Đêm Nay Rất Dài

Chương 13




Hai người tựa sát vào nhau, Thịnh Li mặc một chiếc quần short jean, cặp chân dài trắng bóc kề sát chiếc quần thể thao của Dư Trì, thân hình thon dài thẳng tắp của thiếu niên chậm rãi ập xuống, không khí xung quanh lấp đầy bởi hơi thở thơm mát sạch sẽ của cậu.

Tim Thịnh Li đập toán loạn, cơ thể vô thức mềm nhũn, cô ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, khoảng cách giữa môi cô và cằm cậu, chỉ cần khẽ ngẩng đầu lên là có thể chạm tới.

Giọng của cô rất thấp, gần như là thì thầm: “Đúng vậy, chuộc về rồi thì cậu là của tôi, không phải sao?”

Vừa nãy ở trong phòng khi Thịnh Li nghe Dư Trì nhắc đến truyền thông giải trí Tinh Tình, quả thật trong cô đã bùng lên suy nghĩ này. Ngay cả Dung Hoa đã lăn lộn hơn hai mươi năm trong nghề còn chưa nghe danh công ty đó.

Cô tra thử thông tin trên Baidu.

Cũng may, tuy là công ty nhỏ nhưng cũng biết đường cập nhật thông tin lên Baidu.

Công ty đăng ký thành lập tại Hàng Châu, người đại diện pháp luật tên Khương Nam, còn những thông tin khác, có xem cũng như không. Ví dụ như nghệ sĩ dưới trướng, Thịnh Li không biết bất kỳ người nào, người nổi tiếng nhất là người đóng vai nam ba trong một bộ phim chiếu mạng, thực tích rất flop, cô hoàn toàn không biết tới bộ phim này.

Kết quả tìm kiếm trên Weibo cũng vậy, nội dung Weibo của những nghệ sĩ đó chẳng khác gì người nổi tiếng trên mạng, còn là kiểu hotboy, hotgirl mạng hỗn loạn chẳng ra làm sao.

Giá trị nhan sắc cùng khí chất của Dư Trì thuộc hàng top, hơn nữa còn có thiên phú diễn xuất, nếu bị chôn vùi ở công ty này mười năm, quả thật là phung phí của trời.

Nhưng khả năng cao là Dư Trì sẽ không thoả hiệp.

“Chị nghĩ mọi chuyện thật tốt đẹp.” Giọng Dư Trì vừa thấp vừa khàn, lặng lẽ xoay người nhìn ra cửa sổ, cậu bình thản nâng tay lên rồi di chuyển một chút, giống như không mấy dễ chịu, “Vả lại, chuyện này không cần thiết.”

“Tại sao không cần thiết? Cậu mới 18 tuổi, sáu năm không phải là khoảng thời gian ngắn.” Thịnh Li cau mày, có một vấn đề cô rất muốn làm rõ, “Người ký hợp đồng với cậu là Khương Nam phải không? Tôi biết chắc chắn không phải do cậu tự nguyện ký, bố dượng và mẹ kế ký cho cậu đúng không?”

“Là mẹ ruột, nhưng thật sự rất giống mẹ kế.” Giọng Dư Trì nhạt nhoà mà thản nhiên như đang kể chuyện không liên quan tới mình, từ đầu đến cuối giọng nói vẫn bình tĩnh: “Khương Nam cho rằng tôi sẽ cực kỳ nổi tiếng, hắn ta đã bỏ ra ba mươi vạn khiến bọn họ ký hợp đồng cho tôi.”

Ba mươi vạn liền bán đứt con trai mình.

Thịnh Li vô cùng bức xúc trước việc làm của bố mẹ Dư Trì, cô lại hỏi: “Vậy tại sao mấy năm qua cậu không đóng phim, cũng không tham gia bất kỳ chương trình nào? Với tác phong làm việc của Khương Nam, hắn ta phải dùng mọi cách bóc lột cậu mới phải.”

Sao cô có nhiều thắc mắc vậy? Dư Trì thờ ơ đưa mắt nhìn cô, giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn: “Chị cũng biết, con đường diễn xuất của trẻ em rất hạn hẹp, lúc hắn ta ký hợp đồng tôi mới mười ba mười bốn tuổi, ở cái độ tuổi không lớn không nhỏ đó, muốn tiếp xúc với những vai diễn phù hợp lại có thể bật lên quả thật không dễ. Ban đầu, tiêu chuẩn trong mắt hắn ta rất cao, cho rằng tôi từng đóng phim của Hà Nguyên Nhậm, lại được Hà Nguyên Nhậm khen ngợi là người có thiên phú nên muốn nâng đỡ tôi đi theo con đường diễn viên danh giá. Nhưng hắn ta chẳng có chút bản lĩnh, mà tôi cũng không thích hợp.”

Suy cho cùng, khi đó Dư Trì vẫn là một đứa trẻ, dẫu cho tính cách ngỗ nghịch cũng sẽ không làm ra những chuyện vượt quá phép tắc. Khương Nam là phường bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng cậu không ngờ rằng, Dư Mạn Kỳ là mẹ ruột của mình, nhưng vì ba mươi vạn mà bán đứt cậu đi. Chuyện này đã chạm vào vảy ngược của cậu. Về phần Khương Nam, vốn dĩ những tài nguyên hắn ta tiếp xúc được cực kỳ hạn chế, còn Dư Trì căn bản không thích hợp, cậu đã từng gia nhập mấy đoàn làm phim bát nháo, hành cậu đầu óc mơ màng, hơn nữa quay không xong còn bị trừ tiền lương.

Thịnh Li ngắm nhìn khuôn mặt cậu, càng nhìn càng thích nhưng cũng càng đau lòng, “Vì vậy, chuyện cậu gãy tay gãy chân, vỡ đầu là thật sao?”

Dừ Trì sững sờ, không ngờ cô có thể liên hệ những chuyện này với nhau, cậu từ tốn nâng tay trái lên, bình thản nói: “Chỉ gãy tay, không gãy chân, còn đầu thì chưa đập vỡ.”

“Cậu tự làm?”

Dư Trì không muốn nói nhiều, cũng không muốn tỏ ra đáng thương, cậu chỉ trả lời: “Cứ cho là vậy.”

Vẻ mặt Thịnh Li đan xen những tâm tình phức tạp, lẳng lặng nhìn cậu một lúc lâu. Dư Trì cảm thấy không thoải mái khi bị cô nhìn như vậy, cậu khoác tay xoay đầu cô sang hướng khác, “Đừng nhìn nữa, một đại minh tinh như chị trai đẹp cỡ nào cũng gặp hết rồi, làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”

“Giới giải trí có rất nhiều người đẹp trai, nhưng thực sự không có mẫu con trai như cậu, hơn nữa tôi cảm thấy cậu còn đẹp hơn mấy người đó.” Thịnh Li lấy tay vuốt tóc, lại nhìn cậu không rời mắt, “Thật sự không cần chị đây giúp cậu chuộc thân sao? Tôi sẽ giúp cậu, cậu nhất định sẽ nổi tiếng, còn cực kỳ nổi tiếng.”

“Không cần, tôi không muốn đóng phim, cũng không muốn nổi tiếng.” Giọng Dư Trì lạnh nhạt.

Thịnh Li ngây ra, không tin: “Nhưng lúc nhỏ cậu nói muốn thi vào học viện điện ảnh mà?”

Dư Trì xoay đầu liếc cô, cười khẩy: “Thanh Hoa Bắc Đại không tốt sao?”

Thịnh Li: “…….”

Những lời chảnh choẹ như vậy không phải ai cũng đủ trình nói ra, nhưng đó lại là thứ hấp dẫn người khác nhất.

“Tốt chứ, siêu siêu tốt, toàn là những nơi cả đời tôi cũng không vào nổi.” Thịnh Li cười dịu dàng nhìn cậu, “Vì vậy, chị đây có thể có một cậu bạn trai nhỏ học siêu giỏi không? Bù đắp cả đời tiếc nuối.”

Dư Trì nghiêm mặt cự tuyệt: “Không thể.”

Thịnh Li nhíu mày, nhưng không giận mà tiếp lời cậu: “Đừng có gấp gáp từ chối, chị đây đang theo đuổi cậu.”

Chú tài xế ở ghế trước giật thót hít sâu một hơi, Thịnh Li bèn hỏi: “Chú Lưu làm gì mà hít sâu vậy ạ?”

“Tôi chưa từng thấy cô phải hạ mình như vậy. Người ta hay nói nếu nữ theo đuổi nam thì cơ hội thành công sẽ càng cao hơn còn gì, tấm màng ngăn cách sẽ mỏng như tấm vải. Vậy mà khoảng cách giữa hai người cứ như là tường đồng vách sắt?” Lão Lưu thở dài.

Thịnh Li mỉm cười đáp: “Không sao, cậu ấy còn nhỏ, cháu sẵn sàng nuông chiều cậu ấy.”

Dư Trì lạnh lùng nghiêng đầu nhìn cô.

Lão Lưu lại thở dài thườn thượt.

***

Sáng hôm sau, hai người ngồi máy bay trở về.

Suốt chuyến bay Thịnh Li chỉ ngồi xem kịch bản, lên xe được vài phút cô đã tựa đầu vào vai Dư Trì, miệng lẩm bẩm: “Khi nào tới nơi thì đến thẳng bệnh viện đón Viên Viên béo trước nhé.”

Dư Trì đang trả lời tin nhắn Weixin, động tác hơi khựng lại, cậu quay đầu nhìn cô vài giây, sau đó mới dời mắt nhìn thẳng. 

Đến bệnh viện, đón Viên Viên béo…Viên Viên bây giờ đã không còn quá béo nữa, khoảng thời gian nằm viện đã ốm xuống được vài cân. Thịnh Li đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, buồn cười hỏi: “Cũng coi như là giảm được chút mỡ, em ốm xuống được mấy cân?”

“4 cân”, Viên Viên thở dài.

Lên xe, Viên Viên nhìn thấy Dư Trì ngồi ở ghế phụ thì thều thào hỏi: “Dư Trì cũng ở đây sao?”

Thịnh Li ung dung trả lời: “Đúng vậy, cậu ấy đi Bắc Kinh cùng chị.”

Viên Viên trợn tròn mắt: “Hả? Vậy, vậy tại sao chị Dung không gọi điện mắng em?”

“Em nằm viện, chị ấy mắng em làm gì?” Thịnh Li cạn lời nhìn Viên Viên, “Chị Dung có hơi quái lạ, nhưng không tới nổi vì chút chuyện cỏn con này mà mắng em. Hơn nữa, chị cũng đâu có gây ra chuyện gì.”

Xe còn chưa đến thành phố điện ảnh, khi đi ngang qua một tiểu khu cũ kỹ, Dư Trì nghiêng đầu nói với tài xế: “Chú dừng ở đây đi.”

“Cậu muốn làm gì?” Thịnh Li nhìn ra bên ngoài.

Dư Trì cởi đai an toàn, mở cửa xe, đôi chân dài vội vàng sải bước, ngoái nhìn cô: “Cách âm của nhà trọ quá kém, tôi thuê phòng ở đây, quay về lấy chút đồ.”

“Cậu thuê phòng khi nào?”

“Vài ngày trước.”

Thịnh Li lại quay sang nhìn cổng tiểu khu, lầu bầu nói: “Tôi bảo cậu chuyển đến khách sạn của tôi cậu không chịu, còn đi mướn phòng, không ngại phiền phức à? Hơn nữa chỗ này còn cách phim trường rất xa.”

“Không phiền”, Dư Trì chỉ một hàng xe đạp màu xanh đậu bên cạnh, “Đạp xe mất khoảng mười phút, sẽ không đến trễ đâu.”

Trọng điểm đâu phải là vấn đề đến trễ hay không.

Thịnh Li suy nghĩ rồi nói: “Vậy cậu cứ về trước đi, hai giờ chiều lại đến đoàn phim.”

Đợi Dư Trì đi rồi, Thịnh Li quay sang hỏi Viên Viên: “Máy tính chị bảo em đặt, hôm nay giao tới đúng không?”

“Hôm qua đã giao hàng rồi, em nhờ khách sạn ký nhận.”

Quay về khách sạn, Thịnh Li rót một cốc nước, nhìn thấy Viên Viên đang ngồi xổm xuống muốn giúp cô thu dọn đồ đạc, cô bước qua huých nhẹ mông Viên Viên: “Em đừng có lộn xộn, lát nữa chị tự dọn, nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”

“Không sao, em khoẻ lên nhiều rồi.” Viên Viên cười hihi nói: “Cuộc sống của chị không thể thiếu em.”

Thịnh Li thấy Viên Viên khoẻ như trâu, mới mặc kệ cô ấy. Cô ngồi trên sofa nói với Viên Viên: “Mấy ngày này em nghỉ ngơi ở khách sạn, không cần theo chị đến đoàn phim. Một lát nữa đặt cho chị một chiếc bánh sinh nhật, nhỏ thôi, tối nay giao đến phòng chị.”

Viên Viên sửng sốt, dè chừng quay đầu hỏi: “Đặt cho Dư Trì sao? Sao lại gửi đến phòng chị chứ!”

Thịnh Li cười gian xảo nhìn cô ấy: “Viên Viên, giúp chị nghĩ xem, tối nay dùng cách gì mới có thể lừa Dư Trì đến đây.”

“…….”

Viên Viên sợ hãi lắc đầu: “Em không nghĩ, nghĩ không ra, không muốn nghĩ.”

“Em sợ gì chứ?” Thịnh Li khinh bỉ nhìn cô ấy, “Chị chỉ muốn yêu đương, cũng không phải là 419 (1), ngủ với fan hay bao nuôi tiểu thịt tươi.”

(1)419= for one night: tình một đêm.

Viên Viên nghĩ đến Lộ Tinh Vũ thì ngó sang Thịnh Li: “Hèn chi, chị Dung cứ nói chị không để tâm đến sự nghiệp.”

“Không cần nghe lời chị ấy nói, chị 23 tuổi không yêu đương hẹn hò, chẳng lẽ chờ đến 32 tuổi mới yêu sao?” Thịnh Li lấy điện thoại, nhắn tin cho Chu Tư Noãn.

Thịnh Li: [Chu Hoàng hậu, tớ hỏi cậu, nếu như có một người tình nguyện bị cậu bao nuôi, nhưng lại không muốn hẹn hò với cậu, cậu sẽ cảm thấy thế nào?]

Chu Tư Noãn có lẽ đang bận, không trả lời tin nhắn.

Thịnh Li nghỉ ngơi một lát, chưa đến một tiếng phải xuất phát đến đoàn phim.

Hôm nay quay phim rất suôn sẻ, mười giờ tối công việc kết thúc một cách thuận lợi, Thịnh Li thay xong quần áo, vừa vào xe đã nhận được một tấm hình Viên Viên gửi đến, cô mở ra xem.

Là bánh sinh nhật, được đặt trong tủ lạnh mini trong phòng cô.

Thịnh Li còn đợi Dư Trì trên xe nhưng lão Lưu đột ngột lái xe ra ngoài, Thịnh Li vội hét lên: “Dư Trì vẫn chưa lên xe, chú đừng cho xe chạy.”

Lão Lưu chỉ đằng trước: “Cậu ấy đi rồi, vừa lái xe đạp đi xong.”

Thịnh Li nhổm đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Dư Trì đạp xe vào màn đêm, chiếc áo T-shirt của cậu bị gió thổi tung, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng tràn đầy sức sống thanh xuân.

Có một điều cô không lừa cậu, quả thật những năm cấp ba cô có thiện cảm với một anh học siêu giỏi siêu đẹp trai nọ, nhưng cũng chỉ là thiện cảm, không đến mức yêu thích. Nhưng có lẽ cô thật sự rất thích kiểu nam sinh như vậy. So với đàn anh học khủng kia, Dư Trì đẹp trai hơn, khí chất cũng đặc biệt hơn.

Về đến khách sạn, Thịnh Li tắm rửa rồi trang điểm tone thường ngày, thay một chiếc đầm dây màu khoai tím, cô ngó xem thời gian, đã 11 giờ 30 rồi.

Cô ngồi trên sofa, nhìn chiếc bánh sinh nhật và máy tính mới đặt trên bàn, lại liếc nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi, chớp mắt là sang ngày 29, cô cầm điện thoại mở cửa sổ trò chuyện với Dư Trì, cân nhắc xem nên làm cách nào để lừa người qua đây.

Giả vờ bệnh? Giả vờ bệnh gì mới được.

Nghiêm trọng quá lại hoá giả trân, làm không khéo Dư Trì lại gọi 120 (2) cho cô, hơn nữa Viên Viên cũng ở đây.

(2)Số điện thoại cấp cứu của TQ.

Nhẹ nhàng quá thì không lừa được người, haizzz, cái cậu Dư Trì này thật khó suy tính.

Lúc này, Chu Tư Noãn gửi tin nhắn qua.

Chu Hoàng hậu: [Vậy tớ hỏi ngược cậu nhé, nếu có một người tình nguyện bao nuôi cậu, nhưng không muốn yêu đương gì với cậu, cậu sẽ cảm thấy như nào?]

Thịnh Li: [????]

Thịnh Li: [Chả trách tớ với cậu xé (3) nhau lâu như vậy, đến giờ cậu vẫn chưa bị đá ra khỏi giới, tớ đã sớm nghi ngờ cậu có chống lưng đằng sau. Nói mau, kim chủ là tên nào?]

(3)Xé/撕: Bóc phốt, tố cáo,…Xé nhau chính là fanwar, trận chiến giữa các fandom.

Chu Hoàng hậu: [Em trai của đoàn phim nào mắt cao hơn đầu, lại đi từ chối cậu chứ?]

Thịnh Li: [Sao cậu biết là em trai?]

Chu Hoàng hậu: [Mấy diễn viên chính, người không có bạn gái thì cũng đã kết hôn có gia đình, con trai cả của thầy Lục cũng đã kết hôn, ngoài em trai trẻ trung đẹp trai ra, còn ai có thể lọt vào mắt cậu chứ?]

Thịnh Li ngẫm nghĩ, chậm rãi gõ chữ: [Ông chủ của cậu?]

Mấy giây sau, Chu Hoàng hậu: [Không phải là Dư Trì đấy chứ?]

Chu Hoàng hậu: [Mặc dù tớ chưa tận mắt thấy cậu ấy, nhưng cảm thấy cậu em này vẫn còn rất ngây thơ trong sáng. Cậu đi trêu chọc người ta, người ta còn tưởng là đang bị cậu chơi đùa.]

Chu Tư Noãn, cái con người khư khư bí mật của bản thân lại còn muốn đi đào bới chuyện của cô, tình chị em hoa nhựa giữa hai người cũng xứng đáng được coi là chân chính đi. Thịnh Li nghĩ bụng, Dư Trì mà ngây thơ nỗi gì, nếu không cô có cần khổ não như vậy không?

Đêm khuya, tiểu khu cũ kỹ đã say ngủ, bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ còn âm thanh gõ bàn phím lách cách của Dư Trì. Cậu thuê một căn phòng một phòng ngủ- một phòng khách tầm 40-50m2. Người thuê trước đó có lẽ là một cô gái, căn phòng được giữ gìn rất sạch sẽ.

Điện thoại bên cạnh sáng lên.

Cậu liếc nhìn, cầm điện thoại lên mở đoạn tin nhắn thoại kia ra.

Giọng nói của Thịnh Li mang theo chút nức nở, nghe có vẻ rất đáng thương, cô nói: [Dư Trì, bụng tôi đau quá, cậu giúp tôi mua ít thuốc đem qua đây với.]

Dư Trì cau mày, cúi đầu nhìn màn hình, một tay gõ chữ rất nhanh: [Đau ở đâu?]

Đối phương gọi điện đến mang theo giọng cầu cứu.

Dư Trì nhanh chóng bắt máy, hỏi thẳng: “Bắt đầu đau khi nào? Nếu như đau quá thì đi bệnh viện.”

Đầu dây bên kia Thịnh Li khẽ hít sâu, giọng nói nghe như đang nhịn đau, hơi run rẩy trả lời: “Đau được một lúc rồi, cũng không biết đau chỗ nào, có lẽ là viêm dạ dày, cậu giúp tôi mua thuốc đem qua đây đi.”

“Được”. Dư Trì không chút do dự, cậu vội lấy chìa khoá, bật dậy đi ra ngoài.

Gần thành phố điện ảnh có một tiệm thuốc 24h, Dư Trì đạp xe qua đó rất nhanh, dược sĩ là một cô gái trẻ tuổi đang còn lim dim, khi thấy Dư Trì đi vào cô ấy lập tức tỉnh như sáo.

Trực ca đêm cần phải ngắm anh đẹp trai để xốc lại tinh thần nha!

Dư Trì đến trước cửa khách sạn, gọi điện cho Thịnh Li, chẳng mấy chốc bên kia đã bắt máy, cậu trầm giọng nói: “Tôi đang ở trước cửa khách sạn, chị bảo Viên Viên xuống lầu lấy thuốc đi.”

Thịnh Li giọng bé như muỗi kêu: “Viên Viên vừa xuất viện, tầm này chắc đã nằm lăn ra ngủ rồi, cậu mang thuốc lên đây, đừng làm phiền em ấy.”

“Chị không sợ người khác nhìn thấy sao?” Trong lòng Dư Trì dấy lên một tia nghi hoặc, cảm thấy Thịnh Li của lúc này không giống với thường ngày, cậu hơi do dự: “Chị sẽ không lừa tôi chứ?”

Thịnh Li ngồi trên sofa, xém chút nữa đã phụt cười, cô hít một hơi, giọng run nhè nhẹ: “Tôi lừa cậu làm gì, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến cảnh quay ngày mai, tôi nửa đêm tự hành xác làm gì cho mệt.”

Dư Trì hít sâu một hơi, bất lực: “Cho tôi số phòng.”

“1029”

“Ừm.”

“Cậu đừng ngắt điện thoại.” Giọng của Thịnh Li như là đau đến phát run, thực ra cô đang cười chẳng khác gì con hồ ly, hai mắt cong cong, vừa giảo hoạt vừa sáng ngời: “Lầu này hầu hết đều là người của đoàn phim, giờ này có lẽ mọi người đều ngủ hết rồi, nên sẽ không có ai đâu. Tuy nhiên để phòng ngừa có gì xảy ra, vẫn nên cẩn thận chút, bị nhìn thấy là xong chuyện.”

Dư Trì đi đến thang máy, phát hiện không có thẻ phòng thì không cách nào vào thang máy được, cậu chỉ đành đi bằng lối thoát hiểm.

Thịnh Li nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang thì mới nghĩ đến chuyện này, cô hỏi: “Có phải cậu không vào được thang máy không?”

“Ừ”, Dư Trì dáng cao chân dài, một lần bước hai ba bậc thang, chạy đến lầu tám, hơi thở của cậu đã trở nên dồn dập: “Chị à, nếu chị lừa tôi…”

“Nếu như tôi lừa cậu, cậu sẽ thế nào?”

Dư Trì đi đến lầu mười, hừ nhẹ một tiếng không trả lời.

“Cậu đến lầu mười rồi hả?” Thịnh Li từ tốn bật người dậy đi đến cửa: “Dư Tiểu Trì, đợi một lát đến cửa, không có người thì làm một cái ám hiệu, chị sẽ mở cửa cho cậu.”

Hành lang khách sạn được trải thảm, bước đi không phát ra tiếng động, Dư Trì tay cầm túi thuốc, nhìn vào hành lang hun hút không một bóng người, bước chân cậu ngập ngừng.

Cậu đứng nguyên tại chỗ, hỏi nhỏ: “Ám hiệu gì?”

Thịnh Li nói khẽ: “Cậu đến trước cửa đi rồi tôi nói, chỉ nói với cậu thôi.”

Dư Trì cụp mắt bước tiếp, quay người sang trái, nhìn lướt qua bảng số phòng.

1025, 1026, 1027, 1028…

“Tôi đến rồi!” Dư Trì thấp giọng nói.

Thịnh Li đứng sau cửa, tim đập thình thịch, không biết có phải vì quá kích động hay không, lòng bàn tay cô có chút tê dại.

“Vậy….cậu chít chít một tiếng đi.”

“…….”

“Ám hiệu là chít chít.”

“…….”

Dư Trì lạnh lùng nhìn cánh cửa, hờ hững nói ra cái ám hiệu ngốc xít khùng điên đó.

“Chít.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.