[Dịch] Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 21 : Ngẫu nhiên gặp (1)




-----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----

CHƯƠNG 21

Khi Vũ Ngôn tới Thiên Kinh cũng không báo cho lão Tăng hay Số 9, lần này hắn không có thân phận gì khác, chỉ là một người đi làm thuê. Suy nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, tìm một chỗ làm gần Đại học Thiên Kinh, nhân tiện làm quen với môi trường ở đó. Vũ Ngôn tuyệt đối tin tưởng mình có thể vào được đại học Thiên Kinh.

Hắn ở Liệp Ưng ba năm, thời gian chủ yếu đều ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vì thể đối với Thiên Kinh, mặc dù không thể nói là lạ lẫm nhưng cũng không được tính là hiểu rõ.

Hắn mang một cái túi lớn đi loanh quanh trong Đại học Thiên Kinh. Trường nằm ở thủ đô Thiên Kinh, được xây dựng cách đây hơn một trăm năm, nơi đây không khí học thuật rất sôi nổi, tư tưởng rất phát triển, dù là lĩnh vực khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội thì đều có rất nhiều nhân tài xuất hiện, hết lớp này tới lớp khác. Trường là trường đại học nổi tiếng đứng đầu cả nước. Khuôn viên trường rất lớn, núi xanh thấp thoáng, nước biếc vây quanh, rừng cây đan xen, thiên nhiên rất tươi đẹp, quả là một nơi thích hợp cho việc học tập nghiên cứu.

Sáng sớm mùa hè, Vũ Ngôn tản bộ trên một con đường nhỏ trong rừng cây ngô đồng, rừng cây mọc thành hàng san sát nhau và những tia nắng của mùa hè oi ả chiếu xuống qua những kẽ lá dường như cũng mất đi cái nóng bức của nó, mà thay vào đó là cảm giác thoải mái mát mẻ rất dễ chịu.

Đi hết con đường nhỏ trong rừng cây kia là tới một hồ nước trong suốt xanh biếc. Phía xa xa là mấy ngọn núi nhỏ cũng có màu xanh biếc được bao bọc bởi hồ nước, giống như những đứa trẻ ngoan ngoãn được mẹ chúng ôm trong ngực. Gió nhè nhẹ thổi, mặt hồ khẽ xao động phản chiếu lên ánh sáng mặt trời. Vài con chim đi kiếm ăn vỗ cánh lướt trên mặt nước tìm mồi. Một tảng đá được đặt bên hồ, trên đó có khắc ba chữ lớn màu vàng: "Hồ Mạc Sầu", ba chữ như rồng bay phượng múa, nét chữ mạnh mẽ, nhìn đã biết người viết ba chữ này là một danh gia.

Do vào giữa hè, lại là sáng sớm nên du khách đi dạo bên hồ rất ít. Vũ Ngôn vịn vào lan can bên hồ, hưởng thụ những cơn gió nhẹ mang theo cái mát lạnh của hồ nước lướt qua mặt, nhìn non nước tươi đẹp phía xa xa, quả thực là "Ráng chiều bay lên theo cò lẻ. Nước thu trời rộng ấy một màu"! [1]

Vũ Ngôn đang nhìn tới nhập thần thì đột nhiên chân khí trong cơ thể nhẹ nhàng di chuyển, đây là cảm ứng đối với chân khí bên ngoài cơ thể. Hắn hơi giật mình, không ngờ rằng ở đây còn có thể gặp được cao nhân. Người đi đường ở xung quanh rất ít, hắn không cảm thấy có cao nhân trong đó. Ánh mắt liền nhìn theo cây cầu dài bên hồ. Trong hồ có một cái đình nhỏ cách bờ khoảng hơn một trăm mét. Một người mặc áo trắng đang di chuyển rất chậm rãi. Thị lực của Vũ Ngôn rất tốt, vừa nhìn bước chân của người ấy, hắn liền biết đó chính là Trần thức Thái Cực quyền [2].

Tò mò, Vũ Ngôn dọc theo cây cầu đi tới. Đến gần đình nhỏ, một ông lão tóc hoa râm đang hết sức chuyên chú luyện quyền, động tác tay như nước chảy mây trôi, phiêu dật tự nhiên, quyền phong kết hợp cả cương cả nhu, nửa hư nửa thực, thu phát tự do. Đó chính là chỗ độc đáo của tán thủ Trần thức Thái Cực, đồng thời gồm cả tám yếu lĩnh quan trọng của Trần thức Thái Cực. Ông lão múa quyền, một cỗ chân khí hùng hậu nhẹ nhàng lưu động, diễn luyện ra một khí thế phi phàm dù đó chỉ là một bộ Thái Cực quyền bình thường.

Nội lực của lão nhân mặc dù hùng hậu nhưng có chênh lệch không nhỏ với Vũ Ngôn song cũng đủ để cho người ta rung động. Lúc này hắn mới biết, thì ra cao thủ võ lâm trong truyền thuyết là có thật.

Lão nhân luyện xong bộ quyền pháp, quay đầu cười nói với hắn:

- Cậu học trò này, cháu cũng thích võ thuật sao?

Vũ Ngôn cười nói:

- Lão sư phụ, cháu chỉ học qua chút quyền pháp múa may thô thiển mà thôi. Hôm nay gặp ông, cháu mới biết được thì ra trên thế giới này thực sự có cao nhân!

Ông lão không cảm giác được nội lực trên người hắn nên nghĩ rằng hắn chưa từng tu luyện nội công, vì thế cũng cười nói:

- Quyền pháp võ thuật có thể cường thân kiện thể, ích thọ duyên niên nên, đối với người bình thường thì đó cũng đủ rồi.

Vũ Ngôn hiểu ý trong lời nói của lão, hỏi:

- Ông nói là người bình thường, vậy chẳng lẻ còn có những người đặc biệt sao?

Lão nhân cười nhưng không đáp vấn đề hắn hỏi mà chỉ hỏi ngược lại:

- Cậu học trò này, cháu tên là gì? Cháu là sinh viên ở đây sao?

Vũ Ngôn lắc đầu nói:

- Cháu tên Vũ Ngôn, năm nay mới tốt nghiệp trung học, định thi vào Đại học Thiên Kinh, cho nên cháu tới đây trước để tìm việc làm thêm.

Hắn kể tình hình của bản thân cho ông ta, ông lão gật đầu mỉm cười nói:

- Tiểu Vũ, cháu có thể tự mình cố gắng nỗ lực, quả là một thanh niên rất có chí khí.

Vũ Ngôn lại hỏi:

- Lão sư phụ, cháu thấy thân thủ của ông cao tuyệt, có phải ông là người trong giang hồ không? Thế giới này còn tồn tại giang hồ sao? Còn tồn tại môn phái võ lâm không?

Ông lão mỉm cười nói:

- Võ học truyền thừa ngàn năm, trường thịnh mà không suy, cao nhân tuyệt thế như cá dưới sông khó có thể đếm hết. Chỉ có điều bọn họ dùng những cách khác nhau ẩn vào hậu thế không muốn người khác biết mà thôi. Giang hồ cho tới bây giờ vẫn luôn tồn tại. Mà những môn phái có võ học tuyệt đỉnh chân chính lại đưa võ học bổn môn ra phát dương quang đại nó, giúp nền võ học không ngừng phát triển, thậm chí thay đổi cách sinh tồn, lấy thái độ tích cực để hòa vào trong xã hội, đạt được rất nhiều thành công đáng kiêu ngạo trong rất nhiều mặt.

Vũ Ngôn nói:

- Ý của ông là giang hồ càng ngày càng dung nhập vào xã hội. Giang hồ kia không phải càng trở nên đặc sắc nhưng cũng phức tạp hơn sao?

Lão nhân gật đầu đáp:

- Cháu nói không sai. Giang hồ này cũng giống như xã hội này, càng ngày càng phức tạp, những điều đen tối được giấu đi so với trước kia lại càng nhiều hơn gấp bội. Cho nên cũng có trở ngại...

Ông lão nhìn hắn một chút, nói tiếp:

- Ở một phương diện, ta hi vọng có thể có nhiều người trẻ tuổi đến để phát triển võ học, nhưng ở một phương diện khác ta lại lo bọn họ không chịu được những cám dỗ mà tiền tài, danh lợi mang lại.

Cảm nhận được tâm tình của ông lão, Vũ Ngôn cười nói:

- Cái này là để thử xem sự hàm dưỡng của mỗi người, cám dỗ ở đâu cũng có nhưng võ học không phải vẫn được truyền thừa tới đời nay đó sao?

Ông lão gật đầu nói:

- Nói thì như thế, nhưng hiện nay những nguy hiểm và cám dỗ của giang hồ đã không thể chỉ dựa vào tu dưỡng cá nhân là có thể chống lại được. Thế giới này bao la, không thiếu những cái kì lạ, càng ngày càng nhiều những lực lượng không thể kiểm soát được dung nhập vào đó. Có một số lực lượng thậm chí là siêu tự nhiên, không thể dùng khái niệm võ học để giải thích.

Trong lòng Vũ Ngôn sửng sốt nói:

- Dị năng giả ư?

Ông lão ngạc nhiên nhìn hắn một cái nói:

- Chàng trai, cháu biết cũng khá nhiều đó.

Vũ Ngôn cười hì hì nói:

- Tiểu thuyết Kỳ huyễn cháu đã thấy nhiều.

Về Dị năng giả, khi hắn còn ở Liệp Ưng có nghe nói qua một chút. Những người có được năng lực siêu tự nhiên này cực kỳ hiếm có, trong trăm vạn người cũng không thể có lấy một người, và khi phát hiện một dị năng giả thì họ đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Sự tồn tại của bọn họ là cơ mật thuộc hàng cao nhất, là một tồn tại thần bí hơn cả so với Liệp Ưng.

Ông lão lắc đầu nói:

- Thiên hạ rộng lớn không có gì là không có khả năng. Sự tồn tại của Dị năng giả là chích xác, còn có số Tinh thần tu luyện giả, bọn họ có năng lực vượt qua tự nhiên, rất nhiều lực lượng tự nhiên của thiên địa tạo hóa đều có thể được bọn họ sử dụng. Nếu bọn họ cứ thế phát triển mà đi làm xằng làm bậy thì hậu quả thật sự hết sức đáng sợ.

Vũ Ngôn lâm vào trầm tư, vốn tưởng rằng với võ công của bản thân mình đã lấy làm kiêu ngạo, nhưng khi nghe lão nhân kia nói chuyện thì hắn mới biết thế giới rộng lớn tới thế nào, dị sĩ kỳ nhân nhiều không kể siết, hóa ra mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Ông lão thấy hắn đang suy nghĩ liền cười nói:

- Cũng không cần phải lo lắng, đánh giá giữa dị năng với võ học thì chưa chắc võ học đã thất bại. Vả lại những chuyện như thế này cách mấy người thường như chúng ta rất xa, tự nhiên sẽ có người tới ứng phó. Chỉ vì ta thấy cháu hợp ý mới nói lung tung vài câu thôi, cháu cũng không cần coi là thật.

Vũ Ngôn cung kính khom người chào, nói:

- Cám ơn ông đã chỉ dạy. Tiểu tử cả đời khó quên.

Ông lão thấy hắn khí chất phi phàm, tính cách kiên cường lại khiêm tốn lễ phép thì lại càng thấy yêu thích:

- Như vậy đi, về sau nếu cháu thực sự có thể vào Đại học Thiên Kinh thì cứ tới chỗ này tìm bác. Bác còn có một vài ông bạn già công phu thô thiển, chúng ta sẽ cùng nhau bàn luận thêm.

Nói xong, lão đưa cho Vũ Ngôn một cái danh thiếp, trên đó cũng không có danh hiệu, hay chức vụ gì, chỉ viết "Vương Khai Phục" và địa chỉ nhà của lão.

Vũ Ngôn biết Vương lão không nhìn ra hắn là người có nội công nên muốn mượn lý do luận bàn để truyền thụ võ học, trong lòng rất cảm kích, vội cung kính nói:

- Đến lúc đó cháu nhất định sẽ đến thăm ông.

Vũ Ngôn từ biệt Vương lão, lại nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi mà trong lòng vẫn có chút khiếp sợ. Chỉ có điều, lo lắng vớ vẩn không phải là tính cách của hắn, một hồi sau đã dẹp mấy thứ này sang một bên, vỏ quýt dày thì ắt có móng tay nhọn, hắn tin rằng chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết.

Buông gánh nặng trong lòng, lại đi chung quanh một lát, Vũ Ngôn rất vừa lòng với khuôn viên trường. Lại dạo một vòng, thấy gần căng-tin có một gian bếp đang tuyển nhân viên phục vụ. Lập tức, trong lòng hắn rất vui mừng. Quả nhiên không hổ danh là Đại học Thiên Kinh, nhanh như vậy mà đã tìm được cơ hội rồi.

Vũ Ngôn đi vào tìm quản lý báo danh. Quản lý nhìn chứng minh thư của hắn, lại khó hiểu nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ tên nhóc tiêu sái như vậy sao lại chạy tới đây làm việc này, trên mặt tràn đầy nụ cười khó hiểu, phất phất tay bảo hắn đi vào.

Vào đại sảnh phỏng vấn, Vũ Ngôn lập tức đã hối hận. Bên trong khá đông nữ hài tử loè loẹt, đại khái có khoảng mười mấy người đang ríu rít nói không ngừng, một thằng cao to đen đen đứng bên một nữ hài, vẻ mặt gấp gáp đến độ đỏ bừng bừng.

Đám con gái thấy Vũ Ngôn đi vào thì ngay lập tức ngưng đùa giỡn. Nam hài tử này thật phong nhã nha! Da trắng như ngọc không chút tạp chất, đường nét khuôn mặt rõ ràng, mắt to, thâm thúy, khóe miệng dễ nhìn, nụ cười xấu xa, mọi cử động đều rất tự nhiên hài hòa, mang lại cảm giác rất thân thiết, mà ngay cả nụ cười mang chút tà ý kia dường như cũng có một sức hấp dẫn kỳ dị khiến trống ngực người ta phải đập mạnh.

Vũ Ngôn bị nhiều nữ hài tử như vậy nhìn chằm chằm thì trong lòng nhiều ít cũng có chút thấp thỏm, chẳng lẽ lại lạc vào Nữ Nhi quốc sao, hắn vội vàng cười nói:

- Tôi tới xin làm nhân viên phục vụ.

Nhìn nụ cười để lộ ra hàm răng trắng toát bên trong của hắn, rất nhiều nữ hài đều nghĩ không biết hắn dùng loại kem đánh răng gì nhỉ?

Nam hài đứng giữa vạn hoa kia bất người chạy đến, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động, nắm chặt tay hắn, giọng có chút run rẩy, cảm kích nói:

- Người anh em, tôi mong người anh em lâu lắm rồi.

Tên tiểu tử cầm tay hắn có vóc người không khác nhiều so với Vũ Ngôn, da màu đen khỏe mạnh. Vũ Ngôn sửng sốt nói:

- Anh bạn, hình như tôi không biết anh mà!

Tiểu tử đó vội nói:

- Không sao! Tôi tên Lục Phong, Lục trong "đại lục", Phong trong "phong lưu". Người anh em, anh đến là cứu mạng tôi đó. Ở đây toàn tiểu cô nương, một mình lão già tôi chống sao nổi. May mà anh đã tới. Anh đến tựa như hạn hán gặp mưa rào, anh đến tựa như sấm nổ giữa trời quang, tựa như...

Vũ Ngôn bị một chuỗi đại bác của hắn làm cho suýt hôn mê, phải tới nửa ngày mới hiểu ý của hắn ta, cười nói:

- Tôi cũng không tốt như anh vừa nói đâu, chỉ là hay làm mấy chuyện như giúp trẻ em làm bài tập, đỡ cụ già qua đường thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!

Lục Phong vội nói:

- Người anh em, anh khí chất tao nhã, giúp người làm vui, quả là một người đức độ có một không hai trên đời. Đúng là tấm gương cho chúng ta. Người anh em, anh nhất định phải ở lại. Chúng ta phải đàm luận, phải đàm luận thật tốt!

Vũ Ngôn thầm nghĩ, tiểu tử này thật vô sỉ, vì để tìm người chia sẻ áp lực với hắn mà những lời mặt dầy như vậy cũng nói ra được.

Quản lí phỏng vấn vừa nhìn thấy Vũ Ngôn đã quyết định luôn, phải giữ tiểu tử này lại này. Không nói tới việc hắn là một trong số không nhiều lắm những người con trai tới xin việc, mà còn phải kể tới dáng vẻ mê chết người không đền mạng của hắn nữa, nhất định phải giữ lại, giữ được thì sẽ hấp dẫn không biết bao nhiêu cô bé vì người này mà đến ăn cơm đây! Vị quản lí này như nhặt được bảo bối, vội vàng vẫy tay nói:

- Lại đây, lại đây, chàng trai, anh lại đây. Anh tên là gì?

———o Hết chương 21 o———

[1] Nguyên tác: Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc (落霞与孤骛齐飞, 秋水共长天一色)

Đây là 1 câu trích trong bài tự Đằng Vương các tự (滕王閣序 • Bài tự về gác Đằng Vương) của nhà thơ Vương Bột thời Đường. Tương truyền, con vua Đường Cao Tổ là Nguyên Anh được phong là Đằng Vương, xây cất gác này khi nhận chức Thứ sử tại Hồng Châu. Năm Hàm Thuần thứ hai, Thứ sử Hồng Châu là Diêm Bá Tự mở đại yến ở đây, sai con rể là Ngô Tử Chương chuẩn bị trước một bài tự để mang ra khoe với tân khách. Trong bữa tiệc, họ Diêm sai đem giấy bút ra mời khách làm văn, nhưng không ai dám nhận. Duy có Vương Bột không từ chối. Họ Diêm sai người ngó bài của Vương Bột. Khi được nghe đến câu “Lạc hà dữ cô vụ tề phi” thì thán phục, khen là thiên tài, bèn thỉnh cầu Vương Bột tiếp tục hoàn thành bài tự. Đọc cả bài từ ở đây: http://www.thivien.net/V%C6%B0%C6%A1ng-B%E1%BB%99t/%C4%90%E1%BA%B1ng-V%C6%B0%C6%A1ng-c%C3%A1c-t%E1%BB%B1/poem-FT3LNnXR5KVN9HD70_hBOw

[2] Trần thức Thái Cực quyền: Trần gia Thái cực quyền, hay Trần thị Thái cực quyền (陳式、陳家 hoặc 陳氏 太極拳) là tên gọi của trường phái Thái cực quyền của dòng họ Trần, được quyền sư nổi tiếng Trung Hoa, Trần Vương Đình (Chen Wang Ting, 陈王廷), sáng tạo vào giai đoạn Minh mạt Thanh sơ và được các thế hệ con cháu trong dòng họ trau truốt, tinh luyện qua nhiều thế hệ. Đặc điểm của Trần thức Thái cực quyền có thể tóm lược trong 8 yếu lĩnh được Trần thị quyền phổ quy định. Chi tiết tham khảo ở đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/Trần_thức_Thái_cực_quyền


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.