[Dịch] Kiếm Lai

Chương 391 : Quân tử cứu và không cứu




Sau khi nữ đạo sĩ phòng Sư Đao rời đi không lâu, Bùi Tiền rón rén đi ra khỏi phòng, trên trán dán bùa chú giấy vàng.

Thạch Nhu đứng ở cửa phòng, vẻ mặt căng thẳng, cho dù đã không phát giác được chút khí tức nào của nữ đạo sĩ, cô vẫn là nghĩ lại còn sợ.

Cô là nữ quỷ âm vật, nghênh ngang đi lại nhân gian như vậy, thực ra khắp nơi đều là nguy hiểm. Vượn đội mũ người chỉ rước lấy chê cười, nhưng loại chim gáy chiếm tổ chim khách, dùng đường ngang ngõ tắt để chiếm đoạt thân xác tiên nhân như cô, một khi bị đại tu sĩ xuất thân tiên sư gia phả nhìn thấu lai lịch, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Bùi Tiền đi đến bên cạnh Trần Bình An và Chu Liễm, liếc nhìn chân tường.

Chu Liễm cười nói:

- Một sợi lông cáo hao hết linh khí mà thôi, cũng muốn nhặt làm bảo vật?

Lão đưa tay chụp một cái, dùng hai ngón tay kẹp lấy sợi lông cáo màu đen ở góc tường, vốn dùng để duy trì pháp thuật che mắt của hồ yêu, đưa cho Bùi Tiền, khẳng khái nói:

- Muốn thì cầm đi.

Bùi Tiền trốn sau lưng Trần Bình An, cẩn thận hỏi:

- Có thể bán lầy tiền không?

Chu Liễm dùng đầu ngón tay vân vê sợi lông cáo rất dẻo kia, lại không thể xoắn thành bột. Lão hơi ngạc nhiên, quan sát kỹ càng, nói:

- Thứ này là đồ tốt, nhưng rất khó có tác dụng thực tế. Nếu có thể lột ra một tấm da cáo hoàn chỉnh, không chừng chính là một món pháp bào tự nhiên.

Trần Bình An nhắc nhở:

- Mấy lời này ít nói thì tốt hơn.

Chu Liễm cười nói:

- Lão nô đã lỡ lời rồi.

Động tĩnh bên này dĩ nhiên đã kinh động tới hai nhóm người bắt yêu còn lại. Đám người công tử trẻ tuổi họ Độc Cô, cùng với đôi tu sĩ đạo lữ kia đều nghe tiếng chạy tới. Sau khi vào viện, vẻ mặt bọn họ đều khác nhau, ánh mắt nhìn Trần Bình An cũng có phần phức tạp.

Hồ yêu vốn phải năm ngày sau mới lộ diện, lại hiện thân trước thời hạn, đây là vì sao? Mà ánh đao sắc bén kia, khí thế to lớn càng khiến mọi người kinh hãi. Lúc trước vườn Sư Tử đưa ra tin tức, hồ yêu tới lui bất định, dù là trận pháp hay pháp bảo, không một tiên sư nào có thể bắt được góc áo của nó. Không ngờ nữ đạo sĩ đeo đao kia tu vi cao như vậy, chỉ một đao đã chém vỡ ảo ảnh của hồ yêu.

Trần Bình An kể lại trận xung đột giữa hồ yêu và nữ đạo sĩ phòng Sư Đao kia, có giấu đi một chút, cũng không vạch trần thân phận của nữ đạo sĩ.

Ông lão trên vai có một con mèo rừng nhỏ đỏ rực, đột nhiên lên tiếng:

- Trần công tử, sợi lông cáo này có thể bán cho ta không? Không chừng ta có thể nhân cơ hội này tìm ra một chút dấu vết, mò được chỗ ẩn thân của hồ yêu.

Trần Bình An cười hỏi:

- Giá cả thế nào?

Ông lão cân nhắc một phen, nói:

- Lông cáo đã hoàn toàn mất đi linh tính, thực ra đã không đáng một đồng tiền hoa tuyết.

Trần Bình An không trả lời ngay.

Nữ tỳ xinh đẹp phía sau Độc Cô công tử, đôi mắt như nước mùa thu thoáng hiện lên vẻ chế giễu.

Vị tiên sư trẻ tuổi trước mắt này lưng đeo trường kiếm vỏ trắng, mặc một bộ áo bào trắng, nhìn rất giống người trên núi, thực ra lại là một con buôn. Lông cáo giá một đồng tiền hoa tuyết, vẫn còn muốn thổi giá lên? Nhưng cô rất nhanh lại thư thái, cái gọi là tiên sư gia phả, chẳng phải đều ra vẻ đạo mạo như vậy sao?

Cô theo công tử nhà mình du lịch núi sông, nhiều lần lên núi xuống nước tìm kiếm tiên nhân, được mấy người có thể khiến công tử lau mắt mà nhìn? Chẳng trách công tử lại nhiều lần hăng hái ra đi, lại thất vọng quay về.

Vị tỳ nữ này đột nhiên phát hiện tiểu nha đầu đen nhẻm đang đứng phía sau Trần Bình An, đang nhìn về phía mình. Cô giãn mặt tươi cười với đối phương, Bùi Tiền cũng nhếch miệng cười.

Trần Bình An nói với ông lão kia:

- Ta đột nhiên nhớ tới, mình cũng có một chút pháp thuật sơ sài, có thể dùng để tìm kiếm hồ yêu, sẽ không bán nữa.

Ông lão thoải mái cười nói:

- Mọi người đều tới để hàng yêu. Nếu nó đã có tác dụng với Trần công tử, quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, ta sẽ không miễn cưỡng nữa.

Sau khi bọn họ rời đi, Trần Bình An do dự một thoáng, nghiêm mặt nói với Bùi Tiền:

- Có biết vì sao sư phụ không chịu bán sợi lông cáo kia không?

Bùi Tiền dứt khoát nói:

- Người kia nói dối, cố ý ép giá, mưu đồ bất chính. Sư phụ tuệ nhãn như đuốc, nhìn một cái đã biết rõ, trong lòng không thích. Không muốn gây thêm phiền phức, lỡ may hồ yêu kia âm thầm dòm ngó, tự dưng chọc giận nó, chúng ta lại thành mục tiêu công kích, làm xáo trộn bố trí của sư phụ. Vốn còn muốn bình chân như vại, ngắm phong cảnh uống chút trà, kết quả lại dẫn lửa lên người, viện nhỏ sẽ biến thành gió tanh mưa máu... Sư phụ, con nói nhiều như vậy, chắc cũng có một lý do là đúng chứ? Ha ha, có phải rất nhanh trí không?

Chu Liễm tấm tắc nói:

- Có ai đó muốn bị gõ đầu rồi.

Quả nhiên Trần Bình An tiện tay gõ đầu một cái.

Bùi Tiền quay đầu tức giận nhìn Chu Liễm, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Miệng quạ!

Chu Liễm cười nói:

- Mềm nắn rắn buông? Cảm thấy ta dễ ức hiếp đúng không, có tin ta rắc bùn vào món ăn mà ngươi thích nhất không?

Bùi Tiền hơi chột dạ, nhìn Trần Bình An một chút, cúi đầu xuống.

Từ lần đầu tiên gặp mặt ở đất lành Ngẫu Hoa, đến khi bị lão đạo sĩ mũi trâu thối tha ném ra ngoài, Bùi Tiền cảm thấy Trần Bình An là người hiểu rõ về mình nhất trên đời. Theo như trong sách nói, cô chính là có rất nhiều tiền án, cho nên hơi sợ sệt.

Trần Bình An xoa xoa đầu nhỏ của cô, nhẹ giọng nói:

- Ta đọc được trong một quyển bút tích văn nhân, kinh Phật có nói, sai lầm trước kia giống như ngày hôm qua, những chuyện tiếp theo giống như ngày hôm nay. Có biết nghĩa là gì không?

Bùi Tiền ngẩng mặt lên, khẽ lắc đầu.

Trần Bình An cười nói:

- Sau này sẽ biết.

Ánh mắt Bùi Tiền sáng lên, hỏi:

- Sư phụ, có thể khắc câu này vào một thẻ trúc nhỏ tặng cho con không? Nếu được thì khắc thêm cả hai câu ở miếu thờ hà bá?

Trần Bình An gật đầu đáp ứng, sau đó nhân chuyện bán hay không bán lông cáo, nói một chút đạo lý lớn cho cô bé nghe:

- Hành tẩu giang hồ phải cẩn thận nhiều hơn. Không thể có lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng người. Nếu lúc nào cũng coi trọng đối xử chân thành với người khác, gặp ai cũng dốc hết tâm can, ngược lại sẽ khiến cho giang hồ càng hiểm ác hơn. Đối xử chân thành với người khác đương nhiên là chuyện tốt, nhưng làm thế nào bảo vệ nó, không tổn thương người, không làm hại mình, cần phải tích lũy rất nhiều kinh nghiệm giang hồ.

Chu Liễm mỉm cười nói:

- Tâm thiện đừng ngây thơ, trưởng thành thiếu hiểu biết. Lời vàng ngọc này là đạo lý thật sự trong sách.

Trần Bình An “ừ” một tiếng, nói:

- Chu Liễm nói còn hay hơn ta, cũng không dông dài.

Hắn lấy ra một bình cuối cùng trong ba bình rượu hoa quế, đưa cho Chu Liễm. Lúc trước Phạm gia đưa tới không ít rượu hoa quế, chia làm hai loại. Một loại để Trần Bình An uống trên đường, số lượng không ít. Có điều trên đoạn đường này, hôm nay cho người này một bình, ngày mai cho người kia một bình, hiện giờ còn chưa đến kinh thành nước Thanh Loan thì đã sắp hết rồi.

Một loại khác cực kỳ ít ỏi, nghe nói là Quế phu nhân tự tay ủ trên đảo Quế Hoa, chỉ có sáu vò. Khi đó ngay cả Phạm Tuấn Mậu cũng thèm thuồng, bèn mặt dày tiện tay lấy đi một vò.

Nghe Trần Bình An khen ngợi, Bùi Tiền quay đầu nhìn Chu Liễm, tò mò hỏi:

- Trong sách nào nói?

Chu Liễm cười ha hả nói:

- Sách nhân sinh cực khổ, dạy làm người tốt nhất.

Bùi Tiền không chịu nổi sư phụ bị người ta vượt mặt, bèn cười nhạo nói với Chu Liễm:

- Vậy ta còn biển học vô bờ, túi sách không đáy, tùy ý nói nhăng nói cuội mấy câu, có ai không biết? Vẫn là sư phụ ta nói hay, hay hơn rất nhiều.

Chu Liễm lắc đầu uống rượu, có rượu ngon để uống, cũng không có tâm tình nói chuyện nghiêm chỉnh với nha đầu này nữa.

Trần Bình An bảo Bùi Tiền:

- Đừng vì không thân thiết với Chu Liễm mà phủ nhận tất cả đạo lý của lão. Bỏ đi, những chuyện này để sau hãy nói.

Trần Bình An cuối cùng vẫn cảm thấy không thể vội vàng được, không cần trong thoáng chốc truyền thụ cho Bùi Tiền tất cả đạo lý mà mình cho là đúng đắn. Loại người trí nhớ tốt như Bùi Tiền, đọc thuộc sách thánh hiền mấy vạn chữ hay mấy chục vạn chữ, cũng không bằng thật sự hiểu được một hai lời dạy trong sách.

Tại miếu thờ hà bá, Chu Liễm có một câu nói vô tâm, đó là sách thánh hiền trả lại cho thánh hiền, khiến Trần Bình An suy nghĩ sâu xa. Hắn bắt đầu tự xét lại, so với người đọc sách thật sự, mình đọc cũng không nhiều, nhưng so với dân chúng quê mùa thì cũng không tính là ít. Như vậy cẩn thận suy nghĩ một phen, những năm qua sách thánh hiền trả lại cho thánh hiền có ít không?

Trần Bình An thở dài một tiếng, nói là đi vào phòng luyện tập quyền thế, ở trong sân này quá nổi bật.

Nữ quỷ Thạch Nhu ở trong phòng, nghe được câu kinh Phật kia của Trần Bình An liền ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cuối cùng khẽ thở dài. Cô dừng suy nghĩ, nín thở tập trung, dùng một môn khẩu quyết do Thôi Đông Sơn truyền thụ để hô hấp thổ nạp, luyện hóa thân xác tiên nhân này từng chút một.

Sau khi Trần Bình An đóng cửa, Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi:

- Lão đầu bếp, sư phụ ta hình như không vui lắm, có phải chê ta ngốc không?

Chu Liễm cười híp mắt hỏi:

- Hay là uống rượu nhé? Cùng nhau chuốc tan sầu muôn thuở.

Bùi Tiền khoanh hai tay trước ngực, thở phì phì nói:

- Ta đã từng chịu thiệt dưới tay Thôi Đông Sơn, ngươi đừng mơ phá hư đạo tâm của ta.

Chu Liễm thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu, cười mắng:

- Một con nhóc như ngươi, có đạo tâm cái rắm.

Bùi Tiền đứng lên, hai tay đặt sau người, thở vắn than dài, không quên quay đầu dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn Chu Liễm một cái, đại khái là muốn nói ta không muốn dùng đàn gảy tai trâu.

Sau khi Bùi Tiền quay đầu, Chu Liễm liền đá vào mông cô một cái, khiến nha đầu đen nhẻm thiếu chút nữa té sấp mặt. Hai tay Bùi Tiền chống xuống đất, lộn một vòng, sau khi đứng vững liền xoay người lại, thẹn quá hóa giận nói:

- Chu Liễm ngươi sao lại đánh lén người khác, còn nói đạo nghĩa giang hồ nữa không? Trên người ta là quần áo mới chưa mặc được bao lâu.

Chu Liễm hỏi:

- Có muốn học một môn võ công do ta tự nghĩ ra không, tên là Kinh Trập. Chỉ cần có một chút thành tựu, sẽ có thể xuất quyền như tiếng sấm mùa xuân nổ vang. Đừng nói là đối mặt với người trong giang hồ, đánh cho bọn hắn gân cốt rã rời, cho dù đối phó yêu tinh quỷ quái cũng có hiệu quả.

Bùi Tiền hỏi ngược lại:

- Ngươi là ai?

Chu Liễm cũng không để ý lòng tốt của mình bị xem là lòng lang dạ thú, chỉ là không muốn nghe mấy lý lẽ xiêu vẹo của con nhóc này, bèn phất tay nói:

- Cút cút cút, luyện Phong Ma kiếm pháp của ngươi đi.

Bùi Tiền có một bụng lời lẽ không nói ra được, cảm thấy bức bối, bèn đi vào phòng mình lấy gậy leo núi, bắt đầu luyện tập môn võ học cũng do cô “tự nghĩ ra”. Lần trước sau khi hàng phục con chó ven đường, lòng tin của cô đã tăng vọt. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ngoan ngoãn đi thế sáu bước theo Trần Bình An, Bạch Viên Bối Kiếm thuật và thức kéo đao đều bị cô tạm thời gác sang một bên, thỉnh thoảng múa qua loa vài cái mà thôi. Phần nhiều là tập trung vào bộ kiếm thuật tuyệt thế uy lực cực lớn, hiệu quả nhanh chóng này.

Bùi Tiền tìm thấy niềm vui trong đó. Chu Liễm thân là võ phu cảnh giới Viễn Du thấy vậy... có thể gọi là đau mắt.

Chu Liễm nhìn quanh, thấy không có gì khác thường.

Xem ra sau khi trúng một chiêu pháp đao kia, hồ yêu đã nhớ kỹ giáo huấn.

Trong hai gian phòng khác của viện nhỏ.

Thạch Nhu đang dùng hồn phách của nữ quỷ và thân xác của tiên nhân, tu hành bí pháp thượng thừa do Thôi Đông Sơn truyền thụ.

Trần Bình An thì dùng thế trời đất trồng chuối mà đi, hai tay chỉ vươn ra một ngón, đồng thời tâm thần đắm chìm trong “Thủy phủ” có được nhờ luyện hóa ấn chữ “Thủy”.

Theo như giải thích của Thôi Đông Sơn, lúc luyện chế phía trên biển mây thành Lão Long, thẻ ngọc phủ Bích Du xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, rất có thể là di vật quý giá của một long cung sông ngòi lớn thượng cổ, là một thẻ ngọc thủy vận do thủy tinh sông ngòi ngưng tụ thành. Khi đó Thôi Đông Sơn cười bảo, vị thủy thần nương nương sông Mai kia, trong chuyện rải tiền đúng là có mấy phần phong thái của tiên sinh.

Còn những văn tự khắc trên thẻ ngọc, cuối cùng ý hợp tâm đầu với người luyện hóa là Trần Bình An. Lúc ý niệm của hắn dâng lên, bọn chúng cũng lập tức nảy sinh suy nghĩ, hóa thành những người tí hon mặc y phục xanh biếc, vác thẻ ngọc đi vào kinh huyệt của Trần Bình An. Bọn chúng đã giúp Trần Bình An vẽ môn thần trên “cửa phủ”, còn mô tả ra một sông ngòi lớn trên tường kinh huyệt, đó là một phúc duyên đại đạo ngàn năm khó gặp.

Người tự cao tự đại như Thôi Đông Sơn cũng phải nói thẳng, trừ khi là tiên sinh và học trò chân thành động lòng trời, nếu không cho dù học trò hắn dốc hết tâm sức, tính toán vạn lần, để tiên sinh ở Đại Tùy luyện hóa văn mật màu vàng làm vật bản mệnh thứ hai, phẩm chất cũng rất khó sánh bằng ấn chữ “Thủy” thứ nhất.

Trần Bình An dĩ nhiên hiểu rõ chuyện này. Được nó là may mắn của ta, mất nó là số mệnh của ta.

Trong được mất hư ảo này, hắn vẫn thích bốn chữ “Mạc Hướng Ngoại Cầu” trên tấm biển miếu Con Cua ở quê nhà.

Cầu thần lễ Phật, trước tiên phải chân thành cầu mình, sau đó mới nói đến mệnh trời sâu xa.

Rượu thuốc tiểu luyện trong hồ lô nuôi kiếm đã được Trần Bình An uống hết, cộng thêm đoạn đường này điều dưỡng, hôm nay hắn đã khôi phục hơn phân nửa, tu vi võ đạo tương đương với trước khi đánh một trận với Đinh Anh ở đất lành Ngẫu Hoa.

Sau khi viết lưu niệm lên tường miếu thờ hà bá, Trần Bình An loáng thoáng phát hiện, khiếu huyệt trong cơ thể giống như Thủy phủ kia, dường như sinh ra một số cảm ứng. Tốc độ chảy của nước sông nhanh hơn một chút, sương mù bốc lên bao phủ mặt nước, thỉnh thoảng còn tràn ra khỏi “dòng nước”, bao phủ kinh huyệt. Có điều nó lại bị ngăn cản ở cửa lớn Thủy phủ, trở lại dòng nước trên bức tường, khôi phục yên tĩnh.

Hôm nay Trần Bình An định dùng phương pháp “nội thị” (nhìn bên trong) thô thiển, quan sát kỹ càng một chút. Không ngờ thân là chủ nhân, thiếu chút nữa còn không vào được cửa phủ. Nhất thời luồng chân khí thuần túy do võ phu thai nghén ra ào ạt xông đến, khí thế giống như “chủ nhục thần chết”, muốn bênh vực cho Trần Bình An.

Trần Bình An đương nhiên không dám để mặc cho con “rồng lửa” này phá cửa xông vào, nếu không chẳng phải là người trong nhà đập vỡ cửa viện của mình? Đây cũng là mấu chốt mà cao nhân trên thế gian không muốn kiêm tu hai đường.

Chỉ vì muốn trấn an con rồng lửa kia, Trần Bình An thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất, đành phải đổi thành nắm tay chống xuống đất. Sau khi dời rồng lửa đến “đường lớn” ở nhánh khác, hô hấp của hắn mới tốt hơn một chút.

Cùng lúc đó dưới sự điều khiển của những người tí hon mặc y phục xanh biếc do văn tự trên thẻ ngọc biến thành, hai môn thần trên cửa phủ vội vàng mở cửa cho Trần Bình An, còn ra vẻ áy náy chắp tay xin lỗi. Sau khi một điểm linh quang nội thị của Trần Bình An đi vào, bên trong giống như một thế giới khác, còn kinh ngạc hơn lần đầu nhìn thấy vườn Sư Tử bốn bề toàn núi.

Thẻ ngọc đã được luyện hóa treo trong buồng đan Thủy phủ này, còn ấn chữ “Thủy” thì treo ở nơi cao hơn.

Những đứa nhóc áo xanh vẫn đang cần cù tu sửa phòng ốc các nơi. Còn một số đứa vóc dáng khá lớn, lại giống như họa sĩ ưu tú, ngồi bên dòng nước trên tường, vẽ ra hình thức ban đầu của từng đóa hoa sóng.

Chẳng những như vậy, một số hơi nước tính chất không thuần khiết, sau khi từ cửa lớn tràn vào phủ đệ, hầu hết đều chậm rãi tản mác, chỉ có một chút nhỏ như sợi tóc bay vào trong “bọt nước” dưới ngòi bút của người tí hon áo xanh. Bọt nước liền có thần khí, có dấu hiệu chuyển động.

Có điều những đứa nhóc đáng yêu mặc y phục xanh biếc trên tường, phần lớn đều ăn không ngồi rồi. Thực ra bọn chúng đã vẽ rất nhiều đường nước hoa sóng, nhưng số lượng sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho nên khi bọn chúng nhìn thấy Trần Bình An, dáng vẻ đều có phần uất ức, giống như đang nói không bột làm sao gột nên hồ, ngươi nên hấp thu tôi luyện thêm một chút linh khí.

Trần Bình An tự biết cầu trường sinh bị gãy, căn cơ sẽ tổn thương nghiêm trọng, khiến cho nước đầu nguồn của Thủy phủ này quá thưa thớt. Hơn nữa tốc độ luyện hóa của hắn kém xa hai chữ “thiên tài”. Hai thứ cộng lại, khiến cho những đứa nhóc áo xanh này chỉ có thể phí thời gian, không có việc để làm. Trần Bình An đành phải xấu hổ lui ra khỏi phủ đệ.

Sau khi Trần Bình An rời khỏi Thủy phủ, mấy đứa nhóc áo xanh vóc dáng lớn nhất liền tụ tập thì thầm với nhau.

Trần Bình An cũng không chấm dứt nội thị, bắt đầu dùng tâm thần “tản bộ” theo quỹ tích của con rồng lửa.

Thần thức nhỏ như hạt cải, con rồng lửa do chân khí thuần túy ngưng tụ thành trong nháy mắt lại đi trăm dặm. Trần Bình An đi trong con đường kinh mạch, mặc dù biết con rồng lửa kia đang ở chỗ nào, nhưng lại không đuổi theo kịp.

Có điều chuyện này một phần cũng là do hắn bị Thuyền Nuốt Kiếm đâm một nhát, nếu không vẫn có thể dựa vào một điểm linh quang, điều khiển con rồng lửa chân khí kia bơi trở về, không chừng còn có thể dùng nó làm vật cưỡi thị sát bốn phương.

Cuối cùng Trần Bình An trở về ngoài cửa Thủy phủ, ngồi xếp bằng, bắt đầu tôi luyện linh khí.

Cần cù bù thông minh, hắn vốn giỏi chuyện này, rất giỏi.

Hôm nay Trần Bình An còn không biết, có thể khiến A Lương nói ra câu “vạn pháp bản chất không đổi, luyện quyền cũng là luyện kiếm”, đó là một sự thừa nhận lớn đến đâu.

Võ phu thiên hạ ngàn ngàn vạn, thế gian chỉ có Trần Bình An.

---------

Trong lầu thêu tinh xảo của khuê nữ.

Thiếu nữ hình dáng tiều tụy giống như một đóa hoa khô héo, được tỳ nữ bên cạnh dìu đỡ ngồi trước gương trang điểm. Mặc dù dáng vẻ đáng thương giống như bệnh tình nguy kịch, nhưng ánh mắt của cô vẫn sáng ngời có thần. Chỉ cần trong lòng có tưởng niệm và hi vọng, con người sẽ có sức sống.

Cô gái đáng thương này là Liễu Thanh Thanh, con gái nhỏ của Liễu lão thị lang. Dựa theo gia phả, Liễu lão thị lang là thế hệ chữ “Kính”, còn Liễu Thanh Thanh là thế hệ chữ “Thanh”.

Chị cả Liễu Thanh Nhã mặc dù đã gả cho người khác, nhưng bị em gái liên lụy, hôm nay phải ở lại vườn Sư Tử cùng với phu quân.

Nhị ca Liễu Thanh Sơn vốn thường đến trò chuyện với cô, nhưng từ sau khi hồ yêu gây chuyện, đã rất lâu không tới thăm cô. Thiếu nữ có quan hệ tốt nhất với nhị ca, cho nên cảm thấy thương tâm.

Tam đệ Liễu Thanh Úc lại thường xuyên đến đây chơi đùa. Hôm nay thân thể của cô yếu ớt, đứa em trai tính tính hoạt bát này còn nhỏ tuổi, lại quá ồn ào, là một kẻ tay chân không ở yên được. Cô chỉ lo em trai không cẩn thận làm vỡ đồ, lãng phí một món đồ yêu thích của mình, thật sự khiến cô nhức đầu.

Tỳ nữ của Liễu Thanh Thanh chính là con gái Triệu Nha của lão quản gia, thiếu nữ trên chóp mũi có mấy vết tàn nhang. Triệu Nha từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, thấy tiểu thư nhà mình quật cường như vậy, cô kìm nén bi thống trong lòng, an ủi:

- Nhìn khí sắc tốt hơn nhiều rồi. Hôm nay khí trời ấm lại, ngày mai tiểu thư sẽ có thể ra lầu đi dạo.

Lúc lên lầu Triệu Nha còn xách theo một thùng nước ấm, đã hẹn hôm nay sẽ rửa mặt chải đầu cho tiểu thư Liễu Thanh Thanh.

Lúc này Liễu Thanh Thanh ngồi trên ghế, đưa tay sờ gò má gầy gò, nói với Triệu Nha:

- Nha nhi, hôm nay bảo bọn chúng làm đi, ngươi nghỉ ngơi một lát, đọc một đoạn sách cho ta nghe.

Triệu Nha nhẹ giọng “ài” một tiếng, rón rén mở cửa nhỏ của một chiếc lồng chim tinh xảo trên bàn sách. Bên trong mặc dù đầy tiếng líu ríu, nhìn như náo nhiệt, nhưng thực ra âm thanh rất nhỏ, bình thường không gây ồn ào cho tiểu thư.

Nói là lồng chim, thực ra bên trong được chế tạo giống như một lầu các thu nhỏ. Đây là “lồng loan” đặc sản kinh thành nước Thanh Loan, những tiểu thư khuê các gần như người người đều có. Thứ ở bên trong không phải chim nhỏ gì, mà là rất nhiều yêu tinh thân hình xinh xắn lung linh.

Có yêu tinh chải đầu hình dáng như chuồn chuồn, lại có gương mặt nữ nhân, trời sinh gần nước sạch sẽ, thích dùng chân nhỏ chải đầu cho cô gái, cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa có thể giúp cô gái làm bóng sợi tóc, phòng ngừa sớm sinh ra tóc bạc.

Có yêu tinh hoa bướm được gọi là họa mi (vẽ lông mày), chỉ cần làm cho bọn chúng một bộ bút vẽ cỡ nhỏ đầy đủ, lại cho bọn chúng xem qua đủ loại hình thức trang điểm, bọn chúng sẽ có thể giúp cô gái vẽ ra lông mày động lòng người.

Còn có yêu tinh nhỏ thích ăn son phấn, chân chim nhưng thân người, có hai cánh tay, mọc ra một đôi cánh chim. Bọn chúng có thể giúp cô gái bôi son phấn lên, còn rạng rỡ hơn chủ nhân tự mình bôi.

Sau khi tỳ nữ Triệu Nha mở cửa, mấy chục yêu tinh hoa cỏ rừng núi trong lầu các lồng loan, bay ra một cách có trật tự, bắt đầu rửa mặt trang điểm cho chủ nhân Liễu Thanh Thanh, vô cùng quen thuộc.

Triệu Nha thì ở một bên lật sách, giọng nói nhẹ nhàng, đọc cho tiểu thư nhà mình nghe một tập thơ gần đây thịnh hành ở nước Thanh Loan.

Một tiếng “két” vang lên, cửa phòng mở ra, lại không thấy có người đi vào.

Trong lòng Triệu Nha thở dài, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đọc một bài thơ núi sông trong sách.

Gió nhẹ lướt qua trang sách, một thiếu niên tuấn tú mặc áo bào đen đứng sau người thiếu nữ. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng búng bay đám yêu tinh nhỏ đang rửa mặt chải đầu cho chủ nhân, tự mình tới gội đầu cho Liễu Thanh Thanh.

Thiếu nữ không xoay người lại, ngẩng đầu mỉm cười nói:

- Tới rồi à?

Hồ yêu khiến vườn Sư Tử gà bay chó chạy, nở một nụ cười mê người, nói:

- Thế tục hại người, chỉ khổ nương tử nhà ta.

Liễu Thanh Thanh khẽ lắc đầu.

Hồ yêu nhẹ giọng nói:

- Đừng cử động, cẩn thận nước bắn lên người.

Liễu Thanh Thanh liền ngồi yên bất động, nghiêng đầu, mặc cho thiếu niên tuấn tú kia chải mái tóc đen giúp cô. Động tác của hắn nhẹ nhàng, khiến trong lòng cô an ổn.

Hồ yêu giúp Liễu Thanh Thanh gội đầu, bôi son phấn, vẽ lông mày. Cuối cùng bọn họ ngồi kề vai, Liễu Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi:

- Nghe Nha nhi nói, trong nhà lại có một nhóm người tới.

Hồ yêu tự xưng là “Thanh lão gia” cười nói:

- Không nhìn ra sâu cạn, có thể còn khó ứng phó hơn đạo cô pháp đao kia. Nhưng không sao, cho dù thần tiên cảnh giới Nguyên Anh tới đây, ta vẫn có thể đi lại tự nhiên, nhất định sẽ thường xuyên tới gặp nương tử.

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh nổi lên một vệt ửng hồng, quay đầu nói với Triệu Nha:

- Nha nhi, ngươi xuống lầu giúp ta trông chừng, không cho người ngoài lên lầu.

Triệu Nha gật đầu, khép sách lại, đóng cửa nhỏ lồng loan, sau đó đi xuống lầu.

Liễu Thanh Thanh vểnh tai, sau khi xác định Triệu Nha đã đi xa mới nhỏ giọng hỏi:

- Lang quân, chúng ta thật sự có thể ở bên nhau lâu dài sao?

Hồ yêu vươn một ngón tay ra, ôn nhu vuốt nhẹ ấn đường thiếu nữ, cười nói:

- Dĩ nhiên, lâu như trời đất, không chỉ trăm năm.

Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh ảm đạm nói:

- Nhưng cha thiếp phải làm sao? Vườn Sư Tử phải làm sao?

Hồ yêu nói như đã tính trước mọi việc:

- Ta đã sớm nói rồi, chỉ cần cha nàng đồng ý hôn sự trời đất tác thành của chúng ta, sau này ông ấy sẽ là cha vợ của ta, ta há sẽ bạc đãi vườn Sư Tử?

Liễu Thanh Thanh yêu kiều nằm vào trong lòng hắn, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy nói:

- Chỉ xin lang quân đừng phụ ta.

Hồ yêu cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt tiều tụy kia, mỉm cười nói:

- Hồ ly si tình, thiên hạ đều biết. Vì sao mộ hoang trên thế gian có nhiều thỏ cáo qua lại? Chẳng phải là cáo bảo vệ linh, thỏ canh giữ lăng sao?

---------

Khi Trần Bình An chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang dùng bàn tay chống xuống đất, mà ngoài cửa sổ đã là màn đêm thâm trầm.

Hắn khẽ vỗ xuống đất một cái, thân hình lộn ngược, bồng bềnh đứng vững. Sau đó hắn đẩy cửa ra, trông thấy Chu Liễm đang ngồi bên cạnh bàn ngoài sân, trên đầu là trăng sáng sao thưa.

Nhìn thấy Trần Bình An, Chu Liễm liền mỉm cười đứng dậy, giải thích:

- Thiếu gia đã ở trong trạng thái rất tốt, tương tự “đắc ý quên hình” mà Đạo gia ghi chép, cho nên hai ngày qua lão nô không dám quấy rầy. Vì chuyện này mà Bùi Tiền còn so tài với ta mấy lần, bị lão nô ép ở trong phòng. Tối nay cô bé lại đứng lên ghế dựa, từ cửa sổ quan sát phòng của thiếu gia cả buổi, chờ trong phòng thiếu gia sáng đèn. Có điều không chờ được, lúc này chắc đã đi ngủ rồi.

Trần Bình An ngạc nhiên nói:

- Đã qua hai ngày rồi?

Chu Liễm cười gật đầu.

Trần Bình An ngồi xuống với Chu Liễm, cảm khái nói:

- Chẳng trách lại nói người trên núi tu đạo, sáu mươi năm chỉ trong chớp mắt.

Chu Liễm nói:

- Đúng là như vậy. Vẫn là võ phu chúng ta sảng khoái hơn, luyện quyền, ăn ngủ, tỉnh ngủ thì mở mắt giết người.

Trần Bình An làm như không nghe thấy câu mở mắt giết người kia, hỏi:

- Gần đây vườn Sư Tử có động tĩnh gì không?

Chu Liễm lắc đầu cười nói:

- Trời quang mây tạnh, trăng tròn hoa thắm. Có điều xem như phải bỏ lỡ Phật Đạo tranh luận ở kinh thành gần trong gang tấc, lão nô cảm thấy hơi đáng tiếc cho thiếu gia.

Trần Bình An nghiêm túc nói:

- Nếu ngươi muốn tham gia thịnh hội ở kinh thành... cũng không thể rời khỏi vườn Sư Tử, tuyệt đối không thể thiếu Chu Liễm ngươi áp trận.

Chu Liễm thuận thế lắc lư bình rượu hoa quế còn lại không nhiều trong tay, cười đến mặt mày nhíu lại, hỏi:

- Vậy thiếu gia thưởng thêm một bình nhé? Đã uống rượu hoa quế rồi, lại uống rượu của vườn Sư Tử, cảm thấy giống như nước vậy.

Trần Bình An từ chối:

- Ngươi đừng có ý đồ với rượu hoa quế của ta nữa, chỉ còn lại hai bình, chính ta cũng không nỡ uống.

Chu Liễm thổn thức nói:

- Giờ lành cảnh đẹp, rượu mạnh giai nhân, chuyện này từ xưa khó vẹn toàn.

Trần Bình An nói vào chuyện chính:

- Những gia đình nhiều đời tích đức, nhất định có âm đức bảo hộ, lời này không phải giả. Nếu ta không đoán sai, vườn Sư Tử này phong thủy rất tốt, mà họ Liễu nếp nhà đoan chính, chắc là có người nhỏ hương khói sinh ra, cũng sẽ có thổ địa bảo vệ mới đúng. Chỉ tiếc ta không có tu vi và thần thông như Thôi Đông Sơn, không thể ra lệnh cho thổ địa từ dưới đất chui lên, nếu không sẽ có thể biết thêm nhiều nội tình của hồ yêu kia.

Chu Liễm liếc nhìn về phía phòng chính, thử thăm dò:

- Hay là lão nô đi hỏi Thạch Nhu?

Trần Bình An nghi hoặc nói:

- Nếu cô ta có thể làm được, sẽ không cố ý giấu giếm đúng không?

Chu Liễm nhìn Trần Bình An, uống sạch một ngụm rượu hoa quế cuối cùng, nói:

- Cho phép lão nô nói một câu mạo phạm, những hành động xấu nhất mà người bên cạnh có thể làm ra, thiếu gia đại khái đều có tính toán, nhưng vẫn quá lạc quan với chuyện tâm tính. Không bằng học trò của thiếu gia... nhìn rõ mọi việc, kỹ càng tỉ mỉ. Đương nhiên đây cũng là do thiếu gia giữ mình rất tốt, giống như chính nhân quân tử.

Trần Bình An ngẫm nghĩ, gật đầu nói:

- Vậy ngày mai ta sẽ hỏi Thạch Nhu một chút. Đối với người khác nói thật hay giả, ta vẫn có một chút khả năng phán đoán.

Chu Liễm lắc đầu cười nói:

- Cần gì phải ngày mai? Thiếu gia là chủ nhân của cô ta, lại có ân lớn, hỏi mấy câu còn không được sao? Nếu chỉ dùng ánh mắt của lão nô đối đãi với Thạch Nhu, đó là nam nhi si tình nhìn mỹ nhân, đương nhiên phải thương hương tiếc ngọc, nói nặng cũng là lỗi lầm. Nhưng công tử ngài nhìn cô ta, không có tình ý triền miên như vậy đúng không?

- Hành vi của Thạch Nhu, đó là ba ngày không đánh, bóc ngói trên trần. Nên biết những kẻ đầu óc không thông suốt trên thế gian, phần nhiều là sợ uy chứ không sợ đức, không như đệ tử Bùi Tiền của tiên sinh.

Trần Bình An không nhịn được cười nói:

- Mặt trời mọc ở hướng tây rồi, ngươi lại còn nói tốt cho Bùi Tiền.

Chu Liễm cảm khái nói:

- Xấu cũng thuần túy, tốt cũng thuần túy, một đứa nhóc thú vị như vậy, không ghét được.

Cửa phòng chính bỗng mở ra, Thạch Nhu hiện thân.

Cô đi tới bên cạnh hai người, chủ động nói:

- Thôi tiên sinh quả thật đã dạy ta một môn thần thông ra lệnh cho thổ địa, nhưng ta lo lắng động tĩnh quá lớn, sẽ khiến hồ yêu kia sinh ra kiêng dè, chuyển thành sát tâm.

Trần Bình An cười hỏi:

- Lý do cũng đàng hoàng, nhưng ta muốn hỏi hai chuyện trước. Thứ nhất, ngươi chủ yếu lo lắng ai bị hồ yêu dòm ngó, là chính Thạch Nhu ngươi, hay là ba người chúng ta? Thứ hai, đã biết pháp thuật phụ trợ này, có thể ra lệnh cho thổ địa, không hành động cũng được, nhưng vì sao không lên tiếng trước?

Chu Liễm cười híp mắt, nói như châm dầu vào lửa:

- Đâm trúng chỗ hiểm rồi.

Ánh mắt Thạch Nhu do dự.

Trần Bình An xua tay nói:

- Ngươi và ta trong lòng đều biết rõ, lần sau không được như vậy nữa. Nếu như còn có lần thứ hai, ta sẽ mời ngươi ra khỏi thân xác này, một lần nữa trở về bùa chú. Qua sáu mươi năm kỳ hạn, ngươi vẫn có thể khôi phục tự do.

Ánh mắt Thạch Nhu lạnh giá.

Chu Liễm cười đùa cợt nhả, từ trong tay áo lấy ra một cái túi gấm, sau đó rút ra một tờ giấy nhỏ xếp thành hình con ngựa, nói:

- Trước khi chia tay Thôi tiên sinh đã đưa món đồ này cho ta, nói rằng một ngày nào đó thầy giáo của hắn tức giận vì Thạch Nhu, hãy lấy vật này ra, để hắn nói tốt cho Thạch Nhu một chút. Đúng rồi, Thạch Nhu cô nương, Thôi tiên sinh còn dặn dò ta, hãy để cho cô xem trước. Có nói ra nội dung trong đó hay không, Thạch Nhu cô nương tự mình định đoạt.

Chu Liễm khoanh tay đứng nhìn, trong lòng đã sinh ra sát ý, hơn nữa không hề che giấu với Thạch Nhu.

Cho dù quân tử ban ơn không cần báo đáp, vẫn rất khó đảm bảo sẽ có kết quả tốt, bởi vì đối với tiểu nhân chỉ nên ban ơn vừa phải để đối phương không ỷ lại. Nữ quỷ nhận được vận may to lớn này, lòng dạ chưa chắc đã xấu, không chừng còn từng là một âm vật tính tình không tệ. Có điều lòng người nhỏ bé như hạt cải, một khi bị ngoại vật phóng đại vô số lần, một số khiếm khuyết sẽ lớn như gàu xúc.

Đạo đức không xứng với địa vị, chính là mầm tai họa khiến nhà cao cửa rộng nghiêng đổ sớm chiều.

Tâm thần Thạch Nhu nhấp nhô bất định, sau khi mở con ngựa giấy kia ra, thân thể cô khẽ run lên. Cô nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, run giọng nói với Trần Bình An:

- Nô tỳ biết sai rồi. Bây giờ nô tỳ sẽ giúp chủ nhân gọi thổ địa lên, hỏi cho rõ ràng.

Nhìn thấy sự thay đổi miễn cưỡng của Thạch Nhu, Trần Bình An cũng không tức giận, gật đầu nói:

- Hồ yêu đã tới đây khiêu khích trước, ngươi ra lệnh cho thổ địa xuất hiện cũng không sao.

Thạch Nhu cất tờ giấy kia vào trong tay áo, sau đó chân đạp cương bộ, hai tay bấm quyết. Lúc bước đi, từ ấn đường và huyệt Dũng Tuyền dưới chân thân xác tiên nhân Đỗ Mậu, phân biệt lướt ra một vệt sáng vàng rạng rỡ và một vệt khí tức âm tà. Khi trong lòng Thạch Nhu mặc niệm một câu cuối cùng của pháp quyết là “miệng thổi đầu gậy làm tiếng sấm, một chân giẫm đất gốc Ngũ Nhạc”, đồng thời đạp mạnh xuống đất, trên mặt đất viện nhỏ bỗng xuất hiện hình vẽ bùa chú cổ xưa, nhoáng lên rồi biến mất.

Thạch Nhu hít thở sâu một hơi, lui về sau mấy bước. Chỉ thấy khoảng đất trước người cô giống như sóng gợn nhấp nhô, sau đó đột ngột bắn ra một bà lão áo quần rách rưới, lăn tròn dưới đất. Bà lão này đội một vòng liễu màu xanh lá, trên cổ, cổ tay và cổ chân bị năm sợi dây thừng màu đen trói chặt, siết ra năm dấu vết rất sâu.

Bà lão không đứng dậy nổi, co quắp dưới đất, ngẩng đầu nhìn Thạch Nhu vừa lôi bà ta từ trong lồng giam ra ngoài, bi ai khẩn cầu:

- Xin vị tiên sư thần thông quảng đại này cứu vườn Sư Tử!

Sắc mặt Thạch Nhu lạnh nhạt, nói:

- Ngươi lạy sai Bồ Tát rồi.

Bà lão đội vòng liễu chỉ cần chuyển động cổ, sợi dây thừng nơi cổ sẽ siết chặt thêm mấy phần. Bà ta lại hoàn toàn không để ý, cuối cùng nhìn thấy người trẻ tuổi áo trắng đeo kiếm, lại bi ai khẩn cầu:

- Tiểu tiên sư, xin ngài mau cứu con gái Liễu Thanh Thanh của Liễu Kính Đình. Hôm nay nàng bị hồ yêu kia dùng yêu thuật, bị ma quỷ ám ảnh, cũng không phải thật lòng thích hồ yêu kia. Đại yêu này đạo hạnh cao thâm, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ âm hiểm, muốn hấp thu tất cả hương khói văn vận của họ Liễu, sau đó gán tội cho Liễu Thanh Thanh. Đây vốn là hành động phản nghịch không hợp pháp lý, hơn nữa Liễu Thanh Thanh chỉ là một thiếu nữ bình thường, làm sao có thể chịu nổi những thứ này...

Bà lão bị dây thừng đen không ngừng siết chặt, nói không nên lời. Sau khi một chiếc lá liễu xanh tươi trên đầu khô héo điêu linh, sắc mặt bà ta mới tốt hơn mấy phần.

Trần Bình An vẫn không gấp gáp chặt đứt mấy sợi “dây trói yêu” kia, hỏi:

- Nhưng ta lại biết nhánh hồ yêu rất tôn thờ chữ “tình”, đại đạo không rời chữ này. Hồ yêu kia đã là địa tiên, theo lý mà nói càng không nên hành động kỳ lạ như vậy. Chuyện này phải giải thích thế nào?

Bà lão vốn là thổ địa phương này lắc đầu nói:

- Không dám lừa dối tiên sư, tôi cũng chẳng biết tại sao, không thể lý giải. Nhưng phong thủy của vườn Sư Tử thay đổi là chuyện không thể giả được. Trong số con cháu họ Liễu thế hệ này, con trai thứ hai của Liễu Kính Đình là Liễu Thanh Sơn, vốn có hi vọng làm rạng danh cửa nhà, nhưng đã hoàn toàn bị cắt đứt đường làm quan. Họ Liễu âm đức dày nặng, càng có tổ tiên làm một chức quan nhỏ dưới đất, Liễu Thanh Sơn không nên bị tai bay vạ gió như vậy mới đúng...

Bà lão một lần nữa không thể mở miệng nói chuyện, lại có một chiếc lá liễu khô héo, tan thành mây khói.

Trần Bình An và Chu Liễm đưa mắt nhìn nhau. Chu Liễm khẽ gật đầu, ra hiệu bà lão không giống như giả vờ.

Trần Bình An vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, phi kiếm Mùng Một như cầu vồng trắng lướt ra, lần lượt chặt đứt năm sợi dây thừng trói bà lão.

Kiếm linh để lại ba khối trảm long đài, bị hai tiểu tổ tông Mùng Một và Mười Lăm ăn mất hai khối, cuối cùng còn lại một miếng đá mài mỏng, đã bán cho Tùy Hữu Biên. Hôm nay mức độ sắc bén của hai thanh phi kiếm đã vượt xa trước đây.

Bà lão giống như được đại xá, thấp thỏm đứng lên, cảm động đến rơi nước mắt nói:

- Lúc trước lão hủ người già mắt mờ, xin bái kiến kiếm tiên tiền bối!

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Không cần khách sáo như vậy.

Bà ta đột nhiên quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng nói:

- Xin kiếm tiên tiền bối mau thay trời hành đạo. Tiền bối đã có thể cứu lão hủ ra ngoài, lại có đại tông sư làm tùy tùng, càng là kiếm tiên có thể dùng một kiếm phá vạn pháp, cứu vườn Sư Tử chỉ là tiện tay...

Trần Bình An đang định lên tiếng.

Bà lão bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt bi thương nói:

- Họ Liễu bảy đời đều là trung lương, chẳng lẽ tiền bối nhẫn tâm nhìn dòng dõi trí thức này bị hủy trong chốc lát? Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn đại yêu kia ung dung ngoài vòng pháp luật?

Chu Liễm nhíu mày. Thỉnh cầu của bà lão này cũng giống như người đưa hương kia, chỉ là cách thức tiến hành hoàn toàn khác nhau. Thạch Nhu cũng cảm thấy không thích.

Trong chuyện này, cách nhìn của lão già lom khom và nữ quỷ xương khô lại giống nhau như đúc.

Bà lão dập đầu mười mấy lần, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Bình An, lớn tiếng nói:

- Xin kiếm tiên ra tay ngăn cơn sóng dữ, chém chết đại yêu! Con cháu họ Liễu nhất định sẽ khắc ghi đại ân, sau này đời đời thờ phụng hương khói cho kiếm tiên tiền bối!

Sắc mặt Chu Liễm âm trầm, đang định lên tiếng, Trần Bình An đã xua tay với lão.

Trần Bình An đưa tay đỡ bà lão, nói:

- Đứng lên rồi nói chuyện.

Bà lão lại đẩy tay Trần Bình An ra, sau đó tiếp tục dập đầu, không ngừng nói:

- Nếu kiếm tiên tiền bối không ra tay, lão hủ thân thể bé nhỏ, chết không đáng tiếc, cứ dập đầu như vậy đến chết cho xong.

Trần Bình An đành phải ngồi xuống, im lặng không nói gì, suy nghĩ tìm từ.

Chu Liễm đứng yên tại chỗ, mũi chân cà nhẹ xuống đất, muốn đá môt cái cho kim thân của bà lão này vỡ nát. Đừng nói là thổ địa, ngay cả một số thần linh núi sông cấp bậc không cao, thậm chí là thần Ngũ Nhạc của những nước nhỏ, một khi bị Chu Liễm áp sát, e rằng cũng không chịu nổi mấy đá của vị võ phu cảnh giới thứ tám này.

Thạch Nhu đầu tiên là khinh thường hành vi của bà lão, sau đó khẽ cười nhạt, nhìn Trần Bình An giống như bó tay không biết làm gì, nghĩ thầm đây là phiền phức do ngươi tự chuốc lấy.

Lúc này Trần Bình An đang ngồi và Chu Liễm đang đứng, gần như đồng thời quay đầu nhìn về phía mái cong... nữ đạo sĩ pháp đao đội mũ đuôi cá một lần nữa đứng ở đó.

Cô liếc nhìn thần linh bản địa được phi kiếm chặt đứt dây thừng, cười nhạt nói:

- Ếch ngồi đáy giếng, đúng là thô tục, chẳng trách không cứu được vườn Sư Tử quan hệ mật thiết này.

Cô nhìn bầu rượu màu đỏ thẫm, giơ cánh tay lên, hai ngón tay khép lại vuốt qua trước mắt mình. Đôi mắt bỗng biến thành màu vàng, giống như thần tiên nhìn xuống nhân gian, sực tỉnh nói:

- Hóa ra là một hồ lô nuôi kiếm thượng phẩm, thảo nào có thể ung dung chặt đứt mấy sợi dây thừng rách nát kia.

Trần Bình An hỏi:

- Chỉ giết yêu, không cứu người?

Nữ đạo sĩ châu khác hỏi ngược lại:

- Nếu không thì sao?

Trần Bình An cười nói:

- Vậy ta tới cứu người, cô cứ giết yêu là được.

Nữ đạo sĩ phòng Sư Đao do dự một thoáng, gật đầu nói:

- Như vậy thì tốt.

Bà lão kia nghe vậy vui mừng khôn xiết, vẫn quỳ dưới đất, thẳng lưng nắm lấy cánh tay Trần Bình An, tha thiết kỳ vọng nói:

- Bây giờ kiếm tiên tiền bối hãy đến lầu thêu cứu người, lão hủ sẽ dẫn đường cho ngài.

Lần này không cần Trần Bình An dìu đỡ, gần như là bà lão kéo hắn đứng lên, muốn lôi về hướng cửa viện. Có điều bà ta phát hiện kiếm tiên trẻ tuổi vẫn đứng tại chỗ, bất động như núi. Bà ta liền khẽ nhíu mày, chất vấn:

- Vì sao tiên sư không đi? Cứu người như cứu hỏa, nếu chậm trễ...

Sắc mặt Trần Bình An vẫn như thường, nhẹ giọng giải thích:

- Ta phải gọi đệ tử rời giường, để con bé đi cùng ta mới được, nếu không hồ yêu có thể sẽ thừa cơ xông vào. Hơn nữa tự mình đi lên lầu thêu khuê các của Liễu Thanh Thanh kia, dù sao cũng phải báo cho Liễu lão thị lang một tiếng. Hai chuyện này cũng không tốn quá nhiều thời gian...

Không đợi Trần Bình An nói xong, bà lão đã gấp gáp oán giận nói:

- Kiếm tiên tiền bối, ngài là người trên núi, cần gì phải quan tâm những lễ nghi rườm rà này, trước tiên lưu lại một người chiếu cố đệ tử là được. Còn như Liễu Kính Đình, lát nữa cứ nói với hắn là đã cứu con gái của hắn, tên mọt sách kia nhất định sẽ đội ơn. Ngay cả gia tộc của hắn cũng sắp bị diệt rồi, nào dám tính toán những chuyện vặt vãnh này?

Chu Liễm nhìn bên mặt bà lão, một tay đặt sau người, từ chưởng biến thành quyền, kêu lên lách cách.

Trần Bình An đột nhiên hỏi:

- Có từng nghe quân tử không cứu chưa?

Bà lão ngây người như phỗng, có phần sợ hãi.

Nhưng hành động kế tiếp của Trần Bình An, lại khiến bà lão trái tim vốn đã dâng đến cổ họng thở phào một hơi. Hắn nhẹ nhàng giúp bà lão phủi bụi đất trên tay áo, cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Phải cứu, lão bà bà cứ yên tâm. Chỉ hi vọng vườn Sư Tử tránh được kiếp này, nếu gặp phải chuyện tương tự, hãy lượng sức mà làm, giúp đỡ người khác.

Trần Bình An bảo Chu Liễm đi giải thích chuyện này với Liễu Kính Đình, lại bảo Thạch Nhu đi gọi Bùi Tiền dậy.

Khi đến bên dưới ngôi lầu thêu kia, Chu Liễm đã trở về, gật đầu ra hiệu Liễu thị lang đã đáp ứng. Trần Bình An liền đi lên lầu.

Bùi Tiền mơ mơ màng màng đi theo sau, trên trán dán bùa chú giấy vàng. Chỉ cần ở bên cạnh sư phụ, cô lại không sợ gì cả. Thạch Nhu theo sát phía sau.

Chu Liễm đứng ở dưới cùng, chậm chạp không dời bước, chỉ nhìn bóng lưng Trần Bình An đi lên.

Lão già lom khom ngước cổ, gãi gãi đầu, cảm thấy vị thầy giáo của Thôi tiên sinh này đã đi hơi cao rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.