[Dịch] Long Tổ (Mới Nhất: Quyển 2 Chương 6

Chương 5 : Âu Dương đáng thương




Đây là một phòng quan sát rộng rãi, bên trong có ba người

Hai nữ, đều mới chỉ hơn hai mươi tuổi, dáng người xinh đẹp, đang ngồi trước một đống máy móc điện tử tinh vi, cẩn thận xem xét những biến động của đồ thị trên màn hình.

Nam giới, tuổi hơn 60, nửa đầu trọc lóc, trông hơi có chút khôi hài; nhưng mặt mũi vuông vức, lông mày rậm, thêm vào đó là đôi mắt như chim ưng, lộ rõ sự cực kỳ nghiêm khắc; thân hình ông ta cũng cường tráng dị thường, lưng thẳng tắp. Có vẻ như người này trước đây đã từng trải qua quân ngũ, cho nên xem ra rất có phong cách của quân nhân, già nhưng càng kiên định.

Nhìn qua tấm kính dày nặng, trong suốt của phòng quan sát vào phía trong, là một phòng điều trị lớn, nhưng bốn phía đều trống hoác, chỉ có một giường bệnh đặt ở chính giữa phòng, xung quanh đầy máy móc kỳ lạ.

Âu Dương Hiên, tên tiểu bạch thử làm cho người khác đau đầu này, đang yên lặng nằm trên giường bệnh, như đang nằm ngủ vậy.

Bỗng nhiên, lão nhân hói đầu nặng nề hỏi: “Thế nào, tình hình của bệnh nhân này có biến hóa gì không? Các cô đã tìm ra gì chưa?”.

Cô gái hơi béo một chút bên tay trái quay đầu lại, giọng rất ngạc nhiên: “Tổ trưởng, tình hình ngày càng kỳ quái, nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân này đã tăng đến 105 độ rồi, nhưng trái tim và mạch vẫn ở trong trạng thái bình thường!”.

Cô gái cao cao ngồi bên phải cũng quay đầu lại nói: “Tổ trưởng, các chức năng cơ thể bệnh nhân này vẫn bình thường, nhưng máy đo năng lượng cho thấy trong người bệnh nhân này hình như có nguồn năng lượng cực đại, theo trị số thì không hề dưới 5!”.

Lão nhân đầu hói im lặng một lúc, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Vẫn là lão Khương kia nói đúng, trong người bệnh nhân này có năng lượng ít nhất gấp 5 người thường, mà nhiệt độ cao như vậy, nhất định là đã phát sinh ra dị biến!”

“Vậy, tổ trưởng, có cần thông báo cho đội hành động đặc biệt đợi lệnh ở bên ngoài, nhằm đề phòng xảy ra tình huống bất ngờ không!”. Cô gái bên trái hỏi.

Lão nhân hói đầu ngẫm nghĩ, quay qua hỏi cô gái bên phải: “Anh Ngô, năng lượng của bệnh nhân vẫn ổn định chứ?”.

Cô gái tên Anh Ngô nhìn lại màn hình, sắc mặt nghiêm trọng: “Không, máy đo năng lượng cho thấy năng lượng của bệnh nhân này đang tăng lên nhanh chóng, bây giờ đã tăng lên 5.5!”

Lão nhân hói đầu hơi biến sắc, giơ tay trái lên, bấm bấm vào đồng hồ đeo tay, càng thêm nghiêm túc nói: “Lão An, ở đây có chút rắc rối, mang người của cậu đến đây đợi lệnh!”.

Không ngờ, chiếc đồng hồ đeo tay này cũng là một cái máy truyền tin! Lập tức, trong đồng hồ truyền lại một âm thanh rõ ràng: “Tổ trưởng, hiểu rồi, chúng tôi sẽ đến ngay!”.

Không đến một phút sau, cánh cửa mật mã của phòng quan sát đột ngột mở ra, năm nam thanh niên mặc comple đen cùng một người trung niên đi vào.

Thân hình của năm người này lực lưỡng, nét mặt dũng mãnh, toàn bộ đều mang kính đen, nhìn qua thì thấy lãnh khốc giống với mấy tên xã hội đen.

Mà thân hình của người đàn ông trung niên lại có chút cao ngạo, mặt mũi bình thường, quần áo cũng không khác mấy người kia, nhìn qua thì thấy không khác với một người đàn ông trung niên bình thường thường gặp trên đường là bao.

“Tổ trưởng, An Tề theo lệnh dẫn tổ hành động đặc biệt đến trình diện!”. Người đàn ông trung niên hướng về lão nhân hói đầu chào theo quân lệnh, lúc này, dáng người cũng trở nên thẳng đứng.

Lão nhân hói đầu gật gật đầu nói: “Lão An, tình hình có chút phiền phức! Nhiệt độ cơ thể của chàng thanh niên này đã vượt qua 100 độ, nguồn năng lượng trong người cũng đã vượt qua 5.5, mà vẫn không ngừng tăng lên, rất có khả năng xảy ra đột biến! Chờ ở đây, nếu có bất cứ biến động nào, không thể để cho anh ta thoát ra ngoài, gây nguy hiểm cho xã hội!”.

“Vâng, tổ trưởng!”. Ánh mắt ôn hòa của An Tề bỗng trở nên sắc sảo.

Đúng lúc này, cô gái bên trái bỗng kêu lên: “Tổ trưởng, tình hình không ổn, nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân nhanh chóng tăng lên, 101, 113, 115…”

Anh Ngô cũng bất ngờ kêu: “Tổ trưởng, năng lượng của bệnh nhân đang tăng nhanh, 6, 6.3, 6.6, 7…”

“Cẩn thận!”. Sắc mặt của lão nhân đầu hói trở nên ngưng trọng.

An Tề và năm thanh niên lãnh khốc sau lưng cũng lập tức đề cao cảnh giác, mặt nhìn chăm chăm, trong ánh mắt lấp lánh tinh quang.

Đột nhiên, các loại máy móc đặt xung quanh giường bệnh trong phòng điều trị phát ra âm thanh xì xì xoẹt xoẹt, phun ra vô số đốm lửa, khói trắng tràn ngập cả căn phòng. Tình cảnh kỳ lạ này làm cho sắc mặt của mấy người trong phòng quan sát bất giác đều trở nên nghiêm trọng.

“Báo cáo tổ trưởng: nhiệt độ cơ thể bệnh nhân tiếp tục tăng lên, 125, 130…!”

“Báo cáo tổ trưởng: năng lượng của bệnh nhân tăng lên nhanh chóng, 8.3, 9.5…!”

Âm thanh báo cáo vang lên dồn dập, trên trán của lão nhân hói đầu không ngừng tuôn ra mồ hôi, hai bàn tay bất giác nắm chặt lại.

“Ầm…ầm…”. Bất thình lình, trong phòng điều trị phát ra tiếng nổ lớn, âm thanh vang vọng, các loại máy móc điều trị bên giường bệnh đều nổ tung!

Trong phút chốc, các mảnh vỡ bay tán loạn, lửa cháy rừng rực, cả căn phòng điều trị bị bao phủ bởi lửa và khói.

Sau đó một chút, các máy móc trong phòng quan sát cũng phát ra các tia lửa, mấy tiếng “ầm…ầm…” vang lên, toàn bộ bốc lên lửa xanh, mọi người hết thảy đều bò ngoài.

“Tổ trưởng, máy móc cháy hết rồi”. Hai cô gái xanh mặt nói.

“Tổ trưởng, là sao bây giờ, có cần chúng tôi tiến vào phòng điều trị xem tình hình thế nào không?”. An Tề sắc mặt ngưng trọng hỏi.

“Không, đợi một lúc đã, kiểm tra tình hình tính sau! Cho dù là xảy ra điều bất thường, nhưng phòng điều trị được làm từ các tấm thép hợp kim, nhất thời bệnh nhân cũng không thoát được!”. Ánh mắt của lão nhân hói đầu lấp lánh tinh quang.

“Vâng!”. An Tề gật gật đầu, sau đó im lặng quan sát phòng điều trị đầy khói và lửa, nhưng căn bản không thể thấy rõ tình hình bên trong như thế nào.

“Tu….tu…”. Thiết bị báo cháy trên tường sáng lên, phát ra âm thanh inh ỏi và ánh sáng chói mắt.

Rất nhanh, hệ thống cứu hỏa trong phòng điều trị bắt đầu tự động hoạt động, trên trần, mười mấy cái lỗ hổng mở ra, phun ra vô số tia nước nhỏ.

Nước là khắc tinh của lửa, dưới các tia nước nhỏ đó, lửa trong phòng điều trị nhanh chóng bị dập tắt, khói dày đặc cũng dần tan đi, tầm nhìn nhanh chóng được khôi phục.

Tuy nhiên, cảnh sắc trong phòng điều trị dần dần hiện ra, một sự việc kỳ lạ xảy ra làm cho những người có mặt đều tròn mắt tròn miệng:

Giường bệnh của Âu Dương Hiên sớm đã bị lửa thiêu rụi, hắn nằm trên mặt đất, toàn thân phát từ trên xuống dưới đang phát ra ngọn lửa mãnh liệt. Bất chấp nước cứu hỏa tập trung bắn tới, ngọn lửa kia không hề có dấu hiệu bị dập tắt, mà trái lại còn làm cho tấm thép hợp kim sàn nhà bốc khói mù mịt, từ từ tan chảy!

Lửa mà Chúc Dung ban tặng Âu Dương Hiên chính là “tam muội chân hỏa”, hấp thu linh khí của trời đất, nước bình thường căn bản không thể nào dập tắt được nó!

Nét mặt của lão nhân đầu bạc có mấy phần kinh hãi, lẩm bẩm: “Trời ạ, tên gia hỏa này rốt cuộc là loại quái thai gì đây, nhiệt độ cơ thể cao đến kinh người, năng lượng cũng kinh người, rõ ràng còn có thể nằm ngủ ngon lành trong lửa!!!”.

Những người khác trong phòng cũng sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, cho dù họ đều đã thấy những bí mật mà người bình thường không biết, nhưng lúc này cũng kìm được có chút khó tin.

Bỗng nhiên, ngọn lửa mãnh liệt trên người Âu Dương Hiên từ từ thu nhỏ, tắt dần, rồi giống như một đạo kim quang, toàn bộ bất ngờ nhập vào trong người Âu Dương Hiên.

“Xoạt…”. Hệ thống chữa cháy trong phòng điều trị kiểm tra không có lửa nữa, các vòi nước đều lập tức ngừng lại.

Lúc này, cả phòng điều trị giống như bị một cơn bão cấp 18 quét qua, mọi nơi đều là mảnh vỡ của các máy móc bị phá nát, khắp nơi đều lênh láng nước, một đống lộn xộn bừa bãi!

“Nếu ta đoán không nhầm, người này có lẽ sắp tỉnh lại!”. Lão nhân hói đầu bất ngờ lên tiếng.

Mọi người đang không hiểu, thì bỗng nhiên, Âu Dương Hiên đang nằm trong phòng điều trị tỉnh lại!

“Úi chà, đây là đâu vậy, sao mà cả người đau ê ẩm thể này!”. Âu Dương Hiên tỉnh lại, đau khổ vỗ vỗ đầu, cố gắng ngồi dậy.

Bất chợt, Âu Dương Hiên nhìn thấy “tình cảnh bi thảm” của phòng điều trị, sợ đến nhảy dựng lên, lại nhìn người mình, thằng này được, trần trần trụi trụi, đến một cái đồ lót cũng không có (cháy hết rồi còn đâu).

“Mẹ ơi!”. Âu Dương Hiên sắc mặt đại biến, vội vàng che chỗ trọng yếu lại, sửng sốt đứng lên, quan sát bốn phía xung quanh.

Tấm kính giữa phòng quan sát và phòng điều trị là tấm kính nhìn một chiều, chỉ có thể từ phòng quan sát nhìn vào phòng điều trị, mà không thể nhìn ngược lại. Cho nên, Âu Dương Hiên căn bản không mảy may biết cảnh ở truồng của mình bị những người đang đứng cách một bức tường nhìn thấy, hắn đang bối rối lần mò trong phòng điều trị để tìm cửa ra.

Trong phòng quan sát.

“Tổ trưởng, người này…”. Hai cô gái nào đã nhìn thấy thanh niên ở truồng bao giờ, cả khuôn mặt đỏ lên như quả táo chín, cả hai đều quay mặt đi, không dám nhìn.

“Ha ha ha…”. Lão nhân hói đầu bỗng bật cười, trong mắt đầy vui mừng.

“Tổ trưởng, ngài…”. An Tề có chút không hiểu.

“Lão An, chàng thanh niên này là một báu vật! Xem ra quá trình đột biến của anh ta đã xong rồi, mà điều rất quý báu là, tinh thần của anh ta vẫn rất tỉnh táo! Nếu có thể vì quốc gia phục vụ, nhất định có thể giúp chúng ta không ít!”. Cặp mắt chim ưng uy nghiêm của lão nhân hói đầu không kìm được lộ ra thần sắc “tham lam”.

An Tề buồn cười nhìn Âu Dương Hiên ở trong phòng điều trị, hắn trông rất tức cười vừa che chỗ yếu hiểm vừa đi lung tung trong phòng, không nén nổi niềm vui: “Tổ trưởng nói đúng, tôi thấy thanh niên này có đột biến về lửa và năng lượng, mà rõ ràng không có di chứng gì, quả là một báu vật!”.

“Cái mông trắng quá!”. Năm thanh niên mang kính đen đưa mắt nhìn nhau, không giữ được vể nghiêm túc, đồng loạt cười lên.

Nếu như Âu Dương Hiên biết được lúc này có người đang cảm thấy hứng thú với cái mông của mình, không biết có tức chết đi không.

“Đi thôi, chúng ta đi gặp chàng thanh niên thẹn thùng này!”. Trên khuôn mặt của lão nhân hói đầu bỗng nở nụ cười trêu chọc.

“Ha ha ha!”. Thấy Âu Dương Hiên không có tính nguy hiểm, mọi người đều cười vang.

Sau đó, lão nhân hói đầu, An Tề, và năm thanh niên đeo kính đen ra khỏi phòng quan sát, đi đến phòng điều trị. Chỉ có hai cô gái vẫn còn xấu hổ ở lại không đi.

“Này, có ai không?”. Âu Dương Hiên trong phòng điều trị giẫm chân gào to, “Ai đó làm ơn nghỉ tay một lúc ra đây, nói qua cho tôi biết rốt cuộc là đã xảy ra việc gì vậy?”.

Gào lên tục mấy tiếng, trong phòng điều trị ngoài tiếng vọng ra cũng chỉ có tiếng vọng.

“Phì, đáng ghét!”. Âu Dương Hiên nước mắt đầy mặt, tự nhủ: “Chẳng lẽ hỏa thần ông ta lâu rồi không dùng thần lực, có chút sai sót, đưa ta đến tinh cầu khác rồi? Nếu không ở đây sao lại vậy, đến cả ma cũng không thấy một con?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.