[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 27 : Bả kính luyện thấu liễu!




Từ phen ở Đài Quyền đạo quán Tae Kwon Do cùng hai vị võ sư huấn luyện viên đai đen đệ tứ đẳng Lý Phong cùng đệ lục đẳng Lưu Văn Quân đánh hai trận, Vương Siêu đối với quyền thuật của mình lại có thêm một tầng hiểu rõ và lĩnh ngộ mới, đặc biệt là cách cảm nhận khí qua lỗ chân lông mà nhận biết, nắm bắt được cử động của người khác, tìm hiểu trọng tâm kỹ xảo của đối phương qua công phu tuyệt thế Thái Cực Thính Kình, tại quá trình thực chiến càng tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm.

Hiện giờ đã là mùa nghỉ đông, một năm cứ như vậy mà trôi qua, nhưng toàn thân Vương Siêu đã xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Bản thân hắn vào một năm trước, chẳng qua chỉ là một kẻ có tính cách hướng nội khép mình, một học sinh trung học bình thường không một xu dính túi. Nhưng một năm sau, hắn đã là cao thủ quyền thuật có một chút thành tựu đáng kể, hơn nữa còn bước vào giới áo sơ mi cổ cồn trắng có thu nhập hàng năm trên dưới năm mươi vạn, hết thảy mọi thứ này, đều là điều hắn trước kia không hề dám tưởng tượng.

Sở dĩ có phen thành tựu này, Vương Siêu biết, đều là nhờ vào việc ngẫu nhiên gặp được Đường Tử Trần, sau đó được nàng từng bước từng bước dẫn dắt cùng huấn luyện nghiêm khắc, mới có mình như lúc này.

Đáng tiếc chính là, giai nhân nửa thầy nửa chị kia đã phiêu nhiên đạp nước rời đi, tựa như nữ thần Lạc Thủy, lại như kiếm tiên hiệp nữ.

Vương Siêu mỗi lần nhớ lại cái đêm mùa hè ấy, mặt trời xuống núi, màn đêm bao trùm, hình ảnh Đường Tử Trần đứng thẳng trên mặt nước kia, đều cảm giác được quả thật mờ ảo mê ly không dấu vết, tựa như một giấc mơ huyền ảo.

Chỉ có trong quá trình kiệt lực tìm hiểu quyền thuật, hắn mới có thể cảm giác được một màn mộng cảnh ấy hoàn hoàn toàn toàn là chân thật, nhưng mà, mỗi khi quyền thuật của hắn tinh tiến thêm một chút, nỗi nhớ nhung đối với Đường Tử Trần lại cũng tăng thêm. Tới cuối cùng, thậm chí còn có một loại xúc động, chính là muốn tức khắc đi tìm khắp chân trời góc bể, phải tìm bằng được người ấy để nói lên nỗi nhung nhớ của mình.

Nhưng mà hắn biết, điều đó đều là không thực tế, từ lúc đầu trong lời nói của Đường Tử Trần, đã loáng thoáng có thể thấy được, nàng đến từ nước ngoài, hơn nữa việc nàng làm, là hết sức bí mật và nguy hiểm. Không nói đến lúc này Vương Siêu còn chưa đủ tiền bạc cùng thực lực để ra nước ngoài, cho dù là có, biển người mênh mông, thế giới bao la, lại phải tìm từ đâu?

Vương Siêu cũng từng nghĩ đến việc tra xét thử tin tức từ việc mua khu nhà ở tiểu khu Thiên Tinh hồ, từ đó lần ra chút dấu vết, nhưng đặc khu Thiên Tinh toàn bộ đều là những đại nhân vật không giàu sang thì cũng phú quý quyền thế mới ở đây, tư liệu căn bản không công khai, hơn nữa trụ sở Tổng công ty của Công ti địa ốc này, là một Công ty cực lớn ở nước ngoài, với thế lực hiện tại của hắn, cũng không cách nào tiến vào nội bộ để tìm tư liệu.

Không còn cách nào khác, hiện tại thứ duy nhất Vương Siêu có thể làm là, nhìn vật nhớ người, nhớ lại quyền thuật, từ trong đó tìm ra hình bóng của Đường Tử Trần, để xua đi nỗi mong nhớ cồn cào khôn nguôi của mình.

“Huống hồ cho dù lúc này gặp được Trần tỷ, nhưng quyền thuật của mình cách hóa cảnh thông thần tới mười vạn tám ngàn dặm, làm sao có thể giúp gì cho nàng? Chính mình từ trong mỗi phen thực chiến, đều có thể lĩnh ngộ ra không ít thứ, xem ra quyền thuật, còn cần phải dựa vào thực chiến. Chỉ tiếc là, mặc dù ta là huấn luyện viên cao cấp nhất của Đài Quyền đạo quán Tae Kwon Do, mấy hôm nay, không ngờ không có gặp được một người đến đây Thích Quán?”

Từ mấy phen thực chiến nhận được ích lợi, Vương Siêu cấp bách tìm cách tăng thêm thực chiến đã đề cao quyền thuật của mình, có mong muốn tốt nhất người đến là một cao thủ. Chỉ tiếc là từ sau khi ký hợp đồng đến nay đã mười ngày, đều không đụng phải một kẻ tới khiêu chiến đòi phân cao thấp với đạo quán.

Có điều mỗi ngày hắn đều đi dạo đạo quán vài vòng, có khi cũng cùng những huấn luyện viên đai đen còn lại luận bàn một chút.

Chỉ tiếc những huấn luyện viên này căn bản không phải là đối thủ của hắn, từ khi lĩnh ngộ Thái Cực Thính Kình, mỗi lần cùng đám huấn luyện viên dây dưa, chỉ qua mấy hiệp, đối phương đã bị Vương Siêu bắt được trọng tâm, thuận thế quăng ra ngoài.

Thế nhưng qua những lần thử nghiệm này, thật ra cũng làm cho Vương Siêu đối với các dây thần kinh cùng cơ nhục cốc cách của thân thể người lĩnh ngộ càng thêm thấu triệt.

Qua đi mấy ngày, cả đám huấn luyện viên đều phát sợ, thấy hắn lại gần đều tìm cớ tránh né, mặc dù sàn thi đấu rất mềm, có trải thảm dày, nhưng là cứ bị té dù sao cũng không phải việc hay ho gì, huống hồ Vương Siêu đẩy ngã người, cũng không giống như mình thường hụt chân té ngã, mà còn thêm một chưởng xoay mình, toàn thân xương sống, eo bụng, chân, bả vai, toàn bột đều hợp đồng phát lực, thường thường người bị đẩy ngã đều bị hất bay lên không, sau đó mới nặng nề rơi xuống.

Những người bên ngoài xem thấy rất đặc sắc, nhưng nếu là người bị hất ngã đương nhiên lại có nỗi đau khổ không nói nổi.

Giống như Lý Phong, ba vị nữ huấn luyện viên đi tìm Vương Siêu thử chiêu, bị hất ngã xong một lần, cũng đều nước mắt rưng rưng.

Có điều tên Lý Phong kia thật ra không thấy đâu nữa, giống như là đã bỏ việc vậy, cũng không còn thấy xuất hiện tại đạo quán lần nào nữa.

“Người này chẳng lẽ là học thói quân tử mười năm trả thủ không muộn, tìm một chỗ nào đó khổ luyện?”

Không có thực chiến, cũng thật khó chịu, dù sao Đài Quyền đạo quán Tae Kwon Do giỏi về kinh doanh buôn bán, bên trong toàn bộ đều là các thiếu nữ xinh xắn phục vụ, có cô vẫn còn là sinh viên đi làm thêm nữa. Trong đạo quán, hơn nửa đám nam nhân tới đây học tập, đều là vì các cô em xinh đẹp này cả. Mặc dù Vương Siêu hiện giờ đã mười bảy mười tám tuổi, cũng chính là cái tuổi mơ mộng tình đầu, cũng là tuổi cực kỳ mẫn cảm với các cô gái, nhưng hắn đối với đám thiếu nữ này đều không có cảm giác, một là có nàng "Thần tiên tỷ tỷ" Đường Tử Trần kia, hai là hắn đang trầm mê trong quyền thuật, đi đứng nằm ngồi, đều theo quyền ý, đi quyền thần, căn bản không có thời gian để ý thứ khác.

Bởi vì không được chiến đấu, Vương Siêu trong mười ngày liên tiếp, cũng không thèm đến đạo quán chơi nữa, mà ở lỳ trong biệt thự của Đường Tử Trần, ngày ngày luyện quyền cước, mặc khác tìm thêm một ít tài liệu về Quốc thuật để đọc, tăng trưởng kiến thức.

Quốc thuật truyền thống tại thời điểm cuối thời Thanh đầu thời Dân quốc là thời kỳ hoàng kim, vào lúc ấy, Tôn Trung Sơn, Phùng Ngọc Tường ... các vị lãnh đạo, đều đề xướng cực lực phát triển quyền thuật, khỏe vì quốc gia, phát triển giống nòi. Chính phủ ủng hộ, hoạt động tự nhiên thịnh vượng lên ngay, trong hơn trăm năm ấy, liên tiếp xuất hiện vô số cao thủ đỉnh cao.

Nhưng từ khi kiến quốc đến nay, trải qua bao phen vận động, Quốc thuật truyền thừa dần dần đoạn tuyệt, làm cho bây giờ nhân tài điêu linh.

“Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ vũ phạm cấm.” (Nho lấy văn loạn pháp luật, hiệp lấy võ phạm cấm). Thời loạn nhiều hiệp khách, thế giới yên bình, hiệp khách lại trở thành bạo dân, quyền thuật giúp giết người chế địch tại thời loạn nhất định hưng thịnh, khi đất nước an bình, nhất định lắng xuống. Đây chính là thứ chân lý vĩnh viễn không thể phá nổi từ xưa tới nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.