[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 165 : Đại duyệt binh




Ngày thứ hai, tôi vừa mở mắt đã nghe được tiếng quân ca to rõ. Các chiến sĩ liên quân có lương thảo, ăn cá hộp, uống sữa, cả đám tinh thần phấn chấn, dưới sự dẫn dắt của các tướng lĩnh lần lượt triển khai rèn luyện buổi sáng đặc sắc. Hơn nữa đại khái có thể phân biệt từ khẩu lệnh ra là quân đội nào.

“Đại phong đại phong đại phong” – là quân Tần.

“Hùng Sở tất thắng.” – là quân Sở.

“Quyết nguy tể khốn. Thân đam thiên hạ. Ngã hoàng anh võ” – là quân Tống giúp

Triệu Khuông Dận lấy danh tiếng.

“"¥%%__%y--" – là quân Mông Cổ.

“Chấn viễn dương uy lai”—phiêu cục nhà ai tới hả? Sau đó tôi mới biết là 300 Nhạc gia quân kêu gào, các chiến sĩ có nhà mở tiêu cục. Người ta mang theo quản gia, thân thích tới.

Từ Đắc Long mang 300 Nhạc gia quân hô khẩu lệnh bước nhanh qua trước trướng của chúng tôi: “Nhất nhị nhất. nhất nhị nhất…”

Hồ Nhất Nhị Nhất mở trướng, thò đầu ra hỏi: “Ai gọi ta?”

Trong thời gian này, quân Tống cùng quân Minh vẫn lục tục tới trình diện. Nhìn xung quanh, thấy vòng vây ngày càng chặt. Hiện tại, dù muốn thoát khỏi vòng vây, dù không có ai chặn cũng phải đi bộ cả giờ.

300 vạn người, tương đương dân cư một thành phố cỡ lớn, các bạn tưởng tượng cái là biết quy mô rộng lớn thế nào, phía ngoài thành Thái Nguyên đã trở thành một quốc gia trong lòng quốc gia, nơi có người là nơi có giao lưu, huống chi là có nhiều người như vậy. Binh lính các quốc gia trong lúc thao luyện có nghỉ giữa giờ. Bọn họ bắt đầu đi qua các nơi đóng quân. Quân Đường muốn tới đại doanh Mông Cổ hoặc liên doanh Tống Tần thì tiện, Tống Tần liên doanh tiếp nhưỡng với quân Lương Sơn. Đương nhiên, ở phía nam quân Tống muốn tới thăm quân Mông Cổ phải xin nghỉ. Như vậy, theo người các quốc gia tiếp xúc sâu thêm, trận doanh liên quân dần dần hình thành một khu chợ phiên quy mô nhỏ, nhưng cũng không xuất hiện trao đổi ngang giá. Dù sao mọi người đều là bằng hữu, cũng không cần quá so đo. Tóm lại cũng là thứ tốt, lụa của Đường Tống, đồ sứ triều Minh, còn có mấy vật tổ truyền linh tinh cũng được mang ra trao đổi. Nổi danh nhất là bánh nướng mà quân Đường mang theo (thường nói là nó chỉ xuất hiện sau thời Đường Cao Tông, nhưng các bạn chớ để ý) cùng vũ khí trong tay quân Tần. Quân Đường cùng các quân đội cùng niên đại rất thích ý dùng vũ khí dự bị của mình đổi một thiết kiếm hoặc thiết thuẫn có niên đại cổ xưa.

Xem căn cứ liên quân mọi người đều sống sung sướng náo nhiệt, tôi chợt có một ý nghĩ. Vì sao chúng tôi không tổ chức một lần diễn tập quân sự nhỉ? Dù sao cũng đang nhàn rỗi. Cứ rảnh đi lung tung, bọn người này đều quên chính mình tới đây để làm gì.

Lập tức triệu tập các tướng lãnh tới hội nghị, đưa ra đề nghị, mọi người đều nhìn nhau, tôi xem cả đám im lặng, ngượng ngùng nói: “Mọi người có ý kiến gì không?”

Tần Quỳnh: “Diễn tập và quân sự chúng tôi đều biết, nhưng mà làm chung là sao, chúng tôi còn không hiểu rõ.”

Tôi giật mình, ra là bọn họ không biết thế nào là diễn tập quân sự.

Kỳ thật tôi cũng không rõ. Cứ xem kịch truyền hình ấy, chia làm đội xanh cùng đỏ, bình thường đội đỏ là bộ đội thiện chiến do các thủ trưởng đặc biệt bồi dưỡng, đội xanh là làm nền. Nhưng thường thường đội xanh cũng là đám ra bài không theo quy củ, đột tập bộ chỉ huy quân đỏ đang lúc không phòng bị, diễn tập thì chấm dứt. Kịch truyền hình chính thức mở màn…

Còn có một loại là đơn phương diễn tập. Mấy năm trước quốc gia chúng tôi ở Phúc Kiến tiến hành một lần, loại này thường có mục đích chính trị cùng uy hiếp. Minh giáo của Trương Vô Kỵ đã thể hiện một lần tại Thiếu Lâm Tự. Sau đó trong võ lâm không còn ai dám chống lại Minh giáo, khi đó Chu Nguyên Chương còn chưa có xuyên việt qua đó.

Tôi nghĩ chút, chúng tôi nên làm loại thứ hai, tôi nói: “Diễn tập quân sự là chuyển sân huấn luyện tới trước cửa nhà địch nhân, cho bọn họ xem thực lực của chúng ta, làm vậy có thể đả kích sĩ khí của đối thủ, thậm chí có thể phát ra hiệu quả thắng mà không mất một binh một tốt.”

Vũ Văn Thành Đô nói: “Chỉ là hù dọa người thôi. Có thể hù dọa là tốt, không hù được cũng không sao.

Tôi vỗ tay nói: “Anh tổng kết rất tốt.”

Tần Quỳnh cùng Ngô Dụng còn có bọn Vương Bí nhìn nhau, đều nói: “Chúng ta thấy là được.”

Tiếp đó là xác định thứ tự xuất trường. Vì công bình, tôi quyết định lấy niên đại bài danh trước sau, quân Tần của Chính béo xếp hạng nhất. Tiếp đó là quân Sở, quân Đường, quân Tống….

Tôi tìm Vương Dần: “Diễn tập còn phải chuẩn bị chu đáo. Anh đi mua một đám thiết bị vô tuyến, còn có loa, đài, amply… nữa.”

Lưu Nhật Bản: “Báo An Quốc Công. Tôi thấy chúng ta nên tạm thời thống nhất chiêu bài. Gần nhất liên quân chúng ta có rất nhiều người quá cảnh đã xảy ra nhiều hiểu lầm, nếu quân Kim lợi dụng khoảng trống đánh lén, thực có thể thành công.”

Tôi vỗ đầu: “Đúng, đúng. Vấn đề này nên sớm giải quyết.”

Kỳ thật ngay từ đầu chuyện này vẫn làm khó bọn tôi. Nhân mã mới tới thường làm gà chó không yên, chúng tôi còn phải tốn sức đi phân biệt phiên hiệu, dù sao cũng là đang lúc chiến tranh. Chẳng may quân Kim thực sự có bộ đội tăng viện thì sao?

Tôi hỏi mọi người: “Mọi người xem chiêu bài của ai dễ nhận thức?’

Mọi người lại nhìn nhau, đều không nói gì. Nếu nói dễ nhận, đương nhiên là chiêu bài nhà mình tốt nhất, nhưng quân đội đa quốc gia phải thống nhất hành động. Bạn không thể bắt người khác xài chiêu bài nhà mình? Hơn nữa người ta vị tất đồng ý, chuyện này không phải là nhỏ.

Vương Dần chần chừ: "Nếu không anh mua chút hồng kỳ năm sao?”

Tôi lắc đầu: “Không được, quốc gia nghĩ chúng ta phá hư danh tự của tổ quốc thì không ổn đâu.”

Bạn mua mấy trăm lá quốc kỳ, người khác không chú ý chứ Phí Tam Khẩu tuyệt đối sẽ tra ra.

Tôi bỗng có sáng ý: “Thế này đi, anh mang giáo kỳ của Dục Tài chúng ta làm chuẩn, mang hẳn 100 chiếc tới.”

Vương Dần gãi đầu: “Có thích hợp không?”

Tôi nhìn thử vẻ mặt mọi người, thấy không có phản ứng. Dù sao bọn họ cũng được phân phó là giúp tôi đánh trận, cho nên nghe tôi nói vậy cũng không ai phản đối.

Qua buổi trưa chuẩn bị, mọi thứ đều đủ. Chúng tôi lựa chọn một bộ phận từ mỗi quốc gia, định làm một lần duyệt binh. Địa điểm ở cửa doanh trại quân Kim, lá cờ tam giác nhỏ đại biểu liên quân đã được phân phát xuống, tôi cũng khiêng cột cờ cao nhất của tôi ở Lương Sơn ra đặt trước cửa doanh trại quân Kim khoảng một dặm. Dây điện kèm bình ắc quy, bên trên có gắn loa lớn.

Hai rưỡi chiều, hết thảy công tác chuẩn bị đã xong. Tôi cùng mấy phó tư lệnh tập đoàn quân ngồi trên đài chủ tịch được xây dựng nhanh. Trên bàn trải khăn hồng, chúng tôi mỗi người cầm trong tay một chai nước khoáng lavie. Chủ trì là Tú Tú cùng Mao Toại.

Tú Tú thấy hết thảy đã thỏa đáng, cầm Micro đặt trước mặt tôi. Tôi è hèm thử giọng, cúi gần micro thổi một hơi, chu vi 10km đều truyền ra tiếng tạp âm khiến mọi người tay chân rút gân: “chi….” Tú Tú vội hô Hoa Vinh: “Giảm âm xuống.”

Tôi lại thử vài lần, vừa lòng gật đầu, lúc này mới nói: “Hôm nay là một ngày đặc biệt. Bộ đội đa quốc gia chúng ta ở đây tiến hành một cuộc diễn tập quân sự mang ý nghĩa lâu dài. Lần diễn tập này chỉ đề cao năng lực hợp tác tác chiến chống khủng bố. Nhiều binh chủng phối hợp, phản ứng nhanh cùng hiện đại hóa…”

Ngô Dụng nói nhỏ vào tai tôi: “Nói bớt vài câu đi. Lại nói ra cứu con tin gì gì nữa thì bước tiếp theo chúng ta lâm vào bị động đó.”

Tôi hiểu ra, vội nói: “….Tiếp đây, diễn tập bắt đầu.”

Âm nhạc “Vừng đông đã hửng sáng, núi non xanh ngàn trùng xa" (trích Tiến bước dưới quân kỳ) vang lên. Trong tiếng nhạc mạnh mẽ, Tú Tú tiếp nhận micro, dùng giọng nồng ấm nhiệt tình giải thích: “Đầu tiên, tiến vào trước mắt chúng ta là du kỵ binh triều Tần. Bọn họ có ý chí chiến đấu sục sôi, tinh thần phấn chấn. Bọn họ là hình mẫu quân nhân ưu tú sớm nhất, vì quốc gia, họ vượt qua vô số gian khổ, cuối cùng hoàn thành đại nghiệp thống nhất. Trong tay họ, là Tần nỗ nổi tiếng, trong chiến tranh thống nhất cùng với những trận chiến ác liệt sau đó đã phát huy tác dụng không thể xem nhẹ…”

Theo Tú Tú giải thích, 5000 chiến sĩ triều Tần cưỡi ngựa không có bàn đạp tới – sau khi tiếp xúc người Mông Cổ, đại bộ phận bọn họ đã nắm giữ cách chế tạo và sử dụng bàn đạp, nhưng vì bảo trì nguyên bộ kiện bọn họ vẫn duy trì thói quen lúc trước. 5000 quân Tần lúc đi qua lễ đài đều tập thể hướng đài chủ tịch kính lễ, sau đó đều nhịp giơ cường nỗ bắn về phía vô số người rơm cách đó 300 thước. Đồng thanh hô lớn “Đại phong, đại phong, đại phong”. Ngay sau đó phập”. Mũi tên như bầy châu chấu bay theo đường pa-ra-bon bắn dày đặc vào đám người rơm, mấy ngàn người rơm cắm chi chít mũi tên. Khiến người xem không rét mà run. Tần quân lại hô lớn ‘đại phong’ mới chậm rãi lui tràng. Binh lính quân Kim lúc đầu xem náo nhiệt cũng vây lấy hàng rào, giờ đã đại loạn. Cả đám đều tránh trong công sự mà mình cho là bền chắc – thông qua quan sát bọn họ cũng phát hiện Tần nỗ hoàn toàn có thể bắn tới chỗ họ.

Tần quân rời đi. Mao Toại nhận Micro dùng giọng nam hùng hậu: “Theo sát phía sau dũng sĩ triều Tần là 5000 sĩ binh quân Sở bách chiến bách thắng, bọn họ từng đạp nồi dìm thuyền lấy một địch trăm. Sáng tạo ra chiến tích chói mắt nhất lịch sử, bọn họ vĩnh viễn được ghi trong sách sử.”

5000 quân Sở nhìn về phía đài chủ tịch kính lễ, đồng thanh hô lớn: "Hùng Sở tất thắng", sau đó lui tràng.

Tú Tú lại nhận lấy micro, khôi giáp tươi đẹp, vũ khí đa dạng, quân Đường với 5000 người hỗn hợp trải qua trước mặt bọn tôi, thông qua trường kỳ chiến tranh với Đột Quyết, quân Đường đã có kinh nghiệm tác chiến hỗn hợp thành thục, cho nên bọn họ trong bộ binh có kỵ binh, bọn họ dùng sức của mình mở ra triều đại Đại Đường. Biết trường hợp thế này thực ra không cần quá nghiêm túc, chỉ cần có thể biểu lộ phong thái cường quốc là được, cho nên các chiến sĩ sắc mặt cũng không có câu nệ. Mặt mỉm cười phất tay chào hỏi chúng tôi, còn có chiến sĩ chào hỏi đám người quen. La Thành cùng Lý Nguyên Bá cũng ngồi trên lưng ngựa xen lẫn trong đội ngũ. Nhưng mà mấy cái khuôn mặt quen thuộc của họ không có khiến binh lính liên quân hoan hô. Đáng tiếc trong tay tôi không có bao nhiêu cô nàng xinh đẹp, nếu không đều mặc vào váy trắng tay vẫy hoan nghênh thì hoành tráng cỡ nào a?

Tú Tú thấy quân Đường không vui, nên dùng giọng thoải mái: “Hiện tại đang vẫy tay hướng đài chủ tịch là các tướng sĩ triều Đường. Đường triều là cường quốc nổi tiếng văn hóa, quân sự, kinh tế. Một lần dẫn đầu trào lưu của thế giới, lúc ấy tất cả các quốc gia xung quanh đều phái lưu học sinh tới Đại Đường học tập khoa học kỹ thuật, sản xuất tiên tiến cùng văn hóa của Đại Đường. Cũng nhờ đó tạo ra những tác dụng cực kỳ quan trọng tới sự phát triển của họ….”

Mao Toại cảm khái: “Đúng vậy, chúng ta rất khó tưởng tượng nếu không có văn hóa Đại Đường, mấy phiên bang dị tộc có thoát khoải cuộc sống ăn lông uống máu.”

Tú Tú lườm anh ta, nói nhỏ: “Chú ý ảnh hưởng quốc tế -- trong bản thảo của anh có câu này sao?”

Đường quân đi hết là phương trận bộ binh của 2 vạn quân Tống. Thủ hạ của Triệu Khuông Dận cũng có kỵ binh, nhưng lão ta muốn nói cho thế nhân bộ binh cũng có thể đánh trực diện, trọng bộ binh tổ chức thành phương trận là ác mộng của kỵ binh.

Mao Toại hưng phấn: “Phía dưới chúng ta chứng kiến, là tướng sĩ quân Tống của nước chủ nhà. Bọn họ đang dùng bộ pháp chỉnh thề, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đi qua trước đài chủ tịch. Tống triều là một quá trình bi thảm chuyên phát triển kinh tế trong lịch sử nước ta, bảo vệ nó là trăm vạn thiết huyết nam nhi dám đánh trực diện, ngày đầu tiên họ nhập ngũ, bọn họ từng lấy máu tươi tuyên thệ: Muốn cho hết thảy thế lực đối địch dám khiêu chiến tôn nghiêm của tổ quốc phải tan biến.”

Lập tức quân Tống đồng thanh hét lớn: “Ngô hoàng anh vũ.”

Quân Kim trốn trong công sự xôn xao. Tần, Sở, quân đội vài nước bọn họ không rõ. Nhưng quân Tống bị bọn họ đánh tan. Nếu xem qua đội ngũ trước mặt, thật sự là không dễ chọc, không giống như đối thủ cũ của mình. Nhưng theo biên chế cùng phục trang thì không khác biệt lắm. Lập tức nảy ra ý tò mò cùng lo sợ.

Từ Đắc Long mang theo 300 Nhạc gia quân đi sau đại bộ đội. Bọn họ chạy chậm giậm chân, hô lên nhất nhị nhất. Lấy thân phận bộ đội đặc chủng thần bí lóe qua. Hồ Nhất Nhị Nhất còn đang chờ đội ngũ của mình kinh ngạc đứng lên, kính chào bọn họ, vừa chào vừa lẩm bẩm: “Bọn tiểu huynh đệ này tại sao lại quen biết mình nhỉ -- mình trước đây có quen bọn họ sao?”

Vì khiến Tống quân có vẻ khí thế thuần chính, cho nên chúng tôi an bài danh ngạch vượt chuẩn. Nhưng quả thật sau bọn họ xuất hiện, là đám người Mông Cổ như ăn mày. Khác quân Tống, bọn họ chỉ phái 1000 người làm đại biểu, đại bộ phận người Mông Cổ cũng không biết bọn tôi đang nói gì, vì vậy cũng chẳng quản, cả đám chuyện trò vui vẻ đi qua đài chủ tịch. Theo trang bị đến xem, những người Mông Cổ này còn kém cả quân Tần từ hơn ngàn năm trước. Nhưng mà, những quân Kim đã giao thủ với bọn họ mà còn may mắn sống sót lại hiểu rõ, bọn dân du mục này rất hung mãnh. Trận chiến ấy quân Mông Cổ tổn thất 73 người, thương không tới 200, cơ hồ toàn diệt quân Kim. Mặc dù quân Kim chỉ có 5000, quá vạn không thể thua, nhưng lại bị bại vô cùng dị thường….

Tú Tú chân thành: “Tung cánh chao liệng mà tới chính là hùng ưng của thảo nguyên, những dũng sĩ Mông Cổ của chúng ta, thảo nguyên như biển cho bọn họ ý chí hào hùng như biển lớn…”

Lúc này Cáp Tư Nhi đi qua đài chủ tịch. Bỗng lôi loan đao đứng nghiêm, người Mông Cổ lập tức đình chỉ nói đùa, đều rút đao nơi tay, mắt nhìn vào Cáp Tư Nhi. Cả đám ăn mày này quân kỉ không kém quân chính quy, chỉ vài giây đã tự động giữ yên lặng cùng hình thành trận hình công kích. Cáp Tư Nhi hướng những người rơm bị quân Tần bắn, cả đám vung đao, 1000 kỵ binh Mông Cổ lấy tốc độ tia chớp lao tới. Bọn họ cầm loan đao, không chút chậm chạp xẹt qua đám người rơm. Khoái mã đi qua, gần 1 vạn người rơm đều người một nơi đầu một nẻo, đang di chuyển với tốc độ này mà mỗi người đều có thể chém rụng 5 người rơm mà không hụt, có thể thấy khả năng chém của họ là thành thạo cùng nhanh cỡ nào. Lần này quân Kim đều bị chấn kinh, bọn họ luôn tự tin cho mình kỵ thuật bất phàm, nhưng giờ thấy được kỵ thuật chính tông. Trên thực tế, người Nữ Chân sinh hoạt trong rừng rậm vô luận là kỵ hay xạ thật ra không thể so với dân chăn nuôi, đây là điều kiện sinh tồn cùng thói quen sinh hoạt quyết định – trong rừng cây cưỡi ngựa quá nhanh dễ bị dập mặt.

Xếp hạng sau quân Mông Cổ là quân Minh, từ khôi giáp đánh giá, dấu ấn thời đại rất rõ ràng. Khôi giáp của quân Minh hiển nhiên có chất lượng rất tốt, dày hơn, bảo vệ cơ thể tốt hơn. Nhưng không biết vì sao quân Minh xuất trận lại im hơi bặt tiếng, Mao Toại giải thích hơi trầm mặc, vội vàng chạy tới trước mặt tôi, hỏi Hồ Nhất Nhị Nhất: “Sau này các vị cũng hô nhất nhị nhất đi, như thế mới có chút tinh thần.”

Hồ Nhất Nhị Nhất xua tay liên tục: “Không dám, ý của anh là kêu binh lính kêu tên tôi sao? Vậy hoàng thượng sẽ không sinh nghi sao?”

“…” Cũng đúng, nếu làm vậy thì vị đại tướng này không bị giết mới là lạ. Phạm kiêng kị không tru di cửu tộc không thể tha, tôi nói: “Vậy kêu tả hữu tả đi.”

Hồ Nhất Nhị Nhất bĩu môi: “Không bằng hô là nhất nhị nhất còn hơn, nếu không vì kiến thiết quân đội Đại Minh tôi sẽ đổi tên, tôi sau này gọi là Hồ Tả Hữu Tả…”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.