[Dịch] Long Tổ (Mới Nhất: Quyển 2 Chương 6

Chương 2 : Tình yêu cớ sao khó vậy?




Chương 2: Tình yêu cớ sao khó vậy?

Sắp vào học rồi, Âu Dương Hiên ôm chồng sách vở chạy như bay vào giảng đường, Lưu Xuyên cùng La Kỳ cũng vội vội vàng vàng chạy theo.

Hôm nay là giờ học môn tiếng Anh đầu tiên của năm thứ hai, để gây ấn tượng tốt với vị giáo sư giảng dạy – Vương giáo sư, thì vạn lần không thể tới muộn được! Nếu không sẽ như câu nói muôn thủa: muốn chết cũng khó coi.

Ai mà biết vừa bước chân vào giảng đường, giảng đường vốn đang ồn ào, sôi nổi bỗng trở nên yên tĩnh. Âu Dương Hiên có chút khó hiểu, cười cười rất ngạc nhiên, ‘nho nhã’ hướng về mọi người chào hỏi: “Chào mọi người, năm học mới vui vẻ!”.

“Pa…. pa… pa!”. Trong giảng đường bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, mọi người đều hét to: “Âu Dương, chúc mừng cậu khỏe mạnh quay về!”, “Âu Dương, nghe nói cậu được ‘chuyển đi lung tung’, chúc mừng, chúc mừng…!”…..

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người!”. Âu Dương Hiên cực kỳ cảm động, ngân ngấn nước mắt.

“Âu Dương!”. Một cô gái xinh đẹp mới vừa hơn hai mươi bước tới - một cái váy dài màu trắng, tung bay tự nhiên, đôi mắt trong veo có thần, nụ cười rạng rỡ, mang một vẻ xinh đẹp, mỹ lệ đặc trưng của nữ nhân phương Đông, tỏa ra một nét quyến rũ mê người.

Đó là lớp trưởng của Âu Dương, cực kỳ khéo léo, và cũng mang họ kép – Hoàng Phủ Ích Linh!

“Lớp trưởng, có chuyện gì vậy?”. Âu Dương Hiên vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Ích Linh liền cảm thấy có chút đau đầu, bởi vì trước nay Hoàng Phủ Ích Linh luôn có ý tứ với hắn, mà hắn thì không có ý định kiếm người yêu trong thời gian học đại học, cho nên cái gọi là ‘khó khăn nhất là hưởng ân huệ của mỹ nhân’ chính là ý này đây!.

“Cái này”, Hoàng Phủ Ích Linh đỏ bừng mặt, cố lấy hết dũng khí ngượng nghịu nói: “Tối nay tôi muốn mời anh đi ăn tối, cũng coi như là chúc mừng anh ra viện, anh có rảnh không?”. Nói xong, gương mặt đầy sự mong đợi nhìn vào cặp mắt song đồng tử quyến rũ của Âu Dương Hiên.

“Woa, woa….!”. Trong giảng đường vang lên từng tiếng kêu hâm mộ.

Âu Dương Hiên có chút lúng túng, hết nhìn Lưu Xuyên lại nhìn sang La Kỳ, hy vọng bọn họ có thể giải nguy. Nhưng mà hai tên gia hỏa ‘gặp gái đẹp là quên luôn bằng hữu’ lại dứt khoát nhún vai quay lưng đi, vừa đi lại vừa nói mấy câu ‘mát mẻ’.

“Tớ nói, lời hẹn của lớp trưởng, nói gì đi nữa thì cũng phải đi à!”.

“Nếu không, có chết cũng xấu hổ!”

Âu Dương Hiên cũng không còn cách nào, trước đông đảo mọi người trong giảng đường cũng không thể làm mất mặt một nữ sinh xinh đẹp thế này được, chỉ có nước gật đầu nói: “Được rồi, tối nay tôi rảnh”.

Hoàng Phủ Ích Linh ánh mắt sáng lên, cực kỳ vui mừng nói: “Tốt quá, vào học thôi, không phải nói nữa! Chiều nay tan học, tôi đợi anh ở cổng trường!”.

“Được!”. Âu Dương Hiên gật gật đầu, có chút phiền não.

“Đinh…đinh…!”. Âm thanh của chuông báo vào học vang lên, Vương giáo sư cũng đã bước vào, Âu Dương Hiên vội vàng cùng với La Kỳ và Lưu Xuyên về chỗ của mình.

“Hai cái tên thối tha này, sao thấy chết mà không cứu?!”. Âu Dương Hiên hung hăng nhìn hai người, hận không nhai được luôn cả hai.

“Người anh em, cậu biết mà, mỹ nhân hẹn hò, cậu cần phải coi trọng chớ!”. Lưu Xuyên liếc hắn một cái, trêu chọc.

“Mà cậu cũng đừng có quên, ‘hộ hoa sứ giả’ của lớp trưởng chí ít cũng xếp được một hàng dài! Nếu cậu cả gan làm cho cô ấy phải lúng túng khó xử trước bàn dân thiên hạ, không khéo sẽ bị bọn họ dốc sức cho một trận nên thân!”. La Kỳ giọng giả vờ sợ hãi nói.

“Ày…, người đẹp trai đúng là lắm phiền phức!”. Âu Dương Hiên lắc lắc đầu cười.

“Phì, bảnh chọe! Còn nói nữa!”. Lưu Xuyên nhìn lên Vương giáo sư trên bục giảng, hạ giọng xuống, cẩn thận nói: “Tớ với La Kỳ vẫn chưa có bạn gái, mà mấy cô em cùng phòng với lớp trưởng lại như hoa như ngọc, tớ nhìn thấy là yêu rồi, vì hạnh phúc của huynh đệ, xin cậu xả thân bắc cầu vậy!”.

Ặc! Âu Dương Hiên không biết nói gì nữa, nhìn bộ mặt nghiêm chỉnh, đầy sự chờ đợi của La Kỳ và Lưu Xuyên, mồ hôi trên trán hắn chảy ra như mưa!”.

“Coi như các cậu lợi hại!”. Âu Dương Hiên lắc đầu cười khổ, một mình không nói lại được hai người, chỉ có thể giả vờ chuyên tâm nghe giảng.

“Yeah!”. Quỷ kế của La Kỳ và Lưu Xuyên thành công, đắc ý đập tay vào nhau.

Ai ngờ bị Vương giáo sư nhìn thấy, cho rằng hai tên này đang có điểm gì đó không hiểu, vội quan tâm hỏi: “La Kỳ, Lưu Xuyên, hai cậu không hiểu chỗ nào?”.

Lưu Kỳ và La Xuyên ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng đứng dậy, giữ vẻ nghiêm túc nói: “Là, là có chút không hiểu, xin giáo sư giảng lại lần nữa!”.

“Ha ha…”. Một tiếng cười kìm nén vang lên, Âu Dương Hiên nhìn qua hai người, cười trên nỗi đau của người khác.

Thế là, Vương giáo sư vô cùng trách nhiệm lại giảng lại mấy vấn đề cơ bản đơn giản một lần nữa, La Kỳ và Lưu Xuyên lập tức gật đầu lia lịa, biểu thị là cuối cùng cũng hiểu rồi.

“Tốt, ngồi xuống đi, mọi người có gì không hiểu, thì cứ hỏi như La Kỳ và Lưu Xuyên!”. Vương giáo sư hình như cảm thấy rất vừa lòng với hai sinh viên ‘chăm chỉ học tập này’.

Vừa ngồi xuống lập tức đã có mấy tiếng cười nho nhỏ vang lên, làm cho La Kỳ và Lưu Xuyên xanh cả mặt.

**************

Lịch học của một ngày nhanh chóng kết thúc, âm thanh của chuông reo như sấm nổ bên tai, Hoàng Phủ Ích Linh vẫy vẫy tay ngọc với Âu Dương Hiên đằng xa, vui vẻ ra khỏi lớp.

“Người anh em, hạnh phúc của huynh đệ đây đều nhờ cậy ở cậu!”. Lưu Xuyên chạy tới sau lưng của Âu Dương Hiên, thì thầm to nhỏ.

“Đúng rồi, đây là sứ mệnh quang vinh, tin rằng cậu sẽ thành công!”. Khuôn mặt đầy thịt của La Kỳ rung rung theo lời nói, mặt cười tươi như hoa.

Âu Dương Hiên không khách khí giơ sách đập hai người, hét lên: “Hai tên gia hỏa ‘bán bạn cầu vinh’, biến đi!”.

“Đi ngay!”. Hai người cười hi hi ha ha rời đi.

Âu Dương Hiên ngẫm nghĩ, sau đó quay về khu kí túc xá, lái chiếc Audi, chạy thẳng ra cổng trường.

Nhìn từ xa, đã thấy Hoàng Phủ Ích Linh như một đóa tuyết liên tinh khiết, lóa mắt, đứng đợi ở cổng trường, từng sợi tóc bay trong gió nhẹ như tuyết, rất giống với một vị thần nữ tuyệt sắc.

Tỷ lệ nam sinh đi qua chỗ Hoàng Phủ Ích Linh mà vẫn ngoái đầu lại là 100%, cho nên, mấy cây cột điện trước trường học liên tục ‘tiếp xúc thân mật’ với cái đầu của bọn họ.

Âu Dương Hiên dừng xe trước mặt Hoàng Phủ Ích Linh, trong lúc Hoàng Phủ Ích Linh đang ngạc nhiên nhìn, thì hắn đã thò đầu qua cửa xe, mỉm cười: “Lên xe đi!”. (chết mất thôi, sao xe này không ở trong tay mình chứ…)

‘Lực sát thương’ của đôi mắt song đồng tử là không phải bàn cãi, khuôn mặt của Hoàng Phủ Ích Linh lập tức đỏ bừng lên, ngoan ngoãn mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ phía trước, một lời cũng không nói.

“Đi ăn ở đâu đây?”. Hoàng Phủ Ích Linh đã không lên tiếng, thì Âu Dương Hiên chỉ còn cách mở miệng.

“Uhm, tôi biết ở gần đây có một nhà hàng kiểu Tây, nằm ngay gần cổng sau của ngân hàng nông nghiệp!”. Hoàng Phủ Ích Linh khuôn mặt rạng rỡ, có chút hồi hộp, cũng có chút lúng túng không tự nhiên.

“Ừm, biết rồi!”. Âu Dương Hiên lái xe về hướng bên phải, chuẩn bị vòng xe lại.

Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Ích Linh giống như là không biết nói về chuyện gì, hỏi: “Âu Dương, làm sao anh biết lái xe?! Đây là xe của anh sao?”.

“Hì, hàng xóm nhà tôi là lái xe tắc xi, tôi theo ông ta học, sớm đã biết lái xe rồi! Xe này là do cơ quan phân phối cho tôi, không phải là Cố vấn cao cấp trung tâm quản lý tài chính đặc biệt của Quốc vụ viện sao?”. Âu Dương Hiên mỉm cười.

“Âu Dương, anh thật lợi hại!”. Hoàng Phủ Ích Linh cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc ở thủ đô, tất nhiên biết bộ ngành nào tốt hay kém, ánh mắt long lanh, giống như là tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Âu Dương Hiên thầm cười khổ, cũng không nói gì tiếp, lẳng lặng lái xe tới nhà hàng, lúc đó mới nói: “Đến rồi, xuống xe thôi!”.

Hai người im lặng xuống xe, Âu Dương Hiên đóng cửa xe, ngẩng đầu nhìn nhà hàng kiểu tây trước mặt, treo một tấm biển có dòng chữ màu vàng lớn – Bombardier.

“Vào thôi, tôi đã đặt bàn trước rồi!”. Hoàng Phủ Ích Linh nhẹ nhàng nói, âm thanh có chút không tự nhiên.

“Được!”. Hai người sánh vai bước đi, mấy người phục vụ đứng ở trước cửa cung kính mở cửa giúp, ngưỡng mộ nhìn đôi ‘tuấn nam mỹ nữ’ đang bước vào.

Ánh đèn trong nhà hàng êm dịu, tạo nên một không khí trữ tình lãng mạn, ở sân khấu nhỏ giữa phòng, một dàn nhạc đang chơi bản giao hưởng số năm của Beethoven, càng làm tăng thêm mấy phần thanh nhã.

(chết mất thôi)

Người phục vụ dẫn Âu Dương Hiên và Hoàng Phủ Ích Linh tới chỗ ngồi, hai người gọi một vài thứ, sau đó ngồi trong im lặng.

Âu Dương Hiên mặc dù tính tình lạc quan, vui vẻ, nhưng về chuyện giữa nam nữ thì lại hơi ngố. Hơn nữa, nhà hắn ở một tiểu trấn ở Tô Bắc, bố mẹ đều là công nhân bình thường, cho dù hắn là người cực kỳ tự tôn cũng không dám với cao lên mấy chỗ cao quý danh gia ở thủ đô. Cho nên, đến Bắc Đại một năm rồi mà hẵn vẫn chính thức chưa nói chuyện qua với một bạn nữ nào, mặc dù những cô gái theo đuổi hắn cũng có thể xếp thành hàng. (giống mình quá, hehe)

Mà Hoàng Phủ Ích Linh mặc dù là con nhà gia thế, lại luôn giữ lòng tự trọng thanh khiết của mình, thậm chí là có chút truyền thống. Nhưng có thể nói là một cô gái rất thiện lương, căn bản không hề nhiễm phải một tí nào tính khí ngang ngược, kiêu căng của mấy cô nhà giàu, cực kỳ khó chịu. Tuy nhiên, truyền thống chính là thường hay e thẹn, cô ngầm yêu Âu Dương Hiên đã lâu rồi, nhưng vẫn không dám biểu lộ ra, kéo dài cho tới hôm nay.

Nhìn Âu Dương Hiên như ‘khối mộc đầu’ đang điên cuồng xử lí miếng bít tết ‘đáng thương’ trước mặt, Hoàng Phủ Ích Linh không khỏi có chút buồn bã, đôi mắt xinh đẹp ẩn ẩn có chút nước mắt, oán hận nói: “Cái ‘khối mộc đầu’ này, không lẽ phải do một cô gái như ta biểu lộ trước thì mới hiểu sao?”.

Nhưng mà nhìn thấy Âu Dương Hiên cả nửa ngày trời vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, dường như là căn bản không có ý định biểu lộ gì cả, Hoàng Phủ Ích Linh đau khổ cũng chỉ cắn cắn răng, bất ngờ nói với giọng không vui vẻ: “Này, ‘mộc đầu’, một đại mỹ nữ ngồi trước mặt anh, không lẽ cũng không bằng miếng bít tết???”.

“À, nhìn mỹ nữ thì no mắt, nhưng cần phải giải quyết vấn đề thực tế đã, mà miếng bít tết thì thực tế hơn! Tuy vậy, cảm ơn cô đã mời tôi đi ăn tối nay!”. Âu Dương Hiên rõ ràng là giả vờ hồ đò, nói năng nhăng nhít.

“Anh,”. Hoàng Phủ Ích Linh tức muốn phát khóc, dứt khoát lộ bài ra, giọng có chút run rẩy: “Anh…, đúng là tức chết đi! Hôm nay tôi sẽ nói thật, tôi rất thích anh, anh có thích tôi không?”.

Âu Dương Hiên giật nảy mình, con dao cắt thịt lướt qua, suýt nữa thì cắt luôn ngón tay của hắn, hắn cười khổ nói: “Hoàng Phủ, tâm ý của cô tôi xin ghi nhớ trong lòng, nhưng trong thời gian học đại học, tôi không muốn nhắc tới chuyện yêu đương, cho nên, thành thật xin lỗi”.

“Tôi không xinh đẹp sao?”. Hoàng Phủ Ích Linh sắp khóc lên, tủi thân nói.

“Không phải, cô rất đẹp, đẹp như một đóa tuyết liên trên Thiên Sơn!”. Âu Dương Hiên thành thật nói.

“Vậy, tôi không đủ dịu dàng sao?”

“Rất dịu dàng, mấy cô con nhà gia thế hiện nay đều không thể bằng cô!”.

“Vậy, trình độ của tôi không đủ?”

“Không, không, kiến thức của cô phong phú, nói đến chuyện đánh piano, rất ưu nhã!”.

“Vậy, tại sao anh không thích tôi?!”. Hoàng Phủ Ích Linh cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.

Nghe thấy tiếng khóc của Hoàng Phủ Ích Linh, thực khách xung quanh nhất thời đều quay đầu nhìn qua.

Hiển nhiên, có thể tới đây ăn tối, đại đa số đều thuộc tầng lớp trí thức nho nhã, một khi thấy Hoàng Phủ Ích Linh khóc lên, đều cho rằng Âu Dương Hiên khi phụ cô, ánh mắt mọi người đều giận dữ, mặt đầy khinh thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.