[Dịch] Ma Thần Pháp Sư (Quyển 1, Chương 16)

Chương 4 :  Tái Ngộ Lão Đầu




đệ nhất quyển

đệ ngũ chương

Tái Ngộ Lão Đầu

Tác giả : Tử Dạ Khô Đăng

Dịch giả : Giang Hoài Ngọc

Trên lớp Giác Phi bất quá chỉ bị bạn đồng học cười, rồi cũng qua được - buổi học kết thúc.

- Giác Phi, chúng ta cùng về nhà nha !

Khả ái nữ hài Phỉ Phỉ nói. Giác Phi nhìn nhìn đại hán cao to bên cạnh – “Anh vũ” Đông Nam, hổ thẹn cười cười nói :

- Không được, ta còn có chút chuyện, sẽ về nhà muộn. Hay là bảo Đông Nam đưa muội về nha.

“Anh vũ” đắc ý cười, trong lòng thầm nghĩ :

- Gã gia hỏa này thức thời a.

Thật ngoài ý liệu, Phỉ Phỉ nói :

- Không sao, muội thích nhất là cùng Giác Phi đi chơi, đi đâu cũng được.

Hiện tại Giác Phi đau đầu, không thể nói bản thân đi đến chỗ mà nữ hài tử không tiện đến ?

- Phỉ Phỉ này, muội xem hôm nay khí hậu không tệ a ? Đông Nam nói muốn đi thả diều nha, ta biết muội rất thích mà !

Nói xong liền muốn chạy đi.

- Thả diều a ? Lần trước chúng ta đi thả diều ? Cái diều đó rất đẹp, lại bay cao nữa. Huynh biết người ta thích nhất là thả diều phải không, hôm nay chúng ta lại đi thả đi, được không ? Chúng ta đi lấy cái đó mang theo nha …

Giác Phi còn chưa nghe Phỉ Phỉ nói hết đã cảm thấy nhiệt độ thân thể nhanh chóng hạ thấp. Đông Nam thu hồi ánh mắt lạnh lùng, nháy mắt ra hiệu cho “tiểu đệ” bên cạnh.

- Đúng rồi, Giác Phi, ngươi không phải đang muốn đi đến chỗ nữ hài tử không tiện đến sao ? Tại sao còn không đi, không đi nhanh là không được nha !

Tiểu đệ lập tức ứng tiếng.

- Không lẽ thật sự thành chỗ “thiếu nữ bất nghi” a ?

Giác Phi thầm nghĩ. Bất quá hắn còn minh bạch khi nào thì cần tôn nghiêm khi nào cần hướng thế lực cúi đầu. Tuy nhiên nói “uy vũ bất năng khuất”, nhưng Đông Nam người ta là “anh vũ” a, không giống nhau – Giác Phi nghĩ như thế.

- Đúng đúng đúng, Phỉ Phỉ à, ta đi trước nha, hôm sau gặp lại.

Nói xong liền chạy nhanh như bay, lưu lại khả ái nữ hài Phỉ Phỉ dáng vẻ say mê.

- Chạy cũng chạy nhanh như vậy, thật có tính cách a. Đông Nam a, chúng ta đi thả diều nha ! Giác Phi khẳng định đã đi đến tảo đường tắm rửa rồi, ta biết huynh ấy thích sạch sẽ

Chúng nhân ngã lăn.

Cuối cùng cũng qua được 1 kiếp, thích sạch sẽ Giác Phi Dạ trong lòng mặc dù phiền muộn, nhưng còn không giấu được vẻ mừng rỡ, nhưng không phải vì Phỉ Phỉ, hắn mới 15, 16 tuổi còn chưa hiểu thế nào là “hoa tiền nguyệt hạ”, như quả có người hỏi :

- Giác Phi, biết cái gì gọi là “hoa tiền nguyệt hạ” không ?

Hắn khẳng định hồi đáp :

- Nói thừa, trước mặt hoa bên dưới trăng, là hình dung một người chăm chỉ học tập, trăng đã lên rất cao mà vẫn còn suy nghĩ không mệt mỏi.

Giác Phi thầm nghĩ :

- Hôm nay dường như có làm chuyện không hay gì a, ta làm sao có chút cảm giác không dám về nhà ?

Nhân vì trước áp lực cực lớn, tuyển trạch dần dần quên mất. Giác Phi đối bản thân yêu cầu kỳ thật rất cao, chỉ vì quan hệ thể chất, cuộc sống trường kỳ bị người khác cười chê đã dưỡng thành thái độ như hiện tại. Cũng còn may, chính vì thái độ như vậy đã giúp hắn đi qua nhiều bước đường hiểm nghèo, tất nhiên một vĩ nhân lớn lên vĩnh viễn không bao giờ thuận buồm xuôi gió.

- Tự hồ hôm nay có đến chỗ Tần lão bản, dường như có gặp một lão đầu … lão đầu ?

Giác Phi còn nghĩ hôm nay làm chuyện không hay gì, trước mặt liền thấy lão đầu – ma pháp sư đại nhân ! Chỉ thấy lão đầu đang cầm một bình rượu, nghiêng đông lệch tây đi đến chỗ mình.

- Ê, đám mã mãng làm sao không đi theo lão ta a ?

Giác Phi ánh mắt sáng lên :

- Đúng, hôm nay ta làm chuyện không hay ở chỗ Tần lão bản !

Một trận cao hứng - tự hồ bi ai không còn nữa ? “Mã mãng” là một loài côn trùng cực kỳ ưa thích bám mông ngựa đó.

- Lừa gạt gia gia, Ngài sao lại ở đây ?

Thật là một hài tử lễ mạo a. “Ma pháp sư đại nhân” hiếu kỳ nhìn bốn phía, cuối cùng phát hiện trên đường chỉ có lão và một mao tiểu hài chưa hiểu chuyện.

- Tiểu gia hỏa, làm người rất cần thanh tỉnh, ngươi như vậy gọi gia gia ngươi là rất không đúng, biết không ?

Không biết người không thanh tỉnh là ai nữa a.

- Cái này, lừa … a lão gia gia, ta muốn hỏi Ngài, Ngài sao không cùng ở một chỗ với quân gia ?

Giác Phi biết không thể cùng người không thanh tỉnh nói đạo lý, bản thân đành chịu uỷ khuất thôi.

- Gọi ta à ? Bọn thổ tế kia rượu chưa uống được mấy bình đã ngã lăn hết. Ta ra ngoài này hóng gió, thuận tiện giải rượu.

Nói xong liền uống thêm một hớp rượu lớn.

- Tám phần lừa gạt bị phát hiện rồi.

Giác Phi không tin tưởng tao lão đầu này có thể một lần giải quyết trên trăm người.

- Lão gia gia, Ngài có thể cho ta biết ma pháp là cái gì không ?

Đối với những lời lừa gạt của lão bị người ta phát hiện Giác Phi cảm thấy rất hứng thú.

- Ma pháp ? Chính là pháp thuật khiến người khác mê mẩn !

Lão đầu vừa uống vừa nói.

(Ma pháp là thứ duy nhất trên thế giới có thể khiến con người mê mẩn đến nỗi nguyện ý dụng cả đời theo đuổi - lời Cứu thế chủ Tử Dạ Khô Đăng)

- Mê mẩn ? Ngài có thể khiến ta mê mẩn a ?

Giác Phi trong lòng thầm nghĩ : nếu như thật sự mê mẩn, khi về nhà lão ba nhìn thấy dáng vẻ ta mê mê hồ hồ sẽ không trách mắng ta nữa.

- Ngươi ? A, a, được !

Không lẽ lão đầu chịu giúp.

- Tốt quá. Nhanh lên, lão gia gia tôn kính nhất của ta !

Dường như có vị danh nhân từng nói “miệng ngọt không thiếu ăn”. (Không phải ta nói a ! - đứng trên đỉnh thế giới, Tử Dạ Khô Đăng khẩn trương biện hộ)

Lão đầu chú ngữ gì cũng không niệm, chỉ thấy lão nhanh chân bước tới trước, tay phải vận lực, quát một tiếng :

- Đến đây !

Rồi búng rượu vào miệng Giác Phi. Rượu cả bản tính cũng có thể loạn, khiến người mê hồ một lúc xem ra không thành vấn đề a ?

Giác Phi lập tức thổ rượu xuống đất.

- Đừng thổ đừng thổ, lãng phí nhiều đáng tiếc a !

Lão đầu thần sắc khẩn trương nhìn một ít rượu dưới đất.

- Hảo gia gia, Ngài cho ta xem ma pháp một lần đi, ta sẽ giúp Ngài mua rượu ?

Giác Phi tự hồ cảm giác thấy hạnh vận nữ thần đang mỉm cười nhìn hắn.

- Không được, ta đường đường là cao cấp ma pháp sư, rất có tôn nghiêm biết không ? Thế giới này quý nhất là gì ? Tôn nghiêm ! Ta làm sao có thể vì một bình rượu vô cớ thi triển ma pháp thần thánh ? Không được, không được !

Ánh mắt gian giảo nhìn Giác Phi lộ vẻ thất vọng, lão đầu nói thêm :

- Ít nhất phải 2 bình !

Muốn một người làm việc gì đó thì biện pháp đơn giản nhất là khiến họ vui vẻ.

- Hảo, 2 bình thì 2 bình !

Giác Phi đành dùng tiền mừng tuổi năm ngoái vậy. “Cũng may sắp hết năm rồi”, Giác Phi nghĩ.

Lão đầu ánh mắt sáng lên :

- Thật ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.