng lực siêu nhiên thì cuộc đời học sinh này sẽ trở nên cực kì hấp dẫn mà chỉ mình tôi có được.

Nhưng điều đó là không thể - không có sinh vật ngoài hành tinh, không có người du hành thời gian, không có siêu năng lực hiện hữu ở thế giới này. Hoặc nếu có, họ cũng sẽ không tuyên bố với toàn thế giới "Xin chào, tôi là người ngoài hành tinh"."

"ĐÓ LÀ LÍ DO!!"

Haruhi đột ngột đứng dậy, khiến mọi người nhìn vào cô.

"ĐÓ LÀ LÍ DO TẠI SAO TÔI LÀM VIỆC NÀY KHÔNG NGỪNG NGHỈ!!"

"Xin lỗi thầy đến trễ."

Thầy Okabe, người lúc nào cũng lạc quan, vội vã vào lớp. Khi thầy thấy cả lớp nhìn Haruhi, với bàn tay nắm chặt, mắt nhìn lên trời, thầy cũng đứng trân trân ngạc nhiên.

"...Giờ chủ nhiệm bắt đầu rồi."

Haruhi lập tức ngồi xuống, liếc nhìn góc bàn. Phù!

Tôi xoay người, cả lớp cũng ngay lập tức quay đầu lại. Thầy Okabe bị bất ngờ, loạng choạng bước đến bục giảng và ho húng hắng.

"Thầy xin lỗi vì đến trễ...Bắt đầu thôi."

Thầy lập lại, không khí của lớp trở lại bình thường - mặc dù đây là kiểu không khí mà Haruhi ghét nhất!

Có lẽ đời chỉ như vậy sao?

Tuy nhiên, trong thực tâm, tôi ghen tị với Haruhi vì thái độ của cô ấy đối với cuộc sống này.

Haruhi vẫn còn khát khao gặp một người nào đó đến từ một thế giới khác, một ước mơ mà tôi đã từ bỏ từ lâu. Và cô ấy cố gắng hết sức để đạt được ước mơ đó. Ngồi đợi một chỗ sẽ không bao giờ đạt được bất kì điều gì. Đó là lí do tại sao Haruhi vẽ những đường thẳng trên sân trường, những kí hiệu trên sân thượng và dán những lá bùa khắp mọi nơi.

Chậc!

Tôi không biết Haruhi bắt đầu làm những việc lạ lùng, những việc khiến cho cô ấy trở thành một đứa khùng khùng điên điên trong mắt mọi người khi nào. Chờ đợi không có kết quả, vậy tại sao không làm những buổi lễ kì bí để gọi chúng lên? Tuy vậy, vào cuối ngày, không có gì xảy ra. Có thể đó là lí do tại sao Haruhi lúc nào cũng mang vẻ mặt ‘thế-giới-chết-tiệt’ không...?

"Ê, Kyon."

Sau giờ học, Taniguchi ra vẻ bí ẩn và cố chặn đầu tôi. Taniguchi, cái mặt đó giống mấy thằng bệnh lắm biết không hả!

"Đừng có nói, tớ không nghe đâu. Cậu sử dụng phép thuật gì lên Haruhi vậy?"

"Phép gì là phép gì?"

Công nghệ tiến bộ cao thì giống như phép thuật. Tôi chợt nhớ đến câu châm ngôn này khi tôi hỏi lại Taniguchi. Sau đó cậu ta chỉ tay tới chỗ ngồi của Haruhi.

"Đây là lần đầu tiên tớ thấy Haruhi nói chuyện với một người lâu vậy! Hai đứa nói cái gì thế hả?"

Bọn tớ...Tớ chỉ hỏi một số câu bình thường. Thế thôi.

"Một hiện tượng đấy!"

Taniguchi ra vẻ thán phục một cách châm biếm, rồi Kunikida từ phía sau đập vào vai Taniguchi.

"Kyon lúc nào cũng chơi với mấy đứa con gái kì lạ."

Này, đừng nói kiểu gây hiểu lầm thế.

"Kyon thích mấy đứa kì lạ cũng chả sao. Nhưng tớ không hiểu tại sao Suzumiya lại nói chuyện với cậu?"

"Có thể Kyon cũng lập dị như cô ta?"

"Đương nhiên. Ý của tớ là một người có biệt danh là Kyon không thể là người bình thường được."

Đừng có gọi tớ Kyon suốt ngày được không! Gọi tên thật của tớ chứ! Ít nhất tớ muốn nghe em của mình gọi: "Anh haiii"!

"Mình cũng muốn biết."

Giọng nói vui vẻ của một cô gái phát ra từ nơi nào đó. Tôi ngẩng mặt lên, và thấy Asakura Ryouko đang nở một nụ cười hồn nhiên.

"Mình đã cố gắng nói chuyện với Suzumiya-san nhưng không được. Bạn có thể chỉ cho mình nên nói thế nào không?"

Tôi gãi đầu ra vẻ đang suy nghĩ, nhưng thực ra, tôi chả nghĩ gì hết.

"Tớ không biết nữa."

Sau khi nghe, Asakura mỉm cười.

"Mình yên tâm rồi. Bạn ấy không thể tiếp tục bị cô lập như thế được, vì thế, thật tốt khi bạn ấy có được một người bạn."

Asakura Ryouko quan tâm tới thành viên trong lớp như lớp trưởng vậy, à, cô ấy là lớp trưởng rồi. Asakura được bầu làm lớp trưởng vào tiết chủ nhiệm dài dòng lần trước.

"Hả, bạn à?"

Tôi lắc đầu không chắc chắn. Nhưng mỗi lần tôi nói chuyện với cô ấy đều nhận được sự cau có.

"Bạn cần phải tiếp tục giúp đỡ Suzumiya-san để bạn ấy có thể hòa nhập với lớp. Chúng ta đều chung một lớp nên mình trông cậy vào bạn!"

Hư...ngay cả khi cậu nói thế, tớ cũng không biết tớ phải làm gì!

"Nếu có việc gì cần nói với Suzumiya-san, mình sẽ nhờ bạn giúp."

Từ từ! Tớ không phải là người phát ngôn của cậu.

"Được chứ?" - Cô ấy hỏi một cách chân thành, chắp hai bàn tay lại với nhau.

Đối mặt với lời đề nghị của cô ấy, tôi chỉ có thể trả lời mập mờ kiểu "ừ..." hay "à...". Asakura coi đó là đồng ý và tươi cười như những bông hoa tulip vàng, rồi quay lại với tụi con gái. Sau khi thấy bọn nó nhìn tôi, trái tim của tôi rơi thẳng xuống vực sâu.

"Kyon, chúng ta là bạn tốt phải không?..." - Taniguchi nhìn tôi một cách ngờ vực.

"Cái quái gì xảy ra vậy?"

Ngay cả Kunikida cũng nhắm mắt, khoanh tay lại và gật đầu.

Trời ơi là trời! Sao tôi lại bị đám ngốc này vây quanh chứ?

Hình như có một người nào đó quyết định cứ một tháng đổi chỗ ngồi một lần. Vì thế lớp trưởng Asakura viết hết số của từng ghế vào mẩu giấy nhỏ, rồi cho từng người bốc thăm. Cuối cùng tôi ngồi bàn thứ hai từ dưới đếm lên, ngay cạnh cửa sổ nhìn xuống sân trường. Đoán xem ai ngồi phía sau tôi? Đúng đấy. Người lúc nào cũng khó chịu, Haruhi!

"Sao vẫn chưa có gì xảy ra vậy? Kiểu như một đám học sinh tiểu học biến mất từng đứa, từng đứa một, hoặc một vài giáo viên bị giết trong một căn phòng đóng kín?"

"Đừng nói mấy chuyện kinh dị như vậy."

"Tôi đã tham gia nhóm Khám phá điều kì bí."

"Ờ, rồi sao?"

"Ngớ ngẩn. Không có gì hay ho xuất hiện! Ngoài ra, thành viên nhóm chỉ là một đám mê truyện trinh thám nhưng không có lấy một đứa xem ra giống thám tử."

"Chuyện bình thường mà?"

"Tôi thực sự có hi vọng với câu lạc bộ Siêu nhiên."

"Thật à?"

"Nhưng cuối cùng chỉ là một bọn dở dở ương ương. Cậu vui lắm hả?"

"Không hẳn."

"Trời ơi chán quá! Tại sao trường này không có tới nổi một câu lạc bộ xem được?"

"Cậu có nói cũng chả có ích lợi gì đâu."

"Tôi cứ nghĩ sau khi tốt nghiệp cấp hai tôi có thể tham gia mấy câu lạc bộ hấp dẫn rồi chứ! Đây giống như là cậu muốn vô địch Cúp bóng chày toàn quốc, nhưng rồi cậu phát hiện ra rằng trường không có một câu lạc bộ bóng chày nào."

Nhìn Haruhi giống như mấy con quỷ dạ xoa đi đến chùa để học phép hại người. Cô nhìn lên trời rồi thở dài.

Tôi có nên tội nghiệp cho cô ấy không?

Tôi không biết Haruhi thích câu lạc bộ kiểu gì. Có thể cô ấy cũng không biết nữa. Cô chỉ muốn ‘làm những điều thú vị’. ‘Làm những điều thú vị’ là làm cái gì? Phá án à? Tìm UFO? Hay đọc thần chú? Tôi nghĩ cô ấy cũng không có ý kiến.

"Mình nghĩ nếu không có thì thôi."

Tôi quyết định bày tỏ ý kiến của mình.

"Một cái sự thật hiển nhiên là con người thích thú khi được sống yên ổn. Đương nhiên cũng có những người muốn tìm kiếm, muốn phát minh một cái gì đó để giúp thế giới tiến bộ hơn. Ai đó muốn bay, vì thế họ tạo ra máy bay. Một người khác muốn di chuyển dễ dàng, vì thế xe hơi và xe lửa ra đời. Nhưng chỉ có thiên tài mới biến trí tưởng tượng trở thành sự thật thôi. Người thường như chúng ta nên sống trọn vẹn với gì mình có. Chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ chỉ vì muốn mạo hiểm."

"Im đi!"

Haruhi cắt ngang bài đọc xuất sắc của tôi, ít nhất là tôi nghĩ vậy và ngoảnh mặt đi. Cô ấy trông thực sự tức giận. Nhưng lúc nào cô ấy chả thế. Tôi quen rồi.

Cô gái này không quan tâm đến bất kì cái gì hết - trừ khi nó có liên quan tới những thứ năng lực siêu nhiên vượt ra khỏi thực tế. Thế giới này không có điều đó đâu. Thực sự không có.

Định luật vật lý muôn năm!! Vì nó mà loài người có thể sống yên bình. Mặc dù Haruhi chắc chắn không thích điều này.

Tôi là người bình thường mà, phải không?

Có một thứ gì đó đã khơi nguồn cho việc này.

Tại cuộc nói chuyện vừa rồi à?

Bởi vì tôi chưa bao giờ thấy nó đến!

Thời tiết ấm áp làm mọi người cảm thấy buồn ngủ. Tôi gật gù mơ ngủ một cách thoải mái. Đột nhiên, một lực níu mạnh cổ áo tôi về phía sau. Nó mạnh đến nỗi tôi đập đầu vào góc bàn. Đau muốn khóc luôn!

"Cậu nghĩ cậu đang làm trò gì vậy?"

Tôi tức giận quay đầu lại và thấy Haruhi, một tay nắm cổ áo của tôi, miệng thì cười tươi như mặt trời chói chang. Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười! Nếu những nụ cười được đo theo thang nhiệt độ, thì đây phải là mặt trời nơi sa mạc.

"Tôi biết rồi!"

Này, đừng có phun sương chứ!

"Tại sao tôi không nghĩ ra điều này sớm hơn?"

Mắt Haruhi sáng như sao Albireo Alpha. Cô ấy nhìn vào mắt tôi. Tôi do dự hỏi.

(Ghi chú: Albireo Alpha là ngôi sao lớn thứ ba trong chòm sao Cygnus, cách trái đất 385 năm ánh sáng.)

"Cậu tìm ra cái gì vậy?"

"Nếu nó không có, tôi sẽ tự làm một cái!"

"Làm cái gì?"

"Một CÂU LẠC BỘ!"

Đầu tôi bỗng nhiên đau nhói và tôi không nghĩ rằng đó là do tôi bị đập đầu vào bàn.

"Vậy à? Ý kiến hay đấy. Buông mình ra được chưa nào?"

"Thái độ thế là sao hả? Cậu phải vui mừng chứ!!"

"Về ý kiến đó, mình sẽ xem xét lại sau. Còn bây giờ phải xem chúng ta đang ở đâu đã, RỒI cậu có thể chia sẻ niềm vui với mình. Nhưng bình tĩnh lại trước đã, được không?"

"Cậu nói vậy là sao?"

"Chưa hết giờ học mà."

Cuối cùng, Haruhi cũng buông tôi ra. Tôi ấn vào cái đầu tê cứng của mình rồi quay lại chầm chậm. Cả lớp chết điếng cả. Cô giáo Anh văn mới ra trường nhìn chằm chằm vào tôi, trông cô như muốn khóc tới nơi.

Tôi ra hiệu cho Haruhi ngồi xuống và nhún vai với cô giáo tội nghiệp.

Xin cô tiếp tục bài học.

Haruhi lầm bầm thứ gì đó và miễn cưỡng ngồi xuống. Cô giáo tiếp tục ghi trên bảng...

Lập một câu lạc bộ à?

Hừmmmm....

Đừng nói là tôi sẽ hợp tác.

Cái đầu đau nhói càng khiến tôi không thoải mái.

12.09.2008


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.