[Dịch] Kiếm Lai

Chương 133 : Đồng hành




Thiếu niên cũng không bất ngờ với chuyện này, bắt đầu dẫn dắt từng bước:

- Ta biết tiên sinh lão nhân gia ngài không yên tâm, cảm thấy ta là hạng người lòng dạ khó lường, nhưng ngài có thể quan sát ta một thời gian rồi mới quyết định có nhận ta làm đệ tử khai sơn hay không. Thôi Đông Sơn ta hôm nay tu vi không cao nhưng kiến thức rộng rãi, vẫn có một chút học vấn, càng hiểu rõ phong thổ Đại Tùy như lòng bàn tay. Lần này đi Đại Tùy, có ta và không có ta dĩ nhiên là khác biệt như trời và đất.

Thấy Trần Bình An vẫn thờ ơ, Thôi Đông Sơn không hề nản lòng, nói thao thao bất tuyệt:

- Hơn nữa chuyến này ta bái sư học nghệ cũng không đến tay không, mà mang theo lễ bái sư rất phong phú. Chẳng hạn như tu sĩ năm cảnh giới trung du lịch thiên hạ, gần như mỗi người đều cầm theo một quyển “Trạch Bị Tinh Quái Đồ”. Quyển sách này của ta càng quý hiếm giá trị, có năm sáu loại yêu tinh quỷ quái do thiên nhiên thai nghén ra.

- Còn có một bộ bút mực giấy nghiên. Bút là bút lông ẩn giấu một con cá ăn mực, viết chữ hay vẽ tranh cũng tốt, sau khi dùng xong không cần rửa, con cá nhỏ kia sẽ tự động giúp dọn dẹp sạch sẽ. Thế nào, có phải rất thần kỳ không? Có thể xem là đồ vật hàng đầu của văn nhân rồi chứ? Mực là ba thỏi mực tiếng thông, dùng ngón tay gõ nhẹ sẽ phát ra tiếng thông reo vui tai. Cho dù dùng bút khô chấm rất ít mực, viết chữ ra hương mực vẫn có thể đọng lại mấy năm. Nghiên mực là đồ cổ do một vị lão tăng vô danh châu khác để lại, tên là “hồ phóng sinh”, có huyền cơ lớn, ngài không động tâm sao? Giấy thì là giấy kim thạch, hoàng đế một nước sắc phong thần linh núi sông đều muốn dùng giấy này, mới tỏ ra là chính thống.

Nói đến đây thiếu niên hít sâu một hơi:

- Còn có một bảo bối đặc biệt quan trọng nhất nhất nhất, đó là một thanh phi kiếm bản mệnh nửa sống nửa chết. Phẩm chất của nó rất cao, sắc bén vô cùng, điểm lợi hại nhất là không cần người kế thừa bồi dưỡng kiếm khí và khai phá kiếm ý, gần như cầm lên là có thể dùng. Ban đầu ta may mắn lấy được, sở dĩ cất kỹ nhiều năm cũng không luyện chế nó, không phải bởi vì không coi trọng, mà là ta không đi theo đường kiếm tu, chỉ sợ phung phí của trời...

Nói đến cuối, Thôi Đông Sơn vốn đang phấn khởi giọng nói lại càng ngày càng thấp. Bởi vì hắn phát hiện, sau khi mình báo ra lễ bái sư càng lúc càng phong phú, ánh mắt cự tuyệt của thiếu niên ngõ hẹp đối diện lại càng lúc càng kiên định. Vẻ mặt của hắn u oán, hai tay nắm lại trước ngực, đáng thương dò hỏi:

- Thật không được à? Ta thành tâm thành ý bái sư với ngài, nếu ngài không tin thì ta có thể thề. Nếu ta có ý xấu với ngài thì sẽ bị trời đánh chết không yên lành!

Trần Bình An lắc đầu, nói như đinh đóng cột:

- Không được!

Lần đầu tiên Trần Bình An nhìn thấy thiếu niên này là ở tiệm rèn của Nguyễn sư phụ, hắn còn lầm tưởng đối phương là thư đồng của huyện lệnh đại nhân. Lần thứ hai là thiếu niên tự xưng “sư bá Thôi Sàm” này chủ động bắt chuyện, nói với Trần Bình An rất nhiều chuyện lạ lùng, sau đó đi theo Trần Bình An đến ngõ Nê Bình, còn trộm đi câu đối xuân của Tống Tập Tân.

Mặc dù không cảm nhận được sát ý sát tâm trên người thiếu niên giống như Thái Kim Giản của núi Vân Hà, nhưng Trần Bình An tuyệt đối không tin được người này, hi vọng có thể cách xa một chút. Nào ngờ hôm nay đã sắp đến biên cảnh Đại Ly, còn bị đối phương mặt dày mày dạn đuổi theo. Hắn cũng không ngốc, con chồn đến chúc tết gà thì còn có mưu đồ gì nữa?

Thôi Đông Sơn không lộ tâm tình liếc nhìn búi tóc của Trần Bình An, thấy cây trâm ngọc bích kia đã không còn nữa.

Theo lý mà nói, dựa vào ước định trước đó, lão già sẽ giúp mình trải đường một chút, ít nhất sẽ không vạch trần thân phận quốc sư Đại Ly của mình, càng sẽ không tiết lộ chuyện mình tính kế Trần Bình An và Tề Tĩnh Xuân. Còn vì sao lão già lại rộng lượng bỏ qua cho mình như vậy, thậm chí vì sao lại rời khỏi Công Đức Lâm trong lúc đại cục đã định, Thôi Sàm cũng lười tính toán suy diễn. So đấu chuyện này với thánh nhân chân chính, đúng là không biết tự lượng sức. Nhất là trước mắt thần hồn của hắn bị tách rời, dù là tu vi hay tâm lực đều đã không bằng lúc trước. Chỉ lo mình suy diễn đến chỗ sâu, không cẩn thận chạm đến quy củ căn bản do lão già lập ra, sẽ rơi vào cảnh ngộ giống như chủ nhân ban đầu của thân xác này, biến thành một kẻ ngu ngốc từ đầu đến chân.

Thôi Đông Sơn hỏi:

- Trần Bình An, các ngươi ở khu vực trạm Chẩm Đầu trấn Hồng Chúc, chẳng lẽ không gặp một lão tú tài cổ hủ sao? Lão ta không giải thích nguyên do đại khái với ngươi à?

Trần Bình An nhíu mày.

Thôi Đông Sơn cẩn thận quan sát Trần Bình An, cảm thấy vẻ mặt thiếu niên không giống như giả vờ, bèn nói:

- Được rồi, vậy ta đành phải thi triển đòn sát thủ. Nhưng phải nói rõ trước, Trần Bình An, ta bái sư thành tâm như vậy mà ngươi lại từ chối, vậy tiếp theo lễ bái sư của ta sẽ giảm đi phân nửa. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng!

Trần Bình An không nói gì khác muốn xoay người rời đi. Thôi Đông Sơn vội vàng từ trong tay áo lấy ra một quân cờ màu đen, ném lên cao về chỗ không người bên cạnh đường chuyển thư, nói với âm thần:

- Đây là tin tức mà lão Dương giao cho ngươi, bóp vỡ nó ngươi sẽ biết rõ ràng chuyện này. Sau đó ngươi giúp ta chứng minh trong sạch, nói với Trần Bình An ta tuyệt đối không phải ham muốn gì đó nên mới tới bái sư, mà là thật lòng muốn thiết lập quan hệ thầy trò với hắn.

Âm thần kia không lộ ra chân thân. Quân cờ màu đen giữa không trung vỡ nát, trong nháy mắt hóa thành bột mịn.

Rất nhanh Lâm Thủ Nhất vẻ mặt kỳ quái đi đến bên cạnh Trần Bình An, thì thầm:

- Âm thần tiền bối nói, lão Dương của tiệm Dương gia muốn ngươi tin tưởng kẻ tên là Thôi Đông Sơn này, hắn sẽ không âm thầm giở trò xấu. Trên đường đi đến thư viện Đại Tùy, cứ thoải mái bảo hắn làm trâu làm ngựa, tùy ý sai khiến là được, đệ tử môn sinh như vậy không thu không dùng thì uổng. Còn nói về sau người này sẽ cùng chung vinh nhục, sống chết mật thiết với ngươi, không dám có mưu đồ gây rối.

Trần Bình An gật đầu, nhìn về phía sau đệ tử mới kia, hỏi:

- Bọn họ là...

Thôi Đông Sơn tươi cười rạng rỡ:

- Bọn họ à. Tên to xác ngu ngốc kia gọi là Vu Lộc, lộc trong phúc lộc. Cô ả đen kia gọi là Tạ Tạ, họ Tạ tên Tạ. Cũng không biết ai đặt cho cô ta cái tên này, thật là tuyệt diệu.

Sau đó sắc mặt hắn lộ vẻ đau khổ người mù cũng không tin là thật, thở vắn than dài nói:

- Hai người đều là hình đồ di dân của vương triều họ Lư, thân thế rất đáng thương. Trước kia Tạ Tạ từng học ở thư viện Sơn Nhai một thời gian, Vu Lộc thì kém may mắn hơn một chút, xa quê không lâu thì Đại Ly chúng ta đã phát động trận đại chiến kia, hai người đành phải lần lượt trở về quê nhà. Hôm nay nước nhà tan vỡ, thân phận học sinh thư viện đã thành bùa hộ mạng của bọn họ. Nếu ta không đưa bọn họ ra, sau này nhất định sẽ chết trong núi lớn phía tây huyện Long Tuyền các ngươi, hay là bị một vị thần tiên trên núi nhìn không vừa mắt đánh chết, hoặc là mỗi ngày màn trời chiếu đất, khí lực suy kiệt, chưa tới ba mươi tuổi đã mệt chết. Cho nên hôm nay bọn họ rất biết ơn, nhất định muốn gọi ta là “công tử”, ta khuyên thế nào cũng không được, ài.

Không ngờ Tạ Tạ lại cười híp mắt nói:

- Nếu xưng hô của chúng ta trở thành gánh nặng cho công tử ngài, vậy sau này ta sẽ không gọi là “công tử” nữa.

May mà Vu Lộc không thêm dầu vào lửa, mỉm cười nói:

- Ta vẫn tiếp tục gọi thôi, đã quen rồi.

Thôi Đông Sơn quay đầu cười ha hả nói:

- Tạ Tạ cô nương, tạ tạ (cảm ơn) cô.

Lâm Thủ Nhất chợt khựng lại, giống như được âm thần lén truyền thụ cẩm nang diệu kế, nhẹ giọng nói:

- Lão Dương nói tốt nhất chúng ta nên thu nhận hai người này, có trăm điều lợi mà không điều hại. Nếu thật sự không thích họ Thôi, sau này có thể dùng làm kẻ chết thay, hễ gặp phải tai nạn cứ để hắn gánh vác là được. Trên người hắn có cất giấu vật một tấc, gia sản giàu có, chịu được lãng phí.

Thôi Đông Sơn vẫn luôn vểnh tai nghe lén liền tái mặt, giậm chân mắng lớn:

- Lão Dương, đồ rùa già khốn khiếp, có ai hãm hại người khác như lão sao?

Trần Bình An thấp giọng cười hỏi:

- Nếu thu nhận hai người này, về sau sẽ thành bạn cùng trường với các ngươi sao?

Lâm Thủ Nhất cười khổ nói:

- Có thể là vậy. Thực ra ta và Lý Bảo Bình đều không rõ tình hình thực tế của thư viện Sơn Nhai, lúc trước thầy Mã dẫn chúng ta rời khỏi trấn nhỏ cũng không nói đến chuyện này.

Lý Hòe vẫn luôn nhìn lén thiếu niên cao lớn tên là Vu Lộc kia, cảm thấy đối phương có vẻ dễ làm quen, chắc chắn là dễ nói chuyện hơn Lý Bảo Bình tính khí nóng nảy và Lâm Thủ Nhất tính tình lãnh đạm.

Vu Lộc đeo bọc hành lý nặng nề, phát hiện ánh mắt của Lý Hòe liềm mỉm cười gật đầu thi lễ.

Lý Bảo Bình thì thỉnh thoảng đối mặt với Tạ Tạ, hết lần này đến lần khác. Trái ngược với tình hình lần trước gặp phải ba thầy trò Huyền Cốc Tử, Lý Bảo Bình vừa gặp Tửu Nhi đã cảm thấy thân quen, còn đối với thiếu nữ tên họ kỳ quái này lại không thích nổi.

Tạ Tạ mặc dù tươi cười, không nhìn ra bất kỳ tâm tình thật sự nào, nhưng trong lòng cũng không thích Lý Bảo Bình thấp hơn mình nửa cái đầu.

Tiểu cô nương và thiếu nữ lần đầu gặp mặt, loại tâm tình kỳ diệu này không liên quan đến bất kỳ đạo lý nào.

Trần Bình An nhìn Thôi Đông Sơn, nói:

- Vu Lộc và Tạ Tạ có thể gia nhập với chúng ta, nhưng ngươi thì không được.

Vẻ mặt Thôi Đông Sơn cừng đờ, gượng gạo hỏi:

- Tại sao?

Trần Bình An đáp:

- Bởi vì ta cảm thấy ngươi không phải người tốt.

Chỗ đường chuyển thư không ai cảm thấy câu này khôi hài buồn cười, cho dù là Lý Hòe vô tâm nhất cũng cảm nhận được một áp lực sắp ập đến.

Vu Lộc quay đầu nhìn về phía sau, trông thấy nơi xa bụi đất tung bay, vó ngựa chỉnh tề đạp lên mặt đất, truyền đến từng cơn chấn động nặng nề. Mặt đất giống như thân thể bị roi đánh mạnh, yếu ớt thoi thóp, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Một đội kỵ binh Đại Ly uy thế hùng hậu kéo đến, cho dù chỉ có ba bốn chục kỵ binh nhẹ vẫn phát ra khí tức sát phạt sắc bén nhiếp người, khiến Vu Lộc không kìm được nheo mắt lại.

Bên này Thôi Đông Sơn đưa hai tay ra, làm động tác khí trầm đan điền, cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói:

- Sở dĩ ta đến nơi này, là vì có một lão tú tài khăng khăng muốn ta theo ngươi học làm người. Ngươi không nhận ta làm học sinh cũng không sao, ta sẽ dùng thân phận công tử của Vu Lộc và Tạ Tạ theo các ngươi đi xa nhập học là được. Các ngươi cứ xem như ta không tồn tại, thế nào?

Trần Bình An gật đầu nói:

- Chỉ cần ngươi đừng chọc tới ta, không nói lung tung về thầy giáo học sinh gì đó là đươc.

Thôi Đông Sơn vừa định lên tiếng, kỵ binh Đại Ly mang theo tiếng vang rền đã lướt qua.

Vu Lộc vẫn luôn quan sát tình hình của đội kỵ binh này, đã sớm cúi đầu xuống, còn không quên dùng cánh tay che gió cát bụi đất.

Tạ Tạ thì trước đó đã dời bước ra bên ngoài đường chuyển thư.

Kỵ quân Đại Ly khí thế hùng tráng gào thét chạy qua. Thôi Đông Sơn yên lặng đứng tại chỗ, vừa lúc mặc một bộ áo trắng không nhiễm hạt bụi, lúc này cả người đầy bụi đất, còn há hốc mồm không thốt ra được chữ nào.

Lý Hòe cảm thấy cảnh này thật đáng thương, nhỏ giọng nói:

- Đúng là hơi thảm một chút.

Thôi Đông Sơn giơ tay lên lau mặt, ánh mắt ngơ ngẩn, rủ rỉ nói:

- Cuộc sống này không qua nổi rồi.

---------

Dựa theo quy củ do Nguyễn Cung lập ra, hôm nay tu sĩ nhàn tản nếu không được triều đình Đại Ly đặc biệt cho phép, chỉ cần đi qua phía trên động tiên Ly Châu lúc trước đều không được bay bổng hoặc ngự kiếm bay lượn. Sau khi đám luyện khí sĩ thanh danh hiển hách kia trả giá bằng tính mạng, hôm nay rất nhiều thế lực trên núi của Đại Ly đều ngầm thừa nhận cái quy củ không có đạo lý này.

Tu sĩ vườn Phong Lôi Lưu Bá Kiều hạ phi kiếm xuống bên ngoài ranh giới, bỏ tiền ngồi xe ngựa hào hoa do trạm dịch chuyên cung cấp cho tu sĩ đi đến huyện thành. Hắn tìm được trường học do họ Trần quận Long Vĩ mới xây dựng, nhìn thấy hảo hữu Trần Tùng Phong đang tự mình giảng bài cho mười mấy đứa trẻ. Sau khi Trần Tùng Phong phát hiện Lưu Bá Kiều đứng ngoài cửa sổ, liền muốn tìm người thay mình day học cho đám nhỏ. Lưu Bá Kiều vội vàng khoát tay, ra hiệu cứ để mình chờ là được.

Sau nửa canh giờ, Trần Tùng Phong bước nhanh ra khỏi lớp, sánh vai đi cùng Lưu Bá Kiều, nhìn bội kiếm của đối phương, tò mò hỏi:

- Đây chính là thanh “Phù Lục” trong giếng nhốt rồng ở kinh thành Đại Ly à?

Lưu Bá Kiều lườm mắt, hai tay ôm sau đầu:

- Tên Tống Trường Kính khốn kiếp kia, đã nói rõ là để lại phù kiếm chờ ta tới rút. Kết quả trên đường ta đi lên phía bắc, toàn nghe nói kinh thành Đại Ly đã có người lấy được phù kiếm. Ban đầu ta còn không tin, cho là Tống Trường Kính đã dùng thủ pháp che mắt trong binh thư, cố ý trải đường giúp ta. Kết quả chờ ta đến kinh thành, giỏi lắm, quả thật đã bị một cô ả lợi hại tên là Dương Hoa nhanh chân lấy trước rồi!

Hắn càng nói càng tức giận:

- Ta đi tìm Tống Trường Kính đòi giải thích. Ngươi đoán thử xem? Tống Trường Kính chỉ sai người chuyển lời cho ta, bảo ta có bản lĩnh thì đi tìm Dương Hoa đoạt lại Phù Lục. Đời này ta chưa từng thấy tông sư điểm cuối nào không biết xấu hổ như vậy! Sau đó nghe đồn, hôm nay cô ả kia đã trở thành thần sông Thiết Phù chính thức của các ngươi, hưởng thụ hương khói tế tự. Đúng là số mệnh.

Trần Tùng Phong ngẩn người:

- Chuyến này ngươi tới huyện thành Long Tuyền, là vì muốn đoạt lại Phù Lục từ trong tay vị giang thần kia?

Lưu Bá Kiều lắc đầu nói:

- Lưu Bá Kiều ta là hạng người như vậy sao?

Trần Tùng Phong càng nghi hoặc:

- Vậy ngươi tới làm gì?

Lưu Bá Kiều thở dài nói:

- Chỉ là trên đường trở về vườn Phong Lôi đi vòng một chút đến nơi này. Lúc trước đã nghe nói rất nhiều chuyện liên quan đến huyện Long Tuyền, trong đó có họ Trần quận Long Vĩ các ngươi mở trường học ở đây, cho nên muốn tới gặp ngươi một lần. Ta thật sự không phải đến vì Dương Hoa và thanh Phù Lục kia.

Trần Tùng Phong mỉm cười nói:

- Ta ở đây dạy học cho trẻ con, đầu tiên thì không thích ứng lắm, chỉ hận không thể vỗ bàn phất tay rời đi. Hôm nay đã tốt hơn một chút, thường tự nói với mình xem như là rèn luyện tâm tính.

Lưu Bá Kiều gật đầu:

- Tĩnh tâm nghiên cứu học vấn đúng là rất tốt. Phải rồi, lúc trước biến cố bắt đầu ở khu vực trấn Hồng Chúc, sau đó kết thúc ở kinh thành Đại Ly, ngươi có nghe nói không?

Trần Tùng Phong gật đầu nói:

- Đương nhiên có nghe được các loại tin đồn, trong gia tộc cũng nghị luận sôi nổi. Tin tức từ nhiều đường truyền đến lại mâu thuẫn với nhau, cuối cùng cũng không nói ra được nguyên do.

Lưu Bá Kiều cười hì hì nói:

- Chẳng lẽ ngươi quên khi đó ta đang ở kinh thành Đại Ly. Ngươi có muốn biết chân tướng không?

Trần Tùng Phong lắc đầu nói:

- Không muốn. Ta không phải là người tu hành, không có hứng thú với những chuyện này của các ngươi.

Năm xưa Trần Tùng Phong cũng từng cắp sách du học, theo du khách lên cao làm thơ không chỉ một hai lần, cũng không tính là thư sinh nho nhã yếu đuối. Nhưng lúc trước đi theo cô gái họ Trần Dĩnh Âm vào núi, cuối cùng sức chân và thể lực của hắn còn không bằng một thiếu niên ngõ hẹp, đến nỗi bị Trần Đối chán ghét đá ra khỏi đội ngũ.

Cố làm ra vẻ huyền bí nhưng không ai hưởng ứng, Lưu Bá Kiều đương nhiên không vui lắm, bèn vạch trần:

- Tuổi còn trẻ mà tinh thần uể oải, bị cô ả Trần Đối kia xem thường đúng là đáng đời.

Trần Tùng Phong cười lớn nói:

- Này này này, đánh người không đánh mặt, xoáy vào khuyết điểm của người khác thì tính là anh hùng hảo hán cái gì?

Vẻ mặt Lưu Bá Kiều thần thần bí bí, thấp giọng nói:

- Vậy ngươi có muốn biết một tin tức lớn liên quan đến núi Đảo Huyền không?

Trần Tùng Phong không hề do dự:

- Nói!

Lưu Bá Kiều trêu chọc:

- Chậc chậc, ngươi vừa nói mình không phải là người tu hành, cũng tò mò chuyện này sao?

Vẻ mặt Trần Tùng Phong mệt mỏi, cân nhắc từng câu từng chữ, chậm rãi nói:

- Bất cứ tin tức gì từ núi Đảo Huyền truyền ra, đều sẽ liên quan đến thế giới kia. Động tĩnh ở nơi đó có thể sẽ quyết định thế cuộc của cả thiên hạ. Cho dù Đông Bảo Bình châu chúng ta chỉ bị sóng gợn nhỏ nhất lan đến, chúng ta biết sớm một chút không chừng có thể làm ra ứng phó chính xác, cho dù cuối cùng chỉ thu được lợi ích nhỏ nhoi cũng tốt hơn là không làm gì cả.

Lưu Bá Kiều cũng bó tay với chuyện này. Mỗi người đều có thân phận lập trường của riêng mình, có lúc lời an ủi của người khác dễ nghe đến mấy, cũng sẽ trở thành không hiểu tình hình chỉ biết nói mồm. Lưu Bá Kiều cũng không muốn làm bằng hữu ngoài miệng như vậy. Trong suy nghĩ của vị kiếm tu vườn Phong Lôi này, bằng hữu chân chính là lúc ngươi thăng tiến rất nhanh, sẽ không nhìn thấy cái bóng của Lưu Bá Kiều ta; nhưng khi ngươi gặp phiền phức lớn cần có người đứng ra, thậm chí không cần ngươi nói gì, Lưu Bá Kiều ta sẽ đứng bên cạnh ngươi. Sau khi giải quyết xong phiền phức cũng không cần cảm ơn, nếu Lưu Bá Kiều ta chết vì phiền phức này thì ngươi cũng không cần áy náy.

Hắn đưa tay chỉ về hướng đông bắc:

- Thực ra ta biết cũng không nhiều, chỉ biết châu lớn nằm ngoài cùng đông bắc của thế giới chúng ta, xem như là địa bàn cuối cùng của kiếm tu. Dưới sự hiệu triệu của hai vị đại kiếm tiên, hơn một nửa kiếm tu bản địa đã khẩn cấp đi đến núi Đảo Huyền. Chẳng biết tại sao hai vị đại kiếm tiên lại bảo những kiếm tu kia, khi đi qua phía trên động tiên Ly Châu thì tạm thời bỏ che giấu khí tức, để cho Đông Bảo Bình châu chúng ta được nhìn thoáng qua, thấy được phong thái tuyệt thế của kiếm tu như bầy châu chấu bay qua.

Trần Tùng Phong cười nói:

- Như bầy châu chấu bay qua? Đây cũng không phải cách nói tốt đẹp gì.

Lưu Bá Kiều cười ha hả nói:

- Không lọt tai thì thế nào, ngươi nghĩ xem có cách nói nào thích hợp hơn sao? Bầy châu chấu bay qua, không còn một ngọn cỏ, khí thế thật là lớn.

Trần Tùng Phong do dự một thoáng, vẫn thẳng thắn nói ra một bí mật:

- Trần Đối đã từng nói, cứ qua khoảng qua trăm năm sẽ có một trận đại chiến diễn ra dưới bức tường thành kia.

Lưu Bá Kiều gật đầu, hiển nhiên đã biết trước chuyện này:

- Cho nên ta muốn đi góp một phần sức lực. Lùi một bước mà nói, cũng có tư tâm dùng chiến nuôi kiếm. Kết quả vườn Phong Lôi rất nhanh dùng phi kiếm hồi âm, từ sư tổ đến sư phụ rồi đến sư huynh, tất cả đều mắng ta xối xả.

Trần Tùng Phong cười trên nỗi đau của người khác.

Lưu Bá Kiều đột nhiên hỏi:

- Thằng nhóc tên là Trần Bình An kia còn ở trấn nhỏ không?

Trần Tùng Phong lắc đầu nói:

- Không ở nữa. Hôm nay thiếu niên này rất lợi hại, nghe nói một mình độc chiếm mấy ngọn núi, trong đó có núi Lạc Phách vừa được triều đình Đại Ly sắc phong một vị sơn thần trấn giữ, đã là đại tài chủ thật sự. Không phải ngươi có ấn tượng rất tốt với hắn sao, sau này gặp lại có thể bảo hắn mời ngươi uống rượu ăn thịt.

Lưu Bá Kiều lau miệng, nói:

- Dưa muối hắn mang theo đúng là không tệ, thiếu chút nữa mặn chết ông đây. Nhưng ta ở kinh thành Đại Ly ăn của ngon vật lạ, càng ăn lại càng hoài niệm tư vị của dưa muối kia.

Trần Tùng Phong tức giận nói:

- Ngươi cứ thử ăn dưa muối mỗi bữa, xem có nhớ của ngon vật lạ ở kinh thành Đại Ly hay không!

Lưu Bá Kiều cười nói:

- Mỗi bữa vẫn ăn thịt cá, thỉnh thoảng ăn một bữa dưa muối là được rồi. Nếu không mặt mày xanh xao, sau này lỡ may gặp được Tô tiên tử nhà ta thì lại hù dọa nàng, vậy thì khó xử lắm.

Trần Tùng Phong hỏi:

- Ta vẫn không nghĩ ra, với gia thế và tu vi của Lưu Bá Kiều ngươi, nếu bỏ qua quan hệ thù địch giữa vườn Phong Lôi và núi Chính Dương, Tô Giá kia dù có nổi bật xuất chúng thì vẫn xem là xứng đôi với ngươi, vì sao ngươi còn không dám chào hỏi cô ta một tiếng?

Lưu Bá Kiều cẩn thận ngẫm nghĩ:

- Có thể là sợ vừa nhìn thấy thì nàng sẽ không thích ta nữa.

Trần Tùng Phong càng nghi hoặc:

- Nhưng nếu ngươi và Tô Giá không gặp nhau, chẳng phải cô ta cũng sẽ không thích ngươi?

Lưu Bá Kiều quay đầu nháy mắt với Trần Tùng Phong, cười hì hì nói:

- Không giống. Chỉ cần một ngày không gặp nhau, ta lại tràn đầy mong đợi và hi vọng với lần gặp mặt sau này.

Trần Tùng Phong lắc đầu nói:

- Ngươi thật là nhàm chán. Không sợ lần sau gặp mặt là đi tham dự hôn lễ của Tô tiên tử sao?

Lưu Bá Kiều giống như bị sét đánh, ôm chầm lấy cổ Trần Tùng Phong, hung dữ nói:

- Trần Tùng Phong ngươi muốn chết à? Trẻ con nói chuyện thiếu suy nghĩ, trẻ con nói chuyện thiếu suy nghĩ... Ông trời đừng để ý tới tên này, Nguyệt lão càng đừng xem là thật...

---------

Đi qua Dã Phu quan ở biên cảnh xem như đã rời khỏi lãnh thổ Đại Ly. Trước khi đến Đại Tùy còn phải băng qua khu vực tây bắc của nước Hoàng Đình phụ thuộc Đại Tùy, khoảng một ngàn hai trăm dặm lộ trình.

Dân chúng Đại Ly thích nói tiếng phổ thông Đại Ly, thường không quen với ngôn ngữ thông dụng chính thống của Đông Bảo Bình châu. Còn Đại Tùy và nước Hoàng Đình văn hóa lớn hơn, gần như người người đều nói ngôn ngữ thông dụng của bản châu, khác biệt chỉ là khẩu âm địa phương nặng nhẹ mà thôi.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi theo phía sau đội ngũ, người đánh xe là Vu Lộc, còn Thôi Đông Sơn từ sáng đến tối đều nằm trong xe yên lặng ngủ say.

Tạ Tạ thì đã hoàn toàn dung nhập vào đội ngũ đi học do Trần Bình An dẫn đầu, ngược lại quan hệ với Vu Lộc và Thôi Đông Sơn ngày càng xa cách. Cô có thể so tài đánh cờ với Lâm Thủ Nhất, nói là so tài nhưng thực ra là nghiền ép, thiếu nữ dung mạo bình thường lại có sát lực rất lớn, hở một chút là “đồ long” (giảm phạm vi thế lực của đối thủ), khiến cho Lâm Thủ Nhất gần như mọi ván đều ném mũ vứt giáp. Cô cũng có thể tùy ý tán gẫu với Lý Hòe, cùng Lý Hòe dùng tượng gỗ sơn màu và năm tượng đất bày binh bố trận, một lớn một nhỏ chơi rất hăng say. Tạ Tạ chỉ không muốn nói chuyện với Lý Bảo Bình, đương nhiên Lý Bảo Bình cũng như vậy.

Trần Bình An luôn khách khí với cô và Vu Lộc, chỉ là vẫn không để ý tới Thôi Đông Sơn. Trên đoạn đường này Thôi Đông Sơn đã dùng mọi cách đến gần Trần Bình An ân cần hỏi han, dùng đạo lý để khiến đối phương hiểu rõ, dùng tình cảm để khiến đối phương cảm động. Thậm chí còn lăn lộn ăn vạ khóc lóc om sòm, chỉ thiếu ôm lấy bắp đùi Trần Bình An khóc lớn. Hắn còn định dùng lễ vật dụ dỗ đám người Lý Hòe, để ba vị “nguyên lão khai quốc” này cầu tình giúp mình, kết quả đều bị ngoảnh mặt làm ngơ.

Hắn lại thở hổn hển uy hiếp Trần Bình An, nói rằng nếu không đồng ý nhận hắn làm đồ đệ, hắn sẽ ngọc đá cùng tan với đối phương. Kết quả Trần Bình An chỉ bỏ lại một câu:

- Ngươi có thể thử xem. Ngươi tên là Thôi Đông Sơn, ta tên là Trần Bình An, mộ bia sẽ chỉ có một tấm, ai sống sót thì giúp viết tên đối phương.

Thiếu niên áo trắng lập tức nhận thua, thiếu chút nữa tái phát nội thương. Hắn muốn dùng một chưởng đánh chết tên họ Trần này, nhưng vừa nảy sinh ý niệm như vậy, lại bị lão tú tài dùng pháp thuật không biết tên như chổi lông gà đánh vào lòng bàn tay, khiến tay sưng tấy.

Hoàng hôn gần tới, xe ngựa chậm rãi chạy trên con đường núi non trùng điệp. Thiếu niên áo trắng hiếm hoi nhấc màn xe lên, ngồi ở phía sau Vu Lộc đang đánh xe, cao giọng nói:

- Vị Trần Bình An, Trần đại ca, Trần đại gia, Trần lão tổ tông phía trước! Ngọn núi này tên là Hoành Sơn, chúng ta phải cẩn thận một chút. Trước thời nước Hoàng Đình thì nơi này thuộc về nước Hậu Thục. Theo như “Thục Quốc Tỏa Toái Văn” do một vị văn hào Hậu Thục ghi lại, Hoành Sơn có một ngôi miếu nương nương, trước miếu có một cây bách cổ xưa không biết bao nhiêu tuổi, cầu nguyện cực kỳ linh nghiệm, vì vậy hậu nhân đã xây dựng miếu thần. Tương truyền đại thần tiền triều hi sinh vì nước, gia quyến chạy tốn tứ tán, chỉ có con gái trẻ không chịu rời đi, cầm kiếm tự vẫn, máu tươi ngấm vào rễ cây, từ đó hồn phách của nàng nương nhờ cây bách già. Sau đó có rất nhiều chuyện kỳ quái xảy ra. May mà phần lớn tin đồn đều là chuyện tốt, các vị không cần quá khẩn trương, cứ xem như dạo chơi danh lam thắng cảnh có chuyện xưa là được.

Tâm tình Trần Bình An căng thẳng. Sau khi nữ quỷ áo cưới Sở phu nhân nào loạn như vậy, hắn vừa nghe đến quỷ quái thần linh lại cảm thấy giống như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Thực ra không chỉ có hắn, Lý Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất, thậm chí âm thần kia đều không dám xem thường.

Cho nên trước khi chiều hôm bao phủ núi non trùng điệp, bọn họ quyết định dừng bước, chọn một sườn núi trống trải làm nơi ngủ đêm.

Sau một bữa cơm tối đơn sơ no bụng, mượn ánh sáng của đống lửa, Lý Bảo Bình bắt đầu lật xem quyển du ký núi sông yêu thích nhất. Lâm Thủ Nhất bình thường sẽ không lấy “Vân Thượng Lang Lang Thư” ra trước mặt Vu Lộc và Tạ Tạ, chỉ mở “Sưu Sơn Đồ” ngắm nghía những yêu tinh quỷ quái kỳ lạ kia. Còn Lý Hòe thì tiếp tục chơi đùa với mớ đồ chơi của mình, thông thường chỉ có Tạ Tạ là chịu chơi với hắn, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng hôm nay Vu Lộc rất kỳ quái, lại chủ động đề nghị đánh một ván cờ với Lâm Thủ Nhất. Lâm Thủ Nhất dĩ nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa cảm thấy rất thú vị. Lúc trước đánh cờ với Tạ Tạ, đại khái là kỹ năng chênh lệch khá nhiều, giống như núi lớn đè đầu. Mặc dù Lâm Thủ Nhất khống chế tâm tính rất tốt, nhưng sau khi Tạ Tạ rời đi, hắn một mình diễn lại ván cờ vẫn cảm thấy hơi chán nản. Nhưng khi đánh cờ với Vu Lộc tính tình ôn hòa, phát hiện thiếu niên cao lớn xuất thân di dân họ Lư này đánh cờ cũng ôn hòa giống như tính cách của mình. Đã không có nước đi sơ suất khó coi, cũng không có nước cờ thần thánh khiến người ta sáng mắt, giống như sóng yên biển lặng. Đánh hai ván Lâm Thủ Nhất đều thua, nhưng chỉ là cờ kém một nước mà thôi. Hai lần trước khi Vu Lộc đi nước cuối cùng, trên bàn cờ vẫn là thế lực cân bằng, chưa biết thắng bại.

Lúc hai thiếu niên đánh cờ, Thôi Đông Sơn đặt hai tay sau người liếc nhìn ván cờ, mắt trợn trắng không muốn nhỉn nữa. Thế nhưng dạo một vòng thật sự không có chỗ nào để đi, hắn đành phải trở lại bên cạnh ván cờ, trợn mắt đứng sau lưng Lâm Thủ Nhất hoặc Vu Lộc. Cuối cùng hắn thật sự không chịu nổi nữa, nói với Lâm Thủ Nhất đang yên lặng diễn lại ván cờ:

- Tên bại hoại Vu Lộc nhìn giống như thành thật kia đã cố ý dắt chó đi dạo, thằng nhóc ngươi không phát hiện ra được sao? Ngươi có muốn thắng Vu Lộc và Tạ Tạ không? Chỉ cần ngươi có được một thành công lực của ta, bảo đảm có thể đánh mười ván thắng cả mười!

Lâm Thủ Nhất ngẩng đầu mỉm cười nói:

- Chờ ngươi làm học sinh của Trần Bình An trước rồi hãy nói.

Có điều khóe mắt của hắn vẫn không kìm được liếc nhìn thiếu niên cao lớn ẩn giấu kia. Thiếu niên khẽ mỉm cười với hắn, ánh mắt trong vắt, sau đó cúi đầu kiên nhẫn thu dọn hành lý.

Hai tay Thôi Đông Sơn đấm ngực, vô cùng đau xót.

Trần Bình An đứng trên một nhánh cây đại thụ vắt ngang ở phía xa, nhánh cây bị ép cho cong lại. Hắn khẽ thở ra một ngụm khí đục, chậm rãi nhắm mắt, ngày qua ngày luyện tập đứng thế thủ ấn.

Gió núi thổi vào mặt, giống như núi đang nỉ non, còn thiếu niên lại không nói lời nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.