[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 153 : Không có súng không có pháo địch nhân tạo cho chúng ta




Có được ‘tự xưng’ của Ngô Dụng, hành trình mượn binh của tôi có thể tạm thời đánh dấu chấm tròn, kỳ thật tôi quá cứng nhắc. Lúc trước anh ấy thuận miệng nói 800 vạn tôi liền coi là thật, không ngờ còn có cách nói ‘tự xưng’, hơn nữa trong chiến tranh cổ đại việc này thường được sử dụng, không khác bọn bán hàng đa cấp kêu hưởng lãi suất cao, hay gặp nhất là một nước xuất binh tự xưng 100 vạn hùng binh, kỳ thật nhiều lắm là 20 vạn. Ví dụ điển hình là cha Tào Xung đó, trong trận Xích Bích xưng là 70 vạn hay là 80 vạn, tôi cũng không tin 80 vạn người bị hỏa thiêu một cái còn có vài trăm người.

Trên đường về Lương Sơn, tôi cũng tổng kết một chút hành trình mượn binh, toàn bộ coi như thuận lợi, nhưng cũng gặp chút khó khăn. Tập trung ở mấy vị hoàng đế vắt cổ chày ra nước, họ đều là kiểu tỷ phú đại gia, mượn chút binh lại như muốn mạng của họ, lại chẳng mất gì mà, hơn nữa tôi có cảm giác tôi mà đòi quan đòi mỹ nữ thì bọn họ nhét cho tôi từng đống từng đống một, chỉ riêng binh quyền là quá mẫn cảm. Cũng trách tôi, nếu là người ngoài phỏng chừng cha ruột cũng chẳng cho mượn, nhưng cũng không thể trách họ, chỉ bọn họ mới hiểu được xây dựng sự nghiệp nó gian khổ cỡ nào.

Trở lại Lương Sơn, đám thổ phỉ đã chờ xuất phát, Ngô Dụng kéo tôi qua bên xem bản vẽ một lúc lâu rồi mới nói: “Theo khoảng cách tính toán, quân Đường và quân Tống ba ngày sau mới tới ngoài phủ Thái Nguyên, chúng ta ngày mai xuất phát, lúc đó vừa kịp tiếp ứng.”

Tôi gật đầu: “Cứ vậy mà làm, em ngủ trước một giấc đã.”

Kim Thiếu Viêm giữ chặt tay tôi, lắc lắc: “Cường ca, lần này nhờ có anh.”

Tôi lườm nó: “Buông tay, nếu không phải vì vợ tao cũng rơi vào… Tao cũng phải giúp, Sư Sư là em họ tao đấy thôi?”

Không kịp đi ngủ, Tần Quỳnh đã gọi tới chất vấn: “Tiểu Cường, chú lại mặc kệ ném bọn anh sang một bên hả?”

Tôi cười nói: “Sao có thể thế, còn phải trông cậy nhị ca dẫn binh mà.”

Trình Giảo Kim ở bên la hét: “Bớt nói nhảm, mau tới đón bọn anh.”

Tôi cúp điện nói: “Được rồi, em phải về."

Ngô Dụng nói: “Bọn họ đến cũng tốt, 300 vạn quân mà không có mấy người biết cầm binh đánh trận thì không được.”

Tôi hỏi Kim Thiếu Viêm: "Chú có về không?”

Kim Thiếu Viêm lắc đầu: “Sư Sư chưa được cứu ra em còn không đi.”

“Vậy mày cũng phải gọi cho bà mày một cuộc điện thoại chứ. Mày là thằng cháu vô lương tâm.”

Kim Thiếu Viêm lúng túng: “Đã gọi rồi, công ty đang chuẩn bị quay chụp một bộ phim bom tấn về đề tài chiến tranh, em cũng kêu bọn họ chuẩn bị đi.”

Tôi trở về Dục Tài, giao xe cho Vương Dần. Tôi nói: “Trước tiên anh sửa máy cho xong đã, chỉ cần là người của chúng ta, ai muốn đi thì đi, anh chạy thêm vài chuyến. Cuối cùng mới về đón em ”

Nghe nói có chuyện đáng xem, 18 hảo hán cùng đám Trúc Lâm Thất Hiền không chịu kém, tranh nhau nhảy vào trong xe. Kẻ vào trước nhất quyết không ra, người chậm chân ra sức lôi kéo. Ngươi kéo ta, ta kéo ngươi thật vô cùng náo nhiệt. Vương Dần ở bên hô to: “Đừng chen, đừng chen, tôi còn về mà! Trấn Giang, hỗ trợ a.”

Phương Trấn Giang thò đầu từ trong xe ra, vừa cố lèn vào, vừa hỏi: “Hỗ trợ cái gì?”

Lý Nguyên Bá chậm rãi dùng dây thừng buộc chặt chầy cứt trâu lên nóc xe, sau đó gọn gàng leo lên trên xe. Từng người từng người bị kéo ra, lúc kiếm được chỗ ngồi thằng nhóc mới dừng tay. Vừa ngồi xuống đã vỗ linh tinh, nói luôn: “Đi đê…”

Ở Dục Tài một đêm, ngày thứ hai thấy khu nhà cũ đã vắng hoe. Vương Dần đang trong viện lau xe, tôi hỏi: “Hôm qua có ai đi?”

Vương Dần: “Chú không thấy sao, hẳn là đi gần hết.”

Tôi nói: “Vậy em cũng đi thôi.”

Vương Dần xách thùng nước và khăn lau cất đi: “Vậy chú lái xe đi, anh lái cả đêm, dung lượng xe lại quá nhỏ, hôm qua anh hận không thể dùng dây thừng kéo thêm mấy toa xe để kéo bọn họ về quá khứ một lần.”

Lại về Bắc Tống, quân Lương Sơn đã toàn thể xuất phát. Lâm Xung mang theo huynh đệ họ Nguyễn làm tiên phong, Ngô Dụng lĩnh trung quân, lần này Tống Giang cũng theo quân ra trận. Tôi cũng cám ơn lão, kỳ thật người muốn cứu Lý Sư Sư ngoài Kim Thiếu Viêm chính là lão, dù sao đời trước người ta cũng giúp lão hoàn thành tâm nguyện, cho đám bọn Lương Sơn có tiền đồ.

Bên người Ngô Dụng có cả đống người kỳ lạ cổ quái, bọn họ gồm 18 hảo hán Tùy Đường, Trúc Lâm Thất Hiền, hòa thượng. Còn có không ít tướng lãnh trong quân Lương Sơn có tướng mạo giống nhau: Phương Trấn Giang, Hoa Vinh, Phương Tịch cùng tứ đại thiên vương, cả Tú Tú cùng Đồng Viện cũng tới.

Trong đó, bọn người Tần Quỳnh nhanh chóng làm quen với các hảo hán, không ít người thích ý tiếp nhận những khai quốc công thần của nhà Đường. Nhưng theo tôi thấy, động cơ của bọn họ vị tất là thuần chính, bởi vì Tần Quỳnh không lâu sau sẽ thống lĩnh 60 vạn quân. Bọn thổ phỉ rất ít khi một mình mang hơn 1 vạn nhân mã, đại khái muốn phân chút quân từ tay Tần Quỳnh cho đã nghiền. Bởi vậy, có thể thấy cổ phiếu tốt luôn được hoan nghênh.

La Thành cùng Lâm Xung một tấc không rời, thông qua luận bàn, hai người thương thuật tương đương không phân cao thấp, nhưng Lâm Xung lại có kinh nghiệm phong phú. Huyền Trang mang theo ba đồ đệ: Hai Đặng Nguyên Giác cùng một Lỗ Trí Thâm, bốn người ngồi chung một chỗ nói chuyện phật hiệu, sau đó ba người ngồi chung một chỗ nói chuyện chiến tranh – thật là bọn hòa thượng điên cuồng.

Nơi này chỉ có một mình Thang Long đang bận tối mắt tối mũi, binh khí của rất nhiều người phải nhờ anh ấy chế tạo, cũng may bản vẽ đủ cả, ngày đêm làm liên tục, nhanh chóng đã vũ trang xong cho bọn Dương Lâm.

Trải qua hai ngày hành quân, chúng tôi tới ngoài phủ thành Thái Nguyên sớm hơn một ngày với kế hoạch. Doanh trướng của quân Kim ở đối diện sừng sững bất động, Lâm Xung cùng La Thành ở xa xa nhìn doanh trại của quân địch, chúng tôi tới lúc đêm, 25 vạn quân yên lặng cắm trại. Kim quân nghe tin cũng không có động tác gì lớn, Kim Ngột Thuật đại khái không coi bọn tôi ra gì.

Trời mới sáng lên, chợt nghe trống trận vang rền, có người hét lớn báo cáo: Phó soái quân Kim Niêm Hãn mang 3000 binh tới bên ngoài mắng trận.

Còn không chờ tôi phản ứng lại, một lũ thổ phỉ như bọn quỷ đói nghe thấy cơm ăn lao ra, đều lên ngựa, sau đó như ong vỡ tổ lao ra tiền trận, cuối cùng lão tướng Dương Lâm phải giúp điểm 3000 nhân mã đi ra áp trận.

Trước trận hai quân, Kim quốc phó soái Niêm Hãn mặc điêu cừu, uy phong lầm lẫm ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt gầy khô, hai mắt híp thành khe hở nhỏ đánh giá bọn tôi, bỗng phì cười, tay chỉ vào chúng tướng nói: “Nhìn xem, một đám nông dân.”

Bọn tướng Kim cười to, trang bị của bọn tôi nhìn qua thật kém. Không nói bọn thổ phỉ cùng 18 hảo hán khôi giáp khác nhau, ngay cả binh lính Lương Sơn cũng không thống nhất phục sức, có người mặc quân y cùng hộ cụ thu được, có người mặc bì giáp, còn có không ít lão binh có kinh nghiệm phong phú chỉ dùng trúc giáp bảo vệ….

Nhưng tôi dám cá, đây tuyệt đối là một đội quân có năng lực chiến đấu mạnh bậc nhất Bắc Tống, nhìn qua ăn mày nhưng thật ra là tinh anh.

Niêm Hãn khinh miệt: “Ai có thể liên trảm ba viên đại tướng của đối phương. Ta nhớ hắn công đầu.”

Một viên Kim tướng cao lớn như cột trụ nói lạnh lùng: “Mạt tướng nguyện đi.”

Niêm Hãn cũng không nói gì, tùy tiện phất tay, Kim tướng thúc ngựa vọt tới trước mặt bọn tôi, giơ đại đao trong tay: “Ai dám chiến với ta?”

“Ầm ầm…” Tôi cảm thấy điếc tai, bọn tôi lại bắt đầu ầm ĩ. Bọn người Lương Sơn muốn lên, bọn Phương Tịch muốn lên, 18 hảo hán cũng muốn lên, người tranh ta đoạt vô cùng náo nhiệt, bọn thổ phỉ có lý do là không thể để khách phải vất vả, 18 hảo hán thì nắm lấy điểm này tranh giành, nói sự tình vốn là chủ phải nhường khách. Nói đi nói lại, không thỏa thuận nổi, còn nói đến mức đỏ mặt gân cổ lên.

Kim tướng nọ không hiểu bọn họ đang tranh cướp cái gì, còn tưởng rằng đám ‘nông dân’ không ai dám ra tay nên đùn đẩy nhau, nói lớn: “Cùng tiến lên cũng được, bọn mày sợ chết thế sao?”

“Hô” – quân Kim đều cười ha hả, Niêm Hãn cùng chúng tướng cười lăn cười bò không dứt.

Lý Nguyên Bá tức giân bừng bừng, quát: “Còn ai muốn đoạt, hỏi chùy trong tay ta đã.”

Mọi người đều câm nín, ai cũng hiểu nếu bàn về đánh nhau thì nó là số một. Hơn nữa quân Kim đang kiêu ngạo, cần một ma vương đi giảm nhuệ khí của bọn nó. Tần Quỳnh nói: “Nguyên Bá, lần sau không được vậy, lần này là ngươi, sau này không được tranh cướp với bọn ta.”

Lý Nguyên Bá vui quá, chẳng buồn nói tiếp, thúc ngựa nhấc chầy cứt trâu lao tới Kim tướng. Kim tướng thấy một đứa nhỏ vác một khối gì gì đó lao tới, kinh ngạc vô cùng. Lập tức gác đại đao trên ngựa, cười ha hả: “Tốt, tốt, tốt, xem ra mày là thằng dễ bị ăn hiếp nhất. Bọn nó đẩy mày ra chịu chết, tao tiễn mày.”

Chưa nói hết lời, băng một tiếng, người này bị chùy của Lý Nguyên Bá đánh bay. Thần hình to lớn của hắn bắn vào tầng mây với một góc độ quỷ dị. Dần dần đi xa, như là đánh golf ấy, không tìm thấy đâu nữa…

Lý Nguyên Bá giơ tay lên che mắt nhìn xa, đợi hồi lâu không thấy người nọ rơi xuống đất, không thể nhẫn nại, uể oải vô cùng: “Vốn ta rất thích khôi giáp của hắn, hiện tại không thấy rồi…”

Trầm mặc…

Không riêng quân Kim không dám động đậy, bọn người Lương Sơn cũng kinh ngạc vô cùng, sau đó sĩ khí đại chấn, tiếng hoan hô vang trời.

Lý Nguyên Bá khiêng chầy cứt trâu trên vai, chậm rãi quét mắt nhìn đối phương, phàm là Kim tướng bị nhìn qua đều thấy bất an. Thằng nhóc ngốc nghếch nhìn một hồi lâu, xoay ngựa về doanh, lẩm bẩm: “Không đánh nữa, khôi giáp còn lại chả có bộ nào đẹp cả.”

Tập thể Kim tướng thở dài, cũng vô thức vuốt ve bộ khôi giáp đã cứu mình một mạng.

Lý Nguyên Bá vừa về doanh, Vũ Văn Thành Đô đã ôm quyền nói với mọi người: “Các vị huynh đệ nhường một chút, tôi đi lấy một kiện binh khí tiện tay.”

Mọi người còn chưa hiểu anh ta có ý gì, Vũ Văn Thành Đô đã giục ngựa xuất trận, tay chỉ một viên tướng lãnh quân Kim, mỉm cười: “Ngươi cũng dùng thang à, đi tới luận bàn nào.”

Tôi lúc này mới chú ý thấy, Vũ Văn Thành Đô chỉ cầm một thanh khảm sơn đao, chủ yếu là thời gian chế tác một thanh thang quá lâu, cho nên Thang Long chế tạo sau cùng, nhưng Kim tướng lại trùng hợp có cái thang, nhìn đồ chơi quen thuộc, Vũ Văn Thành Đô sao không động tâm?

Kim tướng mới phục hồi lại từ trong sợ hãi, lại bị chỉ mặt gọi tên, nhìn Lý Nguyên Bá đã về trận nên an tâm, hét lớn lao ra khỏi đội ngũ, cầm cái thang như đinh ba đâm tới. Vũ Văn Thành Đô cho thang lao qua rồi lấy tay đoạt lấy, sau đó dùng binh khí như gậy đâm ngã Kim tướng xuống ngựa, cười tủm tỉm: “Cảm ơn, nhân vì cho ta mượn thang nên không giết ngươi.”

Vũ Văn Thành Đô ra tay, Bùi Nguyên Khánh cũng cầm một cái thương chạy ra trước trận, nhìn quanh rồi nói lớn: "Có ai xài chùy không?"

Cùng lúc đó, 18 hảo hán sử dụng vũ khí hiếm đều chạy ra, giống như gọi món trong tiệm cơm: “Có người xài hỗn kim thang không?’ “Có người xài thục đồng côn không?” “Ai xài song thương a, ra đây cái coi.” “Xin thương xót, một ai đó xài sóc đi ra đi.”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.