Trần Bình An cuối cùng chỉ hỏi được địa điểm cũ của miếu Thành Hoàng, không ai nghe nói đến nhà trọ mà Thôi Đông Sơn đã bảo. Đây là thành lớn ở bắc bộ nước Hoàng Đình, muốn tới địa điểm cũ của miếu Thành Hoàng gần như phải đi qua hơn nửa quận thành. Khi mọi người đi theo chỉ điểm của người đi đường, nhìn thấy một bức tường cao đỏ thẫm thì đã gần hoàng hôn. Lại tốn rất nhiều thời gian mới tìm được con ngõ có lối vào không nổi bật, miễn cưỡng có thể cho hai chiếc xe ngựa đi qua.
Càng đi vào ngõ càng cảm thấy giống như bước vào một thế giới khác. Giữa khe hở của đá xanh dưới chân thỉnh thoảng phát ra một trận sương mù mỏng manh, bay vào hai bên tường cao, sau đó thong thả hội tụ, như suối mát chậm rãi chảy trên mặt tường, loáng thoáng có tiếng nước chảy.
Thôi Đông Sơn thấy đám người Trần Bình An nghi thần nghi quỷ, bèn giải thích:
- Con ngõ này là một trong số chiêu bài của nhà trọ, tên là ngõ Hành Vân Lưu Thủy (nước chảy mây trôi). Tiếp theo khi bước vào cửa nhà, sẽ có thể nhìn thấy một bức tường phù điêu trăng sáng. Trong tường có tinh phách không rõ lai lịch, đại khái phù hợp với hình dáng vầng trăng, có nhiều hình thái khác nhau, toàn bộ đều lộ ra trên tường. Nhưng điểm giá trị thực sự của bức tường phù điêu là mặt trời và mặt trăng kết hợp, nếu như có thể thêm một chút ánh sao, e rằng phủ đệ tiên gia có chữ “tông” cũng sẽ bất chấp mặt mũi ra tay tranh giành.
Cuối ngõ là một cánh cửa lớn, trên cửa có điêu khắc hai thần giữ cửa sơn màu, còn cao lớn hơn đàn ông trai tráng, uy phong lẫm liệt, vóc người cường tráng. Cả hai đều mặc giáp trụ màu vàng, một người cưỡi hổ cầm kiếm, một người cưỡi giao vung đao, trợn mắt nhìn hầm hầm vào ngõ nhỏ. Bởi vì là tượng gỗ điêu khắc nhô lên chứ không phải bằng giấy như nhà bình thường, do đó gây cho người ta một cảm giác áp bức mãnh liệt rất sinh động.
Lý Hòe lén nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy ngủ trên núi ngoài trời vẫn tự do thoải mái hơn một chút.
Cửa lớn từ từ mở ra, một vị phu nhân xinh đẹp có đôi mắt hoa đào lắc lư vòng eo bước qua ngưỡng cửa, khoan thai đi ra. Phía sau là hai cô gái tuổi xuân búi tóc thành hai vòng tròn, bên hông đeo một thanh trường kiếm vỏ xanh. Hai người không đi theo phu nhân tiếp khách mà chỉ đứng ở cửa.
Phu nhân làm một động tác chúc phúc rất đẹp:
- Nô gia là Lưu Gia Hủy, Gia trong gia tưởng (ngợi khen), Hủy trong hoa hủy (hoa cảnh), chư vị khách quý cứ gọi Gia Hủy là được. Dám hỏi có phải các quý khách muốn ở lại nhà trọ Thu Lô chúng ta? Có hẹn trước không?
Lúc cô nói chuyện lại nhìn thẳng vào thiếu niên áo trắng khiến người ta phải sáng mắt lên. Có điều thiếu niên tuấn tú kia chỉ thờ ơ, thái độ rất vô lễ. Trong lòng cô mặc dù không vui nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.
Hai hai tỳ nữ ở cửa thì rõ ràng hơi tức giận.
Trong quận thành có ai dám bất kính với phu nhân nhà mình như vậy? Ngay cả quận trưởng đại nhân thân là quan tổng đốc một phương, nếu lúc dạo chơi ngoại thành hoặc thắp hương gặp phải phu nhân, cũng sẽ dùng lễ tiếp đãi, khách khí gọi một tiếng “Lưu phu nhân” hoặc “Nhị đương gia”. Một khi có chuyện cần nhà trọ Thu Lô giúp đỡ giới thiệu, càng ở trước mặt tôn xưng là “Lưu tiên sư”.
Khóe mắt Lưu Gia Hủy nhanh chóng liếc nhìn Lâm Thủ Nhất vẻ mặt lạnh nhạt, không phát giác có gì khác thường, bèn tiếp tục nhìn về Thôi Đông Sơn, ôn nhu hỏi:
- Vị công tử này, ngài cho rằng nô gia và nhà trọ Thu Lô có gì không ổn sao? Đến nơi này mới cảm thấy thất vọng, hữu danh vô thực?
Thôi Đông Sơn không kiên nhẫn, đưa tay chỉ vào Trần Bình An bên cạnh:
- Ngươi lạy sai Bồ Tát rồi, chính chủ quản tiền là vị này.
Trong lòng Lưu Gia Hủy ngạc nhiên, vội vàng làm động tác chúc phúc với Trần Bình An xem như xin lỗi. Không đợi cô lên tiếng, Trần Bình An nhìn về cửa lớn, sau đó dời mắt đi, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói:
- Chúng ta khá nhiều người, có đủ phòng không?
Lưu Gia Hủy cười một tiếng duyên dáng:
- Đủ, sao lại không đủ. Sắp tới là đại điển tế tự miếu thủy thần ba năm một lần của bản quận, tiên sư các phương đều đến thăm viếng quận trưởng đại nhân, nhà trọ Thu Lô buôn bán xem như không tệ. Nhưng các vị khách quý đại giá quang lâm, tệ xá rất vinh hạnh, cho dù nô gia phải dọn ra khỏi viện nhỏ của mình, tạm thời ở nhà trọ lữ quán khác, cũng không dám khiến các quý khách mất hứng ra về.
Cuối cùng Trần Bình An chọn một viện lớn tên là Thanh Lộ, vị trí gần giếng nước cổ của miếu Thành Hoàng năm xưa nhất, xem như là nơi có cấp bậc cao nhất của nhà trọ Thu Lô. Sở dĩ bỏ trống đến bây giờ là do giá cả quá cao, không tính tiền theo đầu người, một ngày tốn đến hai ngàn lượng bạc.
Trong đám người trú ngụ ở nhà trọ Thu Lô, không thiếu người tu đạo có thân phận luyện khí sĩ. Nhưng chuyện tu hành nếu không tính toán kỹ lưỡng và tích tiểu thành đại, không có gia tộc và chỗ dựa nội tình hùng hậu, hoặc là không có thủ đoạn phát tài ngày kiếm nhiều tiền, trong tay sẽ cực kỳ túng thiếu, hoàn toàn khác với tiên sư cực kỳ giàu có trong tưởng tượng của dân chúng quê mùa.
Cái giếng cổ kia của nhà trọ Thu Lô đúng là suối nguồn tràn đầy linh khí, nhưng đối với luyện khí sĩ, vì nó mà bỏ ra hai ngàn lượng bạc một ngày, chắc chắn là mua bán lỗ chứ không lời. Cho nên viện này phần nhiều là quyền quý địa phương giàu có dùng để chiêu đãi ông lớn quan trường và hiệp khách giang hồ.
Lưu Gia Hủy tự mình dẫn đám khách quý xứ khác này đi qua hàng lang, cuối cùng đến Thanh Lộ viện. Trong góc viện có một cụm chuối tây lớn, còn có một lu nước bằng đá cao cỡ nửa người, nuôi dưỡng một đám cá chép đủ mọi màu sắc. Trên mặt nước có hoa sen, vài đóa sen nhỏ chỉ vừa mới lộ mầm.
Lưu Gia Hủy mỉm cười chỉ vào một cái chuông đồng trên bàn đá, nói:
- Nếu như có chuyện, các người chỉ cần lắc nhẹ chuông đồng, sẽ có nha hoàn tay chân lanh lợi chạy tới. Đẩy cửa sau của viện này đi về phía bắc hơn ba mươi bước, có thể nhìn thấy một đình nghỉ mát tên là Chỉ Bộ đình, ở đó có đặt ba tấm bồ đoàn, tiên sư có thể ngồi trong đình thổ nạp linh khí. Giếng nước kia thì không mở cửa với bên ngoài, hi vọng các người thông cảm.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Chúng ta nhớ rồi, sẽ không tự tiện vượt qua Chỉ Bộ đình đi về phía giếng cổ.
Lưu Gia Hủy nhíu cặp mắt hoa đào đầy ý xuân tự nhiên kia, tươi cười chân thành, ôn nhu nói:
- Suy nghĩ cho người khác chính là Phật tâm.
Lý Bảo Bình tò mò hỏi:
- Lưu phu nhân, chỗ cửa lớn của các người không phải có một bức tường phù điêu sừng sững sao?
Lưu Gia Hủy thở dài, không muốn nói kỹ nội tình trong đó, hàm hồ cho qua:
- Lúc trước xảy ra một chút chuyện nhỏ, bức tường phù điêu đã mất đi cảnh tượng vầng trăng kỳ diệu, cho nên dứt khoát tháo dỡ rồi.
Bốn gian phòng, Lý Bảo Bình và Tạ Tạ một gian, Lý Hòe và Trần Bình An một gian, Thôi Đông Sơn và Vu Lộc một gian, một gian cuối cùng để lại cho Lâm Thủ Nhất đã là luyện khí sĩ.
Sau khi đi vào nơi này, Lâm Thủ Nhất rõ ràng cảm thấy tinh thần khoan khoái. Cảm giác huyền diệu đó giống như lúc trước lên đường khi trời mưa to, mỗi bước đều phải rút chân ra khỏi bùn, hôm nay trời quang mây tạnh, đường xá khô ráo, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi trên đường dĩ nhiên sẽ thoải mái ung dung, giống như cả người thay da đổi thịt.
Hắn cảm thấy nghi hoặc, trong quận thành đường xá sầm uất vẫn có một nơi thích hợp cho tu hành như vậy sao? Dựa theo cách nói Lưu phu nhân, nhà trọ Thu Lô buôn bán không tệ, nhưng trên đường bọn họ đi tới lại không gặp bất kỳ người khách nào.
Sau khi Lưu Gia Hủy rời đi, Trần Bình An trước tiên bỏ cái gùi vào phòng, từ bên trong lấy ra một hộp gỗ. Trong hộp gỗ có bốn cây trâm ngọc hình thức đơn giản nhất đặt song song, trong đó hai cây là ngọc như mỡ dê, trơn bóng nhẵn nhụi, hai cây khác là ngọc bích và ngọc đen. Tính cả cái hộp thì tổng cộng đã tốn của hắn một trăm lượng bạc.
Trên đường tìm nhà trọ Thu Lô có đi qua một tiệm ngọc thạch, Trần Bình An vốn định đi vào xem thử một chút, gia tăng kiến thức mở mang tầm mắt là được rồi, kết quả lại nhìn trúng mấy cây trâm này. Sau khi nghe chủ tiệm nói ra cái giá khiến người ta chắt lưỡi, hắn quyết định không nghĩ đến nữa. Nhưng Thôi Đông Sơn mấy lần ám thị hắn nhất định phải mua cái hộp trâm ngọc này, cuối cùng dứt khoát tuyên bố nếu Trần Bình An không ra tay, Thôi Đông Sơn hắn sẽ mua. Trần Bình An cắn răng một cái, thương lượng với đối phương, trước tiên cũng ghi vào sổ sách giống như tiền ở trọ.
Thế là Trần Bình An đã thiếu Thôi Đông Sơn một khoản tiền đầu tiên, một trăm lượng bạc, không nhiều nhưng cũng không tính là ít.
Chủ tiệm tặng cho Trần Bình An một con dao khắc nhỏ chuyên dùng của thợ ngọc, đồng thời giải thích cho hắn ba loại ngọc mềm cứng khác nhau, hạ dao nên phân biệt nặng nhẹ. Trần Bình An yên lặng ghi nhớ trong lòng không sót chữ nào.
Lúc trước cây trâm ngọc bích mà Tề tiên sinh tặng không cánh mà bay, hắn đã nói với Lý Bảo Bình, sau này có cơ hội sẽ mua một cây khác, vẫn khắc lên tám chữ “ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc”.
Hôm nay chẳng qua là từ một cây biến thành bốn cây mà thôi.
Lý Hòe để hòm sách nhỏ xuống, sau đó ngả người ra giường, vẻ mặt say mê nói:
- Đúng là nơi thần tiên ở, cha mẹ và chị gái không có may mắn này rồi.
Hắn nhớ tới một chuyện, vội vàng đứng dậy, ngồi xuống góc tường mở hòm sách ra lục lọi một phen. Sau đó dứt khoát chuyển hết đồ vật kể cả tượng gỗ sơn màu và tượng đất ra đặt ở bên chân, vươn đầu vào trong hòm sách trống rỗng. Cuối cùng hắn đột nhiên quay đầu nhìn về bóng lưng Trần Bình An, uất ức nói:
- Thôi Đông Sơn quả nhiên không phải người tốt, nén bạc kia không thấy nữa rồi! Trần Bình An, giải quyết thế nào đây, ta có thể đi đòi lại không?
Sau khi Trần Bình An đặt hộp gỗ và dao khắc lên bàn lại ngơ ngẩn xuất thần, vẻ mặt nghiêm túc giống như lâm đại địch.
Nghe được Lý Hòe oán trách, hắn quay đầu cười nói:
- Hôm nay sâu bạc đã là vật của ngươi, nếu quả thật ở chỗ Thôi Đông Sơn, ngươi đương nhiên có thể đòi lại.
Lý Hòe vội vàng chạy ra khỏi phòng:
- Ta đi tìm Thôi Đông Sơn tính sổ.
Trần Bình An nhắc nhở:
- Nhớ phải nói chuyện đàng hoàng với người khác.
Hắn đi qua đóng cửa lại, ngồi trở về bên cạnh bàn, hai ngón tay kẹp con dao khắc nhỏ hẹp tinh xảo, yên lặng cảm thụ trọng lượng của nó.
Ngoại trừ cây trâm ngọc của mình phải khắc tám chữ, còn lại ba cây hắn định tặng cho ba người Lý Bảo Bình, xem như là lễ vật chia tay sau này đến thư viện Đại Tùy. Trên đó sẽ khắc tên của bọn họ, Bảo Bình, Thủ Nhất, Hòe Ấm.
Hắn cũng chỉ có thể nghĩ ra ba chữ lưu niệm như vậy, mặc dù không được lịch sự tao nhã, nhưng ít nhất có thể đảm bảo không phạm sai lầm.
Lâm Thủ Nhất đột nhiên đẩy cửa ra, nổi giận đùng đùng nói:
- Trần Bình An, có phải ngươi bị thần kinh rồi không? Cả hai ngàn lượng bạc chỉ để ở chỗ này một đêm?
Trần Bình An ngỡ ngàng quay đầu, nhìn thiếu niên giống như người xa lạ.
Quả nhiên bên cạnh Lâm Thủ Nhất xuất hiện một thiếu niên áo trắng hai tay khép trong tay áo, nụ cười rất vô học.
Lâm Thủ Nhất giận đến môi run rẩy, đưa tay chỉ vào Trần Bình An:
- Hai ngàn lượng bạc! Trần Bình An ngươi là con trai của quận trưởng lão gia, hay là hoàng thân quốc thích còn lớn hơn?
Trần Bình An nhíu mày, nhẹ nhàng để dao khắc xuống, đứng lên đang định nói chuyện, Lâm Thủ Nhất đã xoay người bước nhanh rời đi.
Lý Hòe rón ra rón rén chạy vào phòng, trong tay cầm nén bạc kia. Thằng nhóc cũng không dám chen vào vũng nước đục này, chỉ ngồi ở mép giường, sắc mặt hơi tái nhợt.
Trần Bình An liếc nhìn Thôi Đông Sơn, lại ngồi xuống ghế.
Thôi Đông Sơn dựa nghiêng vào cửa phòng, còn không quên châm dầu vào lửa:
- Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, tư vị không dễ chịu đúng không?
Trần Bình An không để ý tới hắn.
Thôi Đông Sơn ngẫm nghĩ, đi vào trong phòng, ngồi xuống đối diện Trần Bình An, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn đối phương, tiếp tục thêm dầu vào lửa:
- Ngươi nói xem, liệu có phải Lâm Thủ Nhất xem túi tiền riêng của ngươi là tài sản chung của đội ngũ các ngươi. Lần này ngươi tiêu tiền rõ ràng là vì chuyện tu hành của hắn, nhưng Lâm Thủ Nhất tính cách trưởng thành sớm hơn nữa đã có khái niệm với tài vật, sau khi cân nhắc thiệt hơn vẫn cảm thấy mình bị thua thiệt, cho nên mới nổi giận với ngươi? Ta cảm thấy có khả năng như vậy.
Sắc mặt Trần Bình An không thay đổi gì.
Thôi Đông Sơn cười hì hì nói:
- Có phải cảm thấy ta là một cây gậy khuấy phân không? Vậy ngươi đã trách lầm ta rồi. Thử so sánh, lúc trước vì mua một túi đồ nát mà ta đã trả nén bạc kia, có điều sâu bạc rơi vào trong tay người xa lạ sẽ chờ thời cơ hóa thành châu chấu chuồn chuồn gì đó, trở lại bên cạnh chủ nhân. Vì vậy ngươi cho rằng ta đã dùng pháp thuật lừa gạt người khác, đúng không? Sai rồi, sai hoàn toàn! Tên kia là một con bạc liều lĩnh, xem khí số của hắn là một con quỷ chết yểu không biết quý trọng hạnh phúc trước mắt. Nếu như ta thật sự cho hắn vàng thật bạc trắng làm tiền đánh bạc, đó mới là hại hắn, nói không chừng mấy ngày tới sẽ gặp tai vạ bất ngờ chết thảm. Hôm nay tạm thời không có tiền đánh bạc, tên phá của này lại phải trộm đồ vật trong nhà ra bán tống bán tháo, ngược lại có thể khiến hắn sống lâu thêm mấy ngày.
Trần Bình An cuối cùng lên tiếng:
- Từ khi ngươi bắt đầu xuống xe, giới thiệu miếu Thành Hoàng, lại thuận tiện nhắc đến nhà trọ Thu Lô này, thật ra là đang gài bẫy ta đúng không? Nhưng ta nghĩ không thông, chuyện tổn người hại mình như vậy có ý nghĩa gì?
Hai ngón tay Thôi Đông Sơn thay phiên gõ xuống mặt bàn:
- Từng có người tuổi tác lớn hơn ngươi một chút, trong tay cầm một con dấu có khắc bốn chữ “Thiên Hạ Nghênh Xuân”.
Nói xong câu này hắn lại rơi vào trầm tư.
Trần Bình An hỏi:
- Sau đó?
Thôi Đông Sơn khôi phục tinh thần, dụi dụi nốt ruồi đỏ trên ấn đường, nghĩ tới khí hậu kỳ quái trên đường đi, càng xác định được một chuyện. Có lẽ giống như mình suy đoán, con dấu mà Tề Tĩnh Xuân đưa cho Triệu Dao có ý nghĩa trọng đại. Chỉ tiếc khi hắn thăm dò thì đối phương lại lựa chọn làm người khôn giữ thân, hai tay dâng con dấu lên cho mình. Như vậy thứ ẩn chứa trong con dấu tự nhiên sẽ trở về trời đất, chẳng trách năm nay khí hậu cuối xuân lại kéo dài.
Nhưng hắn lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Bất kể Tề Tĩnh Xuân có hậu chiêu hay không, dưới sự an bài của lão tú tài, số mệnh của “Thôi Sàm” hắn đã ràng buộc với Trần Bình An. Mặc dù bị Trần Bình An làm liên lụy, hại hắn cũng tiền đồ mù mịt theo, nhưng hắn vẫn không muốn bình đã vỡ còn vỡ thêm, ngược lại kích thích lòng hiếu thắng. Hắn hi vọng có thể từng bước dẫn dắt Trần Bình An đi lên con đường rộng rãi của mình, chứ không phải bị tên quê mùa chưa từng đọc sách này dẫn tới con đường rách nát của đối phương ăn không khí. Đây giống như hai người đang kéo co, sức lực không nằm ở eo và cánh tay, mà là tâm lực tâm khí.
Tâm tình của Thôi Đông Sơn dần chuyển biến tốt hơn. So đấu tâm chí và kiên nhẫn với kẻ trước mắt à? Dù sao ta cũng từng là tu sĩ đỉnh cao đã bước vào cảnh giới thứ mười hai, càng là tông sư đánh cờ danh chấn Trung Thổ Thần Châu, đánh cờ với một thằng nhóc có muốn thua cũng khó đúng không?
Còn Trần Bình An đối diện đã hoàn toàn không để ý tới hắn nữa.
Bởi vì Trần Bình An đã cầm dao khắc và trâm ngọc lên, bắt đầu điêu khắc chữ thứ nhất.