[Dịch] Khu Ma Nhân (18+) (Quyển 1

Chương 9 : Nguyễn Chiêm ra tay ( Hạ )




Nơi ở của Tiểu Hạ là nơi giao thoa giữa thành phố và nông thôn, giá phòng rẻ nhưng nghe nói trước khi giải phóng nơi này từng là pháp trường, cho nên du hồn tương đối nhiều. Không hề giống những nơi khác, có lẽ đi nửa ngày cũng không thấy một con. Hắn cố gắng hết sức đi giữa đường, không muốn xuyên qua chỗ u ám bọn chúng hay quanh quẩn một chỗ, cũng cố gắng không đi nhanh, tránh việc gặp phải phản ứng chậm chạp không biết trốn đâu. Đi vòng qua sẽ lộ ra thứ hắn có thể nhìn thấy, nếu nói đi xuyên qua, cả hai bên đều sẽ không thoải mái.

Hắn cứ thế không nhanh không chậm, mắt nhìn không chớp đi vào trong tòa cao ốc, vừa mới bước vào cầu thang máy lập tức cảm giác được không khí âm u mạnh mẽ. Hắn đoán cư dân nơi này có lẽ sẽ vô duyên vô cớ cảm thấy sau lưng một trận phát lạnh, nhưng rất nhanh sẽ lơ là . Nhưng hắn có thể theo đợt âm khí càng ngày càng nồng đậm này tìm đến phòng 1205, cho dù đèn công cộng tấng 12 cháy hết, hắn cũng không cần chiếu sáng.

Hắn mở cửa ra.

Cánh cửa ‘Phanh’ một tiếng sau đó tự động đóng lại, tựa như bị ai đó dùng lực đóng vào. Tiếp đó đèn trong bóng tối đột nhiên tự động bật lên, ánh sáng chói lòa khiến hắn mù mờ trong nháy mắt.

Nguyễn Chiêm không thèm để ý, tiếp tục đi đến phòng ngủ của Tiểu Hạ, nhưng sau khi bước vào cửa hắn lại sửng sốt.

Hắn bước vào trong thang máy!

Không đợi phản ứng của hắn, cửa thang máy nặng nề đóng lại, các loại đèn chỉ thị điên cuồng chớp lóe, sau đó thang máy bắt đầu khởi động, thoắt lên thoắt xuống, còn có cả tiếng phụ nữ chói tai tự động báo số. Tầng một ---- Tầng hai ---- Tầng ba----

Nguyễn Chiêm lạnh lùng đứng im, chờ xem nó còn có trò mới gì nữa. Mãi đến khi thang máy giống như mất trọng lực điên cuồng rơi xuống hắn mới vẽ vài cái phù lên hư không. Thang máy rung lắc rồi dừng lại, nhưng hắn vẫn bị khóa ở bên trong. Hắn nhíu mày, biết rằng ác linh này không đơn giản, tiếp đó lại vẽ vài đường, sau một đoạn bóng đêm mới lại trở về cửa phòng khách nhà Tiểu Hạ.

“Mày muốn gì?” Hắn hỏi. Trả lời hắn chính là chiếc đèn treo trong phòng khách bất ngờ rơi xuống, nếu không phải hắn trốn nhanh, rất có thể đã có cơ hội cùng quỷ hồn kia biến thành đồng loại. Vì thế hắn không thèm nhắc lại, một lần nữa bước vào phòng ngủ của Tiểu Hạ.

Bóng tối bất bình thường tựa như sương mù dày đặc gạt không tan khiến Nguyễn Chiêm nhìn không thấy bất cứ thứ gì, cho nên khi âm phong kéo đến thì hắn chỉ có thể lắc mình, chỉ cảm thấy mặt mình một trận đau đớn, sau đó là tiếng thủy tinh tan tành. Hắn biết nó không có thực thể, chỉ có thể không chế đồ vật đả thương người, nhưng trong bóng tối nó chế tạo ra, ngay cả ‘âm dương nhãn’ của hắn cũng vô phương bắt được vị trí của nó.

Hắn đưa tay xoa xoa chất lỏng ướt nhẹp trên mặt, hắn duỗi ngón giữa nhất loạt đứng thẳng ở mi tâm, trong lòng mặc niệm chú ngữ, khiến ‘thiên nhãn’ sáng lên một chút, cuối cùng có thể khiến hắn nhìn thấy một đoàn hắc khí hình người ở góc tường. Kì quái chính là, hình người này tàn khuyết không đầy đủ, dường như chỉ có một nửa. Song hắn chưa có thời gian để nghĩ vấn đề này thì đoàn hắc khí đã xông tới phía hắn. Hắn vẫn hư không họa phù như trước, bởi vì ngón tay đã nhiễm máu của mình nên pháp lực sử phù gia tăng gấp bội, trong hồng quang mờ ảo, hắc khí liền bị dồn vào góc tường.

Tiếng kêu sắc bén truyền đến, chói tai tựa như thủy tinh cắt thủy tinh khiến hắn không thể không nghiêng đầu. Hắc khí nhân cơ hội này bạo trướng, thiếu chút nữa đẩy ngã Nguyễn Chiêm, buộc hắn không thể không tập trung toàn bộ tinh lực lại.

“Cút đến địa giới của mày đi, đây không phải nơi mày trú ngụ.” Hắn hét lớn một tiếng.

Hắc khí không nói, cầm cự với Nguyễn Chiêm cũng không nổi, trong phòng đồ vật bay tứ tung, mãi đến khi hắc khi bị nén càng ngày càng nhỏ, co thành một đống, xung quanh mới dần dần bình ổn.

“Còn không cút!”

Hắc khí cuối cùng đáp lời : “Kẻ xen vào việc người khác ắt phải chết! Nữ nhân kia cùng với ngươi! Ta bắt các ngươi phải chết, vĩnh viễn không siêu sinh!”

Nguyễn Chiêm cười lạnh, “Tao sợ mày sao?” Đồng thời tăng lực trên tay.

Hắc khí kêu thảm một tiếng, không cam tâm rống, “Tao sẽ báo thù! Tao sẽ báo thù! Hãy coi chừng, tao sẽ báo thù! Hãy coi chừng!” Men theo thanh âm càng ngày càng yếu ớt, xung quanh dần dần yên ổn, ánh trăng cũng hắt vào trong phòng.

Nguyễn Chiêm thở phào một hơi. Ngồi trên giường một lát mới đi tìm Vạn Lí bên thùng rác.

“Sao lâu vậy?” Vạn Lí vừa nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Chiêm liền nhảy ra, “Ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện, suýt nữa lao vào.”

“Lớp nến chảy hết không?” Nguyễn Chiêm vừa hỏi vừa đi tới chỗ đỗ xe, tận mắt thấy vì đuổi hắn, Vạn Lí đã đụng phải một quỷ hồn khiến hắn ngã trái ngã phải, xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Không.”

“Vậy ngươi ở bên ngoài nhìn thấy hoặc nghe thấy gì khác thường không?”

“Cũng không. Vì thế nhẫn nại ngồi im.”

“Chúc mừng ngươi, không hề bị thương.” Người khác đương nhiên nhìn không ra cũng nghe không thấy khác thường, bởi vì hắn đã phong ấn không gian, nếu không ở nơi dân cư đông đúc này, mọi người đều sẽ chạy ra xem ‘nhân quỷ đại chiến’ chỉ có trong điện ảnh mới xuất hiện. Vậy thì còn gì nữa!

“Nói như vậy tình hình chiến đấu rất kịch liệt?”

“Nếu ngươi có hứng thú thì ngày nào đó có thể xem qua phòng của nàng, hỗn loạn tựa như trải qua thế chiến thứ 2 vậy.”

“Thoạt nhìn nó rất hung ác!” Vạn Lí đợi xe khởi động mới phát hiện vết thương trên mặt Nguyễn Chiêm, “Ngươi bôi màu ?”

Nguyễn Chiêm từ kính hậu nhìn một lần, phát hiện vết thương đó kéo dài một mạch từ xương gò má đến khóe miệng, cũng không biết là vật gì quệt vào. Máu đã đông lại, xem ra vết thương không sâu, mặc dù chưa đến mức lưu lại sẹo nhưng khẳng định phải qua vài ngày mới có thể khỏi hẳn.

Vạn Lí chỉ chỉ mặt hắn, “Ngươi bị máu nhiễm thế này….hoàn toàn chế phục nó chứ?”

“Ta không biết.”

“Không biết? Ý gì thế?”

“Nghĩa là ta không thể xác định. Nó lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta nhiều lắm. Ta vốn định phá tan oán lực của nó, đưa nó trở về chỗ của nó. Sau cùng nó mặc dù chạy được nhưng ta không dám chắc đã phá được oán lực của nó hay chỉ có thể phong ấn và phong ấn được bao lâu?”

“Lão thiên, chúng ta đụng phải ‘hàng khủng’ rồi.”

“Nói nhảm, một con mèo con sao có thể khiến ta như vậy chứ!” Nguyễn Chiêm vô ý thức sờ sờ mặt, “Nó ép ta thêm máu của ta lên chú ngữ, dùng huyết chú mới miễn cưỡng áp chế được nó, tổn hao sức lực.”

“Ngươi nên thường xuyên luyện tập năng lực của ngươi mới đúng, sớm biết thế ta đã tìm nhiều loại chuyện như vậy cho ngươi làm rồi.”

“Im miệng! Còn có mặt mũi nói ta à, nếu không phải ngươi, trời có sập xuống cũng liên can gì đến ta?” Hắn vẫn không nói con ác quỷ kia chỉ là bán thể tàn khuyết không đầy đủ, nếu nói là toàn thể mới đủ cho hắn dốc hết toàn lực. Hơn nữa, có chuyện hắn vẫn phải nghĩ qua một chút.

“Vậy chúng ta bây giờ làm gì?”

“Im lặng theo dõi biến cố.”

“Nói vậy Tiểu Hạ vẫn phải ở lại nhà ngươi vài ngày?”

“Ngươi tưởng ta muốn à? Phải thuyết phục nàng bỏ qua vụ án này, như thế mọi người sẽ bớt phiền. Nếu không, đón nàng đến chỗ nào đó tốt hơn đi.”

“Không không, vẫn là ở chỗ ngươi an toàn.” Vạn Lí vội vàng cự tuyệt đề nghị. Con quỷ kia ban ngày không hành động, buổi tối Tiểu Hạ và Nguyễn Chiêm ở cùng nhau mới sẽ không có nguy hiểm. “Ngươi sẽ không đột nhiên biến thành cầm thú chứ?” Hắn đùa giỡn.

“Yên tâm! Ta già rồi, không còn khẩu vị tiêu hóa loại nha đầu cả người mang đầy gai này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.