[Dịch] Đấu Y

Chương 15 : Đục khoét nền tảng




Chương 15 Đục khoét nền tảng

Dịch nhangia

convert hamvuitunho

nguồn tangthuvien.com

Lâm Khiếu Đường khóe miệng co rúm một chút, giả vờ ngu ngốc nói, "Nam Cung cô nương, lời này của ngươi có ý tứ gì?"

Bỏ xuống tiểu đao tay, Nam Cung Nha Nguyệt giống như phát hiện ra đại lục mới vậy từ trong hòm thuốc lại lấy ra một ống dài cổ quái, ống dài phía cuối có hai cái tai nghe cùng với cái mà ngày hôm qua Lâm Uyển Nhi lấy giống nhau như đúc, cầm ở trong tay quơ quơ nói, "Có ý tứ gì ngươi phải rõ ràng hơn ta chứ!"

"Ngươi theo dõi ta?" Lâm Khiếu Đường kinh hoàng nói.

"Ta chỉ theo dõi người khả nghi, ngươi khả nghi sao? Nếu trong lòng không có quỷ, hà tất sợ ta theo dõi!" Nam Cung Nha Nguyệt nói nước đôi.

Sơ suất quá, Lâm Khiếu Đường âm thầm phiền muộn, cũng đành chịu, mấy năm này chính mình làm việc vẫn phi thường cẩn thận, cho du như thế Lâm Khiếu Đường cũng rõ ràng ý thức được cẩn thận thế nào đi nữa cũng cũng không phải là biện pháp luôn luôn an toàn, bởi vì chính mình có nhược điểm trí mạng.

Ở trong thế giới mà thượng võ thành phong trào này, một phế vật muốn che dấu, chỉ có cúi đầu làm việc, không hiển lộ ra, nếu như khiến cho người khác hoài nghi, một khi có tâm theo dõi, Lâm Khiếu Đường căn bản không có năng lực thoát khỏi, trên thực tế, ngay cả phát hiện ra người theo dõi i cũng không có khả năng.

Nếu đã bị phát hiện, nhiều lời vô ích, Lâm Khiếu Đường dứt khoát nói, "Ngươi muốn như thế nào?"

Nam Cung Nha Nguyệt ánh mắt có chút tỏa sáng, "Mới đầu ta chỉ là có chút tò mò, cũng nghĩ đùa vui vậy thôi, nhưng sau đó ta lại phát hiện, ngươi trên người của phế vật lớn nhất Lâm gia này cũng hoàn toàn không phải là không có chuyện, Khi ta nhìn thấy ngươi từ “Thâm Hải Kim Đan Đường” đi ra, càng xác định ý nghĩ của ta, sự biểu hiện lén lút của tiểu lão đầu kia quả thật là không giống là sư phụ của ngươi lắm!"

Dù cho Nam Cung Nha Nguyệt thiên chi kiêu nữ, tuổi còn trẻ cũng đã rất có danh khí ở Hiên Viên quốc, nhưng lúc này cơ trí và cảm giác lực biểu hiện ra ngoài, vẫn là vượt ra ngoài dự kiến của Lâm Khiếu Đường rất lớn, thực hoài nghi nàng có phải thật sự chỉ có mười bốn tuổi hay không.

Lâm Khiếu Đường cũng không thích cảm giác bị người khác nắm lấy gáy, mỉm cười, "Nói như vậy Nam Cung cô nương vẫn luôn chú ý đến ta sao, người lớn lên mà quá đẹp trai cũng là một khuyết điểm a."

Nam Cung Nha Nguyệt cũng không giận giữ "Ngươi trái lại còn cho rằng bản thân mình tốt đẹp, cũng khó trách, loại phế vật giống như ngươi, không có chút khí chất vô lại, sợ cũng sống không đến hôm nay, sớm đã bị sự vô năng của chính mình làm cho tức chết rồi, nếu không thì bị ánh mắt khinh bỉ của người giết chết."

"Nam Cung cô nương quá khen !" Lâm Khiếu Đường chẳng biết xấu hổ trả lời.

Nam Cung Nha Nguyệt thưởng thức một kiện khí cụ từ trước tới nay chưa có thấy qua ở trong hòm thuốc, vừa thay đổi câu chuyện, "Theo ta được biết, người của Lâm gia vẫn đối với ngươi không phải tốt lắm, ở trong một tiểu gia tộc thiếu ánh mắt phát hiện như thế này không có tiền đồ gì đáng nói, ngươi đầu nhập Nhất đao Môn cũng là muốn phát huy tốt tài năng của chính mình, nhưng lại ngại với thân phận ngoại tộc đệ tử của Lâm gia không dám thi triển thân thủ, không bằng đến làm khách Nam Cung gia chúng ta đi! Có ta đề cử, ngươi nhất định sẽ được trọng dụng, mặc ngươi phát huy sở trường, Nam Cung gia chúng ta tuyệt không thể có ý gì kỳ thị đối với ngươi."

Nghe xong lời này, Lâm Khiếu Đường chợt động tâm, cuối cùng là yên tâm lại, quanh quẩn hồi lâu, thì ra cô nàng này là tới khoét góc tường , thế thì lão tử còn có lợi thế cùng nói chuyện rồi.

Lâm Khiếu Đường cố ý trầm tư khoảng khắc, chờ một chút mới nói, "Thế này thì không tốt lắm đâu, nói như vậy ta chẳng phải thành phản đồ của Lâm gia."

Nam Cung Nha Nguyệt buồn cười nói, "Việc ngươi đang làm bây giờ so với phản đồ lại có gì khác biệt chứ? Huống chi Lâm gia và Nam Cung gia quan hệ rất tốt, ở đâu mà chẳng giống nhau, cũng tương tự mà thôi!"

Lâm Khiếu Đường lắc đầu, nghiêm trang nói, "Thế này quả thật là không giống nhau, bây giờ ta rốt cuộc vẫn là người của Lâm gia, bên ngoài chẳng qua là cái trên danh nghĩa, kiếm chút tiền dùng tiêu vặt mà thôi, không tính phản bội."

Nam Cung Nha Nguyệt có chút không kiên nhẫn nói, "Ngươi cũng đừng lừa người dối mình nữa , ngươi nếu thật tình Lâm gia, làm gì dùng một thân phận khác để chữa bệnh cho Lâm lão gia tử? Rõ ràng là có ý đồ khác."

Lâm Khiếu Đường cũng không cãi chày cãi cối, nói thẳng, "Phí lời, nếu không như vậy, ta sao có thể lấy được nhiều tiền như vậy!"

Nam Cung Nha Nguyệt hai tay chìa ra nói, "Chính thế, xem như có ý đồ thôi, thân phận của ngươi ở Lâm gia của thấp, hàng tháng phỏng chừng cũng cũng chỉ miễn cưỡng phát cho ngươi mấy kim tệ là cùng, làm khách ở Nam Cung gia không chỉ có ăn ngon uống ngọt chỗ ở rộng rãi, tiền tiêu vặt hàng tháng ít nhất mười mấy tử tinh tệ, bình thường theo đuổi tự do chỉ cần không trái với tộc quy quốc pháp thích chơi cái gì đều được cả, khi nào thuận tiện thì ra mặt giúp đỡ ra tay là được , cớ sao mà không làm chứ?"

Tiểu nương bì, ngươi xem lão tử là đồ ngốc sao, một tháng mười mấy tử tinh tệ, từ trong miệng ngươi nói ra giống như mấy ngàn vạn vậy, lão tử tùy tiện tìm người có tiền trị bệnh một cái, ít nhất cũng có hơn trăm tử tinh tệ, nếu gặp được khách hàng lớn mắc phải một bệnh hiểm nghèo gì đó, hơn một ngàn tử tinh tệ không thành vấn đề, lấy địa vị của Nam Cung gia, định b ảo lão tử khám và chữa bệnh cho những hoàng thân quốc thích hoặc là quý tộc gì đó, vì Nam Cung gia các ngươi mà tiến hành chữa bệnh ngoại giao, chỗ tốt đạt được sợ là không chỉ hơn vạn tử tinh tệ, Kháo!

Lâm Khiếu Đường đôi mắt có chút nheo lại, nhìn kĩ khắp người Nam Cung Nha Nguyệt nói, "Kỳ thật làm khách Nam Cung gia các ngươi cũng không phải là không được, nếu Nam Cung cô nương có thể đáp ứng thêm cho ta một yêu cầu nho nhỏ, lập tức đi nương nhờ cũng không có vấn đề gì."

"Ổ! yêu cầu gì ngươi cứ việc nói, chỉ cần là Nam Cung Nha Nguyệt ta có thể làm được , nhất định đáp ứng ngươi!"

"Yêu cầu này Nam Cung cô nương tuyệt đối có thể làm được, hơn nữa ngoài ngươi ra thì ai cũng không thể."

"Nói!"

"Ngươi trước đáp ứng ta!"

"Ngươi trước tiên là nói ra thử xem, chỉ cần ta có thể làm đến nhất định đáp ứng ngươi!"

"Ngươi nhất định có thể làm được, kỳ thật là một chuyện rất đơn giản, Nam Cung cô nương nếu không đáp ứng, thì rất không thành ý rồi, ta như thế nào có thể tin tưởng lời của ngươi vừa nói đây?"

"Hảo, ta đáp ứng ngươi!"

"Gả cho ta!"

"Ngươi. . . . . . Vô sỉ!"

"Làm sao có thể chứ? Nam Cung cô nương đối với ta cảm thấy hứng thú như thế, ta lại cảm thấy được Nam Cung cô nương tài mạo song toàn, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, cùng hai chữ “vô sỉ” tuyệt đối không dính dáng, nếu Nam Cung cô nương đáp ứng rồi, như vậy chúng ta liền chọn một ngày nào đó đi. . . . . ."

Sự nhẫn nại của Nam Cung Nha Nguyệt đã bị chùi sạch, thân mình có chút phát run, cố gắng áp chế cảm xúc nói, "Ta không phải là đang đùa với ngươi, hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ta không muốn dùng phương thức cực đoan để xử lý chuyện này, nếu Lâm gia nghe được phong phanh cái gì bất lợi với ngươi thế thì không tốt lắm đâu, tội danh phản bội dòng họ chính là phải đeo trên lưng cả đời đó."

Hắc hắc, tiểu nương bì, rốt cục lộ ra bộ mặt thật rồi sao, uy hiếp lão tử, lão tử không sợ ngươi, cùng lắm thì bị Lâm gia đuổi ra khỏi nhà, đây là chuyện không sớm thì muộn, đến trước một chút cũng ngại gì sao, chân đất còn ngại mang giày sao? Lâm Khiếu Đường tâm trạng hung ác, nói, "Ta cũng là thật lòng, Nam Cung cô nương ngươi cũng suy nghĩ kỹ một chút, huống chi vừa rồi ngươi cũng đáp ứng rồi, nếu như thực sự suy nghĩ lại, ta cũng muốn đem ngươi đè xuống !"

"Ngươi. . . . . ." Nam Cung Nha Nguyệt tức giận đến mặt mày đỏ bừng, hồi lâu mới lại phun ra hai chữ, "Vô lại!"

Lâm Khiếu Đường nhìn thẳng Nam Cung Nha Nguyệt, "Cám ơn đã khen, không tiễn!"

"không biết được lòng tốt của người khác, quả nhiên là một phế vật!" Nam Cung Nha Nguyệt thở phì phì tung một câu, phiền muộn đi ra cửa phòng.

Một lát sau, Lâm Khiếu Đường lại là có chút sợ hãi, trên dưới Lâm gia vốn dĩ có thành kiến với hắn, nếu như tiểu nương bì thật sự tố giác hắn, sợ là ăn không tiêu rồi, tư tưởng dòng họ của Hiên Viên quốc vô cùng nghiêm trọng, không có lý do gì hợp lý, đứng núi này trông núi nọ, khẳng định không có kết quả tốt, tốt thì bị trực tiếp trục xuất ra khỏi tộc môn, nhưng này bêu danh khẳng định là phải trên người, nặng thì cắt cả hai chân, tiếp đó giam giữ vài năm sám hối suy nghĩ, cuối cùng giáng xuống làm gia phó cấp thấp nhất lao khổ cả đời.

Lâm Khiếu Đường cả ngày đều bất an không yên, ngoài miệng nói là chân đất không sợ mang giày, nhưng chính mình thật sự không có năng lực gì để tự bảo vệ mình, nếu thật sự xảy ra chuyện, chỉ có thể mặc cho số phận .

Bên ngoài có một Vưu Lỵ Nhã, bên trong có một Nam Cung Nha Nguyệt, một muốn giết chính mình, một muốn chiêu nạp, con bà nó, lão tử khi nào thì nổi tiếng như vậy , Lâm Khiếu Đường nằm ở trên giường lăn qua lộn lại thủy chung không thể đi vào giấc ngủ miên man suy nghĩ .

Trong một gian phòng khách trong Lâm phủ, một già một trẻ đang ngồi.

Nam Cung Bác cẩn thận nghe cháu gái thuật lại, không ngờ thiếu niên xấu xí của Nhất đao Môn lại chính là thiếu niên đêm đó đi cùng Lâm Uyển Nhi, nhìn thiên kiêu chi nữ trăm năm khó gặp của Nam Cung gia, trong lòng rất là mãn nguyện, chi tiết này Nam Cung Bác đúng là không có phát hiện, nếu không phải lần này dẫn theo cháu gái đến thật đúng là phải bỏ qua tài năng kỳ lạ này.

Nam Cung Nha Nguyệt giận dữ nói, "Gia gia, tiểu tử này cứng mềm đều không chịu, chúng ta làm sao bây giờ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.