[Dịch] Khu Ma Nhân (18+) (Quyển 1

Chương 6 : Vụ giết người trong bệnh viện




Ác mộng lúc nửa đêm cuối cùng khiến Tiểu Hạ sinh bệnh, cả người nàng nóng rần lên.

Nàng uống qua loa vài viên thuốc rồi kiên trì ở sở luật sư nửa ngày mà vẫn nóng người không lui như trước, đành xin nghỉ đến bệnh viện, nhưng vẫn luẩn quẩn đến tận tối cũng không hạ nhiệt độ xuống, cuối cùng bị bác sĩ giữ lại bệnh viện theo dõi.

Nàng ở thành phố này không có người thân, cũng không muốn quấy rầy bạn bè, nhưng Vạn Lí lại nghe được tình trạng của nàng, thế là không mời tự đến chiếu cố nàng. Điều này khiến nàng rất cảm động, tuy nhiên lại bởi vì nóng đến độ hôn mê nên chỉ nói qua loa vài câu liền rơi vào trong mộng đẹp.

Nàng ngủ cực không an ổn, luôn vào lúc sắp ngủ say lại cảm giác có người đột ngột đẩy nàng, khiến nàng cảm thấy mình như sắp ngã từ trên giường bệnh xuống. Cứ nửa tỉnh nửa mê như thế đến nửa đêm, nàng đột nhiên lại giật mình tỉnh giấc lần nữa, cảm thấy khát nước như sắp cháy cổ họng. Lúc này Vạn Lí và gia quyến người bệnh cách vách giường đều ngủ say như chết, nàng không muốn kinh động họ, bèn tự mình ra ngoài phòng nước ở cuối hành lang múc nước uống.

Hành lang yên tĩnh cực độ.

Hai bên căn phòng đều là một mảnh tối đen như mực, đừng nói là bệnh nhân, ngay cả y tá trực ban cũng không có một ai, cả khu điều trị gấp tĩnh mịch tựa như một khu mộ vậy. Lúc ban đầu Tiểu Hạ vì còn đang mơ mơ màng màng nên cũng không hề chú ý đến điểm này, nhưng sau đó liền cảm thấy không đúng, lập tức ý thức được đây căn bản không phải là trạng thái thông thường bệnh viện vốn có.

Cả hành lang chỉ có tiếng thở dốc lẫn tiếng bước chân rất nhỏ của nàng, mỗi một tiếng vang lên đều vang vọng vào màng nhĩ nàng, đập vào trái tim nàng. Nàng cố gắng đi thật chậm.. thật nhẹ…nhưng lại cảm giác thanh âm càng ngày càng nặng nề… càng ngày càng cấp bách. Dần dần nàng phát giác ra tiếng bước chân cũng chẳng phải của một mình nàng.

Có cái gì đó đang đi theo phía sau nàng !

Nàng chậm nó cũng chậm, nàng nhanh nó cũng nhanh, nàng dừng nó cũng dừng, luôn duy trì tốc độ ngang nhau, nhưng nàng cảm giác thứ đó lại cách nàng càng ngày càng gần, cho đến tận khi nó kề sát phía sau lưng nàng rồi thổi một luồng khí mát lạnh vào sau gáy nàng.

Nàng không dám ngoái đầu lại. Bởi vì nàng nghe người ta nói, đỉnh đầu và vai con người ta đều có một đoàn dương hỏa. Nếu liều lĩnh quay đầu thì dương hỏa lập tức sẽ tắt, đến lúc đó sẽ không thể trấn trụ thứ quỷ quái kia. Nàng nhắc nhở chính mình dù chết cũng không quay đầu lại, cho dù lúc này nàng thậm chí cảm giác được có thứ gì đó đang mò mẫm sau gáy nàng, còn vang lên vài tiếng ‘tất..tất..tất..tác..tác..tác..’ kì quái truyền đến sau lưng nàng.

Ta không thương tổn ngươi, đừng quấn lấy ta! Cõi lòng nàng thầm gào thét đồng thời bước mau đến phòng nước, múc nước xoay người rời đi nhưng suýt chút nữa đụng vào một cô gái áo trắng.

Nữ nhân đó cách nàng gần như thế, gần như mặt kề mặt, điều này khiến nàng sợ đến nỗi quăng cốc nước xuống đất. Cốc nước nhựa không hề rơi vỡ nhưng thanh âm lại giòn giã, sắc nhọn, truyền ra khá xa vẫn còn mang theo hồi âm.

“Xuỵt, cẩn thận chút, chớ đánh thức người khác.” Nữ nhân áo trắng thấp giọng nói. Nàng có bộ mặt bình tĩnh đến quá mức, trên mũi có một vết thương mới giống như là bị cái gì đó quệt vào.

Là y tá! Tiểu Hạ thở phào một hơi, cảm thấy mình nghi thần nghi quỷ quả thực rất đáng cười, không chừng tiếng bước chân vừa rồi cũng là của nàng. “Xin lỗi, tôi…tôi hay bị giật mình, bất ngờ…Đừng trách. Tôi…tôi về trước đây.”

“Nước của cô bị đổ hết rồi, không múc lại sao?”

“Không cần. Cám ơn.”

“Được rồi, nhưng sau này đừng như thế, cũng đừng xen vào việc của người khác.”

Xen vào việc của người khác? Đây là ý gì? Tiểu Hạ rất khó chịu, thế nhưng nàng trước mắt đang hoảng sợ, không còn tâm tư để ý đến những chuyện đó, chỉ muốn mau chóng trở lại phòng bệnh. Nàng bước nhanh đi, tiếng bước chân vẫn quanh quẩn như trước, điều này khiến nàng bất an. Một phút sau, sự bất an này biến thành hoảng sợ.

Đây không phải đường trở về!

Từ đầu hành lang phòng theo dõi đến hành lang phòng nước kia không cần đi tới một phút, nhưng nàng đã đi quá lâu lại vẫn nhìn không thấy ánh đèn trong đại sảnh.

Dưới sự kinh hãi, Tiểu Hạ đã sớm quên nguyên tắc không nên quay đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng phòng nước. Lại thấy phía sau một mảnh mông lung đen ngòm, có cái gì đó trong phòng nước mà ngay cả cô y tá cũng biến mất không tăm tích.

Nàng kinh hoàng dựa vào vách tường nhìn trái nhìn phải, phát hiện bản thân mình đang ở chính giữa hành lang tối om, phía trước phía sau đều là bóng tối với tay không thấy năm ngón, nơi xa xa chỉ có một chút ánh sáng lay lắt, tựa như lửa ma trơi gọi hồn dụ dỗ người ta chui đầu vào lưới.

Trên dưới toàn thân nàng đều cứng ngắc, đại não cũng không cách nào suy nghĩ, chỉ đứng dựa sát vào tường, không hề xê chuyển bước chân. Lúc này trong bóng đêm lại truyền đến tiếng bước chân.

Cộp…cộp…cộp…

Có cái gì đó từ bên trái nàng đang chầm chậm…chầm chậm…đi tới…

Nàng trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào màn sương đêm cực xa lại cực gần kia, nhưng gì cũng nhìn không ra, chỉ có tiếng bước chân cách nàng càng ngày càng gần….càng ngày càng gần…càng ngày càng gần…gần…gần….

Cộp…cộp…cộp…

Thanh âm dừng lại ngay trước mặt nàng, dường như thứ đó đang dừng ở đối diện nàng, nhưng nàng lại nhìn không thấy bất cứ thứ gì, tiếp theo đó…chỉ có một bàn tay lãnh lẽo…tóm lấy cổ tay nàng…

Tiểu Hạ hoảng sợ thở dốc một tiếng, không chút nghĩ ngợi chạy đến phía có ánh sáng kia, hoàn toàn không tưởng được tiếp sau đó sẽ gặp nguy hiểm gì. Nàng chỉ muốn thoát thân…thoát thân…mà không hề cần biết thứ đứng cạnh nàng là thứ gì.

Dường như đã rất lâu…rất lâu…Nàng chạy đến trước một cánh cửa, bên trái viết bốn chữ đỏ tươi như máu --- phòng cấp cứu.

Nàng xông vào, dừng lại trước một phòng bệnh có ánh đèn sáng ngời. Nàng thấy trong giường bệnh hoàn toàn trống không, bệnh nhân không biết tung tích đâu, phía trên giường bệnh viết tên bệnh nhân – Lý Thư Luân. Con trai đẻ của Lý Cảnh Minh, người duy nhất sống sót trong vụ huyết án đó.

Tiểu Hạ lúc này mới nhớ tới Lý Thư Luân chính là ở trong bệnh viện trị liệu, nàng thực không rõ vì sao hắn lại đến đây, điều này có quan hệ gì đó với nàng mà Lý Thư Luân còn đang trong hôn mê sâu bây giờ lại đã đi đâu mất.

‘Két’ một tiếng, cánh cửa phía sau mở ra.

Thanh âm đó vang lên trong không trung hết sức chói tai, hết sức kinh tâm động phách, âm u quỷ dị, nhưng bên cửa lại không hề có bất cứ một người nào. Sau đó cửa đóng lại, tiếng bước chân không nhanh không chậm lại vang lên, vẫn đều đều đi về hướng Tiểu Hạ, từ xa mà đến gần, đến tận khi dừng lại ở trước mặt nàng, tiếp theo sau cánh tay quỷ nhìn không thấy lại tóm lấy một cổ chân khác của nàng.

Có một vật quỷ quái gì đó nàng nhìn không thấy đang đuổi theo nàng!

Điều thừa nhận này khiến Tiểu Hạ kinh hoàng vạn phần, bản năng cầu sống khiến nàng chỉ có thể chạy không ngừng. Hành lang dài dường như không có điểm cuối chỉ tiếng thở dốc của Tiểu Hạ cùng tiếng ‘Cộp cộp’ như đòi mạng, âm thanh quỷ quái đó dường như đang đuổi theo nàng vậy, bước chân thong thả nhưng rõ ràng ngay phía sau lưng nàng như hình như bóng. Nàng vừa dừng lại, nó liền theo theo nàng, không cách nào thoát khỏi cho đến tận khi nàng không biết khi nào đã chạy tới bàn y tá trong phòng cấp cứu.

Nơi đó có hai người quay lưng với Tiểu Hạ, cùng một tư thế kì dị đồng thời quay lại, chặn đường đi của nàng. Bước chân phía sau dần dần càng tới gần, hai người đó cũng xoay người khiến nàng không chỗ trốn tránh.

Đôi mắt không đồng tử, khuôn mặt trắng bệch, thân thể gầy gò, Tiểu Hạ từng nhìn thấy ảnh hắn trên hồ sơ, là Lý Thư Luân. Hắn lúc này mặt không chút biểu tình, máy móc dùng dao mổ cắt cổ một người. Người đó quỳ xuống đối mặt với Lý Thư Luân, nhưng cổ đã gần cắt đứt cho nên khuôn mặt đó lại xoay 180 độ một cách quỷ dị đối mặt với Tiểu Hạ.

Y tá trong phòng nước!

Tiểu Hạ nhận ra chủ nhân chiếc đầu bị cắt nhất thời kinh hoàng sởn tóc gáy. Mà nữ y tá đang nhìn chằm chằm Tiểu Hạ, trên mặt không hề tỏ vẻ đau đớn ngược lại có vẻ như hưởng thụ, chỉ là đang nhìn chằm chằm gắt gao vào nàng. Đột nhiên vật quỷ quái đang đuổi theo nàng kia bỗng đẩy nàng một cái, khiến nàng vừa vặn ngã sấp trước mặt y tá, máu tươi từ chiếc đầu vừa bị cắt xuống điên cuồng bắn ra tung tóe khắp mặt nàng. Tiểu Hạ sợ hãi lập tức xoay mặt đi chỗ khác, nhưng chiếc đầu bị cắt lại giống như ngọn đèn lồng bị người tàng hình xách theo cũng xoay đến trước mặt nàng, “Đừng xen vào chuyện người khác!” Nó đột nhiên mở miệng.

Tiểu Hạ kinh ngạc đến mức nói không ra lời, chỉ thấy Lý Thư Luân dời đến tóm lấy đầu y tá yêu thương ôm vào trong ngực, trên mặt hiện lên nụ cười cứng ngắc, âm hiểm, tà dị nhưng nụ cười ác ý sau đó dần dần biến thành khuôn mặt của Lý Cảnh Minh.

“Đừng xen vào chuyện của người khác!” Chiếc đầu bị cắt tiếp tục nói, bộc phát ra tiếng cười chói tai.

“Tiểu Hạ, tỉnh lại. Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, em làm sao vậy?” Một thanh âm quen thuộc khiến nàng tỉnh lại, khuôn mặt quen thuộc của Vạn Lí khiến ảo ảnh của nàng trong nháy mắt biến mất nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn nguyên đó.

“Em hét to không?” Nàng yếu ớt hỏi, hoảng hốt nhớ lại mình trước kia vốn không thích kêu la đã hoàn toàn mất khống chế, “Chỉ mong không đánh thức người khác.”

“Không. Tạ ơn trời đất, em không giống như những đứa con gái bình thường mỗi khi có việc là thét chói tai lên, khiến người ta chịu không nổi. Nhìn xem.” Vạn Lí chỉ chỉ vào giường bệnh cách vách, nhỏ giọng nói, “Vẫn ngủ rất ngon mà.”

“Em lại gặp ác mộng.”

“Anh biết. Đều do anh cả, anh ngủ thiếp đi, nếu không em có chút bất an anh lập tức sẽ gọi em dậy ngay, em không cần thiết phải sợ đến như vậy. Xem em đầu đầy mồ hôi kìa.” Hắn vuốt trán nàng, “Tuy thế nhiệt độ lại giảm rồi.”

Tiểu Hạ cũng xoa xoa mặt sau đó nhìn nhìn tay, không hề có vết máu chỉ có một mảng ươn ướt. Đây quả nhiên là một cơn ác mộng, mặc dù đã tỉnh nhưng yết hầu lại vẫn bỏng rát, đau đớn như trước.

“Em muốn uống nước.”

“Được rồi, anh lập tức đi lấy ngay.”

Vạn Lí cầm lấy cốc nước trống trơn đi rót nước, Tiểu Hạ vô lực lật người, đối mặt với vách tường rồi thở dài.

Hành hạ đến như vậy còn chưa chấm dứt, khiến nàng luôn rơi vào trong những cơn ác mộng không cách nào kiềm chế. Nàng đã đụng phải cái gì? Trêu chọc vào cái gì? Hay là cái gì đó muốn trêu chọc nàng? Vì sao bảo nàng đừng xen vào việc người khác? Cùng vụ án của Lý Cảnh Minh có liên quan sao?

Đang lúc Tiểu Hạ miên man suy nghĩ, y tá phòng nước trong ác mộng đột nhiên không chút tiếng động đi vào phòng theo dõi. Nàng lặng lẽ đứng ở phía sau Tiểu Hạ, trên mặt nở nụ cười tà ác, cánh tay khô quắt như bạch cốt với tới phía sau gáy Tiểu Hạ, nhưng tiếng bước chân rõ ràng từ hành lang truyền đến khiến nàng bất đắc dĩ đành dừng động tác lại, oán hận đặt một bình thuốc lên đầu giường, sau đó lại lững thững rời đi. Lúc này Tiểu Hạ ý thức được tóc gáy sau lưng mình đều dựng đứng, đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy Vạn Lí vừa rót nước trở lại, đứng ở cửa ngó nghiêng xung quanh.

“Có người đến sao?”

“Nửa đêm canh ba ai đến chứ!” Vạn Lí hời hợt nói. Kì thật hắn nhìn thấy bóng lưng một y tá khiến tâm lý hắn cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên có lẽ là nhầm phòng, không cần thiết phải nói với Tiểu Hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.