[Dịch] Long Tổ (Mới Nhất: Quyển 2 Chương 6

Chương 2 : Quang Minh thần cung




Cũng không biết là bao lâu sau, Âu Dương Hiên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn tỉnh lại là do nóng quá!

“Đây là đâu vậy?”. Âu Dương Hiên phát hiện mình đang ở trong một cái hang núi, gắng gượng đứng dậy.

Do đầu óc vẫn còn đang choáng váng, cả người Âu Dương Hiên loạng choạng, tay trái chống vào vách động định thần lại.

“Xoạt…”. Tay trái của Âu Dương Hiên vừa mới chạm vào vách động, thì giống như là đụng vào mặt bàn là nóng bỏng vậy, mồ hôi trên tay lập tức bay hơi sạch.

“Á…”. Âu Dương Hiên kêu lên một tiếng thảm thiết, tức khắc nhảy bật ra, mồ hôi lạnh chảy xuống, tỉnh táo trở lại.

“Chuyện gì vậy? Vách động này sao lại nóng đến kinh người như vậy??’. Âu Dương Hiên nhìn năm ngón tay trái bỏng như củ cà rốt, đau đến chảy nước mắt.

Rất nhanh, Âu Dương Hiên liền phát hiện điểm dị thường của hang động.

Đầu tiên, sau lưng hắn là một vách tường chắc chắn, ngoài một hình âm dương bát quái lớn ra, không có gì khác nữa!

Thứ hai, không khí trong hang động này nóng đến kinh người, mồ hôi trên trán hắn không ngừng chảy xuống, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi.

Cuối cùng, phía trước mờ ảo có ánh sáng. Nhưng ánh sáng này đỏ rực, chiếu đỏ cả vách động.

“Hình như ta sờ sờ hình bát quái trên khe núi, sau đó một tia sét đánh tới, đồ án đó đột nhiên chuyển động, sau đó nữa là ta đã ở đây!”. Âu Dương Hiên vẻ mặt nghi ngờ không tin, “Chẳng lẽ ta gặp phải một sự tình kỳ lạ? Chỉ mong không phải là việc gì quá xấu!”.

Âu Dương Hiên thầm cầu nguyện trong lòng, nhìn ngang ngó dọc, trừ phía trước ra, dường như không còn đường nào khác.

Không còn cách nào khác, Âu Dương Hiên chỉ còn cách trấn tĩnh tinh thần, trước tiên nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lí, sau đó dưới sự thúc giục mãnh liệt tìm đường sống, cẩn thận từ tí một đi về phía trước.

Ánh sáng đủ sáng, nhìn đường cũng không thành vấn đề. Chỉ là càng đi về phía trước, nhiệt độ càng tăng cao, dần dần như cái lò hấp nóng rực.

Mồ hôi của Âu Dương Hiên nhanh chóng thấm đẫm lưng áo. Hắn liếm liếm đôi môi khô, cong lưỡi kêu khổ: “Thiên a, đây là nơi quỷ quái nào vậy, sao mà nóng thế!? Cho dù là sa mạc Sahara cũng không nóng thế này a!!!”.

Sờ sờ sau lưng, may mà vẫn còn một chai nước khoáng, Âu Dương Hiên mở nắp, tu một hơi hết sạch, sau đó cắn răng, tiếp tục lần mò đi về phía trước.

Ánh sáng đỏ rực phía trước ngày càng sáng rực, nhiệt độ cũng ngày càng cao.Mồ hôi rơi trên người Âu Dương Hiên dần dần ít đi, phần nhiều là chảy ra hết rồi, hắn gần như sẽ nhanh chóng mất nước.

“Xong rồi, xong rồi, sẽ thành con lợn quay rồi! Cứ như thế này, sợ rằng ta sẽ chết nóng ở đây mất!”. Âu Dương Hiên mệt lử lau mồ hôi trên trán, trong lòng có cảm giác cực kỳ kinh khủng cận kề với cái chết.

“Không được, ta không thể từ bỏ!”. Âu Dương Hiên nghĩ mình vẫn còn thanh niên, còn có bố mẹ già cần nuôi dưỡng, tinh thần trở nên hăng hái hơn, cố gắng bước từng bước nặng nề về phía trước.

Hơi thở nặng nề như trâu, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, trước mắt Âu Dương Hiên dần dần trở nên mơ hồ.

Đột nhiên, khi Âu Dương Hiên khó nhọc bước qua một góc hang, trước mắt bỗng trở nên rộng rãi, xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ làm cho Âu Dương Hiên vĩnh viễn không quên:

Trước mắt là một hang động lớn vô cùng, chiều cao không thấy giới hạn, bề rộng cũng vô biên vô bờ, chiều sâu cũng như vậy! Âu Dương Hiên tự so sánh, đơn giản là thấy mình như một hạt cát không đáng kể tới trong cái nơi như tiểu vũ trụ này!

Mà ở dưới đáy của hang động rộng lớn này, là một ngọn lửa cháy rừng rực! Trong biển lửa vô biên, ngọn lửa kia cao đến trăm trượng, phát ra âm thanh rất đáng sợ!

Ở chính giữa hang động xa xa, không ngờ là một cột đá lớn từ dưới đáy hang vững chắc vươn lên giữa biển lửa. Trên cột đá không ngờ có một quần thể cung điện đỏ rực!

Giữa biển lửa mãnh liệt, quần thể cung điện đỏ rực kia phát ra hồng quang mạnh mẽ, phản chiếu làm cho khuôn mặt của Âu Dương Hiên trở thành như một giọt máu vậy.

“Thiên à, đây… đây là nơi nào vậy! Địa ngục hay thiên đường?!”. Âu Dương Hiên tròn mắt kinh hãi: Không trách được sao mà nóng như vậy, hóa ra là một biển lửa!

“Tiêu rồi, không ra được, chết chắc rồi!”. Âu Dương Hiên đã kiệt sức, lúc này lại mất đi hy vọng sống, tinh thần lập tức suy sụp, hai đầu gối nhũn xuống, quỳ lên mặt đất! Cho dù nham thạch dưới gối nóng như than đỏ lửa, nhưng hắn vẫn không có chút cử động.

Đúng lúc Âu Dương Hiên sắp bị nhiệt độ nóng bỏng thiêu cháy, bỗng nhiên, từ trong cung điện trên trụ đá truyền đến một tiếng long ngâm mạnh mẽ!

Một trận cuồng phong bốc lên, bên trên quần thể cung điện bay lên một đại cự long phun lửa: thân xà sừng hươu, trảo ưng miệng hổ, đôi mắt đỏ rực như chuông đồng, nhìm chằm chằm vào Âu Dương Hiên!

“Rồng!!??”. Âu Dương Hiên cảm thấy choáng váng, hắn từng này tuổi, nhưng lúc kích động nhất trong đời cũng chưa bằng một phần trăm của lúc này.

“Ngaooo…”. Hỏa long khổng lồ kia gầm dài một tiếng, toàn thân hơi động, nhanh như sấm sét vượt qua biển lửa vô biên, bay tới chỗ Âu Dương Hiên.

“Cũng tốt, rồng là thần vật của dân tộc Trung Hoa chúng ta, làm thức ăn cho rồng, chết như thế này cũng đáng!”. Âu Dương Hiên cười khổ một tiếng, nhắm mắt, giơ cổ chờ đợi.

Trên thực tế, hắn giờ đây đến một điểm khí lực cử động cũng không có, lại gần như mất nước, sớm đã nghe thấy khí tức tử vong.

Cự long trong nháy mắt đã bay tới bên Âu Dương Hiên, há miệng phun ra một ngọn lửa nhỏ, quấn quanh Âu Dương Hiên hai vòng, sau đó đột nhiên phát ra ngôn ngữ loài người: “Ngươi là nhân loại?!”

Âu Dương Hiên tròn mắt ngạc nhiên, không đủ sức để trả lời, hắn chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, trong lòng không hiểu sao cự long này không ăn thịt hắn! Chẳng lẽ hắn không đủ giắt răng, hay là cả người hắn đầy mồ hôi bốc mùi khó nuốt?!

“Song đồng tử? Ý…! Là ngươi!”. Cự long hưng phấn phát ra âm thanh như sấm nổ, gió từ mũi cự long thổi bay tóc tai của Âu Dương Hiên.

Bất thình lĩnh, cự long ngâm dài một tiếng, ngẩng mặt lên trời, một trận bạch sắc quang hoa nổi lên, một viên trân châu tròn màu trắng tỏa ra hơi lạnh được cự long nhả ra, xoay tròn trên không trung.

Cự long thổi lên viên trân châu một cái, viên trân châu nhẹ nhàng bay tới chỗ Âu Dương Hiên, dừng trước mặt hắn một xích (1 xích=1/3m).

“Đây là một viên nội đan của ta, ăn nó, ngươi có thể giữ lại tính mạng, từ sau trở đi, sẽ không sợ biển lửa!”. Âm thanh của cự long uy nghiêm vô cùng, giống như thần thánh mà không thể làm trái.

Bạch sắc long đan trước mặt Âu Dương Hiên phát ra bạch quang mát lạnh, làm cho Âu Dương Hiên dễ chịu không ít, kéo hắn đang ở bên bờ tử vong trở về.

Không cần phải nghĩ nhiều, Âu Dương Hiên cố gắng dùng tay phải chụp lấy long đan trước mặt, nhất thời, một cảm giác mát mẻ làm cho người ta dễ chịu đến cực điểm từ long đan truyền tới.

Âu Dương Hiên run rẩy nhét long đan vào miệng, “vèo” một tiếng, viên long đan kỳ lạ vào miệng thì lập tức tan biến, trong chốc lát đã không thấy đâu!

Đột nhiên, Âu Dương Hiên cảm giác cả người giống như được tắm mình trong dòng sông mát lạnh, dễ chịu vô cùng, mà trong cơ thể tràn đầy sức mạnh to lớn, không kiềm chế được hét lên một tiếng dài: “Aaaaa…”.

Hang động khổng lồ dưới tiếng hét này hình như hơi rung lên, một ít nham thạch nhỏ từ trên vách động rơi xuống, phát ra một trận âm thanh lớn “lộp bộp lộp bộp”.

Cự long tự hồ cũng rất cao hứng, cả thân hình to lớn hơi động một cái, hạ xuống trước mặt Âu Dương Hiên, uy nghiêm nói: “Giữ chặt sừng của ta, đợi ta cõng vào trong Minh Quang thần cung, ở đó có sứ mệnh thần thánh đang đợi ngươi!”.

Nhìn thấy hỏa long to lớn như vậy lượn lờ trước mặt hắn, Âu Dương Hiên mặc dù biết rằng hỏa long này không có ác ý, nhưng cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Hắn không dám hỏi một câu, chỉ vô cùng kinh sợ nắm chặt sừng của cự long, ngồi lên lưng của cự long.

Phía dưới là biển lửa vô biên, phát ra nhiệt độ nóng đến đáng sợ.

Nhưng mà, Âu Dương Hiên sau khi hấp thụ nội đan của hỏa long, căn bản không cảm nhận thấy sức nóng đáng sợ đó, cả người chỉ thấy giống như là cảm giác ấm áp mát mẻ của mùa xuân.

“Ngaooo…!”. Cự long ngâm một tràng dài, thân hình di động một cái, nhanh như chớp bay về hướng quần thể cung điện to lớn kia.

Âu Dương Hiên chỉ cảm giác tiếng gió vù vù bên tai, giống như đang cưỡi mây đạp gió vậy. Hắn sợ đến nỗi không dám mở mắt, nắm chặt sừng của cự long, lo sợ sẽ rơi xuống dưới biển lửa kia.

Rất nhanh, cự long dừng lại, hạ xuống một quảng trường rộng lớn trước cung điện.

Âu Dương Hiên mở mắt, vội vàng nhảy từ trên lưng cự long xuống đất, giơ mắt nhìn cung điện hũng vĩ hào hoa trước mặt, dường như cả hô hấp cũng nhất thời ngừng lại.

Quần thể cung điện này không biết được làm từ loại đá gì, toàn thể đều đỏ hồng, nhẵn bóng như ngọc, không ngừng phát tán ra ánh sáng chói mắt đẹp đẽ, mà còn thêm hoa văn cầm thú, chim chóc kỳ lạ. Kỹ thuật điêu luyện quả không ngoa.

Điều là cho Âu Dương Hiên kinh ngạc hơn, chính là: xung quanh bốn phía của cung điện, được bố trí một loại cây đỏ như lửa, nở ra những đóa hoa như máu! Trong sức nóng mãnh liệt của biển lửa, mà lại có loại cây có thể sống được, quả là kỳ tích!

“Rồng, đây chính là Quang Minh thần cung mà ngài nói sao?! Ta nên xưng hô với ngài thế nào đây?!”. Âu Dương Hiên nhìn cự long, cung cung kính kính nói.

“Đây chính là Quang Minh thần cung, ta gọi là Xích Báo, là tổ tông của long tộc!”. Một trận hồng quang nổi lên, thân hình cự long nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành hình dáng thân người đầu long (long nhân).

“Ngài thực sự là rồng sao?! Vậy thì, thần thoại đều là thực ư? Trước đây quả thực có rất nhiều thiên thần sao?!”. Âu Dương Hiên kinh hãi hỏi.

“Đại bộ phận là thật!”. Xích Báo thản nhiên nói, “Nếu không, ngươi có thể đứng trong biển lửa mà vẫn sống sờ sờ thì giải thích thế nào đây? Đi thôi, theo ta!”

Thấy Xích Báo dường như không khó tiếp chuyện, Âu Dương Hiên cũng vững dạ hơn nhiều, lo lắng theo sau Xích Báo, hỏi tiếp: “Vậy Quang Minh thần điện này là chỗ ở của ngài à? Tại sao bao nhiêu năm nay không có ai phát hiện ra?!”

Xích Báo bước lên bậc thềm thứ nhất, ngước đầu nhìn lên đại điện hùng vĩ xa xa trên hơn trăm bậc thang, chậm rãi nói: “Ta không phải là chủ nhân ở đây, ngươi không cần phải hỏi nhiều nữa, sau khi vào đại điện, những nghi vấn của ngươi sẽ sáng tỏ hết!”.

Âu Dương Hiên không dám hỏi tiếp nữa, kìm lại sự hiếu kỳ mạnh mẽ, cẩn thận theo sau Xích Báo đi lên đại điện.

Trèo lên hơn trăm bậc thang, nhưng Âu Dương Hiên rõ ràng không có chút cảm giác mệt mỏi, đại khái là do thần lực của long đan mà ra.

Trong tầm mắt, Âu Dương Hiên nhìn rõ cách của đại điện hơn mười bước chân là bốn chữ viết theo lối triện cổ - Quang Minh thần điện!

Cửa của đại điện khép kín, trên hai cánh cửa đều điêu khắc một loại thần thú phun lửa kỳ lạ, thân ngựa, trảo hổ, đầu báo, hung dữ khác thường!

Xích Báo trước tiên đi đến trước của điện, cung cung kính kính khom người hành lễ một cái, đồng thời ra hiệu cho Âu Dương Hiên làm theo.

Âu Dương Hiên mặc dù bụng đầy ngờ vực, nhưng cũng cung kính làm theo, trong lòng không ngừng phỏng đoán chủ nhân của Quang Minh thần cung này rốt cuộc là vị đại thần nào.

“Chủ nhân, sự chờ đợi của ngài đã kết thúc, nhân loại ngài mong chờ cuối cùng đã đến rồi!”. Xích Báo cung kính nói.

“Ngươi đi đi, để hắn vào!”. Từ trong Quang Minh thần điện đột nhiên truyền tới một âm thanh ôn hòa mà uy nghiêm.

“Vâng, chủ nhân!”. Xích Báo đáp, sau đó hóa thành một tia chớp sáng chói bay lên trời, thoắt cái đã mất hút.

Tiếp đó, cánh cửa đá nặng nề của Quang Minh thần điện đột nhiên vang lên tiếng ì ầm, từ từ mở ra. Âu Dương Hiên thò đầu nhìn vào trong, sâu trong thần điện tối như mực, nhìn không rõ một thứ gì cả.

“Nhân loại, vào đi, đừng sợ!”. Âm thanh ôn hòa mà uy nghiêm lúc nãy đột ngột từ trong thần điện truyền ra rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.