[Dịch] Kiếm Lai

Chương 137 : Vác một ngọn núi bạc




Gần tới miếu Thành Hoàng, trên đường phần nhiều là thiện nam tín nữ đến thắp hương. Hai bên đường có rất nhiều gian hàng bán đồ ăn và đồ chơi trẻ con đặc sắc. Trần Bình An mua cho Lý Bảo Bình và Lý Hòe mỗi người một xâu mứt quả, sau đó hai đứa trẻ bắt đầu so xem của ai lớn hơn. Kết quả Lý Hòe may mắn hơn một chút, hắn liền vui sướng nhảy nhót, giơ xâu mứt quả kia lên cao, chạy vòng quanh Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất.

Lý Bảo Bình yên lặng ăn mứt quả, sau đó lặng lẽ vươn một chân ra. Lý Hòe không để ý bị vướng chân ngã sấp, xâu mứt quả trong tay bay ra ngoài thật xa, may mà hòm sách nhỏ bằng trúc xanh buộc tương đối chắc. Lý Hòe ngồi dưới đất khóc lớn như xé nát ruột gan, còn Lý Bảo Bình thì ngước đầu lên, cố ý nhìn ra xung quanh.

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười, gõ đầu cô bé một cái. Hắn đỡ Lý Hòe hai chân đang đạp lung tung dậy, mua cho thằng bé một xâu mứt quả khác. Lý Hòe nín khóc mỉm cười, cầm lấy mứt quả sạch sẽ, lại nhặt xâu dính đầy đất lên, mỗi tay một xâu lắc lư, chỉ là lần này đứng cách xa Lý Bảo Bình một chút.

Lý Bảo Bình trợn mắt nói:

- Ấu trĩ!

Rất kỳ quái, dường như bất kể Lý Bảo Bình ức hiếp thế nào, Lý Hòe cũng chưa từng ghi hận tiểu cô nương học cùng trường này. Thậm chí hắn còn không tức giận, nhiều nhất chỉ là uất ức, tự mình thương tâm. Chuyện này Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất đều không hiểu được. Lâm Thủ Nhất chỉ có thể giải thích là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lý Hòe cần phải có Lý Bảo Bình chỉnh đốn.

Thôi Đông Sơn từ sớm đã rời khỏi đội ngũ, dừng chân trước một gian hàng bán đồ linh tinh. Vu Lộc muốn dừng xe chờ, thiếu niên áo trắng chỉ thờ ơ, cũng không ngẩng đầu lên, phất tay bảo Vu Lộc đi theo đám Trần Bình An. Còn hắn thì lựa trái chọn phải, cảm thấy không hứng thú lắm, dự định rời đi, từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu.

Chủ sạp là một thanh niên mặt mày xảo trá, luôn lạnh nhạt với khách hỏi thăm giá cả, cho nên buôn bán càng vắng vẻ. Thấy Thôi Đông Sơn dáng vẻ giàu sang, giống như con cháu của nhà quyền thế trong quận thành, hắn lập tức đổi sắc mặt, vội vàng đứng dậy khỏi ghế. Hắn cúi đầu khom lưng, nói rằng mười mấy món đồ cổ này đều là của gia truyền do tổ tiên trong nhà để lại, ít nhất cũng có hai ba trăm năm lịch sử. Chỉ là hôm nay trong nhà gặp nạn cần bạc gấp, nếu không thì có đánh chết cũng sẽ không lấy ra bán.

Thanh niên này vừa nhìn đã biết là bị tửu sắc làm hao mòn, thấy mời chào thế nào thì đối phương cũng không lên tiếng, bèn dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế. Hắn nào dám ép mua ép bán, đám lão gia thiếu gia xuất thân từ nhà quyền thế trong quận thành, ai mà không thể nhổ nước bọt dìm chết hắn? Huống hồ nghe nói trong phủ của những người kia gần như hàng năm đều có tiên sư trên núi ra vào, mỗi lần đều mở rộng cửa, cảnh tượng còn khoa trương hơn dịp lễ tết, pháo nổ vang trời, giống như muốn cho cả quận thành biết nhà bọn họ nghênh đón khách quý thần tiên. Nói không chừng người đến sạp nhỏ này của hắn cũng là một vị tiên thì sao.

Thôi Đông Sơn đột nhiên hỏi:

- Đồ vật trên bàn gói hết lại, mười lượng bạc có đủ không?

Thanh niên lắc đầu, vẻ mặt như đưa đám nói:

- Vị công tử này, thật sự không phải ta hét giá, những bảo bối này đúng đồ tốt do nhà ta nhiều đời truyền xuống. Trong gia phả nhà ta ghi lại rõ ràng, tổ tiên từng làm thầy giáo của thái tử tiền triềuc. Đồ vật do lão tổ tông như vậy để lại, một món bán bảy tám lượng bạc cũng không quá mức đúng không?

Vẻ mặt của hắn đỏ bừng, cầm lấy một bức tượng lưu ly dài nửa tấc, cẩn thận đưa cho Thôi Đông Sơn xem, chỉ tiếc vật này màu sắc ảm đạm, bề ngoài không tốt:

- Công tử, ngài nhìn kỹ xem. Nếu như thị lực tốt một chút, có thể nhìn thấy rõ cả lông mày của mỹ nhân lưu ly này. Còn có nếp nhăn trên vạt áo, có thể nói những thứ cực kỳ nhỏ bé cũng hiện ra toàn bộ. Lui một vạn bước mà nói, vật phẩm lưu ly hiếm lạ như vậy, cho dù phẩm chất lưu ly quả thật không cao, bán ba bốn lượng bạc cũng không xem là trái lương tâm chứ? Cộng thêm những bảo bối khác lớn lớn nhỏ nhỏ, công tử ra giá mười lượng đúng là hơi thấp. Công tử ngài hãy giúp đỡ, tăng giá lên một chút nhé?

Thôi Đông Sơn nghiêm túc suy nghĩ một lúc:

- Vậy thì mười một lượng?

Thanh niên thiếu chút nữa bị một hơi của mình làm ngạt chết, ngây người như phỗng nhìn vị thiếu niên áo trắng cả người đầy phong thái thần tiên này, cuối cùng thở dài nói:

- Công tử ngài đừng đùa ta nữa.

Thôi Đông Sơn cười ha hả, hỏi:

- Có nhận ra bạc hoa tuyết không?

Thanh niên sững sốt gật đầu, cười khổ nói:

- Dĩ nhiên nhận ra. Cha chú của tiểu nhân cũng xem là xa hoa phát đạt, con đường gần miếu Thành Hoàng này có mười mấy cửa tiệm từng là sản nghiệp của nhà tiểu nhân.

Thôi Đông Sơn từ trong tay áo lấy ra một nén bạc, đập xuống mặt bàn:

- Hai mươi lượng bạc Đại Ly, so với loại bạc kém chất lượng của nước Hoàng Đình các ngươi, thế nào cũng ngang với hai mươi lăm lượng, có đủ bao hết đống đồ nát trên bàn này không?

Thanh niên lén lấy mớ gia sản này từ trong nhà ra, trong lòng đại khái muốn kiếm khoảng hai mươi lượng bạc. Vừa nghe Thôi Đông Sơn nói như vậy, hắn lập tức tươi cười rạng rỡ, cầm lấy nén bạc kia lặng lẽ ước lượng một phen. Sau đó giống như sợ đối phương đổi ý, hắn vội vàng giấu kỹ nén bạc, hai tay kéo góc vải dưới mép bàn nhấc lên, cuốn thành một cái bọc đẩy tới trước người Thôi Đông Sơn, cười đến không khép miệng được:

- Vị công tử này, tất cả thuộc về ngài.

Thôi Đông Sơn xách cái bọc trêu chọc:

- Nếu dám bán hàng giả cho ta, ta sẽ quay lại tìm ngươi, để cho ngươi ăn từng món vào bụng.

Thanh niên cười xòa nói:

- Tiểu nhân là người hiền lành nổi tiếng ở quận này, trước giờ làm ăn không lừa gạt người già và trẻ con. Công tử cứ yên tâm, vụ mua bán này bảo đảm công tử chỉ lời chứ không lỗ.

Thôi Đông Sơn đuổi kịp đám người Trần Bình An, đi đến gần xe ngựa, tiện tay ném cái bọc cho Tạ Tạ. Sau đó hắn lại đi đến bên cạnh Trần Bình An, chỉ vào nóc nhà nổi bật của miếu Thành Hoàng cách đó không xa, giới thiệu:

- Miếu Thành Hoàng này là lớn nhất nước Hoàng Đình, tương truyền là Thành Hoàng cai quản mấy châu vào năm cuối tiền triều Tây Thục, cho nên mái được lợp ngói lưu ly màu xanh lá, quy cách rất cao. Những miếu Thành Hoàng bình thường chắc chắn không dám lợp loại ngói quý giá này. Ban đầu vị trí của nó nằm ở chỗ khác, sau khi thay đổi triều đại, họ Hồng cai quản đất nước mới dời nó đến dây. Thực ra vị trí cũ của miếu Thành Hoàng này là một nơi không tệ, có giếng nước cổ, đó là một giếng suối linh, linh khí tản mát ra có thể trợ giúp tu hành. Hôm nay nơi đó đã được một sơn môn của nước Hoàng Đình cải tạo thành nhà trọ, chuyên tiếp đãi người tu hành và nhà phú quý trong ngoài triều đình. Trong thế tục dưới núi, địa phương như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Trần Bình An hỏi:

- Có đắt không?

Thôi Đông Sơn ngẫm nghĩ:

- Đối với ngươi thì là đắt đến chết.

Trần Bình An liếc nhìn Lâm Thủ Nhất bên cạnh đang ngóng nhìn mái cong của miếu Thành Hoàng, nhẹ giọng hỏi:

- Đắt như thế nào?

Thôi Đông Sơn cười nói:

- Mỗi người một đêm ít nhất trăm lượng bạc trắng. Còn những phòng ở gần cái giếng kia nhất, đoán rằng giá cả không chỉ gấp đôi.

Thôi Sàm thân là quốc sư Đại Ly, ban đầu nắm giữ một phần hệ thống tình báo của vương triều, chuyên môn nhằm vào thế lực trên núi của Đại Ly và quốc gia xung quanh. Chẳng hạn như nội tình lớn nhỏ của quận thành nước Hoàng Đình này, lịch sử đổi thay của miếu Thành Hoàng, thuộc về một trong số nội dung tình báo nhất định phải xem. Còn vì sao biết rõ giá cả cụ thể của nhà trọ kia, chỉ là lúc rãnh rỗi hắn tạm thời dùng để tiêu khiển giải sầu mà thôi. Hơn nữa nói không chừng lúc vào cung yết kiến hoàng đế bệ hạ, còn có thể xem như một câu chuyện thú vị lúc vua tôi đánh cờ.

Trần Bình An thấp giọng hỏi:

- Một đồng tiền kim tinh đổi thành bạc được bao nhiêu lượng?

Thôi Đông Sơn đưa tay chỉ vào miếu Thành Hoàng càng lúc càng gần, không nói gì.

Trần Bình An nghi hoặc hỏi:

- Có ý gì?

Thôi Đông Sơn cười nói:

- Ý của ta là... trị giá một ngọn núi bạc lớn như vậy.

Trần Bình An há hốc mồm, nhìn miếu Thành Hoàng diện tích rộng lớn, kiến trúc kéo dài. Hắn lén nhấc nhấc cái gùi phía sau... đột nhiên cảm thấy hơi nặng.

Thôi Đông Sơn nhìn thấy chi tiết này, mặt không đổi sắc.

Trần Bình An do dự một lúc, khi sắp đi vào miếu Thành Hoàng, hắn dừng bước hỏi:

- Ta có thể mượn bạc của ngươi không?

Thôi Đông Sơn giống như đang đợi câu này của Trần Bình An, hai tay khép lại trong tay áo, cười híp mắt gật đầu nói:

- Đương nhiên là được. Ngươi có thể xem ta là một bách bảo đồng tử, muốn tiền có tiền, muốn pháp bảo có pháp bảo, chỉ có thứ ngươi nghĩ không ra chứ không có thứ ngươi cần không có.

Trần Bình An hạ quyết tâm, chậm rãi nói:

- Vậy tối nay chúng ta sẽ ở nhà trọ kia, sau đó bất kể dừng lại bao lâu, tất cả chi tiêu tạm thời do ngươi ứng ra. Sau đó ngươi báo cho ta một con số, tiền lãi do ngươi quyết định, sau này trở lại huyện Long Tuyền ta sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lời, được không?

Thôi Đông Sơn rút một tay ra khỏi tay áo, khoát tay nói:

- Tiền lãi thì bỏ đi, đến lúc đó cứ trả tiền vốn cho ta là được. Thuận lợi cho người khác chính là thuận lợi cho chính mình mà.

Lúc này Lý Hòe đang cầm nửa xâu mứt quả, đột nhiên ngồi xổm xuống, mở to mắt nhìn chăm chú vào giày của Thôi Đông Sơn. Hóa ra chỗ đó có một con châu chấu nhỏ toàn thân trắng như tuyết, vốn định trèo lên áo bào, sau khi bị Lý Hòe nhìn chằm chằm lập tức đứng yên cứng ngắc.

Lý Hòe nhìn con vật nhỏ này, lòng hiếu kỳ nổi lên, liền muốn đưa tay bắt nó. Châu chấu nhỏ màu trắng bạc bị sợ hãi, không dám tiếp tục giả chết, lập tức nhanh nhẹn nhảy lên, chân trước móc vào tơ nhỏ trên áo ngoài Thôi Đông Sơn, chạy nhanh đến bên hông, cuối cùng nhảy một cái treo dưới ống tay áo, thân hình khẽ lắc lư.

Vẻ mặt Thôi Đông Sơn vẫn tươi cười như thường, cổ tay phải xoay một cái, hai ngón tay bắt được châu chấu, khẽ nắm hờ trong lòng bàn tay, nhét vào ống tay áo trái.

Sau đó lại xuất hiện một cảnh tượng ngạc nhiên hơn, con châu chấu vui vẻ nhảy nhót kia bỗng giống như băng tuyết tan rã trong lòng bàn tay hắn, sau phút chốc đã biến thành một nén bạc, chỉ là nén bạc này vẫn còn nhúc nhích.

Sau khi giấu kỹ nén bạc hoặc có thể nói là châu chấu trong tay áo, Thôi Đông Sơn nhìn quanh. Vẻ mặt Vu Lộc và Tạ Tạ vẫn bình thường, còn đám nhà quê đến từ động tiên Ly Châu như Trần Bình An thì đều kinh ngạc.

Thôi Đông Sơn hiển nhiên không muốn nói thêm gì, quay đầu bảo Vu Lộc:

- Ngươi và Tạ Tạ đi mua một ít nhang, sau đó chúng ta vào miếu Thành Hoàng. Tốt nhất thuận tiện mua một ống nhang, hình thức trang nhã một chút, nếu không ta sẽ không trả tiền đâu.

Vu Lộc dẫn theo Tạ Tạ rời đi. Trần Bình An nói toạc ra:

- Thôi Đông Sơn, nén bạc này là tiền lúc trước ngươi mua túi vật phẩm kia đúng không? Sao nó lại biến thành châu chấu chạy về?

Vẻ mặt Thôi Đông Sơn vô tội:

- Ta rõ ràng đã trả tiền rồi, mua bán thanh toán xong, nhưng bạc lại tự mình mọc chân muốn chạy về tìm ta, khiến ta cũng rất khó xử.

Lý Hòe vẫn ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt hâm mộ tấm tắc nói:

- Thật là đồ tốt, nếu ta có một nén bạc như vậy, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.

Thôi Đông Sơn cúi đầu cười hỏi:

- Ngươi thích à? Có muốn không? Thứ này gọi là sâu bạc, không có tác dụng gì, chỉ dùng để chơi mà thôi. Loại yêu tinh này không biết sinh ra từ đâu, dù sao rất nhiều ngân khố cỡ lớn của vương triều cả trăm năm cũng chưa chắc xuất hiện một con. Hơn nữa cho dù xuất hiện cũng không lớn, nhiều nhất là biến ảo ra bạc vụn lớn một chút. Còn kích cỡ lớn như con trong tay áo của ta thì rất hiếm thấy, cho nên ta mới mang theo bên người. Hơn nữa nó nước lửa bất xâm, cho dù chịu đựng sức nặng vạn cân cũng sẽ không bị thương. Mặc cho ngươi cắt thành mấy chục mảnh, chỉ cần đặt chung với nhau, nó sẽ nhanh chóng khôi phục diện mạo hoàn chỉnh. Lý Hòe, nếu ngươi muốn thì ta có thể tặng cho ngươi.

Lý Hòe đứng lên, nghiêm túc trả lời:

- Ta chỉ có một chị gái, tên là Lý Liễu, nhưng tạm thời xem như là vợ của A Lương rồi.

Thôi Đông Sơn cũng biết phong cách nói chuyện của thằng nhóc này:

- Tặng miễn phí được không? Ta cũng không có hứng thú với chị của ngươi.

Lý Hòe hỏi:

- Vậy sau này ta dẫn theo đám Trần Bình An ăn ngon uống say, mỗi lần trả tiền xong có phải nó đều tự mình chạy về không?

Thôi Đông Sơn cười híp mắt gật đầu, rung tay khiến cho nén bạc kia chấn động rớt ra khỏi tay áo, đưa cho Lý Hòe.

Lý Hòe muốn cầm lấy nén bạc, bỗng nhiên động tác hơi khựng lại, quay đầu nhìn về Trần Bình An bên cạnh.

Trần Bình An nói:

- Ăn cơm đương nhiên phải trả tiền, không thể nghĩ cách ăn quỵt. Thôi Đông Sơn thế nào thì ta không quản được, nhưng Lý Hòe ngươi là đệ tử của Tề tiên sinh...

Lý Hòe lập tức đặt hai tay dính sát vào mông sau người, lắc đầu nói với Thôi Đông Sơn:

- Ài, vẫn thôi đi.

Trần Bình An tiếp tục nói:

- Lý Hòe, ta còn chưa nói xong. Sâu bạc có thể nhận, người ta có ý tốt tặng cho ngươi, ngươi cứ cầm trước rồi tính sau. Còn như sau này sử dụng thế nào, vậy thì cứ dựa theo quy củ sau này.

Ánh mắt Lý Hòe sáng lên, liền đoạt lấy nén bạc trong tay Thôi Đông Sơn, muốn nhét vào trong người mình. Hắn ngẫm nghĩ, vội vàng xoay người lại, quay lưng về phía mọi người, mở hòm sách nhỏ ra bỏ nén bạc vào bên trong.

Thôi Đông Sơn hậm hực thu tay lại, bất đắc dĩ nói:

- Đúng là cả ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ vào mắt.

Vu Lộc đã mua về một ống nhang tinh xảo bằng gỗ hoàng dương. Ngoại trừ Tạ Tạ phải trông coi xe ngựa bên đường, những người còn lại đều đi vào miếu Thành Hoàng, từng người thắp nhang, sau đó nhìn thấy một câu đối ở chủ điện.

Trước khi chết chỉ có một thân một mình, đi âm ty mới hỏi con cháu ở đâu.

Kết quả là lưu lại tiếng xấu muốn đời, tới địa phủ mới biết vạn sự đều ngừng.

Thành Hoàng gia ở giữa, hai bên có quan lại phụ tá xếp hàng theo thứ tự, thanh thế to lớn. Chỉ riêng tượng đất tượng thần có chức vụ tướng quân đã nhiều đến tám pho, phân biệt là quan đứng đầu tám sở như sở Âm Dương, sở Tốc Báo, sở Chú Thọ. Thôi Đông Sơn nói miếu Thành Hoàng quy cách cao nhất Đông Bảo Bình châu cũng chỉ như vậy, còn lầu Thành Hoàng lớn nhất trên đời có tới hai mươi bốn sở, ngay cả sở Kiểm Bộ, sở Khu Dịch và sở Học Chính đều có, gần như có thể sánh ngang với triều đình của một nước nhỏ.

Lâm Thủ Nhất nhìn rất say sưa, còn Lý Bảo Bình lại không hứng thú lắm. Lý Hòe lá gan nhỏ nhất, chỉ dám theo sát bên cạnh Trần Bình An.

Mọi người cẩn thận xem tranh vẽ mười tám tầng địa ngục nổi tiếng trong chủ điện, cảm thấy không uổng chuyến này, sau đó rời khỏi chủ điện. Hậu điện là một phòng lớn tương tự phòng xử án của huyện nha, Thành Hoàng gia ngồi ngay ngắn sau bàn lớn, văn võ phán quan đứng hai bên. Câu đối ngoài phòng lại chỉ có một nửa: “Thành kính linh nghiệm, không cần ngươi dập đầu, mau mau thối lui”, vế sau hoàn toàn trống không.

Lần này Lý Bảo Bình lại cảm thấy hứng thú, bắt đầu suy nghĩ nội dung vế sau, nhưng nghĩ thế nào cũng không hài lòng, nhíu mày không muốn nhận thua.

Thôi Đông Sơn và Vu Lộc cũng đứng dưới câu đối trống không. Trần Bình An thì dẫn theo Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe đứng ở cửa nhìn vào phòng lớn. Bên trong có tượng nằm rạp dập đầu, có tượng mang theo xiềng xích, có tượng lại cúi đầu quỳ xuống.

Có một ông lão áo xanh không mang theo gia quyến, nhìn thấy hòm sách trúc xanh nổi bật của nhóm người Lý Bảo Bình, liền hiểu ngầm cười. Ông ta đi đến gần Thôi Đông Sơn, cùng ngẩng đầu nhìn về câu đối trống không, cười hỏi:

- Chư vị học giả nhỏ có nghĩ được vế sau không?

Thôi Đông Sơn ngoảnh mặt làm ngơ. Lý Bảo Bình một khi nghiêm túc suy nghĩ thì sẽ rất chuyên chú, thật sự không nghe thấy. Chỉ có Vu Lộc mỉm cười đáp:

- Có nghĩ một chút, nhưng bản thân cũng không hài lòng, thật sự là thiếu gấm chắp vải thô, không bêu xấu nữa.

Ông lão cười lớn cởi mở, giơ tay chỉ vào câu đối:

- Về câu đối này, quận thành vẫn luôn lưu truyền một quy củ ngầm. Dù là người hay quỷ, là yêu tinh hay quỷ quái, chỉ cần có thể viết ra vế sau phục chúng, sẽ có thể trở thành khách quý của miếu Thành Hoàng này.

Vu Lộc nghi hoặc hỏi:

- Lão tiên sinh, như thế nào mới xem là phục chúng?

Thôi Đông Sơn uể oải nói:

- Tự xét bản thân.

Lý Bảo Bình vừa giải quyết xong một mớ vấn đề trong đầu, vừa lúc nghe được câu hỏi đáp này, bất giác bổ sung:

- Đêm khuya yên tĩnh, lương tri sáng trong, tự xét bản thân, buột miệng thốt ra.

Ông lão áo xanh tóc trắng chậm rãi gật đầu.

Mặc dù cuối cùng Lý Bảo Bình không thể nghĩ ra vế sau thích hợp, nhưng ông lão kia vẫn nhất quyết muốn tiễn bọn họ ra miếu Thành Hoàng, tự mình đứng ở ngưỡng cửa mỉm cười từ biệt mọi người.

Sau khi rời khỏi miếu Thành Hoàng cổ xưa, Trần Bình An tìm người hỏi thăm chỗ nhà trọ kia. Kết quả mọi người đều ngỡ ngàng không biết, giống như quận thành vốn không tồn tại một nơi như vậy. Hắn đành phải nhìn về Thôi Đông Sơn.

Thôi Đông Sơn cười hỏi:

- Hay là bỏ qua đi? Ta cũng chỉ nghe đồn đại, chưa chắc đã là thật. Hơn nữa nếu không có một nơi ăn vàng nuốt bạc như vậy, ngươi cũng không cần mượn tiền ta.

Trần Bình An nhìn Lâm Thủ Nhất, người sau không hiểu chuyện gì.

Trần Bình An cố chấp nói:

- Các ngươi từ từ đi dạo trước, ta lại hỏi xem.

Thiếu niên giày cỏ đeo cái gùi một mình chạy chầm chậm tới trước, cách xa đội ngũ hỏi thăm hết người này đến người kia.

Thôi Đông Sơn đi về phía xe ngựa, vẻ mặt loáng thoáng không vui, không nhịn được oán thầm: “Trần Bình An ngươi cho dù vác một ngọn núi vàng núi bạc, nhưng đây là chuyện tiêu tiền như nước, cuối cùng vẫn là làm mướn không công cho người khác, còn phải ân cần như vậy sao?”

Lúc khom lưng vén màn xe lên, hắn quay đầu nhìn Lâm Thủ Nhất chẳng hay biết gì. Vào lúc này thiếu niên ánh mắt u ám lại đột nhiên cảm thấy đố kị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.