[Dịch] Phiến Tội

Quyển 14 - Lòng Ta Như Trước-Chương 26 : Bản thảo của Tả Đạo (hạ)




Lại nói đến Khấu Lâm Tai, hắn là một người rất khiêm tốn. Hắn vốn có thể dễ dàng ngồi lên chức vị ngoại trưởng của chính phủ liên bang đời đầu, nhưng lại giao cho Gia Cát Trại đảm nhiệm, còn mình chỉ giữ chức phó. Cho đến sau này Tào Sóc kế nhiệm tổng thống liên bang đời thứ hai, hắn mới thay thế Gia Cát Trại trở thành chức trưởng. Sau đó ta suy nghĩ đã hiểu, đây có thể là trò chơi chính trị mà hắn và Gia Cát Trại đã thương lượng trước. Dù sao Krause xuất thân là hoàng tử đế quốc trước đây, Khấu Lâm Tai lại có hai tầng thân phận vương tộc và quý tộc. Tuy nói đã hủy bỏ những chế độ đó, nhưng nếu nhóm lãnh đạo đầu tiên do bọn họ đảm nhiệm, khó tránh khỏi khiến người ta chỉ trích, gây cho dân chúng cảm giác đế quốc vẫn còn tồn tại. Cho nên bọn họ bàn bạc với đám đầu lĩnh Hình Thiên một phen, sự tình xem như đã được giải quyết.

Khấu Lâm Tai vẫn không kết hôn, cũng không có con cái. Những chuyện liên quan đến hắn, ta cũng không biết rõ lắm, dù sau hắn là người kín đáo, hơn nữa chúng ta cũng không thân thiết, không tiện dò la.

Mà nói đến, những năm này ta và La Hồ lại có liên hệ không ít. Từ khi chính phủ liên bang thành lập đến nay, chức vị của hắn và Cư Thắng vẫn không thay đổi, cục trưởng an ninh và bộ trưởng phòng vệ liên bang. Mấy năm trước ta thường được hắn mời đi uống trà, có điều hắn cũng cung cấp rất nhiều khảo chứng chính xác cho tiểu thuyết của ta, giúp ta tra được tung tích của rất nhiều người.

Ví dụ như Thuật Sĩ, ban đầu ta còn tưởng rằng hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian, sau đó mới biết hắn đã sớm bị cục an ninh cưỡng chế “trưng dụng”. Khi liên bang mới được thành lập, hắn chính là ghế đầu trong cục, làm cố vấn an ninh cả đời.

Ta đã từng hỏi hắn:

- Chức vị này của ngươi tiền lương cao như vậy, cụ thể là làm những việc gì?

Hắn lại trả lời ta:

- Phần lớn thời gian chẳng làm gì cả.

Ta nói:

- Làm sao có thể?

Hắn cười nói:

- Ta không làm gì cả mới an toàn.

Ta thật hâm mộ thằng nhóc kia, xem ra tiền lương này của hắn có thể lĩnh đến chết rồi...

Trong những thành viên khác của Nghịch Thập Tự, còn có ba người nhậm chức ở liên bang. Đầu tiên là Kế Toán, tên Do Thái này chắc hẳn đã vơ vét không ít tiền của Thiên Nhất. Năm 2105 hắn mua một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, muốn ở đó làm trùm đảo. Đáng tiếc đây không phải là kết cục của hắn, tài sản của tên này không sạch, tiền không thể tiêu một cách yên ổn. Chính phủ đã phái nhiều đặc công đến bên cạnh hắn làm nội ứng, tốn ba năm thu thập chứng cứ, cuối cùng đã khiến con cá lớn này sa lưới.

Có điều hắn không gây ra vụ án nào liên quan đến mạng người, hơn nữa cũng xem như là một nhân tài đỉnh cao, thế là đã bị chiêu an.

Về sau vì đền bù tổn thất to lớn do mình gây ra cho quần chúng, Kế Toán đã bắt đầu kiếp sống phục vụ nhân dân. Ta cảm thấy như vậy cũng tốt, hắn còn cưới một nữ đặc công, tuy nói đó là hôn nhân do mỹ nhân kế tạo thành, nhưng sau khi Kế Toán hoàn lương người ta cũng không ly hôn với hắn. Đương nhiên không loại trừ khả năng vợ hắn nhận được mệnh lệnh ẩn náu thời gian dài...

Người thứ hai là Phong Tiển, ta đã gặp hắn mấy lần, chỉ biết hắn đang làm việc ở EAS. Chúng ta tán gẫu không nhiều, mỗi lần gặp hắn luôn xuất hành vội vàng, ngay cả thuốc cũng cai, chắc hẳn thay đổi này có liên quan đến gã cấp trên có quan niệm thời gian gần như biến thái của hắn.

Người thứ ba là Gunsmith. Mấy năm trước cái tên Charles Laure này thình lình xuất hiện trên trang đầu các phương tiện truyền thông lớn, ta xem thì thấy hắn đang cầm giải thưởng Nobel. Có lẽ trước khi hắn chết, trong sách giáo khoa tiểu học sẽ xuất hiện tên của hắn, danh hiệu là một trong số nhà khoa học vĩ đại nhất của thời đại liên bang.

Sau khi Hàn Cửu Ngôn về hưu, Gunsmith đã thay thế chức vị của ông ta, trở thành nhân vật cấp quốc bảo. Dù sao trong tưởng tượng của dân chúng bình thường, nhà khoa học như Gunsmith là người mặc áo blouse trắng, vẻ mặt cuồng nhiệt, ngồi trong phòng thí nghiệm bí mật của cơ quan, làm những việc khiến người ta nghi hoặc. Nếu như có vẫn thạch to lớn đâm vào Địa Cầu, chính phủ sẽ đi hỏi những người này nên làm thế nào, sau đó bọn họ sẽ đề xuất đi lên vẫn thạch khoan một cái lỗ, bỏ đạn hạt nhân vào bên trong, tiếp đó... hình như ta lạc đề rồi...

Gunsmith và ta vẫn luôn duy trì liên lạc, hắn rất để ý hình tượng của mình trong tiểu thuyết, năm lần bảy lượt muốn ta tiến hành sửa đổi. Cho dù sách này đã phát hành nhiều năm, hắn vẫn không chịu từ bỏ, còn nhiều lần nhắc ta thật ra hắn có thể phân biệt được đông nam tây bắc. Còn như vấn đề không biết lái công cụ giao thông, hắn cường điệu nói chỉ cần là thứ do hắn chế tạo thì đều có thể lái. Mỗi lần nói đến đề tài này, hắn sẽ lấy ra một bộ điều khiển từ xa, nói với ta dùng thứ này có thể triệu hồi một bộ áo giáp từ trên trời rơi xuống, sau khi hắn mặc vào có thể hành hiệp trượng nghĩa, đồng thời bảo ta dùng cố sự này viết thành tiểu thuyết.

Mỗi lần gặp lại Gunsmith đều khiến ta dở khóc dở cười, có điều nếu nói người trong số đồng bạn khiến ta mở rộng tầm mắt nhất, có lẽ vẫn là Gambling Snake. Hiện giờ vị này đã là nhân vật cấp ngôi sao, cái tên Tom Stoll đã thành một trong số diễn viên nam có sức hút phòng vé lớn nhất, danh hiệu ảnh đế cũng hơn mười cái.

Ban đầu Speighton là người môi giới của Gambling Snake, sau đó cả hai bỏ vốn mở một công ty điện ảnh, hiện giờ giá trị của bọn họ còn cao hơn ta. Ta không rõ quá trình bọn họ đổi nghề lắm, cũng không hỏi nhiều, dù sao nếu bảo ta đoán, có lẽ là do trị an tốt nên Thiên Minh không có việc gì để làm.

Ta đã xem phần lớn phim của Gambling Snake, đúng là một diễn viên giỏi, bất kể nhân vật gì đều khó nhìn ra là đang diễn, nhất là diễn vai sát thủ... Speighton có lúc sẽ dùng thân phận người làm phim đóng một vai phụ nho nhỏ, thường là loại người da đen trong phim kinh dị không có nhiều đất diễn, kết cục nhất định là bỏ mạng vì cứu người khác, khó mà chế nhạo được...

Còn có một vị, ta vốn tưởng rằng hắn đã chết, không ngờ còn có thể gặp lại.

Ta gặp God Key quả thật rất ngẫu nhiên, khoảng bốn năm trước trên đường đi du lịch, ta bước vào một tiệm đồng hồ, gọi ông chủ đang đang cúi đầu hí hoáy với mớ linh kiện sau bàn, hắn vừa ngẩng đầu lên liền khiến ta giật mình.

Kể từ lúc đó chúng ta lại khôi phục liên lạc, nhưng hắn hi vọng ta không tiết lộ hành tung của hắn cho người khác hoặc chính phủ. Hiện giờ God Key có một rất thân phận giả rất ổn thỏa, còn có gia đình, nghề nghiệp đứng đắn, đã hoàn lương rồi.

Ta dĩ nhiên đã hỏi hắn rốt cuộc làm sao chạy thoát khỏi Thiên Đô, hắn nói thực ra trước khi hành động, Gunsmith đã nhắc nhở hắn và Blood Owl, ám thị Thiên Nhất rốt cuộc muốn làm gì. Ngày đó hắn biết thời gian sắp tới, đương nhiên là đã chạy ra trước.

Ta lại hỏi Blood Owl có chạy thoát hay không, God Key chỉ lắc đầu nói hắn cũng không rõ. Nhưng hắn lập tức nói với ta, Blood Owl có lẽ đã sớm nhìn thấu kế hoạch của Thiên Nhất. Trong Nghịch Thập Tự thì Blood Owl là người hiểu rõ Thiên Nhất nhất, hắn sẽ biết nên làm thế nào.

Mà những người còn lại trong Nghịch Thập Tự gần như đều khó tìm được bóng dáng. “Bác Sĩ Quái Dị” Strange và “Nguyên Soái Đồ Chơi” Brian Martin, hai cái tên này thực ra vẫn luôn nằm trong kho tư liệu của cục an ninh, nhưng La Hồ cũng không thể tìm được bọn họ. Có câu “đại ẩn ở thành thị, tiểu ẩn ở trong rừng”, hai vị này có lẽ phải gọi là thần ẩn. Bác sĩ Strange thì ta không biết, nhưng Nguyên Soái nếu suy nghĩ một cách bi quan, có lẽ đã chết rồi. Hắn giống như con mèo của Erwin Schrödinger, mỗi giây mỗi phút đều có khả năng mất mạng, hai mươi năm qua cũng không có tin tức, ta cảm thấy chắc là như vậy.

Còn có hai chị em Cố Vấn và Cố Lăng, tính thêm cả Vanessa, cả nhà bọn họ thuộc dạng không có hộ khẩu, ngay cả dữ liệu cũng không tìm được trong chính phủ liên bang, chắc hẳn đã dùng thân phận giả lai lịch bất minh sống qua ngày. Đi tìm người ngoài hành tinh lẫn trong loài người còn dễ hơn là tìm bọn họ.

Nói đến người ngoài hành tinh... tung tích của Dark Water cũng đã thành câu đố. Hắn còn không phải là không có hộ khẩu, có ảnh hay không cũng không quan trọng, hắn có thể dễ dàng dung nhập vào xã hội này mà không bị phát hiện, cũng có thể thoát ly loài người tự mình sinh tồn. Nếu như hắn cố tình ẩn nấp, e rằng trên đời này chỉ một người có thể tìm được hắn.

Viết đến đây cũng gần hết rồi, còn có một số người trong tổ chức phản kháng cùng thời với chúng ta, nhưng ta nghĩ không cần thiết kể về bọn họ ở đây. Trong bọn họ có rất nhiều người viết hồi ký, cơ bản đều là nói về cố sự của trận chiến kia. Ta loáng thoáng cảm giác được đám người này có phần hâm mộ và đố kị với ta, bởi vì trong hồi ký của bọn họ hầu hết đều miêu tả ta rất bỉ ổi, đây nhất định là do tâm tính mất cân bằng gây nên!

Đương nhiên nói là “hồi ký”, thực ra thứ mà bọn họ viết đều là phiên bản hài hòa. Tên người, người siêu năng lực, lịch sử đen tối của một số nhân viên chính phủ còn nhậm chức... tất cả đều phải chỉnh sửa rồi mới được phát hành. Nếu không thì không cho xuất bản dưới hình thức hồi ký, chỉ có thể dùng danh nghĩa tiểu thuyết, đồng thời phải thanh minh nội dung trong sách chỉ là hư cấu, có điểm nào giống thì chỉ là trùng hợp mà thôi.

Ta nghĩ đọc đến đây chắc mọi người cũng đã sốt ruột, yên tâm ta còn chưa quá già, không đến mức quên mất hai người kia.

Thế nhưng ta quả thật không biết tung tích của Thiên Nhất và Nguyệt Yêu. Ta từng nghe Gunsmith nói rất xác thực, thực ra hai người này “chưa từng chia ly”, nhưng khi ta hỏi kỹ là chuyện gì thì Gunsmith lại không nói được nguyên nhân.

Ta không thể dựa vào suy đoán chủ quan ghi bừa vào đây, bởi vì chuyện liên quan đến Thiên Nhất, ta không đoán được mở đầu, càng không đoán được kết thúc. Cho đến rất nhiều năm sau, ta còn thường xuyên xuất hiện một ý niệm kỳ quái: “Tên Thiên Nhất này rốt cuộc có tồn tại hay không?”

Hắn là thiên sứ trên bầu trời? Ác ma trong địa ngục? Hắn tượng trưng cho ý chí chung của loài người chúng ta? Hay là đứng ở phía đối lập với bản tính của loài người?

Cho dù ta nhận được những đáp án này, lại có thể chứng minh điều gì? Khiến người ta chán ghét là sai lầm sao? Khiến người ta sợ hãi là tà ác sao? Nếu như phía đối lập với loài người mới đại biểu cho đúng đắn, còn quan niệm thiện ác trong tư tưởng của chúng ta, mới là tiêu chuẩn lừa mình dối người của một đám sinh vật đang vùng vẫy trong vực sâu tội ác thì sao?

Hay là bỏ qua đi, muốn suy nghĩ thông suốt những chuyện này, bần đạo đoán rằng cũng cách phi thăng không xa nữa. So với thiên kiếp gì đó thì ta tình nguyện dính vào bệnh hoa liễu, bị ốm đau hành hạ chết đi.

Cuối cùng viết một chút về chính ta, tránh cho sử gia đời sau xuyên tạc, ta cảm thấy cần phải tự mình giải thích một chút.

Tại hạ Tả Đạo, nhân sĩ quận Long, truyền nhân duy nhất của Hạc Minh sơn Chính Nhất đạo tại thế kỷ 22. Bởi vì tuổi trẻ thất học, lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số không một thứ nào tinh thông, dốt nát kém cỏi, hơn nữa nhát gan như chuột. Thuở nhỏ dùng thủ đoạn lén lút làm kế sinh nhai, thiên phú bỉnh thường, có năng lực Thần Giảo nhưng không có lòng cầu tiến, sống uổng thời gian.

Đời này của ta, chuyện duy nhất đáng nhắc tới là quãng thời gian trong Nghịch Thập Tự, cũng nhờ lần trải nghiệm đó mà ta có được cuộc sống như hôm nay.

Ta là một nhân vật nhỏ, cho dù sách sử mà ngươi đọc tâng bốc ta thế nào, cũng sẽ không thay đổi được sự thật này. Nếu ai đọc được bản thảo thì hãy cắt những lời cuối cùng này xuống, đi đập vào mặt đám chuyên gia kia.

Nhân vật nhỏ chính là nhân vật nhỏ, cho dù công thành danh toại thì bản sắc vẫn như cũ, cũng sẽ không vì những người nịnh nọt tâng bốc kia mà trở thành anh hùng.

Những anh hùng thật sự không ở dưới ngòi bút của ta, mà là ở trong lòng mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.