[Dịch]Cực Phẩm Cha Con

Chương 13 : Thành Khứ Hồi, Chủ thành Mạc Mạc​




"Oa, cả một rừng cây thật đẹp phải không ba?". Tú vén tấm màn trên xe ngựa ra nhìn ra ngoài, cuối cùng cũng tiếp tục đi rồi, chứ ở lại Vãng Lai nữa Tú không chịu được.

Từ hôm đó Tú thực sắp bị nuôi thành heo rồi, mới chưa tới 10 ngày đã tăng lên 13 cân, thật sự là một đả kích rất lớn với Tú.

Lúc trước còn học nấu ăn với Bạch Tình, Tú cũng lên cân nhưng bây giờ đúng là tốc độ này thì...

"Con sợ biến thành heo đến thế sao?". Bạch Tình ưu tư nói ra một câu như thế, hoàn toàn không sợ bé cưng của anh giận, bởi vì mỗi lần Tú giận thật sự rất đáng yêu, môi nhỏ chu lên, không thèm nhìn tới anh, nhưng những việc đó tuyệt nhiên sẽ không tới nửa ngày Tú sẽ quên thôi.

"Ba ơi, mình đi từ sáng tới giờ, có thể nghĩ tí được không?". Tú lại dùng chiêu có sức sát thương nhất đối với Bạch Tình, "chớp mắt, chu môi mỏng của cô" một đòn hạ gục Bạch Tình.

"Ra nói với Phan thúc thúc của con chúng ta nghỉ một lát, còn đám người kia đi hay nghĩ tùy họ". Bạch Tình ôm lấy Minh Ngọc từ tay Tú, nhẹ nhàng lưu loát không làm cậu bé thức.

"Vâng ạ".

Tú bước đến phía trước, chui hẳn ra ngoài chỗ Phan Bân và Tiểu Lam Tử đang đánh xe ngựa.

"Phan thúc thúc, ba con nói chúng ta nghỉ một chút". Phan Bân nghe ừ một tiếng rồi dừng ngựa lại, nhìn sang hai thiếu nữ nhảy khỏi xe rồi nằm xuống bãi cỏ xanh mơn mởn trên đất.

Tú là một phần của Bạch Tình, nhưng cũng là một phần của Phan Bân, anh không rõ tình cảm đối với cô là gì, như đối với Minh Ngọc, có lẽ là cô giống nữ nhi của anh.

Nữ nhi ruột của anh, nếu còng sống có lẽ cũng là bằng tuổi Tú bây giờ, xinh tươi, yêu đời và luôn rạng rỡ trong nắng, và nếu không phải anh không đủ khả năng thì anh đã có một gia đình hạnh phúc rồi.

"Làm sao mà đừng lại". Nam Cung Thiên hoàn toàn không tức giận hay biểu hiện gì quá mức, chỉ có đám người Bạch Lý là không vui ra mặt nhưng cũng không dám nói gì quá, chỉ đành thả lỏng tâm tình một chút, không nhìn tới mọi người bên đây.

Ai bảo chính họ là người nói muốn đi cùng vì biết Nam Cung Thiên cũng đến kinh chứ.

"Trời cũng không nắng lắm, chúng ta đi một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa đi hết đoạn đường này, mọi người không nghỉ ngơi thì bọn nhỏ cũng cần nghỉ ngơi mà". Phan Bân đi lấy nước từ một phu xe khác, đi ngan qua thuận tiện giải thích cho Nam Cung Thiên .

Cướp lấy túi nước trên tay Phan Bân, Nam Cung Thiên trực tiếp đi đến chỗ Bạch Tình.

Nhìn biểu hiện Nam Cung Thiên, cái khí chất bức người cùng ngang tàn, Phan Bân biết anh chắc là có chuyện nói với chủ nhân nên cũng không làm phiền.

"Uống nước, uống nước nào", mặt dày nhảy lên ngồi trước xe ngựa vén lên tấm rèm để thấy được người kia đang nhìn anh bằng ánh mắt giận hờn.

"Đi ra ngoài, đừng để tôi thấy mặt anh", Bạch Tình giận dỗi như một cô gái, không lưu tình mà đuổi khách.

"Bởi vì anh như thế này mới bị tôi chọc ghẹo", giọng điệu 100% là cợt nhả gái nhà lành, lập tức nhận được một cái gối nhỏ vô mặt.

Bạch Tình bây giờ mới cảm nhận được như thế nào là chân thật của cái gọi là lưu manh trong lưu manh, mặt dày nhất trong mấy tên mặt dày.

Nhớ ngày đầu tiên sau khi rời khỏi căn phòng đá đó, anh đi gặp Nam Cung Thiên một lần hỏi rõ mọi chuyện, cũng vậy mà tới giờ anh vẫn là muốn băm người trước mặt này cho chó ăn.

Rõ ràng thân là vương gia, mà luôn là giọng điệu cợt nhã và sủng hạnh anh, rõ ràng biết anh là nam từ lúc đầu mà vẫn cố tình giả vờ bị lừa gạt, trong thâm tâm Bạch Tình biết người gây sự trước là anh nhưng vẫn là không thích, có cảm giác anh mới là người bị lừa gạt.

Hoặc là do bị lừa gạt lần đó làm anh không thể chấp nhận được ai lừa mình, giận cũng giận rồi, bây giờ đang cố làm ra vẻ ta đây không dễ bắt nạt mà thôi

"Hai người thật ồn, Minh Ngọc đang ngủ mà". Giọng nói bé nhỏ làm Bạch Tình và Nam Cung Thiên muốn tiếp tục chiến tranh cũng dừng lại.

Nhìn Minh Ngọc dụi dụi mắt Bạch Tình muốn cho bé ngủ thêm một lần, thân chưa động thì Nam Cung Thiên đã trực tiếp ôm Minh Ngọc từ tay anh rồi.

"Minh Ngọc đi chơi với thúc thúc đi, đừng ở đây với a di xấu tính nữa".

"Vâng ạ".

Chỉ một câu mà thành công dẫn Minh Ngọc đi, bỏ lại Bạch Tình ngơ ngác ngồi đó, anh bị bỏ rơi rồi.

Lại nhìn một lớn một nhỏ dắt tay nhau đi ra ngoài, Bạch Tình có một chút gì đó trống rỗng, Phan Bân lúc nào cũng lo cho Tú, Nam Cung Thiên lúc đầu anh nghĩ là một người chính chắn nhưng càng về sao anh chỉ có thể dùng hai từ "Vô sỉ" để hình dung.

Đặc tính làm người khác chấp nhận Nam Cung Thiên là cực kỳ thích Minh Ngọc, Bạch Tình có chút nghi vấn, không đủ chứng cứ thì sẽ không nói

"Ba ơi, ra đây chơi với con", nắm tay Bạch Tình lôi ra ngoài, Tú vui thích chạy lên phía trước.

Trời gần về chiều, ánh nắng không quá gắt mà lại có chút dịu dàng, trong rừng nếu không phải những cây thông lớn thì là những chim muôn và bươm bướm,... dưới đất thảm cỏ xanh làm người khác dù có bỏ giày ra cũng không cảm thấy khó chịu.

- Nếu dừng lại ở khoảng thời gian này thì hay biết mấy.

Bạch Tình nhìn Tú cười như thế, vui như thế, anh cũng chỉ cần thế này, mãi thấy cô mỉm cười, không ưu không phiền, cứ mãi vậy thôi.

"Ba ơi, đây là cái gì?". Tú cầm lấy chiếc điện thoại màu đen từ dưới đất lên, bây giờ Bạch Tình mới chú ý điện thoại anh để trong túi bị rơi mất.

"Con muốn biết không? Đưa đây, ta cho con xem".

Nhận lấy từ tay Tú chiếc điện thoại, Bạch Tình chỉnh góc độ rồi bấm chụp ảnh, anh muốn giữ khoảnh khắc này cho cả hai.

Mặt dù ngoại hình đã đúng với tuổi của Tú, nhưng cô thủy chung vẫn chưa thích ứng được, nói gì đến ở bên cạnh Bạch Tình thì cô càng muốn làm nũng hơn.

"Là gì vậy, là gì vậy ạ'.

"Con tự coi đi".

Ôm Tú ngã ra thảm cỏ, để cô nằm trên tay mình, lại cảm thấy rất hạnh phúc khi thấy vẻ kinh ngạc của Tú.

"Con từ từ xem đi, ta muốn ngủ".

Chỉ đơn giản cách chụp ảnh cho Tú, Bạch Tình nhắm mắt lại, anh thật muốn ngủ một tí.

Cảnh vật thanh bình, con người lại không thanh bình.

Khi Bạch Tình xuống khỏi xe ngựa có một người luôn chú ý đến anh và Tú, cả hai người đều biết, chỉ là không thèm quan tâm thôi, cô ta không đủ sát thương đến hai người bọn họ nên cũng lười quản.

"Điều tra thế nào rồi, thân phận của Bạch Tình là như thế nào", Tống Anh Thư vẫn chưa biết thân phận giả tạo của cô ta đã lộ, bây giờ vẫn đang âm mưu hại Bạch Tình.

"Thuộc hạ vẫn chưa tìm được, nhưng có một thông tin khác là ở đây gần với tổng đà của Huyệt Vị Đàm, ở đó có sát thủ có thể làm bất cứ những gì người yêu cầu, dù là bất kỳ ai họ cũng có thể giết".

Một gã hắc y nhân đang cung kính cúi người trả lời, khí chất trầm ổn, kiên quyết.

"Huyệt Vị Đàm? Mai ta sẽ tới đó, ngươi lui trước đi".

Tống Anh Thư nói xong, gã hắc y nhân cũng tung người biến mất.

***

Lại một ngày một đêm trôi qua, cuối cùng cũng tới được thành Khứ Hồi, đa số mọi người đều mệt mỏi, Phan Bân lo lắng mọi đều, sức khỏe của Bạch Tình và Tú nhưng hoàn toàn không cần thiết.

Bạch Tình và Tú sau lần đó hoàn toàn gần như khỏe mạnh, nhất là Bạch Tình gần như trở lại như trước đây, một quyền có thể đánh nát cả cái ghế gỗ.

"Khụ, khụ", Nam Cung Thiên ho liên tục nhìn Bạch Tình đang ung dung làm bánh cho con gái ăn đến nghiện, vừa làm vừa hát có chút quỷ dị.

Bạch Tình với cương vị là một tiến sĩ giỏi tất nhiên là học sâu hiểu rộng, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu nhưng cũng không có nghĩa là giỏi.

Giống như lúc này, hôm qua mọi người cố gắng đi hết đoạn đường, tới giờ hợi (từ 9h đến 11h tối) mới vào thành, mọi người đều mệt mỏi, Nam Cung Thiên lại phát bệnh, người hoàn toàn vô lực ngất đi khi mới vào phòng.

Khi tỉnh lại, nhìn thấy ngoài trời vẫn tối đen, chắc là giờ sửu (1h đến 3h sáng), mệt mỏi muốn chợp mắt thêm một tí, lại nghe thấy tiếng hát, rất nhỏ nếu không nghe kĩ sẽ không biết.

Giọng hát êm tai còn chịu được, đằng này... thật sự là rất khó nghe, cái thể loại nhạc gì thế này.

"Bạch Tình, tôi có thể góp ý không? Thật sự giọng hát của anh... có chút khó nghe, còn thể loại nhạc, đây là lần đầu tôi nghe".

Dù ái ngại nhưng nếu không nói ra thì mọi người chắc chắn sẽ thức giấc hết, Nam Cung Thiên thật không muốn.

Bạch Tình đang làm bánh, ngừng tay lại nhìn lên Nam Cung Thiên, trào phúng nói một câu làm cho Nam Cung Thiên muốn ngất lần nữa.

"Tại sao anh lại nói chuyện mà ai cũng nói vậy, vô vị", ung dung, vẫn là tiếp tục vừa làm vừa hát, không quan tâm.

"..."

"Này, anh đứng lại đó, ai cho đi", ngay khi Nam Cung Thiên định rời đi, Bạch Tình ngừng tay tiến lên một bước, rạch một đường ở cổ tay anh.

Cảm giác đau làm Nam Cung Thiên nhíu mày, anh vẫn mặc cho Bạch Tình đang nhỏ máu mình vào một cái ly nhỏ.

"Anh, đây là muốn làm gì, lúc trước không đủ?", Nam Cung Thiên ngồi xuống ghế gần đó, không đi nữa.

"Thử nghiệm một chút", Bạch Tình trả lời nhưng mắt chỉ nhìn vào ly máu trên bàn, lấy ra một viên thuốc màu trắng từ trong lọ bỏ vào ly máu.

Màu đen lúc đầu nhờ vào viên thuốc mà chuyển dần thành màu đỏ, Bạch Tình ngắm một hồi, màu đỏ vẫn không tươi, anh mặt kệ nó không quan tâm, tiếp tục làm bánh, người ngồi ở một góc như Nam Cung Thiên cũng xem như không tồn tại.

"Bạch Tình... chỉ tôi làm với". Lời nói muốn hỏi là có chuyện gì của Nam Cung Thiên lại biến thành muốn học làm bánh, anh thật không biết nên bắt nguồn từ đâu nên thôi không hỏi.

Chuyện Nam Cung Thiên và Bạch Tình làm bánh từ giờ sửu tới giờ mẹo (5h - 7h sáng), mọi người trong quán trọ mỗi người nói mỗi kiểu.

- Hai vị khách đó cùng đám người đến khuya mới tới đây được, phu phụ tinh thần tốt làm bánh uyên ương.

- Người ta nói phu sướng phụ tùy, thật cũng không sai, họ thật hạnh phúc.

- Nhìn dung mạo, vị tỷ tỷ đó thật xinh đẹp, ca ca đó thật anh tuấn.

- ...

Một đám người cả nam lẫn nữ thập thò ngoài cửa nhìn hai người bên trong vẫn đang làm bánh và bữa sáng cho hai đứa nhỏ của bọn họ.

'À, một đứa thôi, Minh Ngọc nhưng không phải con Nam Cung Thiên à, cò Tú lớn rồi'.

"Chủ... khách quan, ngài cần thêm gì không? Tôi sẽ cho người lấy thêm".

Tiền Thế Hiển, là chủ quán trọ này - là thuộc hạ dưới tay Phan Bân, hôm qua biết thân phận của Bạch Tình, không được phép nói ra, nên chỉ có thể xem như một khách trọ bình thường mà đối đãi.

"Không cần đâu, cám ơn ông chủ Tiền", nghe được trong lời nói của Bạch Tình không có ý giữ người, nếu còn ở lại là ngu ngốc, Tiền Thế Hiển cáo lui rồi sao đó mất dạng.

Bạch Tình và Nam Cung Thiên cũng vừa làm xong thành quả của mình, chỉ là một bên vẫn gọn gàng, sạch sẽ, bánh và mọi thứ tỏa ra hương thơm và nhìn rất bắt mắt, còn một bên có chút đặc biệt, lam y lấm tấm bột trắng, khuôn mặt tuấn mỹ cũng vì dính bột mà có chút lem luốt, còn đồ ăn ở trên bà có chút... bất quá nhìn xấu nhưng vẫn ăn được.

'Đen, nhưng có phần nhợt hơn lúc đầu một chút', Bạch Tình nhìn vào ly máu có phần cảm thán.

"Xong rồi, đi thôi, kêu bọn nhỏ dậy ăn một chút, cái này cho anh", Bạch Tình quăng cho Nam Cung Thiên lọ đựng thuốc mà anh đã điều chế, thuốc cũng có tác dụng, xem như anh trả nợ một phần nào đó cho Nam Cung Thiên.

Bạch Tình tiện tay cầm lên ly máu, muốn đổ đi nhưng nghĩ đến nó là chất kịch độc, vẫn là một lần uống sạch, trong người anh toàn độc, làm sao có thể sợ.

***

Quán trọ 'linh linh' như tên của nó, xung quanh đều treo những cái chuông đủ màu sắc rực rỡ, leng keng kêu ngày đêm.

Không chỉ quán trọ, một số tửu lâu, tiệm thuốc, tiệm vải,... đều là 'linh linh'.

Hơn phân nữa tiệm ở đây đều thuộc quản lý của Huyệt Vị Đàm, nhưng vẫn mang tên 'linh linh' làm Bạch Tình rất hiếu kì.

Dù chưa bao giờ quản lý các cửa tiệm, chỉ là thu vào nguồn vốn mỗi tháng, đến Phan Bân cũng lấy làm lạ.

Mọi người vừa ăn vừa nghe Tiền Thế Hiển giải thích về tên gọi của quán.

'Linh linh', là tiếng chuông ru người, ru đời, vì thành chủ mà tất cả mọi người đều muốn đặt tên này, thành chủ, là một giai thoại không có gì có thể thay thế được.

Thành Khứ Hồi trước đây là một thành luôn chịu nạn hạn do thiên tai, loạn lạc khắp nơi, thổ phỉ cướp bóc, dân trong thành là những người sống bình thường khó khăn, thủy chung thường không đủ một ngày ba bữa.

Hơn một tháng trước, thành chủ của họ xuất hiện, giúp đỡ mọi người vực dậy đấu tranh, không chịu khuất phục trước bọn thổ phỉ, lại tự tay chăm sóc cây cối, trồng trọt, không quản ngày đêm, dù có lúc sốt cao cũng nghĩ cho mọi người, còn tìm giúp các thương gia đồng ý trao đổi hàng hóa, hỏi làm sao không phục cho được.

Duy nhất, vẫn không ai biết mặt thật của thành chủ bởi người luôn che toàn bộ khuôn mặt, duy nhất là ánh mắt u buồn, dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn, cũng chưa bao giờ nói chuyện.

Tên gọi Mạc Mạc, tất cả mọi người chỉ biết như thế,cả giới tính cũng mù tịt, khó khăn lắm mới thuyết phục Mạc Mạc làm thành chủ.

Khi yên bình trở lại, từ nữa tháng trước gần như chưa thấy Mạc Mạc ra ngoài vào ban ngày.

Có một lần vào hai ngày sao đó, tiếng chuông của một lão thầy bói làm Mạc Mạc chú ý, Mạc Mạc thật sự đã khóc, lại cầm mãi chuông không buông, không từ bỏ cứ nhìn mãi.

Dù là đau thương, Mạc Mạc vẫn không buông, không kì vọng về điều gì, tất cả mọi người cũng đau lòng vì Mạc Mạc.

'Linh linh', tiếng chuông ngân vang trong đêm mỗi khi gió thổi qua đều thấy bóng trắng nhỏ, có khi lại nằm trên cây.

***

Mạc Mạc, phủ thành chủ, Bạch Tình có chút chua sót, anh biết Mạc Mạc thật sự là ai, không phải Bạch Linh sao? Nếu không phải vì tìm anh cũng sẽ không rơi vào trầm luân rồi cảm thấy có lỗi vì cái chết của Sở Mạc Mạc.

Anh, thật sự lại thêm một cái nợ nữa rồi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.