[Dịch] Ma Thần Pháp Sư (Quyển 1, Chương 16)

Chương 10 :  Đại Bại Đông Nam




đệ nhất quyển

đệ thập nhất chương

Đại Bại Đông Nam

Tác giả : Tử Dạ Khô Đăng

Dịch giả : Giang Hoài Ngọc

“Chiêm hoa loạn chưởng” của Đông Nam đang lúc tối khẩn yếu quan đầu, hắn không hề để ý hỏa cầu, mặc dù “chime hoa loạn chưởng” phòng ngự lực yếu đến đáng thương, nhưng Đông Nam tự tin hỏa cầu nhỏ nhỏ kia cũng chẳng làm gì được hắn.

Nhưng thế sự lại thường thích ra ngoài ý nghĩ con người …

Hỏa cầu xuyên qua cổ cuồng phong hung bạo nhắm thân người Đông Nam lao nhanh đến. Cảm thấy đại sự không hay, Đông Nam muốn tránh, nhưng tất cả đã không còn kịp …

“Ừm”

Hỏa cầu bắn trúng người Đông Nam, hỏa thế hùng hậu bắt đầu thiêu cháy y phục hắn. Hắn nặng nề ngã lăn trên đất, hoang mang cố dập tắt lửa, đôi mắt sung mãn thần sắc khó tin. Lửa mặc dù đã tắt, nhưng Đông Nam đã không còn khí lực, hai tay mặc dù cố chống đỡ gượng đứng dậy, nhưng lực bất tòng tâm, Đông Nam biết, lần này bản thân thua rồi, thua triệt để. Bạn học dưới đài cũng kinh hãi vạn phần, Giác Phi chiến thắng là ngoài ý tất cả mọi người, hà huống hắn thắng hiển nhiên là do trong tay hắn vô cớ xuất hiện tiểu hỏa cầu.

Giác Phi cũng ngồi bệt xuống đất, sắc mặt lo lắng. Nghĩ đến hôm qua tiểu hỏa cầu bắn xuống đất oai lực đào thành hố nhỏ, lần này thi phóng tiểu hỏa cầu bản thân đã giảm bớt lực lượng, không ngờ rằng oai lực còn mạnh như thế, cường tráng như Đông Nam mà không chống nổi 1 lần công kích, ma pháp oai lực không phải quá biến thái ? Nhưng hắn quên mất Đông Nam thụ thương là do không thể né tránh, phòng ngự lực lúc đó lại gần bằng 0. Nhưng bất quản thế nào, lần này là từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên đánh bại người khác, hà huống lần này đánh bại đại ca cấp nhân vật của lớp - kẻ hữu sự vô sự đều thường đến ức hiếp bản thân – “anh vũ” Đông Nam. Ánh mắt hưng phấn khẩn trương nắm chặt song thủ, lần đầu tiên, đúng thế, lần đầu tiên Giác Phi có cảm giác hắn có năng lực bảo hộ bản thân, thậm chí có thể bảo hộ thân nhân bằng hữu của hắn, mà trước đây hắn chưa từng dám nghĩ xa như thế. Chuyện ngày xưa bị người ức hiếp lần lượt xuất hiện trước mắt, đó là chuyện đã qua … còn hôm nay ? “Hôm nay ta muốn dùng đôi tay của mình khiến thế giới vì ta cảm thấy tự hào”.

- Giác Phi ca ca …

Phỉ Phỉ ánh mắt sớm đã ướt, lẩm bẩm :

- Giác Phi ca ca, muội biết huynh làm được mà …

Tư Minh bên cạnh nắm tay Phỉ Phỉ càng lúc càng chặt.

- Mau đưa đến Y Vụ Thất.

Vũ kĩ lão sư hoang mang gọi người, có trời mới biết bản thân tự chủ trương đối luyện làm cho học sinh thụ thương, bản thân làm sao hạ trường.

- Hôm nay đối luyện tạm thời thủ tiêu, mọi người tự mình luyện tậm đi.

Mấy người cùng khiêng Đông Nam chạy về phía Y Vụ Thất.

- Giác Phi, ngươi …

Nhìn thấy Giác Phi ngơ ngẩn như mộc kê, lão sư thủ tiêu luôn ý định bảo hắn đi theo đến Y Vụ Thất, lắc lắc đầu bước đi.

Phỉ Phỉ chạy lên đài nói :

- Giác Phi ca ca, không cần tự trách, huynh không phải cố ý mà.

- Úc … cái gì ? Tự trách ?

Giác Phi đang cực độ vui mừng, ngẩn người.

- Ta vì cái gì mà tự trách a ? Thật ư ?

Quay đầu nhìn thấy ánh mắt quan thiết của Phỉ Phỉ, Giác Phi biết bản thân nên nói cái gì.

- Ai, không ngờ rằng ta một chút thất thủ đột nhiên gây thành chuyện như vậy. Sớm biết như vậy, ta nguyện chịu bị người mắng mà chịu thua cho rồi.

Lộ ra dáng vẻ tiểu hài tử làm sai.

- Cái này không trách huynh được, Giác Phi ca ca, muội biết huynh không cố ý mà.

Phỉ Phỉ nắm tay Giác Phi nhẹ nhàng an ủi.

- Không ngờ rằng trước đây huynh ẩn tàng thực lực, rất cao hứng nhận thức huynh, Giác Phi Dạ.

Tư Minh cũng bước lên, giơ tay phải ra. Giác Phi cũng giơ tay phải ra.

- Ta cũng rất cao hứng

Hai người cùng nắm chặt tay nhau.

- Chúng ta đều học chung mấy năm nay, vì sao lại nói rất cao hứng nhận thức ta a, làm như chưa từng nhìn thấy mặt nhau vậy ?

Giác Phi trong lòng thầm than.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.