[Dịch] Ma Thần Pháp Sư (Quyển 1, Chương 16)

Chương 9 :  Kì Mạt Hạ Tập (hạ)




đệ nhất quyển

đệ thập chương

Kì Mạt Hạ Tập (hạ)

Tác giả : Tử Dạ Khô Đăng

Dịch giả : Giang Hoài Ngọc

“Anh vũ” Đông Nam ưỡn ngực thẳng lưng đi lên tỷ đấu đài, tiêu sái hướng dưới đài chắp tay chào bốn phía, khiến cho dưới đài nổ ra một trận hoan hô :

- Các vị, hôm nay làm xấu rồi.

Nói xong còn sung mãn ý vị nhìn về hướng Giác Phi, ánh mắt nói không chừng là miệt thị.

- “Anh vũ” quả nhiên là loài chim, cả lên đài cũng múa may như thế, đừng nói là bay.

Vừa chậm chạp bước lên đài, Giác Phi vừa thầm nghĩ.

- Mấy ngày nay dường như ta không có chọc hắn ? Hy vọng hắn có thể xuất thủ nhẹ tay một chút.

Nhưng ngước đầu nhìn thấy Đông Nam ánh mắt rất hung hăng, tâm lý phát sốt.

- Giác Phi ca ca, cố lên nha !

Phỉ Phỉ dưới đài lớn tiếng hô hoán.

- Giác Phi đồng học, ngươi bước đi tốc độ không được nhanh nha. Có cần ta giúp ngươi không ?

Đông Nam an nhiên nói. Giác Phi cau mày, ha ha cười nói :

- A a, không cần, không cần … Trên thế giới động vật có thể lên được ngân tự tháp chỉ có 2 loại, 1 loại là hùng ưng, 1 loại là oa ngưu (oa = lùn) – không cần gấp. A a … Đông Nam đại ca, ngươi chính là hùng ưng, sao nhìn ta giống tiểu lão thử a ?

- Dược tửu đều thoa tốt rồi chứ ? Dược tửu của Phỉ Phỉ rất hữu dụng đó.

Đông Nam ra vẻ không ganh tỵ nói. Giác Phi biết hy vọng cuối cùng cũng không còn.

- A ha, hết rồi. Cái đó cũng bị nhìn thấy, Phỉ Phỉ này làm gì không làm, lại đem cho dược tửu a ! Hắc hắc, thoa thì thoa …

- Mau đến đây !

Đông Nam gọi. Tùy tiện ôm quyền, Đông Nam trực tiếp công tới. Làm sao mà tư thế chỉ có công không thủ, xem như là đang đánh lão thử ư ! Nhân vật chính Giác Phi của chúng ta sau này là anh hùng của thế giới a, làm sao có thể khiến người khác xem không được, đúng không Giác Phi ? Không phải a, sao lại ôm đầu chạy như chuột thế !

- Đánh không lại mà không cho chạy sao ? Ngươi giỏi thì lên đây để cho hắn đánh thử vài quyền xem !

Giác Phi trong lòng hướng Tử Dạ Khô Đăng oán trách.

*** *** ***

Đứng dưới đài Tư Minh từ lúc bắt đầu đã cười lớn, không dễ nhịn được, nhìn Phỉ Phỉ ở bên cạnh cười nói :

- Phỉ Phỉ, Giác Phi ca ca của muội không phải là mạng chuột chứ ?

Phỉ Phỉ rất hồn nhiên nhìn Tư Minh nói :

- Tư Minh tỷ tỷ, không phải tỷ thích Giác Phi ca ca chứ ? Nếu không tỷ làm sao biết được ? Hôm đó muội không dễ dàng nghe được người khác nói đó.

Tư Minh cười càng thêm lợi hại, không cách nào, trên thế giới này còn có chuyện đáng cười hơn sao.

*** *** ***

- Đứng lại, đối luyện mà ngươi cứ chạy mãi sao ? Phải hay không phải nam nhân hả ?

Bị Giác Phi làm cho chuyển hướng đến nhức đầu, Đông Nam nổi giận. Giác Phi xem ra quên mất bản thân đang trên tỷ đấu đài cùng người đối luyện a :

- Ngươi không đánh thì ta không chạy, người ta chỉ là nam hài a, chưa từng nghĩ là nam nhân gì.

- Hắc hắc hắc hắc, vậy đừng trách ta không khách khí. Mấy ngày trước vừa học “Chiêm Hoa Loạn Chưởng” còn nhớ không ?

Đông Nam thật sự động nộ.

Mặc dù bình thường học không được vũ kĩ, nhưng bình thường Giác Phi cũng không hề trốn học nên cũng hiểu được, cái gọi là “Chiêm Hoa Loạn Chưởng” chính là một loại công kích thuật đa phương vị, thi triển sẽ dẫn khởi cuồng phong khống chế địch nhân trong phạm vi 1 trượng, đương nhiên sau khi khống chế xong liền đến loạn chưởng. Còn nhớ lão sư sau khi dạy xong có nói nếu địch nhân phiêu hốt bất định nhìn không thấy rõ thì có thể dùng, nhưng nhân vì phòng thủ lực tuyệt đối không đủ mà những người luyện vũ kĩ đều không dùng. Đương nhiên, đối với “người đó” mà nói thì phòng thủ lực dư nhiều.

- Ta không tin lão sư vừa dạy xong là ngươi hiểu ngay ! Hắc hắc.

Tử đáo lâm đầu mà Giác Phi còn không quên an ủi bản thân.

Nhưng …

- Chiêm … hoa … loạn … chưởng …

Đông Nam song thủ ôm cầu, sau khi quát tên chiêu thức, song thủ trực tiếp vẽ vòng tròn trước mặt, khi mà vòng tròn ngày càng hoàn thiện, trên tỷ đấu đài cuồng phong càng ngày càng mạnh.

Hiện tại Giác Phi một chút cũng không dễ chịu, hai chân mặc dù còn chạy được nhưng rõ ràng không còn linh hoạt, thân thể không tự chủ run lên.

- Thôi hết rồi. Cái này thật là …

Người tạo ra cuồng phong – Đông Nam càng tăng tốc độ vẽ vòng tròn, trên miệng lộ xuất tiếu ý, rõ ràng muốn nói : xem tên hỗn đản ngươi còn tránh được nữa không !

Giác Phi càng lúc càng bất lợi, Phỉ Phỉ dưới đài lo lắng không thôi :

- Tư Minh tỷ tỷ, làm sao đây ?

Tư Minh hai tay toát mồ hôi lạnh, mặc dù bình thường thích làm khổ Giác Phi, nhưng chỉ bản thân cô ta mới biết kỳ thật cô ta rất quan tâm hắn. Nhìn thấy Giác Phi gặp nguy hiểm, trái tim yếu ớt của thiếu nữ bắt đầu rung động.

- Thật sự không tốt, chúng ta đến lúc đó cùng lên.

Cuối cùng Tư Minh cũng có quyết định, kiên định nói với Phỉ Phỉ.

- Hảo.

Phỉ Phỉ ứng tiếng nói, ánh mắt một chút cũng không rời Giác Phi. Trên đài Giác Phi chạy cũng đã khá lâu, thêm nữa còn cần đối kháng cổ cuồng phong kia, hiện tại đã cảm thấy cật lực.

Cuồng phong mỗi lúc một tăng mạnh …

Giác Phi tránh đông tránh tây cố tránh xa Đông Nam.

“Keng”

Bao tiền ở thắt lưng Giác Phi rơi xuống đất.

- Cái này là tiền ta dùng mua rượu cho ma pháp lão đầu a !

Giác Phi ủy khuất nói, đột nhiên ánh mắt sáng lên :

- Đúng rồi, ma pháp !

Nhớ đến hỏa cầu hôm qua cả mặt đất cũng có thể phá thành một hố nhỏ. Giác Phi trên miệng lộ xuất tiếu ý.

- Chí cao hỏa chi tinh linh a, xin ban lực lượng cho nô bộc của Ngài - tiểu hỏa cầu.

Cùng lúc ngâm xướng hoàn tất, một tiểu hỏa cầu hướng Đông Nam bay đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.