đệ nhất quyển
đệ lục chương
Tao Ngộ Ma Pháp
Tác giả : Tử Dạ Khô Đăng
Dịch giả : Giang Hoài Ngọc
- Như quả lão nói đúng.
Giác Phi cười hi hi chờ xem chuyện vui. Lão đầu say rượu thái độ khác hẳn lúc thường, cực kỳ trang trọng niệm :
- Chí cao hỏa chi tinh linh, xin ban lực lượng cho nô bộc của Ngài - tiểu hỏa cầu.
Sự tình phát sinh không ngờ (đương nhiên, đó chỉ là đối với Giác Phi Dạ mà nói), tao lão đầu – không, ma pháp sư đại nhân trên tay trái xuất hiện một đoàn hỏa ! Hỏa quang hùng hậu, chiếu sáng nét mặt ma pháp sư đại nhân, hiện đắc dị thường thần thánh (sự thật thì hỏa quang không phải rất sáng, chỉ là một điểm nhỏ nhỏ, đương nhiên trong mắt của nhân vật chính của chúng ta những tình tiết nhỏ này khả dĩ giản lượt bớt). Chỉ thấy ma pháp sư đại nhân tay trái giơ cao, giơ cao …
- Chết rồi, tay áo bị thiêu cháy rồi !
Một chút không cẩn thận, ma pháp sư đại nhân đã hỏa thiêu tay áo của tao lão đầu.
- Ai, xem ra ma pháp quả nhiên là thần thánh bất khả ngoạn hí, nếu không tại sao lại thiêu cháy tay áo của ta chứ ?
Tao lão đầu nghĩ. Giác Phi nhìn thấy chuyện thần kỳ trước mắt, đôi mắt sáng rực, nước miếng chút nữa là chảy đầy ra.
- Hảo gia gia vĩ đại, Ngài có thể dạy ta không ?
Giác Phi thật sự mê mẩn, nếu không tại sao lại mang định ngữ chuyên dùng cho Tử Dạ Khô Đăng - “hảo gia gia” - đặt phía trước câu ?
- Không được, không được, học tập ma pháp yêu cầu rất cao, trước tiên tinh thần lực phải rất mạnh … không, phải siêu mạnh ! Giống như ta đây !
Tao lão đầu tà nhãn nhìn nhìn Giác Phi nét mặt si ngốc :
- Nhìn ngươi thế này, học ma pháp ? Ha ha …
- Hảo gia gia vĩ đại, như quả Ngài chịu dạy ta, ta sẽ tặng thêm cho Ngài 2 bình rượu, được không ?
Đã có kinh nghiệm, Giác Phi lại thi triển “dụ hoặc chi quang”. Đừng quá oán trách những yêu cầu kinh nghiệm trên các quảng cáo, có lúc kinh nghiệm đích xác là rất trọng yếu, giống như …
- Thật à ?
Ánh mắt lão đầu bắt đầu sáng lên :
- Không được, không được, dạy ngươi, ngươi học không được sau này lại quấy rầy ta, không phải ta sẽ chịu khổ sao, sinh ý này làm không được rồi !
Giác Phi đối vũ kỹ không có thiên phú, giờ bắt đầu có chút nản chí, lại nói tiền mừng tuổi của mình chẳng lẽ chỉ mua được chút thoải mái.
- Cái này … nếu không ….
- Sao thế ? Người trẻ tuổi chẳng lẽ đối bản thân không có chút lòng tin a ?
Phát hiện miêu đầu không lớn, tao lão đầu có chút khẩn trương :
- Người trẻ tuổi cần phải ngẩng cao đầu, phấn đấu để ngẩng cao đầu ! Ngươi như thế ra làm sao ? Nên biết từ xưa những người có thành tựu đều phải nhờ vào sự phấn đấu và nắm chắc thời thế. Ngươi … vậy đi, bất quản ngươi học được hay không ngươi đều đưa thêm 2 bình nữa, thế nào ?
- Hảo, vậy đi.
Giác Phi Dạ huyết khí phương cương tố xuất quyết định cải biến cả đời hắn. Đương nhiên, giá trị bằng toàn bộ số tiền tiêu vặt một tháng sau của hắn.
- Vậy mới phải chứ ! Người trẻ tuổi mà, cần có khí độ quả cảm, ngươi nói một người trẻ tuổi cứ co đầu rút cổ thì còn ra làm sao, nghe ta nói …
Phát hiện Giác Phi sắc mặt bắt đầu có chút không đúng, tao lão đầu tức thì cố khống chế không nói tiếp nữa :
- Chúng ta bắt đầu a. Tại Thần Ma đại lục nơi chúng ta sinh sống có vô số các nguyên tố, phân thành phong, hỏa, thủy, thổ tứ đại nguyên tố, ma pháp chính là nhân loại khống chế và nắm giữ đại tự nhiên nguyên tố.
Tao lão đầu không quên uống thêm một ngụm rượu.
- Dụng tâm linh của mình cảm thụ các nguyên tố này, phối hợp cùng các chú ngữ, ma pháp sẽ xuất hiện. Giống như thế này : Chí cao hỏa chi tinh linh, xin ban lực lượng cho nô bộc của Ngài - tiểu hỏa cầu.
Hiện tại đối thành tay phải xuất hiện hỏa cầu, tao lão đầu không muốn tay trái không có tay áo lại bị thiêu cháy.
- Cảm thụ tâm linh … tự nhiên … sau đó … Chí cao hỏa chi tinh linh a, xin ban lực lượng cho nô bộc của Ngài - tiểu hỏa cầu.
Sau lời ngâm xướng, tay phải của Giác Phi xuất hiện một đoàn hỏa cầu. Tao lão đầu nhìn thấy kinh hãi không thôi, nên biết chân chính tiểu hỏa cầu một khi xuất hiện liền tự động phát xạ, bản thân sở dĩ có thể khiến tiểu hỏa cầu nằm yên trên tay hoàn toàn là vì bản thân là cao cấp ma pháp sư, đối với ma pháp sư cấp thấp chưa chắc đã có thể làm được, đây lại là một người mới học, thật là quá đáng sợ a.
Giác Phi nhìn hỏa cầu trên tay mình, không dám tin, quên cả thời gian, quên cả không gian … quên cả tay áo của mình bị thiêu cháy ! ! ! Giác Phi khẩn cấp ném hỏa cầu xuống đất, khẩn trương dập tắt lửa trên tay áo. Hỏa cầu vừa chạm đất, liền khiến mặt đất tạc xuất một cái hố nhỏ.
- Tiểu hỏa tử, không tệ không tệ, tên ngươi là gì ?
Tao lão đầu phản ứng khác lúc thường, nghiêm túc hỏi. Giác Phi hưng phấn lớn tiếng đáp :
- Giác Phi, Giác Phi Dạ.
- Ngày mai đến tửu điếm tìm ta nha.
Nói xong tao lão đầu liền chuyển thân đi về hướng tửu điếm, chỉ là miệng không ngừng lẩm bẩm :
- Thiên tài, thiên tài, ta ba mươi mấy tuổi mới có thể khống chế hỏa cầu trên tay, không ngờ hắn mới vừa học đã có thể làm được, thiên tài, thiên tài …
- Tao lão đầu hình như quên mất chuyện gì rồi a ? Thắng rồi !
Giác Phi đã hưng phấn lại càng thêm hưng phấn :
- Chí cao hỏa chi tinh linh a, xin ban lực lượng cho nô bộc của Ngài - tiểu hỏa cầu.
Học theo dáng vẻ của lão đầu, Giác Phi giơ cao hỏa cầu, trông như minh đăng chiếu sáng tiền đồ giữa đêm đen.