[Dịch] Long Tổ (Mới Nhất: Quyển 2 Chương 6

Chương 10 : Ngũ bào thai giáo luyện (hạ)




“Bịch!” một tiếng, Âu Dương Hiên đập mạnh người xuống sàn nhà, lăn tiếp ba vòng, nhất thời chỉ cảm giác xương cốt toàn thân giống như đứt hết, không còn cảm giác đau.

“Quả nhiên là không chịu nổi một đòn!”.

“Vẫn còn kém lắm!”.

“Đập đầu mà không đập đít!”

“Tuy vậy vẫn có thể hạ một trong chúng ta!”.

“Miễn cưỡng có thể cho đạt 3/10!”.

Năm huynh đệ Bàng thị sắc mặt có chút coi thường.

“Ặc, không công bằng, có gì giỏi chứ, năm người đánh một mình tôi, lại không cho sử dụng siêu năng lực!”. Âu Dương Hiên có hai viên linh đan bảo vệ, lập tức đã hồi phục lại, ngồi bệt trên sàn nhà nói với giọng không phục.

“Hừ, tên nhóc nóng tính!”

“Địch nhân không thể nói công bằng với cậu đâu!”.

“Thua rồi thì nhận thua đi!”.

“Nếu như cậu có thể đánh thắng chúng tôi!”

“Cậu mới là cường giả chân chính!”.

Bàng Long còn thêm vào một câu: “Đó là yêu cầu của An tổ trưởng đối với cậu!”.

Âu Dương Hiên một nào đâu có thể nói lại với năm người bọn họ, tức muốn gãy răng, nghiến răng nói: “An tổ trưởng à, nhìn qua thì ông hiền lành vậy, ai ngờ cũng là một tiểu nhân gian trá!”.

“Phục hay không phục?!”

“Không phục thì đánh tiếp!”.

“Cứ như lúc nãy thì cậu sẽ bị đánh thành đầu heo!”.

Âu Dương Hiên nghĩ một lúc, tự nhủ: “Năm tên gia hỏa này là anh em sinh năm, khả năng hiểu nhau thật kinh người, cho nên trong sự phối hợp đã đạt đến một mức độ rất cao, nếu không lúc nãy không thể nhanh chóng hợp vây đánh ngã ta được! Hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt, nhẫn nhịn vậy!”.

“Uhm, hôm nay cứ coi nhưng mấy người thắng! Nhưng mà đừng có đắc ý, đợi tôi khổ luyện một ngày, ngày mai sẽ thu thập mấy người!”. Âu Dương Hiên nói lớn.

Có đạo lý là: thắng trận không thể thắng người, Âu Dương Hiên vẫn mười phần khí thế như cũ.

“Hừ, tên nhát gan!”

“Chúng ta đi!”.

“Ngày mai lại đánh hắn tiếp!”.

“Có cái bao cát thật là hay!”.

“Đúng rồi, phòng kích bác tự do ở bên phải, trong đó các thiết bị đều có, cậu có thể đến đó luyện tập!”.

Nói xong, năm người quay đầu, coi như không có ai đi ra khỏi nhà huấn luyện, nghênh ngang mà đi.

“Năm tên gia hỏa hống hách, đừng quá hung hăng, các ngươi cứ chờ đó!”. Âu Dương Hiên chỉ tay theo bóng dáng năm người hậm hực nói, bỗng nhiên hắn nhớ lại một chuyện: “Ý, kích bác tự do của năm tên gia hỏa này quả thực lợi hại, nhưng mà siêu năng lực của bọn họ là gì vậy? Nên suy xét!”.

………………..

Ngày hôm sau.

Tên Âu Dương Hiên vốn tự cho mình lợi hại vẫn bị loạn quyền của năm huynh đệ Bàng thị đánh cho đo đất, thời gian là 9,305 giây, tiến bộ hơn hôm qua 2,013 giây!

Tuy vậy, Âu Dương Hiên cũng có thu hoạch, biết học hỏi từ người ta, nếu không, trên mặt không thể không có vết nắm đấm.

…………….

Ngày thứ ba.

Âu Dương Hiên cần mẫn lại bị năm huynh đệ Bàng thị đánh cho đo đất, thời gia là 16,7 giây, lại tiến bộ hơn một chút!.

Nhưng mà, Âu Dương Hiên lại rất vui mừng, bởi hắn đã đánh cho một trong năm huynh đệ Bàng thị thành đầu heo, kiếm được chút thể diện.

……………

Ngày thứ tư.

Âu Dương Hiên đại chiến năm huynh đệ Bàng thị, mất 28,7 giây, chiến quả thu hoạch lại càng ‘huy hoàng’ hơn: đánh bại hai ‘địch nhân’, nhất là đã tặng cho Bàng Bưu một đôi mắt của gấu trúc.

Mà bản thân hắn, phải trả một cái giá khá đắt: sái quai hàm, gãy tay trái! Trong lúc nắn lại khớp, đau đớn kêu la loạn cả lên.

…………..

Cứ như thế, Âu Dương Hiên tính hiếu thắng cứ thua lại đánh tiếp, đánh lại thua, làm cái bao cát suốt cả nửa tháng.

Thời gian đó, hắn ngoài việc điên cuồng luyện tập kích bác tự do, còn nhiệt tình bồi tiếp hai cô Tịch Quyên, Anh Ngô ở phòng y vụ đặc biệt.

Nguyên nhân thì rất đơn giản, mỗi lần Âu Dương Hiên bị đánh thành đầu heo đều do hai người Tịch Quyên, Anh Ngô trị liệu, cứ ra ra vào vào vậy thành quen.

Không biết là có chút mất mặt không nữa.

****************

Một ngày nửa tháng sau, trong nhà huấn luyện.

Âu Dương Hiên mặc áo huấn luyện rộng rãi màu trắng lạnh lùng đứng trên sàn, hai tay khoanh trước ngực, lưng eo đều ưỡn thẳng lên! Mặc dù vóc người không tính là quá cao, những lại có khí thế sừng sững như ngọn núi.

Trải qua nửa tháng luyện tập cọ xát ác liệt, Âu Dương Hiên đã hoàn toàn vứt bỏ tính non nớt và ngây thơ của một cậu sinh viên, mặt mũi cũng trở nên nghiêm túc, kiên nghị. Thậm chí đôi mắt song đồng tử vốn dịu dàng như nước cũng trở nên sắc bén, sát khí đằng đằng.

Với thế đứng có vẻ rất thoải mái như vậy, vô hình chung, Âu Dương Hiên đã phát tán ra một loại khí thế của cường giả, một loại tự tin đối diện với năm huynh đệ Bàng thị trước mặt hắn.

Chỉ thấy trên khuôn mặt năm người đều có vết bầm tím, có người còn có đôi mắt gấu trúc rõ rệt! Không thể hoài nghi, đây đều là kệt tác của Âu Dương Hiên, hiển nhiên là Âu Dương Hiên thiên phú hơn người đứng đối diện ngày càng chiếm được không ít tiện nghi.

“Lên đi!”. Âu Dương Hiên lạnh lùng ngoắc ngoắc tay về phía năm huynh đệ Bàng thị: “Hôm nay tôi sẽ tính hết nợ mới nợ cũ với các anh, không đánh cho mấy người thành đầu heo, ta thề không làm người!”.

Năm huynh đệ Bàng thị mặt mày nghiêm trọng nhìn nhau, bỗng đồng thời hô lên một tiếng, giẫm mạnh lên sàn nhà, giống như là năm chiếc xe tăng hạng nặng ầm ầm lao tới.

“Yaaa…!”. Âu Dương Hiên hét lớn một tiếng, cả người lao về phía trước, tốc độ rất nhanh, giẫm chân một cái, cả thân hình cường tráng như một đại điểu bay vút lên, đá ngang bên phải Bàng Bưu.

Bàng Bưu sắc mặt nhất biến, hay tay đan chéo, vội đỡ một cước của Âu Dương Hiên.

Âu Dương Hiên cười lạnh trong lòng, thế chân không đổi, mạnh mẽ quét ngang.

“Bốp!”. Bàng Bưu kêu thảm, cả người lui liên tiếp ba bước, nhảy vọt ra ngoài.

Khổ luyện nửa tháng, lực bộc phát của Âu Dương Hiên ngày càng mạnh mẽ.

Bỗng nhiên, sau lưng Âu Dương Hiên nổi lên tiếng gió rít, bốn huynh đệ Bàng thị còn lại đã lao tới!

Sắc mặt của Âu Dương Hiên vẫn không đổi, ưỡn bụng ra, xoay người bay lên hơn một mét, không chỉ vừa vặn tránh khỏi hợp công của bốn người, mà một chân cũng đá trúng sống mũi của Bàng Long.

“Bốp” một tiếng, Bàng Long kêu lên một tiếng đau đớn, máu mũi chảy dài, bay ra sau.

“Đáng ghét!”. Ba người còn lại gầm lên, lao tới lần nữa.

Âu Dương Hiên hừ lạnh, cặp mắt song đồng tử sáng lên, vội vã nhảy về phía sau, nhằm vào Bàng Báo đang tập kích sau lưng.

Bàng Báo hét lớn, không một chút lưu tình đánh một quyền mạnh vào lưng Âu Dương Hiên.

“Bốp…!”. Một quyền của Bàng Báo đánh trúng lưng Âu Dương Hiên, đang lúc vui mừng, liền bị Âu Dương Hiên nén đau cho một cùi chỏ vào quai hàm.

“Bịch…”, “Hức…”, Bàng Báo nấc lên một tiếng, bay ra sau nằm thẳng cẳng, miệng phun ra một ngụm máu.

Bàng Hổ, Bàng Khôi càng thêm vội vã, một ‘Câu’ quyền, một ‘Tiên’ cước, giáp công Âu Dương Hiên, hận không thể cho hắn đo đất.

Âu Dương Hiên cười lạnh một tiếng, lộn người về phía sau, tránh khỏi ‘câu’ quyền của Bàng Bổ, chân phải thuận theo thế đá lên cằm của Bàng Khôi.

“Bốp…!”. Bàng Khôi hự một tiếng, ngã lăn ra.

Bàng Hổ nhìn thấy liền có chút luống cuống, bị Âu Dương Hiên trong lúc nằm dưới đất đấm thẳng vào một bên eo phải, ‘hu’ một tiếng bay ra ngoài một trượng, nặng nề đập lên nền nhà.

Đúng lúc này, Bàng Bưu, người bị đánh văng đầu tiên, đã xông tới, đã thẳng vào khớp xương chân phải đang đứng trụ của Âu Dương Hiên.

“Bịch…!”. Âu Dương Hiên đau đớn ngã nhào xuống, mũi đập sàn nhà chảy máu, đau muốn chết luôn.

“Đáng ghét!”. Âu Dương Hiên trở người dậy, giơ hai tay đánh thẳng vào bụng dưới của Bàng Bưu.

“Hự…!”. Bàng Bưu bật kêu một tiếng, ngã nhào xuống sàn, cũng nhất thời không gượng dậy nổi.

Quẹt quẹt máu mũi, nhìn năm huynh đệ Bàng thị đang nằm dưới sàn, Âu Dương Hiên đắc ý nói: “Thế nào, còn muốn đánh không?”.

“Tiểu tử nhà người đúng là cầm thú!”

“Chỉ mới nửa tháng mà đã lợi hại như vậy!”.

“Không đánh với cậu nữa!”.

“Coi như cậu có thể xuất sư!”.

“Đến đây là được rồi!”.

Năm huynh đệ Bàng thị cười khổ, cố gắng chống đứng dậy, ai cũng mặt mũi bầm dập, thêm thảm hơn Âu Dương Hiên nhiều.

“Yahooo…!”. Âu Dương Hiên vỗ tay bôm bốp, vui sướng nhảy cẫng lên.

“Phụt…!”. Bỗng nhiên, máu mũi lại phun ra, dính lên cả người Âu Dương Hiên.

“Không được rồi, phải nhanh cầm máu thôi!”. Âu Dương Hiên hoảng sợ, lật đật bịt mũi chạy ra khỏi cửa.

Ở ngoài cửa, Tịch Quyên và Anh Ngô đang nghe ngóng động tĩnh bên trong, thì bất ngờ thấy quá yên tĩnh, Tịch Quyên rất ngạc nhiên: “Ý? Xong rồi sao? Hôm nay sao nhanh vậy, cô đoán thử xem ai thắng?”.

“Tất nhiên là Âu Dương thắng rồi, tôi tin tưởng anh ấy!”. Cảm tình của Anh Ngô dành cho Âu Dương Hiên đẹp trai là rất lớn, tự nhiên sẽ có chút yêu thích.

“Tôi cũng vậy, Âu Dương đúng là quá lợi hại, tố chất thân thể và thiên tư đề mạnh hơn mấy người trong Long tổ!’. Tịch Quyên cũng gật đầu. Mỗi ngày đều trị thương cho Âu Dương Hiên đã làm cho tính lương thiện trong bản năng người mẹ của Tịch Quyên nảy sinh, cho nên đối với Âu Dương Hiên cũng càng thêm yêu mến.

Bất ngờ, cửa nhà huấn luyện mở ra, Âu Dương Hiên thê thảm bịt mũi chạy ra, máu tươi chảy qua kẽ tay không ngừng.

“Âu Dương, anh có sao không?”. Hai cô gái giật mình, vội vàng chạy tới hỏi.

“Không, không sao!”. Âu Dương Hiên liền ưỡn ngực ra, mặt đầy tỉnh bơ nói: “Tôi chỉ bị một chút, bên trong có mấy người còn thêm thảm hơn tôi! Hắc hắc, các cô biết không, tôi cuối cùng đã xuất sư rồi!”.

“Yeah…! Quá tốt rồi, chúc mừng anh, Âu Dương!”. Tịch Quyên và Anh Ngô cũng vui mừng reo lên, liên tục chúc mừng Âu Dương Hiên.

Năm huynh đệ Bàng thị vừa mới bước ra cửa, đưa mắt nhìn nhau, cười khổ:

“Ày…!”

“Đúng là tức chết thôi!”.

“Mọi người đều đau!”

“Chúng ta lại không có ai hỏi han!”

“Ai bảo chúng ta không đẹp trai chứ!”

Không khí nhất thời yên ắng, đột nhiên, Tịch Quyền và Anh Ngô giận dữ hét lên: “Năm người các anh nói gì vậy, xem chiêu đây!”. Sau đó, lập tức giơ tay đánh tới, rõ ràng là muốn ngược đãi thương binh.

“Không hay, hổ mẹ ra oai rồi, chạy mau!”. Năm huynh đệ Bàng thị biến sắc, chạy vội vào trong trốn.

Âu Dương Hiên cười lớn, máu mũi tức thì lại càng chảy ra nhiều hơn, chân tay thêm luống cuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.