[Dịch] Kiếm Lai

Chương 147 : Mời phá trận




Lúc này Thôi Minh Hoàng đang khá nhức đầu. Ở nơi khác Thôi đại quân tử hắn luôn là thần tiên hàng đầu, được tôn làm thượng khách, lời lẽ nịnh nọt nghe đền mòn tai. Đáng tiếc tối nay ở nơi này, hắn lại trở thành sâu kiến mờ nhạt nhất, thậm chí có thể còn không bằng sâu kiến. Loại cảm giác tồi tệ này khiến một người quen ngồi tít trên cao như hắn cảm thấy khó chịu, đành phải mặc niệm kinh điển Nho gia để kiềm chế tạp niệm.

Hắn nhìn ông lão ngồi thuyền từ ngân hà trên trời trở về nhân gian. Hôm nay thân phận ngụy trang của ông ta là thị lang Hộ bộ tiền nhiệm của nước Hoàng Đình, trên thực tế lại là một con giao long già lớn tuổi đến mức dọa người.

Lúc này lão giao long trấn tĩnh hơn Thôi Minh Hoàng rất nhiều, một tay vê râu, hứng thú quan sát lồng giam kiếm khí kia, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Chuyến này Thôi Minh Hoàng phụng lệnh quốc sư lặng lẽ xuôi nam, muốn thương nghị chuyện bí mật với lão giao long ẩn nấp ở đây. Quốc sư Đại Ly đề nghị ông lão đảm nhiệm chức sơn chủ đời đầu của thư viện mới xây dựng ở núi Phi Vân, còn Thôi Minh Hoàng hắn vẫn là phó sơn chủ như ước định trước đó. Cộng thêm một vị tông chủ văn đàn có danh vọng ở Đại Ly, ba người cùng nhau quản lý thư viện mới thay thế thư viện Sơn Nhai. Tin rằng với dã tâm và quyết đoán của hoàng đế Đại Ly, thư viện mới chưa đặt tên ở núi Phi Vân nhất định sẽ có quy mô to lớn, văn hóa phát triển hơn cả thư viện Sơn Nhai của Tề Tĩnh Xuân.

Còn như ban đầu đáp ứng để hắn làm sơn chủ mới của thư viện Quan Hồ, nghe nói hoàng đế Đại Ly sẽ có bồi thường khác.

Trước khi Thôi Minh Hoàng nhận được mật thư của quốc sư Thôi Sàm, vốn không biết nước Hoàng Đình nho nhỏ lại ẩn giấu một con giao long lớn như vậy. Loài thuộc giao long được trời ưu ái, thân thể vững chắc, trời sinh nắm giữ thủy pháp thần thông, cho dù chỉ có tu vi cảnh giới thứ mười, chiến lực cũng không thua luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười một.

Trong mật thư nói rõ, nước Thục thượng cổ vốn nổi tiếng là giao long đông đúc. Sau chiến dịch chém rồng trời đất kinh quỷ thần khiếp kia, núi sông máu chảy ngàn vạn dặm, khắp nơi là mảnh vụn thân thể giao long, vô cùng thê thảm.

Sau đó trong năm tháng dài đằng đẵng, con giao long già cực kỳ lớn tuổi này ẩn nấp rất tốt, không ngừng biến ảo tướng mạo, từng làm đại thần công khanh, tiểu thương sai dịch, võ tướng hiệp khách, có thể nói đã trải qua nhân tình thế thái, sơn hà bể dâu.

Lão giao long không có hứng thú với việc sinh sôi nẩy nở, con cháu rất ít, toàn bộ sông núi xung quanh nước Hoàng Đình cũng chỉ có một gái hai trai mà thôi. Trong đó con út chính là giang thần Hàn Thực của phủ Đại Thủy. Trưởng nữ lại là tổ sư khai sơn của Tử Dương phủ, môn phái của Lưu Gia Hủy ở nhà trọ Thu Lô. Có điều bà vẫn luôn giấu giếm thân phận thật sự của mình, ngay cả đệ tử đích truyền đời thứ nhất của Tử Dương phủ cũng rất ít người biết chuyện này. Hôm nay theo những lão tổ của Tử Dương phủ qua đời, chân tướng đã sớm bị chôn vùi. Còn về con trai trưởng của lão giao long, tính tình lại hiền lành khác với loài thuộc giao long, hơn nữa từ nhỏ đã thích vân du bốn phương, hôm nay không biết tin tức, còn ở Đông Bảo Bình châu hay không cũng khó nói.

Lão tú tài cổ hủ đeo bọc hành lý, vừa mới dùng thần thông rút đất thành tấc của Đạo gia từ ven biển đi tới đỉnh núi này, không ngờ lại bị người khác chặn đường. Mấu chốt là phiền phức còn không nhỏ, bởi vì tường thành kiếm khí ngút trời đã ngăn cản khí tức trời đất, ngay cả lão cũng tạm thời không thể cảm ứng với bên ngoài, chuyện này khiến lão càng mặt ủ mày chau.

Lão dụi dụi cằm:

- Ông trời của ta ơi, hôm nay phụ nữ bên ngoài đều lợi hại như vậy sao?

Lão lại thở dài, giơ tay lên, gập ngón tay gõ vào hư không, nhẹ giọng nói:

- Định.

Trong nháy mắt mọi âm thanh giữa trời đất đều yên tĩnh, không còn tiếng nước sông cuồn cuộn, cũng không còn tiếng vỡ nát nhỏ bé khi gió núi đụng vào tường kiếm.

Trong mười dặm núi sông này, thời gian không còn trôi qua. Khí thế của Nho thánh cuồn cuộn mênh mông.

Thôi Minh Hoàng từ kinh hãi biến thành mừng rỡ, trong lòng bắt đầu ngâm nga lời dạy của thánh nhân, dùng nó để gia tăng khí thế bất khuất của bản thân. Đối với một vị quân tử Nho gia có chí thành thánh, đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp.

Tại khoảnh khắc này, ngay cả lão giao long thấy nhiều hiểu rộng cũng kinh ngạc, bất giác lùi lại phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với lão tú tài tướng mạo bình thường kia. Thực ra chút khoảng cách này vốn chẳng ăn nhằm gì, chỉ là muốn bày tỏ thái độ khiêm tốn mà thôi.

Vào thời đại nước Thục thượng cổ trước khi chém rồng, lão giao long vẫn còn trẻ, từng nghe trưởng bối trong tộc nhắc đến một chuyện. Có một vị thánh nhân Nho giáo chỉ đứng sau Chí Thánh tiên sư trong Văn miếu, từng cùng với long vương bốn phương lập ra một quy củ ngầm: Giao long ở trên bờ, thấy hiền thì phải tránh, gặp thánh thì phải nấp.

Từng có một con rồng lớn chỉ đứng sau long vương bốn phương, cậy mình đang ở trong hồ lớn, cố ý làm mưa làm gió trước mặt thánh nhân dạo chơi ven bờ. Nó dâng sóng lớn cao hơn cả thành trì đồng ruộng bên bờ, hăm doạ dân chúng, dùng chuyện này để khiêu khích thánh nhân. Ý của hành động này là, ta chưa từng lên bờ, chưa từng làm trái quy củ, dù ngươi là thánh nhân Nho gia thì có thể làm gì ta?

Lúc đó lão giao long còn trẻ, ban đầu cảm thấy hành động này rất hả lòng hả dạ, kết quả lại nghe trưởng bối ưu sầu nói ra chuyện bi thảm phía sau. Khi đó vị thánh nhân Nho gia kia vươn một ngón tay ra, nói một câu tương tự như lão tú tài lúc dịch chuyển tức thời, dùng thần thông to lớn bình giang sơn, định phong ba, khiến cho con chân long kia bất động giữa không trung, còn khiến nước hồ lùi lại mấy chục dặm. Thế là chân long giống như tự tiện lên bờ, hơn nữa gặp thánh nhân còn không ẩn nấp, cho nên thánh nhân lột da rút gân nó, trấn áp dưới một tảng đá lớn như núi ở đáy hồ, phạt nó ngàn năm không được hiện thế.

Lần đó trưởng bối đã chân thành dặn dò các vãn bối trẻ, những thánh nhân Nho gia kia, nhất là những người có thần đàn thần tượng trong Văn miếu, tính tình thực ra đều không tốt lắm. Nếu không thì sao lại có lời khen “đạo mạo trang nghiêm” giống như châm biếm vậy?

Khi đó lão giao long nghi hoặc hỏi:

- Thánh nhân Nho gia làm như vậy, không phải trái với quy củ sao?

Trưởng bối căm phẫn trả lời:

- Đồ ngu, ngươi quên quy củ là do ai lập ra sao?

Lúc này lão giao long trên đỉnh vách đá không biết nhớ đến chuyện cũ gì năm xưa, có phần thương cảm, lẩm bẩm nói:

- Những loài rồng giao, thay trời hành đạo, làm mây làm mưa, cực kỳ cao quý, gần như có thể xem là phiên vương cát cứ không nghe tuyên triệu của đế vương, cuối cùng lại suy bại đến mức gần như tuyệt chủng. Không oán được đám thánh nhân, thật sự là do dã tâm thúc đẩy, tự mình chuốc lấy.

Lão tú tài “ồ” lên, quay đầu nhìn về lão giao long dáng vẻ như văn sĩ bảy mươi, mỉm cười gật đầu nói:

- Biết sai thì sửa, chính là chuyện tốt. Chẳng trách lần trước đi qua nơi này, nhìn thấy phong cảnh rất đẹp, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, hóa ra là do ngươi. Ừm, còn có vị quân tử kia. Quân tử, Tiểu Tề năm đó... Được rồi, gặp gỡ là duyên, đáng tiếc tạm thời không thể quan tâm tới các ngươi được. Đi!

Lão tú tài lẩm bẩm một phen, sau đó ngón tay quét nhẹ ra ngoài. Lão giao long và Thôi Minh Hoàng liền bị cưỡng ép đưa ra khỏi đỉnh vách núi.

Một người một giao đáp xuống mặt sông phía xa, từng người mở rộng lòng bàn tay cúi đầu nhìn. Sau đó gần như đồng thời nắm chặt tay lại, giấu kỹ những chữ màu vàng trong lòng bàn tay, không muốn lộ ra.

Lão tú tài đứng trong kiếm trận trên vách núi, nhìn xung quanh, cười lớn nói:

- Che che giấu giấu, không tính là anh hùng hảo hán!

Nhưng rất nhanh lão lại phát giác lời này của mình không có đạo lý, bèn ngập ngừng ấp úng, nhất thời không biết nên giải vây cho mình thế nào.

Chỗ vách núi gần sông xuất hiện một cô gái áo trắng thân hình cao lớn, tay cầm một lá sen lớn, tạm thời có thể xem là một chiếc ô lá sen. Có điều cuống lá lại có màu trắng như tuyết, cùng với áo trắng giày trắng bổ sung cho nhau, không nhiễm bụi trần.

Lão tú tài nhìn thấy lá sen liền nhíu mày, nhanh chóng nhẩm tính suy diễn. Cuối cùng vẻ mặt ảm đạm thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trời, thật lâu không dời mắt đi, lẩm bẩm nói:

- Một chuyến cuối cùng là đi đâu. Nhớ năm xưa thiếu niên kia tinh thần hăng hái, luôn miệng nói “quân tử làm việc ngay thẳng, thà gãy không cong, ngọc đá cùng tan”, kết quả là... khó cho ngươi rồi.

Lão lại nhìn về cô gái cao lớn kia:

- Nếu Trần Bình An đánh chết thiếu niên Thôi Sàm, cũng không phải chuyện tốt.

Cô gái cao lớn mỉm cười nói:

- Vậy à, nhưng ta không quản được, ngươi có bản lĩnh thì ra khỏi kiếm trận rồi tính sau. Đạo lý cái gì, nói với ta cũng vô dụng, ngươi đi nói với Bình An nhà ta biết đâu còn có chút tác dụng.

Nàng dừng lại, sau đó cười nhạt nói:

- Nhưng tiền đề là ngươi phải ra ngoài trước đã. Hai tên kia có thể được ngươi thuận lợi đưa đi, là do ta lười cản mà thôi.

Lão tú tài bất đắc dĩ nói:

- Khi ta còn tại thế vốn không giỏi đánh nhau, hôm nay lại càng khó khăn, cô cần gì phải ép buộc như vậy. Hơn nữa Trần Bình An và thiếu niên Thôi Sàm, hôm nay một người là... nửa đệ tử của ta, một người là nửa đồ tôn, cô nói xem ta nên giúp ai? Chuyến này ta qua đó, tuy nói là để cứu Thôi Sàm, nhưng suy cho cùng không phải là vì muốn tốt cho Trần Bình An sao?

Cô gái cao lớn gật đầu nói:

- Nghe rất có đạo lý.

Sau đó lại lắc đầu:

- Nhưng chuyến này ta ra ngoài, cũng không phải để nói đạo lý với người khác.

Lão tú tài càng bất đắc dĩ:

- Nể mặt Bình An nhà cô, cho ta một ngoại lệ được không? Ta chỉ là một thầy dạy học, cô không nghe đạo lý, một thân bản lĩnh của ta cũng không có đất dụng võ nữa. Mà tại bốn thế giới, cô lại là một trong mấy người.... một trong mấy thanh kiếm đánh nhau giỏi nhất... Nói kiếm cũng không hoàn toàn đúng, bỏ đi, bỏ đi, không quan tâm đến xưng hô nữa, tóm lại như vậy rất không công bằng với ta!

Cô gái cao lớn tay cầm chiếc ô kỳ lạ, sắc mặt hờ hững:

- Phá trận đi.

Lão tú tài rất bất đắc dĩ, đành phải cẩn thận hỏi:

- Cô có biết ta là ai không?

Cô gái cao lớn nhếch miệng nói:

- Biết chứ, Văn Thánh.

Lão tú tài ngạc nhiên, nghĩ thầm hóa ra là biết nội tình của mình, nhưng lại không nể mặt như vậy, chuyện này hơi quá đáng rồi.

Trong thế giới Hạo Nhiên hôm nay, giáo chủ Nho giáo là Chí Thánh tiên sư được tất cả môn sinh Nho gia trên đời tôn kính, ngồi ở nơi cao nhất chính giữa Văn miếu. Hai bên phía dưới là giáo chủ Nho giáo đời thứ hai Lễ Thánh và Á Thánh mở lối cho toàn bộ văn mạch Nho gia.

Lễ Thánh được Chí Thánh tiên sư khen ngợi nhiều nhất, được Nho gia xem là tấm gương đạo đức, thầy của lễ nghi, đã lập ra một bộ quy củ chặt chẽ cho Nho giáo. Á Thánh được công nhận là học vấn sâu rộng gần với Chí Thánh tiên sư nhất, hơn nữa còn sáng tạo cái mới, khiến Nho gia thực sự trở thành “trường học đế vương” duy nhất trên đời.

Tiếp theo chính là Văn Thánh trước mắt, đứng ở vị trí thứ tư của Văn miếu. Đương nhiên đây đã là chuyện cũ năm xưa, hôm nay vị trí này đã bỏ trống rất lâu, bởi vì tượng thần nhiều lần bị hạ thấp vị trí, cuối cùng ngay cả Văn miếu cũng không ở được, bị mang ra ngoài. Đường đường là thánh nhân thứ tư lại phải cuốn gói rời khỏi đạo chính thống Nho gia. Như vậy cũng thôi đi, cuối cùng ngay cả tượng thần cũng không thể bảo toàn, bị một đám môn sinh Nho gia tính tình cố chấp cực đoan đánh cho vỡ nát.

Lão tú tài đưa tay vòng qua sau người, vỗ vỗ bọc hành lý, bọc hành lý liền biến mất.

Lão lại kiên nhẫn hỏi:

- Hay là chúng ta từ từ nói chuyện, không đánh có được không?

Cô gái cao lớn suy nghĩ một thoáng, gật đầu nói:

- Vậy ta sẽ khách sáo một chút.

Lão tú tài mừng rỡ gật đầu, cười ha hả nói:

- Như vậy thì tốt.

Trong nháy mắt kiếm khí trong kiếm trận lại càng dày đặc, kiếm thế không gì sánh được quả thật có dấu hiệu muốn cắt đứt đại đạo trời đất.

Tương truyền thời thượng cổ kiếm tiên đông đúc, hào kiệt xuất hiện lớp lớp, dám không cúi đầu với tổ sư tam giáo, mặc sức tung hoành các thế giới lớn. Dùng kiếm thuật đỉnh cao, kiếm đạo tận cùng, kiếm linh vô địch rong ruổi nhân gian.

Cô gái cao lớn nhếch miệng nói:

- Mời Văn Thánh phá trận! Nói như vậy có phải đã khách sáo một chút rồi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.