[Dịch] Kiếm Lai

Chương 44 : Lộ chân tướng




Tòa nhà của họ Lư ở Đường Phúc Lộc xinh đẹp lung linh, giống như có một động tiên trong đó. Ngay cả phu nhân họ Hứa của thành Thanh Phong, cũng cảm thấy thiết kế được như vậy ở cái nơi chật hẹp này xem như là cực hạn rồi, không thể đòi hỏi thêm gì nữa. Trong một nhà thủy tạ ở gần hồ, phu nhân vừa mới thành công lấy được bộ giáp cục của Lưu gia, mặt mày rạng rỡ, lười nhác dựa nghiêng vào lan can. Có lẽ là do tâm tình quá tốt, ngay cả con ruồi Lư Chính Thuần đang đứng trên bậc thềm nhà thủy tạ, bà ta cũng không cảm thấy chướng mắt như trước nữa.

Đứa con trai mặc một bộ áo choàng đỏ chót đứng trên ghế dài, ném mồi câu vào trong hồ nhỏ. Gần trăm con cá chép lưng đỏ chen chúc với nhau, sóng đỏ cuồn cuộn tạo nên một hình ảnh tráng lệ.

Phu nhân dặn dò Lư Chính Thuần:

- Ngươi cũng không cần ở đây chờ lệnh nữa, đến khi xong chuyện ở nơi này, ngươi hãy theo chúng ta đến thành Thanh Phong. Ngoại trừ bảo phu quân nhà ta thu ngươi làm đệ tử thân cận, còn sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu hơi vô lý của ông nội ngươi, phải đảm bảo cho ngươi sau này bước vào năm cảnh giới trung. Nên biết lời hứa này mới là đáng giá nhất, vì vậy mới nói ông nội ngươi là một lão hồ ly.

Nói đến đây phu nhân thản nhiên cười duyên dáng:

- Theo ta thấy, nếu ông nội ngươi là người cầm lái của họ Lư, chưa chắc vương triều họ Lư đã sụp đổ nhanh như vậy. Cho dù là phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính mắt cao hơn đầu, có thể lập được công lao diệt nước trong vòng một năm, cũng nói thẳng ra là có một nửa công trạng của hoàng thất họ Lư các ngươi. Đương nhiên họ Lư ở trấn nhỏ các ngươi không được may mắn lắm, cùng với dòng chính họ Lư một vinh chưa chắc tất cả đều vinh, nhưng một mất thì tất cả đều mất. Vì vậy lần này thành Thanh Phong chúng ta cho ngươi một cơ hội ngàn năm khó gặp, đừng nên bỏ lỡ, phải nắm bắt cho thật tốt.

Lư Chính Thuần khom người rất thấp, hay tay chắp lại cao hơn đỉnh đầu, cảm động đến rơi nước mắt nói:

- Lư Chính Thuần tuyệt đối không dám quên đại ân đại đức của Hứa phu nhân, sau này đến thành Thanh Phong danh động thiên hạ kia, nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho Hứa phu nhân. Hơn nữa Lư Chính Thuần thề, đời này chỉ trung thành với một mình phu nhân mà thôi!

Hứa thị thành Thanh Phong cười quyến rũ, nheo mắt lại, ôn nhu nói:

- Những lời từ tận đáy lòng này cũng đừng để phu quân ta, cũng là sư phụ tương lai của ngươi nghe được, hay là đến lúc đó ngươi sẽ lặp lại một lần trước mặt ông ấy?

Có lẽ là sau khi quỳ xuống trước Lưu Tiện Dương ở ngõ Nê Bình, trong lòng Lư Chính Thuần đã không còn khúc mắc về chuyện này. Nghe được lời vạch trần của phu nhân, hắn lập tức quỳ xuống, cả người nằm rạp trên bậc thềm bên ngoài nhà thủy tạ, run giọng nói:

- Lư Chính Thuần nhất định không dám quên gốc!

Phu nhân cười cười, tùy ý phất phất tay, ra hiệu đuổi người:

- Được rồi, đứng lên đi. Sau này đến thành Thanh Phong, tu hành là chuyện tốn thời gian nhất, đường xa mới biết sức ngựa, ngươi có quên gốc hay không tự nhiên sẽ lộ ra chân tướng.

Lư Chính Thuần lui về sau rời khỏi nhà thủy tạ, sau khi xuống bậc thềm mới chậm rãi xoay người. Tên con cháu nhà giàu từng hô mưa gọi gió ở trấn nhỏ này, khi đứng bên cạnh phu nhân thì dường như chưa bao giờ thẳng lưng.

Họ Lư bên ngoài trấn nhỏ là dòng họ nắm giữ một vương triều lớn, sau khi bị biên quân Đại Ly đánh trọng thương, có thể nói là nguyên khí tổn hại nặng nề, ngã xuống không gượng dậy nổi, trong thời gian ngắn rất khó ngóc đầu trở lại. Cho nên từ trên xuống dưới, dòng chính dòng phụ cũng như chi họ xa của họ Lư đành phải làm kẻ cúp đuôi.

Nếu không với gia sản và danh vọng của thành Thanh Phong, chắc chắn sẽ không dám làm chuyện chim gáy chiếm tổ chim khách ở tòa nhà họ Lư trong trấn nhỏ, còn dám ngồi trên cao nhìn xuống, tùy ý sai khiến con cháu họ Lư. Bằng không cho dù đổi thành hai chủ tớ của núi Chính Dương, cũng phải rất miễn cưỡng mới dám làm như vậy.

Hôm nay họ Lư rồng vào nước cạn, tình cảnh gian khó, thật sự không thể không cúi đầu.

Bé trai áo đỏ chế giễu:

- Đúng là một con chó săn trời sinh làm nô tài, mẹ thu nhận loại rác rưởi này làm gì? Không phải muốn cha con thu hắn làm đồ đệ thật đấy chứ, hơn nữa còn đáp ứng cho hắn bước vào năm cảnh giới trung? Từ khi nào năm cảnh giới trung lại không đáng giá như vậy?

Phu nhân mỉm cười nói:

- Lư Chính Thuần mặc dù mặt mày khó ưa, nhưng cũng không phải không có điểm đáng khen. Tên này tư chất bình thường, lẽ ra trở thành đệ tử ngoại môn đã là may mắn lắm rồi. Nhưng nói cho cùng tên trẻ tuổi này chỉ là quà tặng nhỏ kèm theo vụ mua bán lớn kia mà thôi, không gây được chút sóng gió nào. Còn nhìn bề ngoài, mẹ hứa hẹn cho họ Lư trong trấn nhỏ nhiều thứ như vậy, đồng ý cho đám hoàng thân quốc thích và cành vàng lá ngọc của họ Lư có thể tị nạn và cắm rễ ở thành Thanh Phong, chúng ta sẽ tiếp đãi một cách lịch sự như thượng khách. Thậm chí còn đặc biệt nhường ra một khu vực lớn trong thành làm địa bàn tư nhân của họ Lư, kỳ hạn là một trăm năm.

Đứa trẻ ném mồi câu xong, đột nhiên chạy ra khỏi nhà thủy tạ, nhặt một đống đá trở lại. Sau đó nằm trên lan can, gắng sức ném đá vào những con cá chép kia, chơi rất hăng say, đồng thời quay đầu nói:

- Mẹ à, chúng ta tới trấn nhỏ tìm giáp cục, có phải là một cái cớ để che giấu tai mắt người khác không. Là thủ thuật để họ Hứa thành Thanh Phong chúng ta mượn cơ hội này khống chế họ Lư? Dù sao con rết trăm chân chết mà không ngã, họ Lư giống như đám chó nhà có tang, nghe nói chỉ riêng thành viên hoàng thất đã hơn ba ngàn người, cộng thêm nô tỳ hoạn quan lệ thuộc và đám bô lão mất nước không muốn nương nhờ họ Tống Đại Ly, sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của thành Thanh Phong chúng ta. Nói như vậy, nơi này mới là đầu mối then chốt liên lạc hoạt động của họ Lư hiện giờ?

Phu nhân vui vẻ cười nói:

- Có thể nghĩ đến mức này chứng tỏ con trai của ta rất thông minh, nhưng vẫn sai rồi.

Bé trai nhíu mày, chờ câu trả lời.

Phu nhân chớp chớp mắt:

- Bên trong bộ giáp cục này có huyền cơ, nói đơn giản là không hề kém bộ Kiếm Kinh kia.

Bé trai ném mạnh một viên đá, đập vào sống lưng một con cá chép, máu tươi tung tóe, khiến con cá chép đáng thương kia quẫy mạnh trên mặt nước.

Ánh mắt đứa trẻ nóng bỏng:

- Cha con giỏi nhất là tấn công, sát lực lớn không thua nhiều so với Tống Trường Kính của Đại Ly kia, chỉ tiếc vẫn luôn khốn đốn vì thân thể bẩm sinh yếu đuối, rất sợ đối thủ dùng cách đánh vô lại lấy thương đổi thương. Vì vậy mới không thể dương danh, còn trở thành trò cười cho người khác, ngay cả người nhà ở thành Thanh Phong cũng dám chế giễu chúng ta sau lưng. Mẹ à, có phải sau khi cha con lấy được bộ bảo giáp này sẽ trở thành công thủ toàn diện, có thể ganh đua cao thấp với Tống Trường Kính kia?

Phu nhân vẫn lắc đầu.

Bé trai áo đỏ vỗ mạnh vào lan can, sắc mặt giận dữ nói:

- Mẹ đừng làm ra vẻ với con nữa!

Nhe răng trợn mắt, chọn người để cắn, giống như một con hổ báo còn nhỏ.

Trước giờ phu nhân cũng không cảm thấy chuyện con trai la lối trước mặt mình là không ổn, dù sao lúc con trai mình vừa sinh ra đã được một vị cao nhân đánh giá rất cao, đó là “tướng mạo hổ sói, tư chất chủ nhân”.

Phu nhân kiên nhẫn giải thích:

- Cha con lấy được bảo giáp, một khi lĩnh ngộ thành công, trình độ sẽ có thể tiến thêm một bước. Cần gì phải phòng ngự, cứ dùng sức lực một địch mười (1), một hơi nghiền nát kẻ địch là được.

Bé trai cười ha hả, cực kỳ sảng khoái:

- Giết giết giết, đến lúc đó bảo cha con bắt đầu giết từ trong thành Thanh Phong chúng ta! Chuyện đáng ghét do người nhà làm mới là ghê tởm nhất!

Bé trai cười xong lại nhanh chóng bình tĩnh, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Mẹ đùa giỡn núi Chính Dương như vậy đúng là làm trò với khỉ rồi, không sợ con vượn ngu ngốc kia tỉnh táo lại, sau khi rời khỏi trấn nhỏ sẽ ra tay với chúng ta sao? Còn có một chuyện con vẫn không hiểu, tên họ Lưu kia đã sớm có người mua sứ, cơ sở bản thân lại rất tốt, cộng thêm bảo giáp và Kiếm Kinh, trái ngon như vậy đúng là rất hiếm, ngay cả con cũng phải thừa nhận cần nhìn hắn với con mắt khác. Vậy vì sao người mua sứ lại chần chừ không muốn lộ diện, để cho mẹ có thể thừa nước đục thả câu, còn khiến con vượn già núi Chính Dương kia giúp chúng ta giải quyết hỗn loạn. Sau khi hắn dùng một quyền đánh chết Lưu Tiện Dương thì tất cả đều sạch sẽ, phiền phức lớn sẽ do núi Chính Dương gánh lấy, còn thành Thanh Phong chúng ta thì có rất nhiều không gian để xoay sở.

Phu nhân nói như đã tính trước:

- Con vượn già Bàn Sơn lớn tuổi của núi Chính Dương kia, đầu óc không được hữu dụng lắm, nhưng còn không ngu xuẩn đến mức bị mẹ tùy ý đùa giỡn. Thực ra hắn đã sớm đoán được mẹ muốn mượn dao giết người. Còn vì sao con vượn già lại bằng lòng tự bóp mũi nhảy vào cạm bẫy, nguyên nhân trong đó khá phức tạp, là do sự tự phụ không sợ rước họa vào thân của núi Chính Dương, còn có một chuyện riêng bí mật mà ít người biết. Tạm thời con không cần quan tâm đến những chuyện này.

Phu nhân lâm vào trầm tư, sửa sang lại mạch suy nghĩ, muốn tìm kiếm bổ sung những chỗ thiết sót để tránh tai họa về sau.

Người mua sứ của thiếu niên Lưu Tiện Dương từng là một thế lực ra sức giúp đỡ vương triều Lư gia. Sau khi vương triều hủy diệt, bọn họ bị thua lỗ nặng nề, vốn gốc mất sạch. Trước đó bọn họ đúng là gia đình quyền thế hàng đầu trong vương triều thế tục dưới núi, nếu không sau khi xác nhận tư chất phôi kiếm của Lưu Tiện Dương, cũng sẽ không hao phí số tiền lớn để Lưu Tiện Dương ở lại trấn nhỏ, mua thêm thời gian chín năm sau đó.

Núi Chính Dương không biết thông qua con đường nào biết được chuyện này, bèn đi tìm gia đình sa cơ thất thế kia, muốn mua lại đồ sứ bản mệnh của Lưu Tiện Dương. Một vị lão tổ của núi Chính Dương đã ở trước mặt đưa ra một cái giá rất lớn. Nhưng gia đình kia lại giống như uống lộn thuốc, nhất định không chịu nhả ra, chỉ nói là đã sang tay bán cho người khác rồi, còn về người đó là ai, lai lịch ra sao thì lại giữ kín như bưng.

Núi Chính Dương nghi hoặc không hiểu, sau đó nghe được lời đồn, nói rằng tử địch của núi Chính Dương là vườn Phong Lôi đã nắm lấy cơ hội trước, thừa nước đục thả câu chiếm được tiên cơ. Gia đình kia dĩ nhiên không dám ở trước mặt kiếm tiên núi Chính Dương, nói rằng mình đã bán đồ cho cừu địch của núi Chính Dương các ngươi là vườn Phong Lôi.

Còn về bộ giáp cục tổ truyền và Kiếm Kinh của Lưu gia, cùng với tin tức vườn Phong Lôi đã tiếp nhận đồ sứ bản mệnh của Lưu Tiện Dương, rốt cuộc là ai đã tiết lộ cho núi Chính Dương?

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Chính là Hứa thị của thành Thanh Phong, đương nhiên là dùng cách nấp ở sau màn.

Bà ta còn là người lập mưu chính, chuyến này tự mình đến trấn nhỏ, hao tốn cái giá rất lớn, dĩ nhiên muốn bảo đảm vụ mua bán này ít nhất có thể thu hồi vốn. Nếu không địa vị chi nhánh của bà ta ở thành Thanh Phong sẽ rơi xuống ngàn trượng, tràn ngập nguy cơ, đừng hi vọng xa vời một mình nắm giữ thành Thanh Phong.

Trên thực tế trấn nhỏ này rồng nằm hổ phục, không thể xem thường. Không nói đến họ Lư đã gần đất xa trời, còn lại ba họ lớn, có ai không chiếm cứ một phương ở lãnh thổ Đông Bảo Bình Châu, giống như mặt trời giữa trưa?

Thực ra trong bốn họ mười tộc, nội tình thật sự không phải xét xem có bao nhiêu người pháp thuật thông thiên. Những gia chủ, lão tổ tông này đã định trước sẽ không thể rời đi. Có một câu nói cũ là “người đi thì sống, cây dời thì chết”, đáng tiếc từ lâu bọn họ đã giống như cây đào ở ngõ Đào Diệp và cây hòe già ở trung tâm trấn nhỏ, thuộc loại dời đi thì chết, càng không có kiếp sau. Cho nên có thần thông to lớn hay không cũng chẳng thể thi triển được.

Nội tình của những gia tộc này là ở chỗ bọn họ có thể nắm giữ bao nhiêu lò gốm, quản lý bao nhiêu gia đình, bởi vì điều này sẽ trực tiếp quyết định hàng năm có thể cung cấp bao nhiêu đồ sứ bản mệnh cho bên ngoài. Một khi xuất hiện hạt giống tu hành tốt, chỉ cần người mua sứ muốn đặt cược không quá túng thiếu, phần nhiều sẽ tặng thêm một “bao lì xì”. Ngoại trừ thứ này thì hai bên còn giống như có một phần tình minh ước, đương nhiên là nặng hơn so với chỉ quen sơ.

Phu nhân bỗng cảm khái nói với con trai mình:

- Nhất định đừng nên xem thường bất cứ ai, cho dù là nhân vật nhỏ khom lưng làm chó như Lư Chính Thuần cũng vậy. Con cho rằng đến trấn nhỏ này, có thể lấy được những cơ duyên bảo vật kia dễ như trở bàn tay sao? Không phải vậy đâu, Phù Nam Hoa của thành Lão Long gần như đạo tâm tan vỡ, Thái Kim Giản của núi Vân Hà càng bốc hơi khỏi nhân gian không biết sống chết. Còn có một hậu bối tư chất không tầm thường, đến chỗ cầu mái che giống như lòng bỗng sáng ra, lập tức tiến vào trạng thái thủy quan. Không ngờ lại bị người khác phá hư tâm cảnh, chẳng khác nào hồ nước trong lòng bị người ta đục một cái hố lớn, khiến cho nước hồ hạ xuống. Chuyện như vậy sẽ không dừng ở đây, ngược lại trong thời gian tới sẽ càng ngày càng nhiều. Cho nên mới nói, trên đường tu hành không một ai có thể thong dong.

Đứa trẻ ngẫm nghĩ:

- Cẩn thận có thể lái được thuyền vạn năm, mẹ à, con sẽ chú ý.

Phu nhân gật đầu nói:

- Vậy thì tốt.

Đứa trẻ ném một viên đá cuối cùng ra, hỏi:

- Tề Tĩnh Xuân kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phu nhân tức giận một cách hiếm thấy, nghiêm nghị khiển trách:

- Láo xược! Phải tôn xưng là Tề tiên sinh!

Đứa trẻ sững sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi giọng nói:

- Có phải Tề tiên sinh gặp phiền phức không?

Phu nhân do dự một lúc, chậm rãi nói:

- Ân sư của Tề tiên sinh, chẳng những từng là người phụ lễ ở văn miếu kia, còn là người đứng thứ hai bên tay trái giáo chủ Nho giáo.

Đứa trẻ trợn mắt há mồm.

Như thế có nghĩa ân sư của Tề Tĩnh Xuân là người đứng thứ tư trong lịch sử dài đằng đẵng của Nho gia, hoặc nói chuẩn xác là Nho giáo?

Tồn tại vượt quá tưởng tượng như vậy, nếu có ai khoe khoang khoác lác, nói rằng loại thánh nhân này dưới cơn nóng giận có thể một chân đạp vỡ ngọn núi lớn nhất ở Đông Bảo Bình Châu, đứa trẻ không dám nói mình sẽ tin tưởng hoàn toàn, nhưng nhất định sẽ nửa tin nửa ngờ.

Trong lòng phu nhân ưu sầu lo lắng, thấp giọng nói:

- Có điều vị thánh nhân trong thánh nhân kia, hôm nay địa vị... còn không bằng những tượng thần đổ nát trong trấn nhỏ.

Đứa trẻ nuốt một ngụm nước bọt, thuận miệng hỏi:

- Tên bạn kia của Lưu Tiện Dương phải xử trí thế nào?

Phu nhân ngẫm nghĩ:

- Con muốn nói đến cô nhi họ Trần ở ngõ Nê Bình?

Đứa trẻ gật đầu.

Phu nhân cười nói:

- Chẳng phải con vừa gặp mặt đã gọi hắn là con kiến sao? Cứ để chúng tự sinh tự diệt là được.

---------

Chú thích:

(1) Sức lực một địch mười: một người sức lớn có thể chiến thắng mười người biết võ, cũng ám chỉ đứng trước thực lực tuyệt đối thì mọi mưu kế đều vô dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.