[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 197 : Từ từ đông đủ




Tu Chân Giới ngoại trừ bối phận trong tông phái vô cùng nghiêm ngặt thì còn lại chỉ nói chuyện theo thực lực. Thực lực ngươi cao đương nhiên bối phận bên ngoài cao, thời gian tu hành không là vấn đề. Vì vậy Dương Diệc Phong mặc dù mới bước chân vào Tu Chân Giới nhưng bối phận của hắn rất cao.

Dương Diệc Phong chỉ nhẹ nàng nói:

- Xin cào các vị tông chủ.

Bảy tông chủ của Đạo Môn Thất Tông đều đứng dậy đáp lễ, đây là sự tôn trọng cường giả nhưng lúc chào thì ngoại trừ Trữ Lô Hư, Oanh Nguyệt Tiên Tử và Ngộ Minh Thiền Sư. Bốn tông chủ còn lại đều nhìn Dương Diệc Phong hằm hè làm hắn không biết mình đã làm gì đắc tội bọn họ.

Thất Dạ thấy không khí khác lạ vội vàng nói sang chuyện khác:

- Không biết Trữ quan chủ dẫn chúng ta đến đây có gì quan trọng hay không?

Trữ Lô Hư nhìn Dương Diệc Phong rồi quay sang trả lời Thất Dạ:

- Ma Quân yên tâm, ta mời ngài đến đây là để thảo luận một chút vấn đề về lần tụ hội vạn năm một lần của hai phái chúng ta, ngoài ra còn vì việc của lệnh sư đệ Tiêu Dao Ma Quân.

- Ha ha, thì ra là thế, nhưng xem trong trí nhớ của ta thì liên quan gì đến sư đệ của ta? Còn nữa, bọn họ đến đây làm gì?

Thất Dạ nhìn mấy vị tông chủ còn lại rồi hỏi.

- Hừ, chuyện của Ma Tông và Ngọc Hư Cung chúng ta tuyệt đối không nhúng tay. Bọn ta chỉ là đến làm chứng mà thôi, tuy nhiên Dương Diệc Phong và bọn ta có chút ân oán.

Thiên Kiếm Tử Long Kiếm Phi hừ lạnh nói.

Dương Diệc Phong nghe xong cũng cảm thấy hồ đồ. Ma Tông và Ngọc Hư Cung vì sao phải tụ hội vạn năm một lần? Những điều này hắn không rõ ràng lắm, dù sao hắn mới vào tông hơn trăm năm, ngoại trừ bế quan thì ở tông không tới ba năm. Ba năm thì làm được gì? Chỉ là quen thuộc một ít vụ sự của Ma Tông, nhận thức nhân vật cao tầng mà thôi. Cho nên vì sao vạn năm tụ hội hắn biết khỉ gì? Còn nữa, hắn xuất đạo không lâu, ngoại trừ lần trước tung hoành trong Ma Đạo Đại Hội còn không có kịp gặp người của chính đạo, thì lấy gì mà đắc tội. Hắn thầm nghĩ:

- Tìm ta chấm dứt ân oán? Ta nhổ vào, ta không tìm các ngươi thì thôi còn dám chọc ta. Lão tử vừa xong Thủy Kiếm còn đang muốn thí nghiệm pháp lực một chút.

Dương Diệc Phong nghĩ vậy chứ cũng không có khinh thị những Đạo Môn này. Đánh nhau cũng không phải chỉ có tu vi là quyết định thực lực. Trước mặt siêu cấp cao thủ thì tu vi chỉ chiếm khoảng ba tầng thực lực mà thôi.

Những người khác Dương Diệc Phong không rõ lắm nhưng hắn biết Thất Dạ không phải dựa vào tu vi. Thất Dạ ở Hợp Thể Kỳ đã có thể vững vàng ngồi trên ngai vị Tông chủ, lại nằm trong mười đại cao thủ đều do thực lực của bản thân hắn chứ không dựa vào tu vi.

Đám Tông chủ ở đây cũng vậy, người nào mà chẳng có tuyệt chiêu sát thủ nên Dương Diệc Phong dù có chút khinh thị cũng không dám khinh thị nhiều. Tuy nhiên Dương Diệc Phong cũng vô cùng tự tin, bằng vào Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của hắn hiện tại nâng pháp lực bản thân lên 50 lần thì sợ ai chứ.

Dương Diệc Phong cười cười tự sướng nghĩ:

- Cầu mong các ngươi đừng chọc ta, nếu không ta cũng không ngại cho các tông của bọn ngươi đổi tông chủ.

Lúc này Thất Dạ âm thầm truyền âm qua:

- Yên tâm đi, ngươi là sư đệ ta, Ma Tông đều bảo hộ ngươi.

- Ối trời ơi, sư huynh. Ngươi cho rằng ta sợ bọn hắn sao?

- Ha ha, ta biết ngươi thực lực tất cao nhưng dù sao cũng nên cẩn thận, đặc biệt là Trữ Lô Hư. Đạo môn có thể áp chế chúng ta nhiều năm là do thực lực của bọn họ cao vô cùng, đặc biệt rất am hiểu ẩn dấu thực lực.

- Yên tâm đi, tiểu đệ sẽ không lật thuyền trong mương đâu.

- Sư huynh cũng chỉ nhắc một tiếng. Nếu có cơ hội thì cho dù hạ sát thủ cũng không sao. Trong Đạo Môn Thất Tông thì Vọng Thiên Các luôn bảo trì trung lập, tin rằng Oanh Nguyệt Tiên Tử không làm khó ngươi. Trữ Lô Hư thì tâm bất khả trắc không thua gì ta, nhiều năm nay không thấy hắn xuất thủ, hắn chắc cũng không làm khó dễ ngươi. Phạm Tâm Tông chỉ lo giữ mình, bỏ qua hắn đi. Còn lại bốn tông nếu có cơ hội thì cứ thịt, nếu cứ công bình mà xực bọn nó bằng tỉ thí thì ta tin rằng Đạo Môn không dám làm khó.

Lúc trước Ma Tông ẩn dấu thực lực cũng vì Ma Phong phản bội làm cho thực lực của Ma Tông tổn hại phải tránh đi đầu sóng ngọn gió. Nhân lúc đó Yên Vương Điện và Vong Tình Ma Cung mới có cơ hội quật khởi. Bây giờ Ma Tông đã phát triển mạnh, lại có Dương Diệc Phong thì thực lực thật đã đến mức đỉnh phong. Hơn nữa đám Đạo Môn này dám trước mặt tông chủ hắn kêu gào giải quyết đệ tử của Ma Tông thì hắn không giận cũng không được.

- Sư huynh, đây là Ngọc Hư Cung không phải là địa bàn của Ma Tông chúng ta, hơn nữa hiện tại chúng ta ít người như vậy lỡ bị bọn họ lấy đông hiếp ít thì sao?

Dương Diệc Phong không sợ nhưng còn có mười tên đệ tử của Ma Tông, phân nửa đều là đệ tử đời thứ ba của Thánh Môn, dù sao hắn cũng phải lo cho đám hậu bối.

- Không sao, chính vì ở Ngọc Hư Cung chúng ta mới không cần lo nhiều. Ngọc Hư Cung cùng Ma Tông chúng ta tuy rằng thù sâu như biển nhưng đều có điểm cố kỵ nên bọn họ nhất định phải bảo vệ an toàn cho chúng ta. Nói chung có một số việc ta không tiện nói ở đây, sau này ngươi sẽ hiểu.

Thất Dạ giải thích cho Dương Diệc Phong.

Dương Diệc Phong là người thông minh, Thất Dạ nói vậy hắn cũng không truy vấn. Dù sao, sau này sẽ biết thì cần gì phải lo sợ.

Hai người dùng thần thức giao du, nói lâu như vậy cũng chỉ là vài giây mà thôi.

Trữ Lô Hư đứng ra hòa giải nói:

- Hôm nay không phải để giải quyết nhau, không bằng đợi qua vài ngày nữa. Thất Dạ tông chủ thấy sao?

- Chúng ta là khách, đương nhiên phải nghe lệnh chủ nhân an bài , nếu không người khác lại nói Ma Tông chúng ta không biết điều.

Thất Dạ vui vẻ đáp ứng, đồng thời đá đểu vài lời.

Dương Diệc Phong hứng thú nhìn qua thì thấy mấy người Đạo Môn làm như không có chuyện gì xảy ra, quả nhiên da mặt rất dày.

Trữ Lô Hư đang muốn nói gì , bỗng nhiên từ xa truyền đến một trận cười to:

- Ha ha ha, thì ra ở đây cả. Bản vương giờ mới đến làm cho các vị chờ chực …

Dương Diệc Phong nhìn qua thì ra là Điện chủ Yêu Vương Điện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.