[Dịch] Kiếm Lai

Chương 115 : Nhân gian có một tú tài già (thượng)




Trên đỉnh núi Kỳ Đôn, người đàn ông thô kệch bên hông treo đầy bầu rượu chỉ còn thoi thóp một hơi, nằm trong vũng máu.

Khi vệt cầu vồng sáng kia từ trấn Hồng Chúc bay về hướng bắc, trong số cao thủ bí mật tham dự trận vây giết này, luyện khí sĩ Đại Ly ở gần đó nhất là vị phu nhân đang uống rượu gần trạm Chẩm Đầu, cũng là thái thượng trưởng lão cung Trường Xuân. Đáng tiếc bà ta không kịp ra tay, hoặc có thể nói là ý niệm vừa nảy sinh lập tức tan thành mây khói, không cản được, cũng không dám cản, chỉ đơn giản như vậy.

Đạo tâm trong suốt như lưu ly của phu nhân bị phủ một lớp bụi, thật sự trở thành uống rượu giải sầu.

Người đầu tiên ra tay ngăn cản A Lương là người đã uy hiếp thổ địa Ngụy Bách trên núi Kỳ Đôn, hắn kiên quyết đâm vào vệt cầu vồng sáng kia, sau đó bị một bàn tay tùy ý đánh về chỗ cũ.

Ngụy Bách thở dài, ngồi xuống ấn vào ngực người đàn ông kia, giúp bảo vệ tâm mạch, khiến kẻ đáng thương dũng cảm không sợ chết này không đến mức bị khí tức hỗn loạn làm mất mạng.

Rất nhanh bên cạnh Ngụy Bách xuất hiện một nam tử trẻ tuổi dung mạo bình thường, ngồi xuống cho thuộc hạ đồng liêu toàn thân tắm máu ăn một viên đan dược đỏ thẫm, sau đó nắm cổ tay nóng hổi của đối phương bắt mạch một phen. Cảm thấy mạch đập cuối cùng đã có dấu hiệu ổn định, hắn mới nhẹ nhàng phun ra một hơi khí đục, quay đầu nói với Ngụy Bách:

- Ngụy Bách, mạng của lão Lưu là do ngươi cứu, ơn cứu mạng này ta xin lĩnh nhận. Sau này triều đình Đại Ly tính toán với ngươi thế nào, ta không có biện pháp thay đổi. Về chuyện liên quan đến thần vị, ta càng không thích hợp cầu tình giúp ngươi, một khi mở miệng nói không chừng sẽ khiến hoàng đế Đại Ly phản cảm. Bất kể thế nào, cá nhân ta đã thiếu ngươi và núi Kỳ Đôn một nhân tình.

Ngụy Bách mặt không cảm xúc nói:

- Tiện tay mà thôi.

Hắn chậm rãi đứng lên, mới phát hiện nam tử trẻ tuổi khí thế thu liễm này, mặc dù được Đại Ly xem là kiếm khách đỉnh cao giữ cửa kinh thành, nhưng lại không đeo kiếm bên không mà tùy ý treo thanh trường kiếm kia ngang sau người.

Ngụy Bách do dự một thoáng, vẫn không nhịn được hỏi:

- Ngươi đang ở trấn Hồng Chúc, vì sao không ra tay ngăn cản đao khách A Lương kia?

Kiếm khách trẻ tuổi cẩn thận cõng người đàn ông bị thương lên lưng, đứng dậy cười nói:

- Đao khách? Ông ta là kiếm khách, là kiếm khách tiêu sái nhất trên đời trong suy nghĩ của ta. Sở dĩ lúc trẻ ta chọn con đường kiếm tu này, chính là vì ngưỡng mộ ông ta.

Ngụy Bách không biết nói gì.

Tông sư kiếm đạo tướng mạo trẻ tuổi đang định mang thuộc hạ rời đi, đột nhiên nở một nụ cười hiếm thấy như đang hồi tưởng, lại cảm thấy có hứng thú trò chuyện. Hắn đứng yên tại chỗ, nhìn về trấn Hồng Chúc đèn đuốc rực rỡ, nhẹ giọng nói:

- Ừm, đối với những châu lớn mà ta đã từng ở lại, Đông Bảo Bình Châu các ngươi xem như là một địa phương nhỏ ngăn cách với đời, có một số chuyện lý thú kiêng kị nói ra cũng không sao. Ta không ngại nói với ngươi một chuyện, Nho giáo có ba học cung lớn, lúc trước vì chuyện của Tề Tĩnh Xuân tiên sinh, A Lương căm phẫn bất bình, đã một mình cầm kiếm xông vào hai học cung đánh đến gà bay chó chạy. Nên biết tại các châu lớn mà A Lương từng đi qua, xưa nay giang hồ luôn làm theo một câu nói cửa miệng nổi tiếng của ông ta, đó là “chỗ này của các ngươi có ai để đánh không, A Lương ta chỉ đánh kẻ lớn và già, không đánh kẻ nhỏ và yếu”. Thế nhưng hai lần đó A Lương không hề nương tay, ai dám nói đạo lý, ai cản trở đường đi, ông ta sẽ lập tức đánh gãy cầu trường sinh của đối phương. Ngươi có biết bao nhiêu vị quân tử hiền nhân ngông cuồng tự đại ngồi tít trên cao, vì chuyện này mà biến thành phàm phu tục tử trói gà không chặt? Có điều hai thảm kịch này bị Nho gia coi trọng lễ nghĩa quy củ nhất xem là vảy ngược, không ai dám tùy tiện nhắc tới mà thôi.

Ngụy Bách nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm hỏi:

- A Lương tiền bối làm việc bá đạo như vậy? Thánh nhân thật sự thì sao?

Trên mặt kiếm khách trẻ tuổi hiện lên vẻ vinh hạnh, cười ha hả nói:

- Vì vậy cuối cùng đã kinh động một vị trong ba tượng thần chính giữa Văn miếu, lặng lẽ từ trên trời đáp xuống, đứng ở trước mặt A Lương. Sau trận chiến ấy A Lương mới dừng tay, thắng bại không rõ. Vị đại thánh nhân kia đã ngăn cách một vùng trời đất làm chiến trường chém giết của hai người, nghe nói là một bàn cờ, cũng có người nói là một quyển sách. Dù sao người ngoài cũng không biết được quá trình, chỉ biết sau đó A Lương mới rời khỏi học cung, vượt qua hai châu lớn, thông qua núi Đảo Huyền đi đến kiếm khí trường thành ở một thế giới khác. Núi Đảo Huyền là một khối thuộc địa do thánh nhân Đạo giáo ở thế giới này tự tay bố trí, cũng xem là cấm địa của môn sinh Nho gia, cho nên rất nhiều tin tức kinh hãi thế tục đều bị ngăn cách hoàn toàn.

Ngụy Bách giống như đang nghe thiên thư, ánh mắt ngơ ngẩn.

Trên giang hồ mà võ phu hoành hành có một câu, “không phải người tu hành thì không biết chuyện trên núi”.

Nhưng trên đường tu hành cũng có một câu, “đã là người trên núi thì không biết chuyện ngoài trời”.

Kiếm khách mặc dù còn chưa thỏa chí, còn có một bụng cố sự truyền kỳ muốn nói ra, nhưng vẫn quyết định chấm dứt, cuối cùng nói:

- Ta không tiện nhúng tay vào chuyện của ngươi, nhưng về thiếu nữ kia, ta sẽ bảo cung Trường Xuân dốc sức bồi dưỡng, tiền đề là Ngụy Bách ngươi không cảm thấy mạo phạm.

Ngụy Bách cười nói:

- Ta đâu phải là kẻ ngốc không biết tốt xấu, cảm ơn.

Kiếm khách thở ra một hơi, nhìn vị thần linh nổi tiếng rắc rối trong hồ sơ bí mật của Lễ bộ Đại Ly này, mỉm cười nói:

- Vậy ta trở lại trấn nhỏ nói với bọn họ một tiếng, bảo bọn họ lúc trở về kinh thành Đại Ly thì đi bộ qua núi Kỳ Đôn, sau đó mới bay về phía bắc.

Vẻ mặt Ngụy Bách phức tạp, khẽ cúi đầu thở dài nói:

- Không có gì báo đáp, vậy ta chỉ có thể cảm ơn ngươi lần nữa.

Kiếm khách đến từ châu khác nhỏ giọng hỏi:

- Trước kia ta không tin nội dung trong hồ sơ Lễ bộ, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới tin. Ngụy Bách, vì cô ấy mà ngươi đã trì hoãn chứng đạo bất hủ kim thân nhiều năm như vậy, hôm nay còn không muốn bỏ xuống sao?

Ngụy Bách lắc đầu nói:

- Đã cầm lên được thì không có lý nào không bỏ xuống được.

Kiếm khách lắc đầu:

- Không hiểu.

Ngụy Bách nhớ tới một chuyện, cảm thấy khó xử, hỏi:

- Xem như là ước định với A Lương tiền bối, sắp tới ta định đi một chuyến đến núi Lạc Phách huyện Long Tuyền, dẫn cả rắn đen ở nơi này theo. Mặc dù ta sẽ dựa theo quy trình của Lễ bộ Đại Ly các ngươi, thông báo lên cấp trên, nhưng dù cuối cùng không đồng ý thì ta cũng phải đi nhanh về nhanh một chuyến. Làm phiền ngươi nói với huyện lệnh Long Tuyền một tiếng được không?

Kiếm khách cười thoải mái nói:

- Một chút chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Huống hồ đây là ngươi chủ động xoa dịu quan hệ với Đại Ly, là một chuyện tốt, cứ yên tâm. Các đời quốc chủ họ Tống Đại Ly mặc dù đều có lý tưởng cao xa, luôn gây cho người ta cảm giác áp bức dọa người, nhưng khi thật sự sống chung thì cũng không tệ. Nếu không ta và Loan sư bá cũng sẽ không ở lại Đại Ly nhiều năm như vậy.

Ngụy Bách đột nhiên lại hỏi:

- A Lương tiền bối hùng hổ đi về phía bắc, là muốn gây sự với Đại Ly?

Kiếm khách gật đầu, cười khổ nói:

- Rất phiền phức.

Ngụy Bách cả kinh nói:

- Theo những gì ngươi nói, trước khi đến núi Đảo Huyền, A Lương tiền bối đã có thể khiến cho một trong ba thánh nhân Nho giáo phải xuất thủ. Vậy lần này nếu ông ta thật sự ra tay, kinh thành Đại Ly liệu có biến mất khỏi bản đồ Đông Bảo Bình Châu không?

Kiếm khách ngẫm nghĩ, nói thẳng vào vấn đề:

- Nếu đổi lại là ta, vương triều Đại Ly vốn có hi vọng trở thành chủ nhân một châu, nói không chừng sẽ phải diệt nước.

Vẻ mặt Ngụy Bách khác thường, giống như muốn nói “đây mới là nguyên nhân thực sự ngươi không ra tay đúng không”. Trải qua chiến dịch này, Đại Ly quốc thế cường thịnh sẽ bị đánh trở về mấy chục năm thậm chí là trăm năm trước. Có phải ngươi muốn làm chim khôn chọn đất lành mà đậu?

Kiếm khách là loại người tính tình rộng lượng, thấy thổ địa núi Kỳ Đôn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn cũng không để bụng, lắc đầu nói:

- Không phải như ngươi nghĩ. Nên biết ta không phải là A Lương, đời này ta cũng không thể trở thành kiếm khách như ông ta. Đạo lý của ông ta rất lạ lùng, không giống như người khác. Những tiên gia hào phiệt trong mắt luyện khí sĩ bình thường, một khi xảy ra xung đột với A Lương, sau khi biết được thân phận của ông ta thường rất sợ hãi, cho rằng sắp phải nghênh đón tai ương ngập đầu. Nhưng A Lương gần như không bao giờ ra tay tàn nhẫn, chỉ chạm đến thì dừng, giáo huấn một phen rồi rời đi. Đương nhiên theo lời đồn thì ông ta còn thích trêu chọc tiên tử trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng ta vẫn không có cơ hội trực tiếp hỏi A Lương tiền bối chuyện này. Đáng tiếc, có lẽ sau này cũng không còn cơ hội nữa.

Kiếm khách vận dụng tu vi dùng hết thị lực nhìn về phương xa. Theo từng tiếng vang lớn, từng vụ nổ rực rỡ, hắn thân là một trong số người đỡ rồng Đại Ly chỉ biết thở dài, còn thân là kiếm khách đồng đạo thì lại rất mê mẩn.

Có một chuyện hắn không nói với bất cứ ai.

A Lương đã tìm hắn ở trấn Hồng Chúc, hỏi hắn một số vấn đề. Đại Ly rốt cuộc là một nước như thế nào, hoàng đế Đại Ly là một vị quân vương ra sao, cùng với nhiều năm như vậy Tề Tĩnh Xuân đã làm gì ở thư viện Sơn Nhai và động tiên Ly Châu. Chuyện lớn chuyện nhỏ ông ta đều muốn biết.

Hai người ngồi ở quán rượu bình thường nhất trấn Hồng Chúc, vừa uống rượu vừa trò chuyện. Kết quả đến cuối cùng, kiếm khách tràn đầy kích động chỉ lo trả lời câu hỏi. Đợi đến khi A Lương phủi mông rời đi, hắn mới phát hiện những vấn đề nhỏ mà mình đã chất chứa vô số năm, lại không kịp hỏi một câu nào. Chẳng hạn như hôm nay kiếm thuật của A Lương ngài đã cao đến đâu? Tại nơi dùng một thành lũy để ngăn cản thế công của yêu tộc một giới kia, ngài có khắc xuống một chữ thuộc về mình chưa? Trong yêu tộc rốt cuộc có vưu vật xinh đẹp hại nước nào, khiến cho A Lương ngài nhìn thấy cũng xúc động không?

Đến cuối cùng hắn đành phải tự an ủi mình, trên đời có mấy người được mời A Lương uống rượu chứ?

Nghĩ đến chuyện này, nam tử đã là kiếm tu thành danh này lại cảm thấy vui vẻ.

Lúc hắn muốn rời đi, Ngụy Bách lại đột nhiên cười lớn nói:

- Vậy Ngụy Bách ta có thể chịu một đao trúc của A Lương tiền bối mà không chết, có được xem là tài giỏi vĩ đại? Ta mặc kệ có phải A Lương tiền bối nương tay hay không. Không được, không được, lần sau có cơ hội nhất định hai ta phải uống rượu, ta sẽ kể cho ngươi nghe quá trình tỉ mỉ. Trận chiến ấy đúng là rung động tâm can, tới tới lui lui mấy trăm hiệp vẫn không dừng...

Nam tử hừ lạnh một tiếng, thân hình phóng lên cao.

Ngụy Bách đưa tay xua tan bụi đất bốc lên, nụ cười biến mất, nhìn về trấn Hồng Chúc như một ngọn đèn trong màn đêm, ánh mắt dịu dàng, ngơ ngẩn không lời.

Thần Bắc Nhạc chính thức của nước Thần Thủy năm xưa, bây giờ nhìn lại đã là trăm năm ngàn năm.

Nhìn nàng nhiều lần cất tiếng khóc chào đời ở vịnh nước bên sông Xung Đạm, trở nên tao nhã hào hoa, mái tóc bạc đi.

Hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận, từ lâu nàng đã không còn là nàng nữa.

Đón đọc chương mới nhất tại AzTruyen.net.

---------

Kinh thành Đại Ly, trên đài cao đã mất đi trận pháp che giấu, Bạch Ngọc Kinh có thể nói là sống sót sau tai nạn, vẫn sừng sững không ngã xuống.

Khi vệt cầu vồng trắng kia phá vỡ vách chắn trời đất, trận pháp kinh thành vốn tạm thời mở ra cấm chế lại khôi phục bình thường. Loan cự tử và ông lão họ Lục cũng gần như đồng thời che giấu cảnh tượng của Bạch Ngọc Kinh, khiến cho những gián điệp nước khác ẩn nấp trong kinh thành rung động và kinh ngạc.

Loan cự tử đặt mông ngồi xuống bậc thềm đài cao, đầy vẻ bất đắc dĩ.

Ông lão họ Lục muốn giậm chân mắng người nhưng lại không dám, chỉ là tu thân dưỡng tính bao nhiêu năm đều biến mất, đi vòng quanh tại chỗ, thở phì phì nhỏ giọng nói:

- Họa từ trời giáng, chẳng lẽ thật là đại đạo vô thường? Không lý nào, vận mệnh của Đại Ly là có một không hai ở Đông Bảo Bình Châu. Học vấn của Lục gia ta sắp chiếm cả nửa giang sơn của Âm Dương gia, mặc dù ta không dám nói học được tám chín phần mười, nhưng một cơn sóng gió lớn như vậy sao lại không tính ra được?

Loan cự tử thở dài, rất mệt mỏi nói:

- Bởi vì A Lương kia đến từ kiếm khí trường thành nơi không bị thiên đạo thiên cơ ảnh hưởng nhất, lúc trước lại cố ý dùng vật ngoài thân che giấu tình hình. Đừng nói là ngươi, cho dù là lão tổ tông Lục gia các ngươi cũng phải dốc hết sức từ sớm, mới có hi vọng tra ra được một chút manh mối. Cho nên chuyện hôm nay không phải là sai lầm trong kế hoạch, ngươi và ta không cần quá tự trách.

Tống Trường Kính quỳ một chân dưới đất, cúi đầu nhìn con rối bùa chú Đạo gia bị chia làm hai nửa. Lần đầu tiên người đàn ông ý chí sắt đá này lộ ra vẻ bi thương, cắm thanh đao hẹp Tường Phù kia xuống đất bên chân, cẩn thận vốc một vốc “bọt nước”, thu vào trong tay áo Lưu Thủy bào trên người.

Hai con rối võ tướng ngoài hoàng cung là lễ vật khai quốc, do một tông môn Đạo gia tặng cho họ Tống Đại Ly lúc xưng đế, tâm trí đã sớm giống như người thường. Hai “thần giữ cửa” lớn nhất thế tục Đông Bảo Bình Châu nhiều đời thủ hộ hoàng cung, nếu mỗi đời hoàng tộc họ Tống có người được xem trọng, thần giữ cửa sẽ che chở cả đời. Trong thế hệ này của Tống Trường Kính, ông ta và anh trai Tống Chính Thuần đã có được phúc duyên này. Đây được xem là điềm lành để Đại Ly hưng thịnh, bởi vì hai trăm năm qua hai võ tướng giáp xanh này chưa từng nhìn trúng người nào.

Sắc mặt Tống Tập Tân bỗng trắng bệch như tuyết, kêu lên:

- Kiếm đâu, kiếm của ta đâu! Không phải còn lại sáu thanh phi kiếm à? Tại sao không cảm giác được nữa?

Sắc mặt hoàng đế Đại Ly vẫn như thường, nhưng có thể thấy được sự thống khổ trong mắt, thấp giọng nói:

- Tương lai của Đại Ly ta ít nhất hai mươi năm bị hủy trong chốc lát. Người xưa nói không sai, càng đến gần thành công thì càng khó khăn. Chỉ để lại một tòa Bạch Ngọc Kinh trống trải, không còn mười hai thanh phi kiếm trấn giữ, trong thời gian ngằn có tác dụng gì? Sau đó chỉ cho ta...

Người đàn ông mặc áo long cổn có chí hướng thôn tính một châu này ngừng câu chuyện, không nói tiếp nữa, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời đã khôi phục bình thường:

- Còn không bằng ngươi dùng một đao chém đứt đầu ta cho rồi.

Ông ta hít thở sâu một hơi, quay đầu hạ lệnh:

- Trường Kính, đệ tự mình đi trấn giữ tường thành, xem thử có tiểu nhân mượn cơ hội gây sóng gió hay không, một khi phát hiện thì giết không tha. Từ giây phút này đệ có quyền giám sát cả nước.

Tống Trường Kính hỏi:

- Nếu là người họ Tống mình thì nên giái quyết thế nào?

Hoàng đế Đại Ly cười ảm đạm:

- Trước kia có thể nuôi kẻ vô dụng, Tống Chính Thuần ta thân là quốc chủ Đại Ly, vẫn có chút tài lực và khí độ này. Nhưng bây giờ thì khác, bọn hắn muốn tìm chết thì cứ để bọn hắn đi chết là được.

Tống Trường Kính lại hỏi:

- Vậy cô ta thì sao?

Hoàng đế Đại Ly bình thản nói:

- Ta sẽ tự xử lý.

Tống Trường Kính gật đầu, bước nhanh rời đi, sát khí bừng bừng.

Trong kinh thành Đại Ly người tu hành đều không được bay, trong hoàng cung đều phải đi bộ.

Mặc dù Tống Trường Kính được cho phép ngoại lệ giống như vị quốc sư Thôi Sàm kia, nhưng vị phiên vương này dù sao cũng lớn lên ở đây từ nhỏ, không muốn phá vỡ chút quy củ còn sót lại này.

Hoàng đế Đại Ly xoay người đi tới bậc thềm, ngồi xuống bên cạnh Mặc gia cự tử Loan Trường Dã hữu danh vô thực. Ông lão mũ cao kia cũng chán nản ngồi xuống. Vẻ mặt của hai ông lão đều giống như muốn nói lại thôi.

Người đàn ông mặc áo long cổn cười nói:

- Ta biết, chuyện kéo dài tính mạng đã là hi vọng xa vời, dù sao đây cũng là thủ đoạn của A Lương. Trừ khi có luyện khí sĩ Nông gia cảnh giới thứ mười hai ra tay cứu chữa, ta mới có thể kéo dài tuổi thọ, không cần giống như bây giờ phải bấm ngón tay đếm xem mình còn sống được mấy ngày.

Hai ông lão đều gật đầu giống như hiểu ngầm.

Tống Chính Thuần tự giễu nói:

- Tuổi thọ chỉ còn lại mười năm, nhiều nhất là mười lăm năm. Vận mệnh quốc gia trên thế gian, trước giờ đều theo quy luật bên này xuống thì bên kia lên. Như vậy e rằng chỉ đủ để ta đánh hạ một Đại Tùy đang quật khởi. Sau đó thì sao? Hình như chẳng liên quan gì đến ta nữa. Đại Ly xuôi nam, tiếng vó ngựa của Đại Ly ta đạp lên mảnh đất phía nam thư viện Quan Hồ, cờ rồng của Đại Ly ta tung bay phần phật ven bờ Nam Hải thành Lão Long, ta đều không nhìn thấy nữa.

Ông ta nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt đấm vào đầu gối, nghiến răng cười nói:

- Vấn đề là kẻ quyết định tuổi thọ của ta đã phi thăng đi nơi khác, có thể sẽ tiếp tục nhìn xuống nhân gian chúng ta, thậm chí có thể sẽ trở lại lần nữa. Hắn không chết, không chết!

Cho nên Đại Ly còn không dám có ý định báo thù, đây mới là chuyện khiến vị hoàng đế Đại Ly này cảm thấy uất ức nhất.

Vì vậy ông ta mới nói, tại sao không dứt khoát dùng một đao chặt đầu mình xuống, như vậy không cần phải chịu uất ức này nữa.

---------

Trên đầu tường kinh thành Đại Ly, ông lão áo xanh thân hình gầy gò vẫn luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời nơi người đàn ông kia biến mất.

Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh ông ta đã xuất hiện một vị phu nhân mặc lễ phục cung đình, vóc người thấp bé nhưng lại đẫy đà, hỏi thẳng:

- Thôi quốc sư, tai bay vạ gió như vậy, ta nên làm gì?

Ông lão thậm chí không muốn dời mắt, thuận miệng đáp:

- Chờ chết.

Trong lòng phu nhân sợ hãi, nghiêm nghị nói:

- Quốc sư! Ngươi nói bậy gì đó?

Khóe miệng Thôi Sàm nhếch lên:

- Nếu may mắn thì là chờ bị giày vò.

Phu nhân trở mặt, đưa tay chỉ vào vị quốc sư Đại Ly chiến công hiển hách này, giận dữ nói:

- Vậy Thôi Sàm ngươi có gì tốt hơn?

Ông lão cuối cùng nhìn thẳng vào vị nương nương Đại Ly thân phận tôn quý này, cười nói:

- Ngại quá, ta đã nửa sống nửa chết rồi.

---------

Ngoại trừ rất ít người, không ai biết có một kẻ đang khoanh chân ngồi trên trời nhìn xuống nhân gian.

Đối với người đàn ông này, hai thế giới chỉ cách nhau một đường.

Cúi đầu nhìn, vô số điểm sáng chi chít tụ tập với nhau, dưới chân giống như một con sông ngân lấp lánh chậm rãi lưu động. Trong đó có ánh sao đột nhiên phát nổ lóe lên rồi biến mất, có ánh sao càng rực rỡ sáng ngời, có ánh sao dần dần biến mất, có ánh sao trầm lặng sa sút, có ánh sao phấn chấn bừng bừng. Còn có một số điểm sáng lớn dễ nhìn thấy nhất lựa chọn thu mình tại chỗ, giống như một đám rùa già khốn khiếp.

Ông ta đứng lên, lần này là thật sự muốn rời đi, cười khà khà nói:

- Lão già, lão nói quả nhiên không sai, đây chính là nhân gian, rất đẹp!

Trong lòng ông ta để lại một câu sau cùng với thiên hạ nhân gian này, rất thú vị: “Thằng nhóc, nhất định phải luyện kiếm cho giỏi, sau này phải mạnh như A Lương ta. Nếu như mạnh hơn... ha ha, bỏ đi, khó lắm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.