[Dịch] Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 17 : Tại bảng giá trung báo cừu hòa lao tiễn (Báo cừu và kiếm tiền trong vụ bắt cóc!) Trung




“Cái… tên Tào Đội trưởng là cảnh sát chắc đắc tội với không ít người, chẳng lẽ có người bắt cóc con gái hắn để trả thù? Mặc kệ nói như thế nào, bất kỳ là lý do gì, chỉ sợ là Tào Tinh Tinh có thể gặp nguy hiểm!” Vương Siêu vừa chứng kiến một màn này, trong lòng liền có ý nghĩ: “Đụng tới chuyện này mình không thể không quản, ta tập luyện đã hơn nửa năm, đây có thể là cơ hội tốt để tiến hành thực chiến, có điều những người này có súng, không thể làm liều được.”

Cân nhắc trong nháy mắt, thân thể hắn chợt lóe lên rồi ẩn vào một góc đường, không thể không nói phản ứng lần này của hắn quả thật rất nhanh nhẹn.

Chiếc xe Van theo một ngõ tắt khác quẹo đi, Vương Siêu chăm chú ghi nhận những đặc điểm của chiếc xe đang chạy khuất dần khỏi tầm mắt, sau đó hắn mới vội cất bước, từ một đầu khác của ngã tư đường chặn ngang.

Mặc dù công phu Thối công của Vương chưa tới mức như Đường Tử Trần có thể đạt tới cảnh giới cao nhất là đứng nổi người trên mặt nước mà nước chỉ ngập tới đầu gối, nhưng trải qua thời gian dài huấn luyện đã bộc phát tiềm lực kinh người. Nhất là thể lực, nội gia quyền thuật, khả năng hàm dưỡng nhẫn nhịn với những việc kỳ lạ phát sinh bất ngờ, so với những vận động viên thể thao bình thường thì giỏi hơn rất nhiều.

Hai chân đan chéo nhau, tay di chuyển, bàn chân đạp lên đất mà phát lực, phối hợp với sự chuyển động nhịp nhàng của lưng và eo, mổi một bước đều có khoảng cách từ ba đến bốn thước, đây chính là Bát Quái bộ pháp.

Mỗi một bước tựa như bay, khi tiếp đất thì nhẹ nhàng thư thái.

Một khắc sau Vương Siêu đi qua một khu phố, hắn nhìn thấy một lượng lớn xe cộ lưu thông dày đặc trên xa lộ.

Có lẽ đây là khu vực nội thành vì vậy xe cộ bị hạn chế tốc độ, bọn bắt cóc lại không vội vã vượt đèn đỏ cho nên tốc độ của chiếc xe chở bọn hắn chạy khá bình thường. Với tốc độ cước bộ của hắn hoàn toàn có thể theo kịp.

Xe chạy thẳng một mạch ra khỏi nội thành, tốc độ lúc này khá nhanh, chẳng qua hiện tại trời đang dần tối, Vương Siêu cũng không cần phải che dấu hành tung, hắn nhảy vào một mảng đất hoang ven đường để tránh bị bọn bắt cóc phát hiện.

Màn đêm dần buông xuống, xương cột sống của Vương Siêu căng lên, hắn hạ thấp trọng tâm, tóc gáy dựng đứng, bụng hắn cứng lại như sắt, tất cả các lổ chân lông hở ra, bất thình lình hắn phát lực cả người giống như mủi tên được bắn ra tổng lực truy kích con mồi, không cho chiếc xe thoát ra khỏi tầm mắt.

Khi vận động kịch liệt, cơ thể Vương Siêu sinh ra một lượng lớn nhiệt khí, nó muốn phá tan sự ngăn cản của các lỗ chân lông sinh ra một lượng lớn mồ hôi, nhưng lổ chân lông thủy chung vẫn khép kín gắt gao ngăn cản mồ hôi khiến nó khó có thể bài tiết ra được.

Hiện tại cường độ đóng mở của lổ chân lông trên cơ thể Vương Siêu dần trở nên cường đại, nội kình của hắn cũng từ đó mà dần thâm hậu thêm.

Dù sao thì việc truy đuổi theo chiếc xe vẫn là một việc cực nhọc, ước chừng đuổi theo hơn mười km thì khoảng cách ngày càng mở rộng ra, nhiều lần chiếc xe đã thoát khỏi tầm mắt của Vương Siêu. May mắn con đường không có những mặt cắt ngang, nó khá thoáng vì vậy miễn cưỡng hắn cũng theo kịp.

“Mẹ nó, sao còn chưa dừng lại? Làm ta hết hơi sắp đi tong rồi…!”

Vương Siêu cố gắng cật lực truy đuổi chiếc xe. Lỗ chân lông của hắn được khóa lại tới cực hạn, chỉ cảm thấy cơ thể của mình đang trương phồng lên tùy thời có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Việc này vốn là "Luyện tinh hóa khí" tới cực điểm, bình thường khi tập luyện đến mức này cần phải dần chậm lại và dừng hẳn. Hắn trước hết đem khí lưu chuyển xuống tiểu phúc, sau đó chậm rãi hoạt động toàn thân để dưỡng sinh cải tạo lại cơ thể.

Đã tới cực hạn nếu vẫn gắng sức thì sẽ xuống sức, lỗ chân lông đến khi không chịu nổi lập tức mồ hôi sẽ như mưa tuôn, cơ thể sẽ gặp triệu chứng hư thoát, nếu nghiêm trọng còn tạo ra triệu chứng thoát lực và ngất đi.

Nhưng hiện tại Vương Siêu không thể dừng lại, hắn chỉ có thể cố hết sức cắn chặt răng mà chống chọi tiếp tục.

Vương Siêu cũng biết chính mình đang đùa với lữa, người bình thường vận động đổ mồ hôi thường là từ từ xuất ra, còn có thể khống chế. Nhưng mà khi luyện nội công con người cũng có mức cực hạn nếu cứ cố gắng phong bế giống như con đê chứa đầy nước đột nhiên gặp cơn đại hồng thủy thì nguy hiểm đến tột cùng.

Chiếc xe ở phía trước đột nhiên rẽ vào đường nhỏ ở một thôn làng hẻo lánh. Sau đó dừng lại trước một căn nhà hai tầng.

Vương Siêu lập tức ngừng lại. Tinh thần không có một chút buông lỏng lập tức thành thế “Long Xà hợp kích”, thân người như một chiếc cọc nhẹ nhàng nằm sấp xuống, hoạt động mỗi bộ vị trên cơ thể. Sau hơn nữa giờ, hắn chậm rãi đem chân khí di chuyển xuống Đan điền ở tiểu phúc, buông lỏng hai chân, toàn bộ lỗ chân lông trên thân thể được thả lỏng cuối cùng cũng không xuất mồ hôi.

Sau khi đã hoàn toàn khôi phục, hắn rón rén đi dọc trên bờ cánh đồng qua con đường nhỏ và bắt gặp cái nhà hai lầu ở ngay bên cạnh.

Chiếc xe đang đậu ở phía trước nhà, bên trong đã không còn người nào. Căn nhà này bốn phía không có tường rào bao quanh, là một kiểu nhà phổ biến ở nông thôn, cửa chính đóng im lìm, nhìn lên trên lầu có một căn phòng đang sáng đèn, loáng thoáng truyền đến âm thanh nói chuyện của mấy gã đàn ông.

Sau khi cẩn thận quan sát tình hình bốn phía, đột nhiên hắn phát hiện mặt sau căn nhà này có một cây thủy quản nối thẳng đến mái nhà. Vương Siêu lặng lẽ bò theo tán lá của cây thủy quản hắn tiếp cận được mái nhà.

Trên sân thượng không có một người nào, chỉ có một cánh cửa nhỏ di xuống lầu hai. Vương Siêu như một con cú mèo, hắn nhịn thở, con mắt đảo đi bốn phía, lổ tai dỏng lên nghe ngóng động tĩnh, một hồi lâu thấy yên tâm lần mò theo cầu thang đi xuống dưới lầu, thân ảnh hắn lóe lên đã chuyển tới một góc tối đen ở giửa, nhìn thẳng vào căn phòng đang sáng đèn kia.

“Ta có thiên phú làm kẻ trộm a!” Vương Siêu tự đắc với hàng loạt động tác linh hoạt vừa rồi của mình.

Căn nhà lầu này rất đơn sơ, nhìn qua hình như không thường xuyên có người ở, các góc nhà mạng nhện giăng đầy không ngừng di động. Thế nhưng nó lại thuận lợi cho Vương Siêu đang sờ tường cẩn trọng tiến vào.

“Đại ca, chúng ta bây giờ làm sao? Trói con bé này lại? Chúng ta có nên liên lạc với lão Tào cho hắn biết không?” Vương Siêu mơ hồ thấy trong phòng năm sáu gã đàn ông.

Cầm đầu đám người này là một gã đại hán đầu trọc, tấm lưng trần của hắn có màu đỏ sậm làm nổi bật lên những cơ bắp cuồn cuộn, thắt lưng của hắn giắt một thanh trủy thủ lóe sáng. Tất cả các tên còn lại ngồi thành một vòng tròn bên cạnh bàn, trên đặt nhiều bia và đồ ăn. Bên cạnh có một chiếc quạt máy thổi tung tóc mấy gã ngồi sát bên cạnh.

Tào Tinh Tinh bị trói nghiến trong chiếc ghế đẩu, trong miệng bị nhét một miếng ghẻ, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, trong ánh mắt hiện lên chút hoảng sợ, nhưng hiện tại vẫn bảo trì sự trấn tỉnh.

“Ta đã gọi điện cho lão già ấy, bắt lão phải một mình tự đi tới, hắn cũng biết thủ đoạn của chúng ta, đây là con gái nữ nhi bảo bối duy nhất của lão, nếu đáp ứng điều kiện của chúng ta thì mười vạn đồng này là của lão, có đường phát tài. Nếu lão dám không đáp ứng..., ta sẽ tiền dâm hậu sát!”

Gã cầm thanh trủy thủ vuốt ve trên tay, sau đó hung tợn cắm mạnh nó xuống bàn, tiện tay hắm vớ lấy cái valy da đen ở đằng sau ghế vứt lên trên mặt bàn.

“Lão Đại, mười vạn ấy chúng ta chắc có thể mua được sự đồng lõa hợp tác từ lão già ấy hay không?” Một gã đàn em tóc dài lên tiếng.

“Lão già này rất giảo hoạt, cho nên ta cần phải hết sức cẩn thận. Lão bản giao việc này cho ta cũng vì ý tứ này. Đừng nhìn lão già chỉ là một đội trưởng nho nhỏ mà xem thường, thật ra trước kia lão ta từng là bộ đội đặc chủng đấy!”

“Đại ca, lão bản lần này tại sao không cho chúng ta mang theo súng, nghe nói thân thủ lão rất kinh người, vạn nhất làm sao thì...!”

“Hừ , thân thủ lão ta có tốt thì ta cũng không kém, ta đã sớm muốn cùng hắn đấu một trận xem ai hơn ai. Mang theo súng làm gì? Mang súng trong người đi trên máy bay được sao? Chúng mày là một lũ đần! Để lão đến dưới lầu, mày trước tiên đi lục soát lão. Nếu lão mang theo súng thì chúng mày không biết tịch thu lấy sao? Còn lão ta nếu không mang theo thì không phải cũng là rất tốt à?"

“Đại ca quả nhiên tính toán thật tinh tường!”. Một gã cười ngoác miệng nịnh hót.

“Mười vạn đồng!” Vương Siêu nghe thấy mà mắt sáng rực lên, nhiệt huyết sôi trào: “Súng cũng không mang theo mà cũng đòi đi bắt cóc sao?”

Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên làm Vương Siêu muốn nhảy dựng cả lên.

Một gã ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn: “Lão Đại, lão Tào tới, chỉ một mình một xe, không có người khác!”

“Tốt, ngươi đi xuống lục soát hắn, rồi dẫn lên dây!” Gã đại ca đầu trọc lập tức trở nên bình tĩnh nói lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.