Đệ Nhất Thần Y

Chương 30: Không sống được mấy ngày nữa?




Từ chức? Triệu Thu Yên nhìn bác cả Triệu Minh Phong đầy kinh ngạc.

Trước đây cô ấy biết đám người bác cả vẫn luôn ngấp nghé chức vị chủ tịch, cô ấy cũng từng lo lắng về chuyện này, thậm chí còn nghĩ đến đủ khả năng có thể xảy ra khi bệnh tình của ông nội trở nặng. Nhưng lúc này ông nội vẫn còn đó mà bác cả lại muốn đuổi cô ấy khỏi ghế chủ tịch.

"Bác cả, cái ghế chủ tịch này là do ông nội cho tôi ngồi, tôi không cho bác. được!"

Triệu Minh Phong lạnh lùng nói: "Đừng có mang ông nội cô ra dọa tôi, ông cô không sống được mấy ngày nữa. Sau này tôi chính là chủ của nhà họ Triệu, cái nhà này do tôi quyết định."

Không sống được mấy ngày nữa?

Triệu Thu Yên thoáng giật mình, ông nội được Diệp Trường Thanh chữa trị nên sức khỏe đã không còn trở ngại gì.

Chẳng lẽ ông nội giấu bác cả chuyện này? Nhưng vì sao phải giấu bác cả?

Triệu Thu Yên nghĩ mãi mà không rõ, mắt thấy nhà họ Triệu sắp đấu đá nội bộ, cô ấy quyết định nói ra để ổn định tình hình: "Bệnh của ông nội đã đỡ rồi, bây giờ ông đã khỏi hẳn. Với tình trạng sức khỏe bây giờ, ông hoàn toàn có thể sống đến một trăm tuổi."

Trên mặt Triệu Minh Phong lộ vẻ khinh thường: "Thu Yên, vì níu giữ chức chủ tịch mà cô dám nói ra chuyện hoang đường thế này, có thần tiên giáng trần cũng không chữa nổi bệnh của ông nội cô. Chỗ dựa của cô đã mất, cô xong đời rồi. Nếu cô chủ động từ chức, tôi sẽ để lại cho cô ít thể diện. Còn không thì đừng trách tôi vô tình!"

Diệp Trường Thanh tức giận đến mức nghiến chặt răng, bác cả không quan tâm đến sức khỏe của ông nội, ông ta chỉ muốn cướp chức vụ chủ tịch, lại còn không từ mọi thủ đoạn: "Được, tôi còn muốn xem ông dùng cách gì."

Lúc này Triệu Minh Phong như điên lên: "Hay lắm, nếu cô đã không chịu nhường lại thì cũng đừng trách tôi. Đám bác hai và chú tư của cô không đời nào lại ủng hộ một đứa con gái gả đi. Còn nữa, mấy công ty hợp tác với cái nhà này đều là bạn bè của tôi. Cô lấy gì để đấu với tôi? Cô cứ đợi đó mà nếm mùi thất bại đít"

Triệu Thu Yên cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu: "Sinh nhật mẹ tôi vào ngày mai sẽ mời bạn bè thân quen và đối tác tới tham gia bữa tiệc, đến lúc đó xem bọn họ ủng hộ ail"

Bị ép đến bước đường cùng, cô ấy chỉ có thể liều mạng một lần.

Triệu Minh Phong không ngờ còn có chuyện tốt như vậy: "Được thôi, vậy đợi ngày mai sẽ rõ. Nếu cô thua thì cô và tên bạn trai này cuốn xéo đi, au này nhà họ Triệu không chào đón cô nữa!"

Triệu Thu Yên tức giận đập bàn: "Nhà họ Triệu không phải nhà bác, tôi cũng mang họ Triệu, ba tôi cũng họ Triệu! Bác không quản được chuyện tôi có về nhà hay không!"

Cô ấy nói xong bèn kêu Diệp Trường Thanh rời đi trong cơn giận dữ.

Triệu Thu Sơn bất mãn với thái độ của Triệu Thu Yên: "Con nhóc này càng ngày càng không biết lễ nghĩa, cướp chức chủ tịch rồi còn dám dập bàn với ba."

Triệu Minh Phong cười, như thể đã quên cuộc cãi vã vừa rồi: "Nổi giận càng tốt. Chứng tỏ con nhóc này không đủ thâm sâu, nói mấy câu đã nhảy dựng lên, bắt đầu mất hết lý trí. Tiệc sinh nhật của mẹ nó vào ngày mai chính là sân khấu của con, là lúc con lên sân đóng vai nhân vật chính."

Triệu Thu Sơn càng ngày càng phục tài trí củaba: "Bây giờ chúng ta làm gì ạ?"

Triệu Minh Phong nói: "Đối tác làm ăn quan trọng nhất của nhà họ Triệu chính là nhà họ Lưu và nhà họ Vương. Đi thôi, nhân lúc con nhóc kia đang giận quá mất khôn, chúng ta đến gặp nhà họ Vương và nhà họ Lưu. Chỉ cần hai nhà bọn họ ủng hộ thì việc con nhậm chức chủ tịch như ván đã đóng thuyền."

Diệp Trường Thanh đi theo sau Triệu Thu Yên, nhìn thấy cô ấy tức thở hổn hển.

Lúc anh đang định an ủi vài câu, bỗng nhiên Triệu Thu Yên lại mỉm cười, giống như một con hồ ly nhỏ đã đạt được mục đích. Hành động này khiến Diệp Trường Thanh không hiểu ra sao: "Cô cười cái gì?"

Triệu Thu Yên như quên mất sự tồn tại của Diệp Trường Thanh. Khi nghe thấy. anh hỏi, cô ấy giấu đi nụ cười rất nhanh, trở lại vẻ lạnh lùng như trước: "Không có gì. Bác cả muốn giành chức chủ tịch cho Thu Sơn, tôi cũng muốn thu dọn một ít mảnh vụn của nhà họ Triệu này. Ngày mai tôi muốn bác cả thua tâm phục khẩu phục."

Ấy.

Diệp Trường Thanh phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác, quả nhiên cô nhóc. này có tài năng nên mới được giao cho chức vụ chủ tịch.

Điều duy nhất làm anh tò mò đó là cách mà cô nhóc này sử dụng.. Anh đã từng xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng nên đương nhiên biết

Triệu Minh Phong dám giành chức chủ tịch là đã có kế hoạch chắc chắn. Anh muốn biết Triệu Thu Yên dùng cách gì để đấu lại ông ta: "Cô có kế hoạch gì?"

Triệu Thu Yên lấy điện thoại di động ra: "Ông nội vẫn còn sống, tôi sẽ gọi cho. ông, chỉ cần ông xuất hiện, người nhà họ Triệu và đối tác làm ăn sẽ ủng hộ tôi."

Cô ấy vừa nói chuyện vừa gọi điện thoại.

Diệp Trường Thanh gật đầu, đây là cách nhanh nhất mà lại hiệu quả.

Anh đứng bên cạnh nhìn Triệu Thu Yên gọi điện thoại, điện thoại vừa kết nối, trên mặt Triệu Thu Yên vẫn cười rất tươi, thậm chí còn hơi đắc ý.

Nhưng dần dà, vẻ mặt của Triệu Thu Yên thay đổi, sau khi ngắt điện thoại, trên mặt cô ấy chỉ còn lại sự thất vọng.

Anh cảm thấy lo lắng, bèn hỏi: "Làm sao vậy, ông cô đã nói gì với cô?”

Trên gương mặt yêu kiều của cô ấy xuất hiện vẻ u sầu: "Ông tôi nói ông ấy mặc kệ. Đây là bài kiểm tra dành cho tôi, nếu tôi còn không lấy được chức chủ tịch thì sao đối mặt được với các kiểu cạnh tranh sau này."

Diệp Trường Thanh âm thầm nể phục hành động của ông cụ.

Nhưng những lời này để sau đi, bây giờ anh phải an ủi cô ấy: "Không sao, đừng sợ. Có tôi ở đây mà, tôi sẽ giúp cô."

Triệu Thu Yên nhìn Diệp Trường Thanh, cảm thấy mất hy vọng hơn: "Đây. không phải chuyện trị bệnh cứu người. Đây là cuộc chiến trên thương trường, anh chỉ là một bác sĩ, có nói với anh mấy chuyện này cũng không ích gì. Ài...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.