Đệ Nhất Thần Y

Chương 10: Tôi là bạn trai của Chủ tịch Triệu




Không xứng?

Diệp Trường Thanh nhướng mày, anh tới đây để tìm hiểu rõ hơn về Triệu Thu Yên, là do Triệu Phong Niên mời tới.

Không ngờ lại bị một quản lý nhỏ nhoi nói không xứng. "Gó thể ông không hiểu rõ tình hình cụ thể..."

Lưu Viễn Sơn trực tiếp ngắt lời: "Tôi không cần làm rõ, cậu cũng không cần giải thích. Tôi là quản lý bộ phận hậu cần, trên dưới ban hậu cần có hàng trăm nhân viên tôi phải quản. Tôi rất bận, không có thời gian lằng nhằng với cậu. Cút đi!"

Lửa giận Diệp Trường Thanh vừa đè nén lại lần nữa xông lên: "Tốt nhất là ông nói chuyện lịch sự một chút. Tôi không muốn gây chuyện, nhưng ông chớ chọc đến tôi."

Lưu Viễn Sơn không cho là đúng: "Chỉ dựa vào cậu cũng đòi tôi khách sáo á? Cậu đủ tư cách sao? Tôi chọc giận cậu thì làm sao? Để tôi đây nói rõ cho cậu nghe, có tiền án cũng không ảnh hưởng gì đến công việc. Nhưng tôi chính là muốn sa thải cậu đấy, cậu có thể làm gì được tôi? Tôi là quản lý ban hậu cần, cậu chỉ là một tài xế, chuyện sa thải cậu chỉ là một câu nói. Tôi lặp lại lần nữa, cút!"

Chứ cút vừa thốt ra khỏi miệng thì... Bốp!

Diệp Trường Thanh giơ tay lên tát một cái lên mặt của Lưu Viễn Sơn: "Mồm miệng tôn trọng một chút!"

Đột nhiên bị đánh một cái.

Lưu Viễn Sơn bị choáng váng, bụm mặt không thể tin nổi nhìn Diệp Trường Thanh, ông ta muốn ra thay nhưng khi nhìn thấy Diệp Trường Thanh trẻ tuổi khỏe miệng thì nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống:

"Cậu dám đánh tôi? Cậu điên rồi, cậu chờ đấy, hôm nay tôi sẽ kêu bảo vệ tới đánh chết cậu!"

Vừa nói chuyện ông ta vừa lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng đội an ninh một cuộc, sau khi cúp điện thoại thì chỉ vào mặt Diệp Trường Thanh: "Cậu chờ đấy, cậu xong rồi!"

Diệp Trường Thanh lạnh lùng nói: 'Lúc đầu tôi vốn muốn khiêm tốn một chút, đến bộ phận hậu cần làm một người tài xế, chỉ cần một cái danh mà thôi. Nếu ông nhất quyết muốn sống mái với tôi thì tôi đây nói rõ cho ông biết! Tôi đây chính là bạn trai của Chủ tịch Triệu các người!"

Lưu Viễn Sơn nhìn Diệp Trường Thanh, mãi sau cũng không nói một lời nào. Ông ta bị lời nói này của Diệp Trường Thanh làm cho ngơ người.

Sau đó lại giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời: "Cậu... Cậu là bạn của Chủ tịch Triệu? Chủ tịch Triệu là chủ tịch của công ty, là người đẹp nổi tiếng gần xa. Những cậu ấm nhà giàu, doanh nhân thành đạt theo đuổi cô ấy có thể xếp thành hàng từ đây đến ngoại ô. Thế mà bọn họ còn đều không lọt được vào mắt xanh của Chủ tịch Triệu, cậu vậy mà lại dám mơ mộng làm bạn trai của Chủ tịch Triệu. Cậu chưa tỉnh ngủ đấy à!"

Diệp Trường Thanh có chút bất đắc dĩ ông có thể hỏi Chủ tịch Triệu của các ngư:

Diệp Trường Thanh có chút bất đắc dĩ nói:"Lời tôi nói là sự thật, nếu không tin ông có thể hỏi Chủ tịch Triệu của các người."

Lưu Viễn Sơn hừ lạnh một tiếng: "Còn cần phải gọi điện hỏi sao? Diệp Trường Thanh, có phải vì cậu cảm thấy không có ai biết quá khứ của cậu không? Cậu lầm rồi, tôi bi t rõ về cậu. Cậu mới từ trong tù ra, bị vợ đá, còn có một đứa con. Chỉ với những điều kiện này thôi, nếu Chủ tịch Triệu không mù thì cũng sẽ không tìm loại người như cậu làm bạn trai."

Diệp Trường Thanh móc điện thoại ra: "Ông không tin thì tôi sẽ gọi điện!" Vừa nói anh vừa lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Thu Yên: "Alo, cô đang ở đâu?"

Triệu Thu Yên nhíu mày, bỏ văn kiện trong tay xuống: "Tôi ở trong phòng làm việc, có chuyện gì?”

Diệp Trường Thanh cũng không giấu giếm, nói thẳng chuyện vừa xảy ra: "Tôi đang ở phòng làm việc của quản lý bộ phận hậu cần, Lưu Viễn Sơn muốn sa thải tôi."

Sa thải?

Triệu Thu Yên hơi ngạc nhiên, vừa mới nhận chức đã bị sa thải, rốt cuộc anh đã làm ra chuyện quá đáng gì?

Không phải lại là bệnh cũ tái phát, giở trò lưu manh với đồng nghiệp nữ đó chứt

Sở dĩ Triệu Thu Yên nghĩ về Diệp Trường Thanh sâu sắc như vậy là vì ấn tượng đầu tiên mà anh cho cô quá kém.

Lần tiên khi cô và Diệp Trường Thanh gặp nhau, anh đã sờ vào ngực cô một cái.

Còn cởi nút áo thứ ba trên người cô.

Cô im lặng một hồi rồi mới mở miệng hỏi: "Nói đi, rốt cuộc là anh đã làm gì?”

Diệp Trường Thanh sắp xếp lại mạnh suy nghĩ rồi mở miệng nói: "Tôi chả làm gì cả, ông ta vừa thấy tôi đã lập tức muốn sa thải."

Không làm gì?

Cô hơi không tin tưởng Diệp Trường Thanh: "Anh đưa điện thoại cho Lưu Viễn Sơn, tôi nói với ông ta vài câu."

Cô muốn hỏi Lưu Viễn Sơn xem rốt cuộc Diệp Trường Thanh đã làm gì.

Nếu anh làm ra trò đùa giỡn lưu manh kia thì tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại công ty.

ồ.

Diệp Trường Thanh đưa điện thoại cho Lưu Viễn Sơn: "Điện thoại của Chủ tịch Triệu của ông, ông nghe đi!"

Lưu Viễn sơn bĩu môi: "Diễn, tiếp tục diễn đi. Một tài xế như cậu mà có số điện thoại của Chủ tịch Triệu sao? Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không có số của cô ấy."

Diệp Trường Thanh hơi bất đắc dĩ, anh cầm điện thoại lại nói với Triệu Thu Yên: "Ông ta không nghe, ông ta không tin tôi có số của cô. Cô tự mình xuống một chuyến đi!"

Triệu Thu Yên nhìn thoáng xấp giấy tờ dày cộp trên bàn làm việc, cô nhíu mày. Hôm nay cô bộn bề cả đống việc, sao có thời gian rảnh mà xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này chứ.

Nhưng Lưu Viễn Sơn không chịu nghe điện thoại: "Được, cúp máy đi, giờ tôi xuống."

Diệp Trường Thanh cúp điện thoại rồi nói với Lưu Viễn Sơn: "Ông chờ đó, cô ấy nói giờ xuống luôn."

Đúng lúc này từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cộp cộp cộp... Rất nhanh ba nhân viên bảo vệ đã chạy đến hướng này.

Lưu Viễn Sơn thấy bảo vệ tới thì chỉ vào Diệp Trường Thanh nói: "Cậu ta, chính là cậu ta ra tay với tôi, đánh đuổi cậu ta đi!"

Đội trưởng đội an ninh mang theo một cây gậy rút trong tay, cũng không có hành động lỗ mãng: "Xảy ra chuyện gì?"

Lưu Viễn Sơn bị vả một cái, bây giờ ông ta đang thầm muốn hung hăng trả thù lại, ông ta chỉ vào Diệp Trường Thanh nói: "Đây là tài xế mới nhận chức ở bộ phận chúng tôi, vì phạm lỗi nên tôi sa thải cậu ta. Ấy vậy mà cậu ta lại nói mình là bạn trai của Chủ tịch Triệu. Chắc chăn là bị tâm thần rồi, không đánh đuổi ra ngoài thì

giữ lại đón năm mới sao?”

Đội trưởng đội an ninh nghe xong thì khiếp sợ, lá gan lớn thật đấy, một tài xế mà lại dám giả mạo là bạn trai của Chủ tịch Triệu.

Đồng thời anh ta cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, nếu chuyện này mà để Chủ tịch Triệu biết thì chắc chắn cô sẽ nổi giận.

Anh ta cũng không muốn ra tay nên vung gậy rút lên, ra lệnh cho hai cấp dưới: "Muốn tiếp tục làm việc ở đây thì đánh đuổi cậu ta ra khỏi đây!"

Hai cấp dưới cùng nhau tới gần Diệp Trường Thanh.

Diệp Trường Thanh khẽ lắc đầu: "Tôi không muốn ra tay, Chủ tịch Triệu sẽ tới đây ngay, tốt nhất là các cậu nên dừng lại."

Đội trưởng đội an ninh cười lạnh nói: "Tôi thấy cậu là đang không muốn chịu đòn thì có, không đánh thì tùy cậu! Hai người các cậu, cùng xông lên!”

Hai bảo vệ nghe thế thì cùng nhắm về phía Diệp Trường Thanh.

Đội trưởng đội an ninh mang theo gậy rút theo sau.

Lưu Viễn Sơn thấy thế thì cũng xông lên, ba bảo vệ đánh Diệp trường Thanh, ông ta cảm thấy mình năm chắc phần thắng nên muốn nhân lúc loạn mà đá cho Diệp Trường Thanh mấy phát.

Vừa hay trả thù cho cái tát kia.

Bịch bịch!

Nhưng lại lập tức nghe thấy hai tiếng đập mạnh.

Hai bảo vệ phía trước tựa như bao tải bay ngược về phía sau rồi ngã xuống đất, vang lên tiếng đập nặng nề.

Đội trưởng đội an ninh giơ gậy rút lên, thấy hai cấp dưới bị đánh ngã thì sợ hãi không dám đánh.

Diệp Trường Thanh thấy vậy, đá một cú vào bụng của đội trưởng đội an ninh. Bịch bịch! Đội trưởng đội an ninh bay tít ra ngoài hơn một mét, rơi bịch xuống đất.

Lưu Viễn Sơn lao lên phía trước, thấy cả ba bảo vệ đều bị đánh ngã xuống đất thì sợ hãi vội lùi lại: "Cậu... Cậu..."

Ông ta nói liên tục hai chữ "cậu", rồi cũng không thể nói thêm được gì nữa.

Cộp cộp cộp!

Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Diệp Trường Thanh nghe thấy giống tiếng bước chân của phụ nữ, anh quay đầu lại thì đã thấy Triệu Thu Yên đang bước nhanh về phía bên này: "Cuối cùng thì cô cũng tới, tôi nói tôi là bạn trai của cô mà bọn họ đều không tin."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.