[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 156 : Hiệp chi đại giả Nhóm dịch Lưu linh hội




Muốn đánh lén ta? Tôi bò dậy hỏi: “Khi nào?”

Bánh Bao: “Nghe bọn họ nói hình như định ở đêm mai.”

Tôi không hiểu: “Ngày mai, vì sao không phải đêm nay?”

Bánh Bao: “Sao em biết?”

Nghĩ tới tình cảnh của Bánh Bao hiện tại, tôi vội hỏi: “Em gọi điện cho anh ở chỗ nào vậy?”

Bánh Bao: “Ở trong lều, em cũng nghe được tiếng các anh ca hát.”

“An toàn không, đừng để người ngoài phát hiện.”

Bánh Bao: “Trước mặt em đang có hai quân Kim nhìn xem em gọi điện thoại cho anh, bọn họ còn tưởng em bị thần kinh.”

“Sư Sư sao rồi?”

“Hoàn hảo, nhưng người hơi tiều tụy, các anh làm nhanh lên được không?”

Cúp điện thoại, tôi lập tức triệu tập chư tướng mở hội nghị, hoành phi trên hội nghị viết “Chống Kim Ngột Thuật đánh lén chúng ta?”. Mấy người Tần Quỳnh cùng Mộc Hoa Lê tham gia dự thính qua điện thoại.

Đám Lâm Xung tiến tới đều vô cùng vui vẻ: “Ai, sao chú biết Kim Ngột Thuật muốn đánh lén chúng ta?”

Tôi nhường chỗ cho bọn họ, rót trà: “Bánh Bao gọi điện báo cho em.”

Mọi người phì cười: “Trận này Kim Ngột Thuật mà thắng mới là lạ.”

Ngô Dụng cười nói: “Kim Ngột Thuật thực sự giỏi a, hôm nay không tới đánh lén. Ừ, có thể thấy, người này rất am hiểu binh pháp, biết người Mông Cổ cùng quân Đường mới tới, mặc dù nhìn có vẻ buông lỏng, nhưng ngoài lỏng trong chặt, nếu là anh, cũng sẽ chọn đánh lén ngày mai.”

Phương Tịch: “Chỉ tiếc chúng ta đã biết ngày mai hắn tới cướp trại, lại không biết muốn công kích điểm nào. Chúng ta đang hợp vây ba mặt, thật sự khó phòng bị.”

Ngô Dụng gật đầu: “Chúng ta trước kia chưa từng so chiêu cùng hắn, không biết lối suy nghĩ của hắn nên không có căn cứ suy đoán. Nếu là một người quen giao thủ với hắn chỉ điểm một chút thì tốt.”

Tôi gõ nhẹ mặt bàn: “Quen giao thủ với Kim Ngột Thuật… Thế chỉ có thể là Nhạc nguyên soái.”

Ngô Dụng mắt sáng lên: “Chú nói là Nhạc Vũ Mục Nhạc Phi.”

Tôi gật đầu.

Ngô Dụng nói: “Đáng tiếc Nhạc Nguyên Soái bây giờ chỉ là một thiếu niên ngây ngô. Hơn nữa ông ấy không trải qua luân hồi, chú dù có cho ông ấy ăn lam dược cũng vô dụng.”

Tôi cười nói: “Thời đại này Nhạc nguyên soái là một thiếu niên ngây ngô, nhưng anh đừng quên chúng ta còn quen một vị Nhạc nguyên soái a.”

Ngô Dụng vui mừng: “Đúng, là vị đang làm việc trong ủy ban kiểm tra kỷ luật.”

“Em gọi điện luôn cho ông ấy.” Tôi tìm số Nhạc Phi, gọi qua. Nhạc Phi giọng mệt mỏi: “Dặp xéo”.

Tôi vội nói: “Không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đi, tôi là Tiểu Cường.”

Bắc Tống cùng hiện đại thì cũng không khác nhau là bao, đại khái là Nhạc nguyên soái đại khái đang ngủ.

“À, là Tiểu Cường à.” Mặc dù chúng tôi tiếp xúc không nhiều, nhưng dù sao không phải mỗi người đều có kinh nghiệm như nguyên soái, cho nên Nhạc Phi lập tức biết là ai.

Tôi nói: “Nguyên soái, cầu ngài hỗ trợ đây.”

Nhạc Phi cảnh giác: “Có phải là cái kia xx (một người hiềm nghi tham ô công quỹ) tìm quan hệ tìm tới chú hả? Anh lần này phải tra ra bằng được. Không ngờ người này thủ đoạn thông thiên a.”

Tôi dở khóc dở cười đáp lời: “Không phải chuyện đó, em đang đánh nhau với Kim Ngột Thuật, muốn mời ngài thống quân.”

Nhạc Phi mơ hồ: “Kim Ngột Thuật? Chú ở đâu?”

“Em ở Bắc Tống, phía sau là phủ Thái Nguyên, đối diện là 80 vạn đại quân Kim Ngột Thuật.”

Nhạc Phi nghe tôi giới thiệu hai ba câu liền hiểu hết tình huống, vò đầu nghĩ suy: “Vậy à"

Tôi sợ: “Sao, ngài cũng không đoán ra Kim Ngột Thuật sẽ đánh vào đâu sao?”

Nhạc Phi nói: “Không phải… Anh đang nghĩ có nên giúp chú không.”

Tôi vội nói: ‘Sao không nên a, ngài không thể ra bộ quan cao bỏ mặc tất cả, ngài là đảng viên a.”

Nhạc Phi cười nói: “Chính vì anh là đảng viên mới khó xử. Mấy ngày nay anh đang tra tên xx kia đã bận lắm rồi, anh lại đi với chú, xứng đáng với quốc gia sao?”

“Ngài không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được, theo lý thuyết Bắc Tống cùng tân Trung Quốc đều là tổ quốc của ngài." Nói tới đây, tôi thở dài thườn thượt “Tĩnh Khang sỉ. Do vị tuyết. Dân chúng đồ thán a.”

Nhạc Phi bất đắc dĩ, cười nói: “Được rồi, được rồi, chú đã nói tới dân chúng. Anh hy vọng chú có thể an bài thích đáng cho bọn họ, như vậy anh sẽ giúp chú, mặc dù… Về mặt ý nghĩa bọn họ đã sớm lướt qua mây khói.” Nguyên lai Nhạc Phi không nhiệt tình là vì không muốn làm chuyện vô dụng, cho rằng bắt thêm mấy tên tham quan còn hiệu quả hơn đả kích địch nhân kiếp trước.

Tôi nói: “Không phải vậy a, nguyên soái, hiện tại các triều đại đã lẫn vào nhau, Bắc Tống, Tần triều, Đường triều giống Đài Loan vậy, ngoại trừ hộ chiếu khác nhau chứ dân chúng cùng tồn tại a.”

Nhạc Phi cả kinh: “Chú nói là người triều Tống cùng người hiện đại chúng ta có thể cùng nhìn một cảnh mặt trời mọc, mặt trời lặn, chỉ là không thể đi qua lại thôi sao?"

“Đúng vậy…” Đại thể ý tứ là vậy, tôi không biết thái dương có phải là cùng một cái không.

Nhạc Phi nói dứt khoát: “Chú nói đi, muốn anh giúp chú thế nào?”

Tôi vui vẻ: “Hiện tại bọn em chỉ biết Kim Ngột Thuật muốn đánh lén, nhưng có chút không rõ là đánh ở đâu.”

Nhạc Phi ngạc nhiên: “Vậy không tăng mạnh phòng bị được sao, còn có gì mà hỏi.”

Tôi nói: “Em muốn cho hắn tập doanh a.”

“Sao?”

Tôi nói tiếp: “… trộm gà không được còn mất nắm thóc”.

“A, ý của chú là tương kế tựu kế hả?”

“Đúng, đúng đúng.”

Nhạc Phi nghiêm túc: “Tiểu Cường, chiến tranh không phải trò đùa, chú mà có thái độ khinh địch thì thần tiên cũng không giúp nổi chú, tốt nhất chú ngay lập tức hạ lệnh toàn quân cảnh giới.” Nói xong, Nhạc Phi suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm đối chiến Kim Ngột Thuật, anh thấy người này thật sự có tài hoa, nhưng lại có chút thích lập công, cuồng ngạo. Đương nhiên, đây là khuyết điểm mà cũng là ưu điểm của hắn, hắn đánh lén rất khác thường, thường dùng vài cỗ binh lực nhỏ quấy rầy hai cánh, chỉ khi đã khiến đối phương mất cảnh giác cùng bối rối, sau đó sẽ lấy rất nhiều kỵ binh trùng kích trung tâm chỉ huy, chính là trung quân. Năm xưa rất nhiều quân Tống bị hắn đánh bại như vậy, nói là đánh lén, không bằng nói đột kích thì chuẩn xác hơn. Điều khó nhất là nắm được lúc nào khiến quân địch bất ngờ.”

Tôi lạnh gáy, nói vậy, nếu Kim Ngột Thuật đánh lén, tôi cùng quân Lương Sơn đều trở thành mục tiêu chủ yếu của hắn.

Tôi vội hỏi: “Vậy biết làm sao?”

Nhạc Phi nói: “Tình huống bên kia thế nào?”

Tôi nói: “Phía bắc là 30 vạn quân Mông Cổ, phía tây là 60 vạn quân Đường. Em cùng Lương Sơn có 25 vạn đang ở chính Đông của hắn. Bộ chỉ huy ở đây luôn, chúng em có nên tập trung binh mã hai cánh tới đây?”

Nhạc Phi nói: “Nếu chú muốn tương kế tựu kế thì không nên rút dây động rừng” Nói tới đây, nguyên soái cười ha ha nói: “Không thể ngờ được Tiểu Cường mới là nhân vật thủ đoạn thông thiên a, xem ra chú không thiếu nhân thủ a.”

Tôi cười he he: “Nhưng mà thiếu lão binh có kinh nghiệm giao chiến với Kim Ngột Thuật – Nguyên soái thuận tiện giúp em đi.”

Nhạc Phi cười ha ha: “Chú muốn anh giúp thế nào – anh chỉ có thể nghỉ nhiều nhất 3 ngày thôi.”

“Không cần nguyên soái đích thân ra trận, anh cho 300 Bối Ngỗi Quân cùng Từ Đắc Long cho em mượn đi.” Kháng Kim không mượn Nhạc gia quân, cho dù thắng lợi cũng uổng công.

Nhạc Phi sửng sốt: “Làm sao mượn người? Theo ý chú, bọn họ hiện tại chẳng biết anh sao?”

Tôi xua tay: "Sao có thể nói thế. Nhạc gia quân mà không biết Nhạc nguyên soái sao?”

“Có ý gì?”

“Em cũng giúp anh nghĩ tốt rồi, cũng không cần anh tự đi, anh chỉ viết một quân lệnh, kêu bọn họ ăn thuốc là được, sau đó theo binh đạo tới Bắc Tống.”

Nhạc Phi mồm há hốc, mắt trợn trừng: “Loại biện pháp này chú cũng nghĩ ra?

Nhưng mà lãnh đạo trưc tiếp của bọn họ giờ là một anh khác à.”

Tôi cười hì hì: “Xem đấy, anh đều nói rồi, là một anh khác mà thôi, cũng là người một nhà mà.”

Nhạc Phi cẩn trọng hỏi: “Chú nói anh có tính là trộm không, mặc dù dường như là trộm của mình.”

Tôi nghiêm mặt lại: “Hiệp chi đại giả. Vì quốc mà trộm.”

Nhạc Phi bó tay, cuối cùng giận dữ: “Vậy chú kêu người tới lấy mệnh lệnh đi, nhớ rõ mang về cho anh một tờ giấy triều Tống.” Nhạc nguyên soái lại cảm khái: “Tiểu Cường a, anh bỗng nhiên nghĩ bằng đầu óc của chú ngồi vào vị trí của anh thì có thể trừng trị được nhiều sâu mọt hơn a.”

Đây là khen tôi hay mắng tôi a? Tần Cối đi rồi, Nhạc nguyên soái thiếu một trợ thủ có thể luồn sâu vào trong lòng địch sao?

Cúp điện, tôi kêu Vương Dần nhanh chóng xuất phát. Tôi nói với anh ấy: “Anh lấy điều lệnh sau đó Nhạc nguyên soái sẽ nói khi nào vào doanh trộm người. Nhớ là đừng để vị Nhạc nguyên soái kia phát hiện 300 viên thuốc.”

Vương Dần nói: “Còn 300 người. Anh sao có thể nhớ kỹ?”

Tôi nói: "Anh động não tí, anh chỉ cần cho Từ Đắc Long ăn trước, chuyện còn lại anh ấy sẽ tự an bài.”

Vương Dần lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt khác: “Di, Tiểu Cường đôi khi cũng rất thông minh a.” …

Lại một câu không biết là khen hay mắng tôi nữa.

Tôi nhìn qua Tiêu Nhượng đang bận túi bụi: “Được rồi, đừng vội, em in cho anh cái điều lệnh.”

Tiểu Nhượng đang nhớ lại bút tích của Nhạc Phi để giả tạo quân lệnh.

Hiện tại là 3 giờ 10 phút sáng, tôi gọi người truyền lệnh ba quân tăng mạnh cảnh giới. Nhạc nguyên soái nói rất đúng, không thể khinh địch, vạn nhất tin của Bánh Bao là Kim Ngột Thuật cố ý nói ra… sẽ xảy ra sơ suất.

Thông qua nói chuyện với Nhạc Phi, tôi biết Kim Ngột Thuật thường không dùng cách đánh lén. Nếu dùng, vậy nói rõ là không rõ chi tiết của địch nhân, đánh lén là một mũi tên hạ hai chim, nếu được trực tiếp tấn công đại bản doanh của địch, tiện thể có thể thử ra thực lực của đối phương. Nói cách khác, Kim Ngột Thuật muốn dùng biện pháp này thử lực chiến đấu của liên quân.

Kim quân lấy 80 vạn đấu hơn 100 vạn của chúng tôi cũng không bối rối. Bởi vì, kỳ thật Bắc Tống cũng có thể gom được 100 vạn quân, nhưng có khác biệt, quân Tống nhu nhược như tờ giấy, một kích là tan, Kim Ngột Thuật đại khái cũng nghĩ vậy.

Nhưng tôi không dám nói Kim Ngột Thuật hoàn toàn dự đoán sai lầm thực lực của chúng tôi, tôi cũng chưa từng thấy qua, người Mông cổ quần áo cũ nát liệu có đạt tới sự hung hãn thời hoàng kim không nói, quân Đường trang bị xa hoa cũng chẳng nói rõ vấn đề gì, không chỉ có vậy, trong một quyển sách có nói: khoá đích lạp khoá lý khoá linh đinh khoá, lý khoá linh đinh khoá... Trên núi có một nhánh quân thiện chiến đóng giữ, đơn vị Bạch Hổ được xưng là thường thắng quân với trang bị vũ khí quân đội Mỹ, trong đó ‘kỳ tập bạch hổ đoàn’ – xem đi, Bạch Hổ đoàn có trang bị vũ khí của Mỹ cũng bó tay. (Trích từ tập đội quân tình nguyện huyền thoại – nói về binh lính tình nguyện Trung Quốc tại Triều Tiên đã chiến đấu như thế nào).

Nhưng mà nói đi thì nói lại, ở thời đại này vũ khí nhà Đường tương đương với trang bị của Mỹ, tôi không tin Kim Ngột Thuật thật sự có thể kiếm được một nhóm lính đeo khăn trắng, tay cầm súng như trong chiến tranh Triều Tiên.

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.